Chương 31: Giết bọn họ được không?

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong với mục đích phi thương mại, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.

Trận bão tuyết cuồng nộ hoành hành trong giá rét bỗng nhiên dừng lại đột ngột.

Khi đội ngũ xuống núi, ánh mặt trời hé rạng xuyên qua màn mây mù dày đặc dần bóc đi lớp băng sương giá lạnh, khiến thị trấn nhỏ bị đóng băng cũng từ từ tan ra, có người cẩn thận cởi áo chống giữ ấm xuống, cảm nhận được hơi ấm của mặt trời, không kìm được mà hô to: “Các huynh đệ, trời quang rồi.”

Dị tượng tiêu tan, trời đã hửng nắng.

Những bách tính bị đóng băng thành tượng theo ánh mặt trời mà từ từ thoát ra khỏi lớp băng, cứ như thể họ chỉ vừa trải qua một ác mộng kinh hoàng. Bọn họ ho ra làn nước đá trong khoang mũi, nhìn những giọt nước tan chảy từ trên thân mình nhỏ xuống, bàng hoàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Chẳng mấy chốc, mọi người chú ý đến đoàn quân đang từ trên núi đi xuống, nhận ra ai là người giải cứu bọn họ nên nối gót quỳ rạp xuống đất khấu bái.

Khi biết được thân phận của người đứng đầu, bách tính bèn vây quanh Triệu Nguyên Lăng và Triệu Nguyên Tề. Để tranh thủ lòng dân, Triệu Nguyên Tề giả vờ tỏ ra hòa nhã, buông vài lời hoa mỹ đẹp đẽ. Còn Triệu Nguyên Lăng vì vết thương khá nặng lại thêm nỗi lo âu về chuyện của Trường Tuệ nên chẳng bao lâu sau đã ngất xỉu giữa đám đông: “Điện hạ!”

“Mọi người mau tản ra, nhanh đi gọi y quan đến!”

Bên kia bỗng trở nên hỗn loạn, kẻ thì xua đuổi dân chúng, người thì vội vàng bảo vệ chủ tử. Giữa những tiếng ra lệnh hốt hoảng của Công Tôn Hàn Văn, một nhóm người dìu Triệu Nguyên Lăng đang hôn mê bất tỉnh vội chạy về phía xe ngựa.

“Công tử!” Thấy cửa xe sắp đóng lại, Thanh Kỳ không nhịn được mà lên tiếng: “Có cần mời y quan đến xem qua một chút không?”

Mộ Giáng Tuyết cúi đầu nhìn người trong lòng, đường xuống núi vốn xóc nảy, nhưng lâu như vậy mà nàng vẫn không hề tỉnh lại, yên tĩnh và ngoan ngoãn. Mái tóc mềm mại xõa dài trên lưng và cánh tay hắn, nàng cứ thế ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, hệt như chỉ đang chìm vào giấc ngủ vì quá đỗi mệt mỏi mà thôi.

Mộ Giáng Tuyết cho rằng do nàng bôn ba mệt nhọc lâu như vậy nên không muốn tỉnh lại đâu.

Bởi vậy, khi Thanh Kỳ đợi mãi không thấy hồi đáp, lại hỏi một lần thì Mộ Giáng Tuyết mới nhẹ nhàng đáp: “Không cần.”

Xuất phát từ đủ loại tâm tư và cảm xúc âm u, hắn cũng không muốn nàng tỉnh lại nhanh như vậy.

Bên ngoài dường như Thanh Kỳ còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bị Tú Cầm kéo tay áo lôi đi, cũng có người khác đi theo khuyên giải: “Tôn toạ của chúng ta đâu phải người thường, e rằng y quan đến cũng chẳng giúp được gì, nếu công tử đã nói không cần thì chắc chắn đã có cách cứu Tôn toạ rồi, chúng ta đừng đứng đây gây rối loạn thêm nữa.”

Mộ Giáng Tuyết đều nghe rõ những lời này, khóe môi hắn cong lên theo thói quen, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Trong đôi mắt xinh đẹp của hắn phản chiếu khuôn mặt của Trường Tuệ đang ngủ say, nhìn thấy pháp ấn trên trán nàng lại bị phủ một lớp sương mỏng, bèn dùng đầu ngón tay chậm rãi lau đi. Nhưng chỉ vài khắc sau, lớp băng sương lại lần nữa bao phủ pháp ấn màu xanh lục u ám.

Lặp lại vài lần như thế, Mộ Giáng Tuyết dứt khoát ấn đầu ngón tay lên chính pháp ấn của nàng, luồng hàn khí thấm sâu vào tận xương tủy kia lập tức lan lên ngón tay hắn, kết lại thành sương tuyết trắng xóa.

Dường như Mộ Giáng Tuyết đã hết cách, hắn khẽ thở dài, siết chặt bờ vai Trường Tuệ, thủ thỉ bên tai nàng: “Sư tôn, người nói xem đồ nhi phải làm thế nào mới cứu được người đây?”

Hắn không thể cứu được nàng.

Hắn không biết phải cứu nàng bằng cách nào, thậm chí còn không thể cứu được chính mình.

Là hắn quá vô dụng, không nhận được sự yêu quý của sư tôn và cũng không có bản lĩnh nên mới dẫn đến tình cảnh khó coi và châm biếm như thế này.

Tuy đang ôm Trường Tuệ trong lòng, nhưng Mộ Giáng Tuyết lại vẫn như thể đang đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xóa. Hắn không biết Trường Tuệ đã nằm trong vòng tay Triệu Nguyên Lăng bao lâu, thân nhiệt lạnh lẽo ẩm ướt kia cứ ôm mãi không ấm lên, cứ như thể linh hồn đã bị vùi trong băng tuyết. Làn da nàng trắng bệch trong suốt, toàn thân bao phủ hơi lạnh thấu xương, đến nỗi nhiệt độ cơ thể của Mộ Giáng Tuyết cũng bị nàng làm cho tê dại mất đi cảm giác.

“Phải làm sao đây…” Mộ Giáng Tuyết vùi mặt vào hõm cổ Trường Tuệ.

Dù lúc này hắn đã giành lại người trong vòng tay mình, nhưng theo mỗi nhịp thở, trước mắt hắn vẫn hiện lên cảnh Triệu Nguyên Tề và Trường Tuệ ôm nhau ngủ say trong hang tuyết.

Hắn nghe thấy có người đang thì thầm: “Sớm đã nghe nói Quốc Sư đại nhân có ý với Thái tử Điện hạ, xem ra là thật rồi.”

“Mắt ngươi có vấn đề à? Không thấy là Thái tử Điện hạ ôm Quốc Sư sao?”

“Thế chẳng phải chứng tỏ điện hạ cũng có ý với Quốc Sư đại nhân à? Xem ra hai người họ sắp thành đôi rồi đó.”

“Điện hạ che kín cho Quốc sư đại nhân như vậy, trai đơn gái chiếc ở nơi đây… chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Ngươi thấy tấm khoác khoác trên người Quốc Sư chưa? Quấn người ta kín mít như thế, xem ra…”

Hơi thở của Mộ Giáng Tuyết trở nên rối loạn.

Cách biệt khỏi sự ồn ào bên ngoài cửa sổ xe, trong khoang xe yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của chính hắn. Mộ Giáng Tuyết ôm chặt người trong lòng hơn nữa, cúi thấp mặt, chạm trán ôm lấy Trường Tuệ, khẽ mấp máy đôi môi mỏng nói điều gì đó.

Ngoài kia người qua lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt, gió lạnh mang theo hơi hàn khí thổi tới. Trong khoang xe vang lên một giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, cực kỳ dịu dàng: “Giết bọn họ… được không?”

Giết sạch những kẻ tạp nham dám xúc phạm Trường Tuệ.

Giết sạch những thứ chướng mắt cùng nhau lên đỉnh Tuyết Sơn kia.

Giết Triệu Nguyên Tề, giết hết những rắc rối của Bắc Lương Quốc, giết sạch tất cả mọi người.

Đương nhiên, kẻ đáng giết nhất vẫn là Triệu Nguyên Lăng.

Mộ Giáng Tuyết khẽ cong khóe mắt, chỉ cần những ý niệm này vừa mới nảy sinh thì sự uất nghẹn và bực dọc đang tích tụ trong lòng hắn liền được giải thoát, khát vọng giết chóc đẫm máu nhuộm đỏ cả gương mặt hắn.

Mộ Giáng Tuyết dùng tay trái đỡ lấy gáy Trường Tuệ, tay phải thon dài dọc theo khóe mắt nàng, từ từ vuốt xuống: “Nếu ta móc mắt hắn, cắt lưỡi hắn, nghiền nát tay chân hắn rồi bắt hắn quỳ rạp dưới đất, liệu sư tôn còn thích hắn nữa không?”

Cứ như đang trò chuyện bình thường mỗi ngày, giọng Mộ Giáng Tuyết ôn hòa mang theo vài phần ý cười mà nghiêm túc hỏi, tựa như Trường Tuệ có thể nghe và trả lời: “Sư tôn có giận ta không?”

“Nếu sư tôn không trả lời thì ta coi như người đã đồng ý rồi.”

Đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý, không thể quay lại giận dỗi hắn nữa.

Cảm xúc tăm tối lan tỏa ra khỏi khoang xe, một luồng gió lạnh vô cớ thổi đến không tan, gió sắc như lưỡi dao rạch qua da thịt mọi người, để lại những vệt máu li ti. Trong không gian yên lặng, mây đen nuốt chửng nửa vầng mặt trời, sắc trời tối sầm đi vài phần.

Trong con hẻm nhỏ hẹp, Triệu Nguyên Tề với gương mặt âm trầm đang bóp cổ một người, ấn mạnh vào tường: “Cơ hội tốt như thế mà cũng để người ta chạy thoát, bổn điện hạ nuôi các ngươi để làm gì?”

“Các ngươi còn có mặt mũi đến gặp ta sao!”

“Bổn điện hạ không nuôi phế vật, hãy lấy cái chết tạ tội đi!”

Khi hắn ta quăng xác chết vừa tắt thở xuống đất, Tư Tinh vẫn luôn im lặng nãy giờ, dường như cảm nhận được điều gì đó đáng sợ, đột nhiên căng thẳng cơ thể, che chắn trước người Triệu Nguyên Tề.

“Lại làm sao nữa?” Triệu Nguyên Tề bực bội hỏi.

Tư Tinh lắc đầu không thể nói rõ lý do, chỉ là bản năng cảm thấy một luồng nguy hiểm cường đại đang áp sát. Cảm giác này quen thuộc một cách kỳ lạ, giống như…

Giống như nhiều năm về trước, vào cái ngày tuyết đỏ rơi xuống.

Ngay khi nàng ta chuẩn bị ra tay, cảm giác nguy hiểm quỷ dị kia bỗng nhiên tiêu tan.

“…”

Trường Tuệ bị hoa băng trên cổ tay làm cho bỏng rát mà tỉnh giấc.

Bị kéo ra khỏi giấc mơ nặng trĩu một cách cưỡng ép, nàng khó chịu khắp người, đầu đau nhức dữ dội, không kìm được mà thốt lên một tiếng rên khe khẽ.

Không khí xung quanh như vừa bị lửa nóng thiêu đốt, Trường Tuệ hít thở khó nhọc, cố gắng mở mắt lên, đập vào mắt nàng là một gương mặt tuấn tú quen thuộc. Ngũ quan của thiếu niên tinh xảo và nổi bật, chỉ có điều, đôi đồng tử vốn luôn ôn hòa sáng trong, không biết vì lẽ gì lại trở nên nặng nề. Chúng như kết tụ thành một thực thể đậm đặc tràn ra khỏi hốc mắt, nhe nanh múa vuốt, dường như muốn nuốt chửng bất cứ ai nhìn vào hắn.

“Mộ, Mộ Giáng Tuyết…” Trường Tuệ cất tiếng đầy yếu ớt.

Chỉ vừa chớp mắt, những thứ quái dị và đáng sợ kia đã biến mất không dấu vết, cứ như đó chỉ là ảo giác trong cơn mơ màng khi nàng vừa tỉnh dậy.

Chưa kịp để nàng nhìn thêm vài lần, trước mắt nàng hoa lên, nàng đã bị người kia ôm chặt vào lòng một cách mạnh bạo. Đôi tay siết chặt giam giữ nàng như muốn khắc nàng vào cơ thể hắn, gương mặt Trường Tuệ bị ép vùi vào lồng ngực Mộ Giáng Tuyết, nàng nghe thấy hắn khẽ gọi nàng một tiếng: “Sư tôn.”

“Cuối cùng người cũng tỉnh rồi.” Giọng điệu yếu ớt, trầm thấp cùng với sự quyến luyến vô hạn.

Thật kỳ lạ, không biết có phải vì nàng chưa hoàn toàn tỉnh táo hay không, Trường Tuệ luôn cảm thấy dưới giọng điệu thấp thoáng ấy của hắn ẩn chứa nhiều hơn là sự lạnh lùng, vẻ hân hoan bề ngoài kia chỉ là một lớp ngụy trang chất chứa bên trong là sự tiếc nuối, bạo ngược đối với việc nàng đã tỉnh lại vào lúc này.

Xem ra nàng thật sự chưa tỉnh táo hẳn.

Trường Tuệ hít thở sâu vài lần, hình ảnh trước khi nàng hôn mê chợt lóe lên trong đầu, nàng đẩy hắn ra một chút rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Kể từ khi Cư Chư Bất Tức tiến vào cơ thể, nàng đã mất hết ý thức hoàn toàn.

Lông mi Mộ Giáng Tuyết khẽ run, hắn nhìn chằm chằm nàng như thể đang quan sát biểu cảm của nàng, hắn vô cớ đưa tay lên chạm vào mặt nàng: “Sư tôn không nhớ gì hết sao?”

Trường Tuệ hơi nghiêng đầu tránh đi, không quen với những cử chỉ thân mật này của hắn: “Ta nên nhớ chuyện gì?”

Vẻ mặt nàng thản nhiên, khi nhớ lại ký ức trên đỉnh Tuyết Sơn thì không hề ngượng ngùng gì, vì thế Mộ Giáng Tuyết liền nhận ra Triệu Nguyên Lăng đã tìm thấy nàng sau khi nàng mất đi ý thức, rồi tự ý ôm nàng vào lòng.

[Tuế Tuế…]

[Tuệ Tuệ.] Buộc mình phải nhớ lại cảnh tượng trên đỉnh Tuyết Sơn, Mộ Giáng Tuyết có một phán đoán mơ hồ từ ánh mắt và giọng điệu của Triệu Nguyên Lăng.

Thật sự là… không thể tha thứ!

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong với mục đích phi thương mại, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Mộ Giáng Tuyết chậm rãi cụp mí mắt xuống, một cảm xúc lạnh lẽo u ám lướt qua trong đồng tử. Khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn Trường Tuệ bằng vẻ mặt lo lắng tái nhợt, cố chấp một lần nữa ôm Trường Tuệ vào lòng: “Sư tôn.”

Giọng điệu lạnh băng khoác lên mình một tầng sầu muộn, hắn nghe thấy chính mình nói: “Triệu Nguyên Lăng suýt chút nữa đã hại chết người.”

Dưới sự chứng kiến của hàng trăm đôi mắt, Thái tử đương triều và Quốc Sư đại nhân ôm nhau trong núi tuyết, chuyện trong sạch hay không đã không thể nói rõ được nữa. Chuyện này cũng không thể giấu diếm hay che đậy được, cách duy nhất để bịt miệng thiên hạ là giết sạch những người đã thấy, nếu không thứ đang chờ đợi bọn họ trở về chỉ có thể là lời đồn đại vớ vẩn.

Đó sẽ là một con hung thú tàn nhẫn có thể dễ dàng nuốt chửng bọn họ.

Khi Trường Tuệ nghe những lời mô tả đó từ miệng Mộ Giáng Tuyết, những hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên trong đầu nàng, hình như có cảnh Triệu Nguyên Lăng đã cứu nàng khỏi tuyết, bên tai nàng văng vẳng tiếng gọi lo lắng của Triệu Nguyên Lăng. Nàng ấn ấn thái dương, lúc đó hình như nàng có nghe Triệu Nguyên Lăng hỏi nàng: 

[Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?]

Họ đã cùng nhau trên núi tuyết, dĩ nhiên nàng sẽ xuất hiện ở đó, nhưng tại sao Triệu Nguyên Lăng lại hỏi nàng như vậy?

Trừ khi…

Mặt Trường Tuệ tái đi, nàng ý thức được một khả năng nào đó, vô thức ngắt lời Mộ Giáng Tuyết: “Hiện giờ a huynh ở đâu?”

Giọng Mộ Giáng Tuyết khựng lại, ngữ khí không rõ ràng: “Giờ sư tôn còn muốn gặp hắn?”

Trường Tuệ do dự một chút, nghĩ đến khả năng nào đó, nàng thật sự hơi sợ hãi, thế nhưng khi biết Triệu Nguyên Lăng đã hôn mê bất tỉnh từ sau khi xuống núi, nàng vẫn quyết định qua xem sao. Chỉ là chưa kịp mở cửa xe, cánh tay nàng đã bị Mộ Giáng Tuyết nắm lấy.

“Người phải suy nghĩ kỹ.” Những ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặt lại, Mộ Giáng Tuyết vùi mặt vào bóng tối, nói rõ từng câu từng chữ: “Trước mắt có bao nhiêu đôi mắt đang theo dõi, nếu người đi gặp hắn thì càng không thể nói rõ ràng được.”

Thế nhưng hai người vốn trong sạch lại phải vì hai chữ ‘trong sạch’ mà kiêng dè tránh mặt nhau hay sao?

Đây chính là điều mà Trường Tuệ chán ghét nhất ở loài người.

Cảm xúc bài xích dâng lên, cộng thêm muôn vàn cảm xúc khác chất chứa trong lòng khiến một người chưa hiểu rõ về loài người như nàng bỗng gạt tay Mộ Giáng Tuyết ra, nàng cao ngạo đáp lại: “Không nói rõ được thì không nói rõ vậy.”

Nàng vốn tự do tự tại, chưa từng sống trong những lời đàm tiếu của nhân gian.

Vì vậy nàng kiên quyết mở cửa xe, sau đó bước lên xe ngựa của Triệu Nguyên Lăng trước ánh nhìn của mọi người.

Dưới sự điều trị của y quan, những vết thương lớn nhỏ trên người Triệu Nguyên Lăng đã được xử lý và băng bó khiến y tỉnh lại trong chốc lát. Khi nhìn thấy Trường Tuệ xuất hiện, trong mắt y lóe lên quá nhiều cảm xúc như kinh ngạc, áy náy và phức tạp đến mức Trường Tuệ không thể nào hiểu nổi.

“Muội không nên tìm ta vào lúc này.” Triệu Nguyên Lăng yếu ớt nói.

Trường Tuệ cúi đầu, nàng có thể không bận tâm đến lời đồn đại của người khác, nhưng lại rất để ý thái độ của Triệu Nguyên Lăng đối với mình. Nghĩ đến suy đoán của bản thân, nàng mấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào: “Muội…”

Trường Tuệ ngẩng mặt lên, muốn hỏi y có phải đã biết nàng chính là Tuệ Tuệ rồi không.

Thế nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra, Triệu Nguyên Lăng đã lắc đầu với nàng, ánh mắt y thoáng lướt qua ngoài cửa sổ xe, rồi ngắt lời hỏi tiếp theo của Trường Tuệ: “Trở về đi.”

Trường Tuệ sững sờ như không hiểu thái độ của Triệu Nguyên Lăng.

Trong lồng ngực bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo không rõ lý do, có lẽ là do thần khí trong cơ thể lại bắt đầu quấy phá, cái lạnh thấu xương lan dọc từ lòng bàn chân khiến toàn thân Trường Tuệ đau đớn dữ dội. Lo lắng Triệu Nguyên Lăng sẽ nhận ra vấn đề, nàng đành rời đi trước theo như lời của y.

Vừa bước ra khỏi xe ngựa, nàng đã loạng choạng vài bước, suýt ngã quỵ thì được Mộ Giáng Tuyết đỡ lấy nàng.

“Nhanh lên.” Sương lạnh lan tràn lên pháp ấn giữa trán, như thể sắp đóng băng Trường Tuệ thành tượng, nàng ngã vật vào lòng Mộ Giáng Tuyết, giọng điệu thều thào: “Mau đỡ ta về.”

Mặc dù dị tượng ở phương bắc đã được giải quyết, nhưng trên đường trở về, Triệu Nguyên Tề vẫn còn âm mưu và chắc chắn sẽ ra tay lần nữa, nàng không thể để bọn chúng nhìn ra vấn đề được.

Rõ ràng nàng nói là đỡ, dù khó chịu nhưng nàng vẫn còn sức lực để tự đi bộ về, nhưng cũng không biết cho phải do giọng nàng quá nhỏ hay không hay Mộ Giáng Tuyết nghe không rõ, nam nhân hơi cúi người trực tiếp bế ngang nàng lên, rồi ôm nàng trở về xe ngựa trước mặt mọi người.

“Chuyện gì thế này?” Xung quanh có người thì thầm bàn tán.

“Chuyện gì là chuyện gì, không thấy vừa nãy Quốc Sư đại nhân đã chủ động tìm đến Thái tử sao? Xem ra hai người họ không còn giấu giếm nữa rồi, chỉ là vị đồ đệ này…”

Trường Tuệ không còn nghe rõ những lời phía sau nữa, nàng bị cơn đau nhói từ ấn đường giằng xé, toát ra một lớp mồ hôi lạnh khắp người.

Ong—

Ong—

Cư Chư Bất Tức ẩn sâu trong cơ thể nàng dường như cảm nhận được điều gì đó mà rung lên bần bật, như thể muốn gây sự chú ý của ai đó. Khi Mộ Giáng Tuyết đến gần, thần khí liền tạm thời im bặt, Trường Tuệ chợt nghĩ đến Cư Chư Bất Tức là thần khí nhận chủ, và chủ nhân của nó… rất có thể chính là Mộ Giáng Tuyết.

Nghĩ đến cảnh thảm khốc ở giới Linh Châu, Trường Tuệ hít một hơi lạnh, nhận ra rằng tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào tay Mộ Giáng Tuyết nữa.

Có lẽ do nàng cố gắng áp chế nên Cư Chư Bất Tức đã dùng hàn ý để uy hiếp, khiến Trường Tuệ ủ rũ, suy yếu và ý thức không được tỉnh táo trong suốt mấy ngày sau đó. Trên đường trở về, Triệu Nguyên Tề nhận thấy vấn đề của Trường Tuệ mà bất chấp nguy cơ bại lộ, hắn ta lại tiến hành vây giết thêm vài lần nữa nhưng đều thất bại dưới sự phòng ngự chặt chẽ của Triệu Nguyên Lăng.

Lúc này Trường Tuệ mới nhận ra rằng ở kiếp này dù sư huynh của nàng không có nàng bảo vệ thì vẫn có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà đứng trên vạn người.

Nghĩ đến việc trên đường trở về, hai người hầu như không hề giao tiếp với nhau, Trường Tuệ bất lực nhắm mắt lại, cảm thấy dường như đối với sư huynh, nàng không còn quan trọng đến vậy nữa…

Sư huynh của nàng đang cố gắng né tránh nàng.

Chỉ là vì sao phải né tránh nàng? Có phải nàng đã làm sai điều gì không?

Cho đến khi họ trở về vương thành Bắc Lương, một chiếu thư ban hôn đã cho nàng câu trả lời.

Để lại một bình luận