Chương 34: Bình yên trước cơn bão tuyết

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.

Đêm đông giá buốt, trong cung Sùng Thuỵ ánh đèn lờ mờ, yên tĩnh và âm u.

Triệu Nguyên Tề ngồi ở ở chủ vị, cầm chiếc gương đồng ngắm nghía khuôn mặt mình, hốc mắt trái chứa hạt châu đen vô hồn, không phản chiếu ánh lửa trong điện, đối lập hoàn toàn với con ngươi phải sáng bóng phản chiếu rõ ràng.

Mỗi khi nhìn thấy con mắt trái của mình, Triệu Nguyên Tề lại nhớ đến hình ảnh nửa khuôn mặt đẫm máu, rồi lại nghĩ đến Trường Tuệ.

Kẽo kẹt…

Khi hắn ta đưa tay chạm vào mắt giả, cánh cửa đóng chặt khẽ mở, một đạo nhân mặc áo choàng đen kín mít bước vào.

“Mọi chuyện xong xuôi chưa?” Triệu Nguyên Tề khẽ lăn viên ngọc đen trong hốc mắt giả, không ngẩng đầu.

Đạo nhân áo đen khựng lại một chút, đáp: “Tin tức đã được tung ra hết rồi, ngày mai ta sẽ mang theo tín vật đích thân đi một chuyến, bọn họ sẽ không từ chối đâu.”

Triệu Nguyên Tề hừ một tiếng, tỏ vẻ nghi ngờ với câu trả lời của nàng ta.

“Lão yêu bà đó không có nhi tử, vẫn luôn chiều chuộng bồi dưỡng ta như Thái tử, đương nhiên là không nỡ giết ta rồi, nhưng giờ thì khác rồi.” Triệu Nguyên Tề cười mỉa mai: “Đúng là thiên vị đứa con do mình đứt ruột đẻ ra, từ khi tìm được đứa con hoang kia về thì bà ta cảm thấy ta luôn thua kém hắn, sau khi trở về từ Tuyết Sơn càng xem ta như quân cờ bỏ đi.”

“Quân cờ bỏ đi…”

“Tư Tinh.” Triệu Nguyên Tề đột ngột gọi tên đạo nhân áo đen, nhìn nàng ta và hỏi: “Ngươi nói xem trên đời này làm sao lại có người nhẫn tâm như bà ta?”

Cho dù không phải con ruột, nhưng mười mấy năm nuôi nấng bầu bạn, sao lại có thể đoạn tuyệt dễ dàng đến thế?

Vừa nghe thấy cái tên ‘Tư Tinh’, đạo nhân áo đen rõ ràng cứng đờ người, nàng ta chậm rãi tháo khăn che mặt và mũ trùm đầu, để lộ khuôn mặt trắng bệch: “Bà ấy là Nữ đế.”

Không chỉ là mẫu hậu của Triệu Nguyên Lăng hay Triệu Nguyên Tề, bà ta còn là đế vương của toàn bộ Bắc Lương. Nếu không nhẫn tâm hay quyết đoạn lựa chọn thì không thể ngồi vững vị trí này, càng không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

“Đúng vậy, bà ta là Nữ đế.” Triệu Nguyên Tề không hài lòng với thái độ bênh vực của Tư Tinh, lạnh lùng nói tiếp: “Nữ đế thì sao, không giữ được người bên cạnh, người xung quanh xa lánh, chẳng phải ngươi cũng đã phản bội bà ta rồi sao?”

“Ta…” Tư Tinh mở miệng, muốn biện bạch điều gì đó nhưng rồi im bặt, bởi vì Triệu Nguyên Tề nói không sai, đúng là nàng ta đã phản bội Thánh Đức Nữ đế.

Những năm gần đây, người áo đen bí ẩn âm thầm đi theo giúp đỡ Triệu Nguyên Tề chính là nàng ta, trước khi trận tuyết đỏ xảy ra, nàng ta vẫn luôn cho rằng Triệu Nguyên Tề là người phù hợp nhất để kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Mọi sự thay đổi cũng bắt đầu từ sau trận tuyết đỏ đó.

Vì một vài tâm tư cá nhân, nàng ta không muốn thấy Triệu Nguyên Tề buồn bã bực dọc nên đã lên kế hoạch cho vụ quái vật đá làm loạn, nhưng không ngờ lại hại hắn ta mất đi một con mắt. Sau này, dù là vì hổ thẹn tự trách, hay là vì tư tình vọng tưởng làm loạn, tóm lại nàng ta đã vì Triệu Nguyên Tề mà phản bội Thánh Đức Nữ đế, cho đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn và bị Nữ đế đuổi đi.

Từng có vô số lần nàng ta ảo tưởng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Triệu Nguyên Tề, nhưng khi ước nguyện đó thực sự thành hiện thực, nàng ta lại cảm thấy xấu hổ không dám đối diện với người khác, chỉ có thể tiếp tục tự bao bọc mình trong chiếc áo choàng đen nặng nề cũ kỹ.

Tư Tinh hiểu rõ, thời gian dành cho nàng ta không còn nhiều nữa, nàng ta vẫn chưa nói với Triệu Nguyên Tề về hình phạt mà Nữ đế dành cho mình nên Triệu Nguyên Tề mới oán giận thốt ra câu: “Cùng là quân cờ vứt bỏ, sao bà ta có thể tha mạng cho ngươi mà lại nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết?”

“Chẳng lẽ trong lòng bà ta, bổn điện hạ còn không quan trọng bằng ngươi?”

Tư Tinh lắc đầu, do dự không biết có nên nói ra chuyện cổ trùng cộng tử hay không, nhưng… nói ra thì có thể thay đổi được gì?

Nàng ta nghe Triệu Nguyên Tề lạnh lùng nói: “Nếu bà ta cứ cố chấp ép ta, vậy thì cũng đừng trách ta độc ác.”

Thánh Đức Nữ đế phong hắn ta làm Bình Thanh Vương, ngoài mặt nói nghe hay lắm, bảo hắn ta tham gia xong đại hôn của Thái tử rồi mới đến đất phong, nhưng thực chất là bà ta ép hắn ta đi chịu chết.

Y quan được cài cắm ở Thái y viện báo lại, Thánh Đức Nữ đế đã là suy yếu đến mức không chống đỡ được nữa, sở dĩ vội vàng định đại hôn trong vòng nửa tháng là vì tình trạng sức khỏe của bà ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm nửa tháng nữa. Bà ta muốn sau khi Triệu Nguyên Lăng đại hôn thì sẽ đưa y lên ngôi Hoàng đế.

Nếu Triệu Nguyên Tề nhu nhược nghe theo lệnh Đế vương đến đất phong, e rằng hắn ta sẽ chết trên đường đi vì đủ loại bất ngờ. Còn nếu hắn ta không che giấu được dã tâm, chuẩn bị ép vua thoái vị thì chắc chắn lão yêu bà kia cũng sớm nghĩ ra cách, không chừng đang chờ hắn ta tự chui vào lưới để làm quà cưới cho Triệu Nguyên Lăng.

Dù hắn ta chọn cách nào thì với tư cách là một quân cờ bỏ đi đầy nguy hiểm, Thánh Đức Nữ đế sẽ không giữ lại hắn ta, chỉ sợ Triệu Nguyên Lăng cũng khó quên nỗi nhục bị hắn ta đối xử như súc nhân năm xưa, đang nung nấu sự tàn nhẫn chuẩn bị báo thù hắn ta.

Nếu đã không còn đường lui thì hắn ta chỉ có thể liều chết tự mình mở ra một con đường máu mà thôi.

Mấy năm nay, hắn ta đã bồi dưỡng binh mã của riêng mình từ lâu, gần đây đang bí mật tập hợp. Mẫu thân ruột và gia tộc của bà ta cũng đang âm thầm giúp đỡ hắn ta, trong ngoài triều đình đều có mật thám của hắn ta, không có gì đáng sợ, trước mắt biến số duy nhất chính là Hàm Ninh Các.

“Kể từ khi trở về từ Tuyết Sơn, Trường Tuệ vẫn luôn bế quan, mọi việc trong Hàm Ninh Các đều do Mộ Giáng Tuyết kiểm soát, người của chúng ta hoàn toàn không thể cài vào được.”

“Nực cười.” Triệu Nguyên Tề bực bội nói: “Sao trước kia cài được mà bây giờ lại không? Không biết động não suy nghĩ thêm cách nào khác à?”

Tư Tinh khẽ đáp: “Trước kia… phần lớn là hai nha đầu bên cạnh nàng ta… còn có thể lợi dụng sơ hở, nhưng giờ đã vào tay Mộ Giáng Tuyết, tất cả thuật sĩ và người hầu trong Hàm Ninh Các đều do chính hắn lựa chọn, những mật thám chúng ta cài vào từ trước cũng đều bị Mộ Giáng Tuyết loại bỏ rồi.”

“Vô dụng!” Triệu Nguyên Tề tức giận mắng, không biết là đang mắng ai.

Hắn ta vò đầu bứt tóc, bực bội nói: “Bổn điện hạ mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải phái người lẻn vào bên trong Hàm Ninh Các, báo cáo từng hành động của Trường Tuệ cho ta!”

Bọn họ không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa rồi, nếu muốn kế hoạch thành công thì việc kiểm soát được Trường Tuệ là then chốt nhất. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sau nhiều lần giao tranh, Triệu Nguyên Tề đã sợ những yêu thuật tà đạo bất ngờ của nàng.

“Bổn điện hạ không mong các ngươi có thể giết được nàng ta, nhưng ít nhất phải giữ chân nàng ta lại, đừng để nàng ta ra mặt quấy rối khi chúng ta sắp thành công, có làm được không?”

Sắc mặt Tư Tinh khó coi, nàng ta mở miệng định đáp lời thì ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẩy nhẹ, lạnh lùng nói: “E là không dễ như vậy đâu.”

“Ai!” Triệu Nguyên Tề biến sắc: “Ai ở ngoài đó!”

Khi bọn họ đang nói chuyện, lại có người lặng lẽ đứng ngoài cửa từ lúc nào, không biết đã nghe lén được bao lâu. Lưng Tư Tinh toát mồ hôi lạnh, nàng ta nhanh chóng kết ấn bằng một tay, chém một luồng linh quang về phía cửa. Kèm theo tiếng nổ ‘ầm’, cánh cửa bật tung, kẻ nghe lén lại ung dung đứng thẳng ngoài cửa, chỉ khẽ nghiêng người đã tránh được đòn tấn công của Tư Tinh.

“Kẻ nào!” Một đòn không trúng, Tư Tinh nhận ra tu vi của người đến không thể lường được, nàng ta không kìm được lùi lại hai bước, cảnh giác bảo vệ Triệu Nguyên Tề.

Đêm khuya lạnh lẽo, tuyết rơi không ngừng, trong vương cung canh gác nghiêm ngặt, người đến lại kiêu ngạo mặc một thân đồ trắng.

Áo lụa màu trắng ngà ánh bạc, hòa làm một với đêm tuyết, người đứng ngoài cửa có thân hình cao ráo, phần lớn khuôn mặt bị mũ trùm che khuất. Khi hắn giơ tay lên, ống tay áo rộng tuột xuống, để lộ một con rắn đen quấn quanh cổ tay, hơi thở âm tà quanh người rất nặng.

“Đừng căng thẳng như vậy.” Vừa vuốt ve đầu con rắn đen, nam nhân áo trắng vừa bước qua ngưỡng cửa, ngay khi hắn bước vào phòng, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.

“Ngươi muốn tranh đoạt ngôi vị Đế vương Bắc Lương không?” Giọng nói lạnh lẽo, u ám truyền ra từ sau mũ trùm, mang theo chút cám dỗ: “Ta có thể giúp ngươi đạt được mong muốn.”

Giống như bị một thứ gì đó âm lạnh khủng bố nhìn chằm chằm, lưng Triệu Nguyên Tề toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bị mất đi thần trí. Hắn ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn chằm chằm người đối diện, cười lạnh một tiếng: “Nói thì hay lắm, nhưng ngay cả mặt thật mà ngươi cũng không dám lộ diện thì dựa vào cái gì mà bổn điện hạ tin ngươi?”

Con rắn đen phát ra tiếng rít đe dọa, một cơn gió vô cớ nổi lên trong điện, hất tung mũ trùm che mặt nam nhân.

Ánh nến khẽ lay động, khi nhìn rõ khuôn mặt nam nhân, đồng tử của Triệu Nguyên Tề mở lớn, ngay cả Tư Tinh cũng đầy vẻ không thể tin được.

“Như vậy, được chưa?”

Trường Tuệ cảm thấy hơi bất an.

Cuộc trò chuyện ở vườn mai ban ngày đó, Mộ Giáng Tuyết im lặng và ôn hòa suốt cả buổi, cứ như là đã chấp nhận lời giải thích của nàng vậy, nhưng Trường Tuệ luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Phần lớn ký ức của nàng ở giới Linh Châu vẫn bị phong ấn, không thể nhớ lại nhiều chuyện xưa, nhưng qua những mảnh ký ức vụn vặt hiện tại, nàng có thể nhận định rằng khi biết tin nàng thành hôn với Hoàn Lăng thì Mộ Giáng Tuyết đã kịch liệt phản đối.

Trước đây, Trường Tuệ không hiểu cảm xúc của hắn, thậm chí còn tự phụ cho rằng chuyện của mình thì đồ đệ không có quyền can thiệp. Giờ đây, sau khi trải qua một chuyến ở phàm trần, nàng đã nghĩ thông suốt nhiều điều, thử đặt mình vào vị trí của hắn mà suy nghĩ, nếu sư tôn sống nương tựa vào nhau với mình từ nhỏ đột ngột muốn thành hôn mà không báo trước một tiếng nào, nàng cũng sẽ đau lòng, buồn bã và khó chấp nhận trong một thời gian ngắn.

Chỉ là, nàng sẽ không điên cuồng như Mộ Giáng Tuyết mà thôi.

Gần đây, vì chìm đắm trong chuyện hôn sự, Trường Tuệ lại suy nghĩ về vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy tự trách. Nàng nghĩ, nếu khi đó nàng đã quan tâm và dẫn dắt cảm xúc của Mộ Giáng Tuyết tốt hơn, liệu có thể tránh được tai họa khủng khiếp đó không?

Đồ đệ gây họa thì sư phụ phải chịu trách nhiệm, xét cho cùng, hoàn cảnh khó khăn ngày hôm nay đều do chính tay nàng tạo ra, không thể oán trách người khác.

Tuyệt đối không thể… không thể…

Trường Tuệ nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ lại thần sắc và cử chỉ của Mộ Giáng Tuyết ban ngày, cố gắng tìm ra manh mối.

Bất kể Mộ Giáng Tuyết có thật lòng chấp nhận chuyện này hay không, nàng cảm thấy mình vẫn nên khuyên nhủ và an ủi hắn thêm một lần nữa. Nàng phải nói cho hắn biết, dù nàng có gả cho người khác thì vị trí của hắn trong lòng nàng vẫn sẽ không thay đổi, nàng sẽ không vứt bỏ hắn, vẫn sẽ là sư tôn tốt của hắn, không khác gì trước khi kết hôn.

Chuyện này không thể chần chừ được, nghĩ vậy, Trường Tuệ liền chuẩn bị đi tìm hắn. Cho dù Mộ Giáng Tuyết đã ngủ, nàng cũng phải lôi hắn dậy khỏi giường để nói cho xong chuyện, nếu không, chẳng may mà không để ý, đồ đệ này của nàng lại bị ác hồn bám vào và trở nên tà ác thì toang.

Kẽo kẹt…

Khi đẩy cửa phòng, gió tuyết ngoài trời ùa vào.

Trường Tuệ hắt hơi một cái, xách lồng đèn bước nhanh trên nền tuyết. Nàng ra ngoài vội vã chỉ mặc đồ mỏng manh đơn giản, còn quên khoác thêm áo dày. Đến khi đi bộ đến chỗ ở của Mộ Giáng Tuyết, toàn thân nàng đã lạnh buốt và mất đi hơi ấm, nhất thời không phân biệt được là do bị lạnh hay do thần khí trong cơ thể lại bắt đầu hành hạ.

“Mộ Giáng Tuyết?” Đứng ngoài cửa, Trường Tuệ gõ cửa.

Mộ Giáng Tuyết vốn thích sự tĩnh lặng, ngày thường không thích người khác hầu hạ nên cả một khu sân rộng chỉ có một mình hắn ở. Lúc này, căn phòng tối om, im lặng không một tiếng động, chắc là hắn đã ngủ rồi.

Không được, nhất định phải gọi hắn dậy nói rõ mọi chuyện.

“Mộ Giáng Tuyết!” Trường Tuệ lại gõ cửa mạnh vài cái, bên trong phòng vẫn không có tiếng động nào.

Kỳ lạ thật.

Trường Tuệ khẽ nhắm mắt, lắng nghe âm thanh bên trong phòng, nhưng lại không cảm nhận được tiếng hít thở đáng lẽ phải có. Sắc mặt nàng trầm xuống, đang định đạp cửa xông vào thì phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng: “Sư tôn?”

Trường Tuệ quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết đang đứng sau lưng mình, hắn mặc y phục trắng phủ đầy tuyết, cứ như là đã đi bộ trong tuyết rất lâu, đã ở bên ngoài một thời gian dài.

Đêm khuya thế này: “Ngươi đi đâu vậy?”

Mộ Giáng Tuyết khẽ nhướng mày, giơ cổ tay lên và lắc nhẹ chiếc giỏ trúc trong tay: “Có mấy đoá U Đàm trong vườn đã nở, ta hái về để làm bánh cho sư tôn.”

Trường Tuệ không tin hoàn toàn: “Nhất thiết phải hái vào giữa đêm thế này sao?”

Mộ Giáng Tuyết cười khẽ: “Chúng lựa chọn nở vào nửa đêm nên đồ nhi cũng đành chịu thôi.”

“Vậy làm sao ngươi biết đêm nay chúng sẽ nở? Ngươi phái người canh gác ở đó?”

“Không phải.” Dường như Mộ Giáng Tuyết không nhận ra giọng điệu tra hỏi trong lời Trường Tuệ, bình thản giải thích: “Không ngủ được nên đi dạo, tình cờ thấy mà thôi.”

Hắn xách chiếc giỏ trúc lại gần, để Trường Tuệ thấy những bông U Đàm bên trong, rồi chuyển đề tài: “Sao sư tôn lại đến chỗ ta?”

Nếu không có việc gì, xưa nay Trường Tuệ sẽ không chủ động đến tìm hắn.

Trường Tuệ như được hắn nhắc nhở, tạm thời gác lại sự nghi ngờ về việc hắn vắng mặt giữa đêm. Nàng ngẩng mặt lên, mỉm cười với Mộ Giáng Tuyết: “Ta cũng không ngủ được nên đi dạo, tình cờ đi đến chỗ ngươi nên ghé qua xem sao.”

Trường Tuệ đã thay đổi ý định.

Nàng nghĩ nếu Mộ Giáng Tuyết không lừa nàng thì cái gọi là không ngủ được đi dạo của hắn chính là đang bận tâm chuyện nàng sắp thành hôn. Bề ngoài thì tỏ vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất trong lòng vẫn chưa chấp nhận. Nếu đúng là như vậy, nàng chạy đến nói thẳng những lời đó với hắn thì lại có vẻ qua loa, Mộ Giáng Tuyết nghe xong chưa chắc đã tin.

Phải nghĩ ra một cách để hắn có thể cảm nhận được tấm lòng của mình.

Nhận thấy tuyết đọng trên vai hắn, Trường Tuệ chớp mắt, chợt tiến lại gần chủ động phủi lớp tuyết trên vai hắn đi.

“Bên ngoài lạnh lắm phải không?” Nàng quan tâm.

Cơ thể của Mộ Giáng Tuyết hơi khựng lại, ngước mắt nhìn Trường Tuệ rồi giơ tay bắt lấy cổ tay mảnh dẻ của nàng kéo xuống khỏi vai mình, nhưng không buông ra, lại mở ngón tay ra ôm trọn bàn tay nàng vào lòng bàn tay hắn.

Trong ánh mắt ngơ ngác của Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết kéo nàng đi vào trong phòng: “Đồ nhi không lạnh, nhưng sư tôn đợi ta lâu như vậy rồi, chắc lạnh lắm rồi phải không?”

“Không, không lạnh.” Trường Tuệ không quen bị người khác nắm tay như vậy nên hơi giãy giụa.

Mộ Giáng Tuyết nắm chặt không buông, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn nóng bỏng truyền đến mu bàn tay lạnh ngắt của nàng: “Không lạnh sao?”

Hắn đẩy Trường Tuệ ngồi xuống giường cạnh cửa sổ, cúi người đến gần, chậm rãi nói: “Tay của sư tôn rất lạnh.”

Buông tay Trường Tuệ ra, hắn lại chạm vào đuôi mắt và má của nàng: “Mặt cũng rất lạnh, ta giúp sư tôn sưởi ấm nhé.”

“Không cần đâu…” Trường Tuệ nghiêng đầu đẩy hắn ra, nếu không phải tới đây với ý định khuyên nhủ hắn thì nàng cũng đã nhăn mặt bỏ đi vì thói động tay động chân của Mộ Giáng Tuyết rồi.

Rốt cuộc là học được thói hư tật xấu này ở đâu, lâu như vậy rồi mà vẫn không bỏ được.

Vì đã cất công đến rồi, đương nhiên Trường Tuệ không thể trở về tay không được, nàng suy nghĩ một lát, trước tiên lấy cớ chơi cờ cùng Mộ Giáng Tuyết để bồi đắp tình cảm, rồi lại khuyến khích hắn uống vài ngụm rượu.

Bàn cờ được bày trên bàn, hai bên đen trắng mỗi người giữ một phương, khó phân thắng bại, trong lư hương toả ra hương tuyết hải thanh tĩnh và sâu lắng. Mượn cảm giác say, Trường Tuệ hỏi Mộ Giáng Tuyết: “Ta sắp thành hôn rồi, ngươi sẽ không vui sao?”

Gò má Mộ Giáng Tuyết trắng nõn ửng lên một tầng hồng nhạt, lan xuống tận cổ, ngón tay hắn nắm chặt chén sứ ngọc bích, khẽ cụp mắt xuống: “Sư tôn sẽ quan tâm đến cảm nhận của ta sao?”

“Đương nhiên là quan tâm rồi.” Uống cạn ly rượu trong tay, Trường Tuệ nói rõ từng chữ: “Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta mà.”

“Làm sao mà ta có thể không quan tâm được?”

Dây dưa suốt cả đêm, thấy thời gian sắp đến gần, Trường Tuệ loạng choạng đứng dậy, chủ động kéo cánh tay Mộ Giáng Tuyết: “Đi thôi.”

Mộ Giáng Tuyết ngồi yên không nhúc nhích: “Đi đâu?”

Hai má của Trường Tuệ đã đỏ bừng, cong mắt cười: “Đưa ngươi đi ngắm mặt trời mọc.”

Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi và sương mù lờ mờ nên thực ra không thể nhìn rõ mặt trời mọc. Trường Tuệ đưa Mộ Giáng Tuyết nhảy lên mái nhà, muốn thi triển thuật pháp để quét sạch lớp sương mù này nhưng không có tác dụng lớn.

Nàng buông tiếng thở dài, chỉ đành kề vai cùng Mộ Giáng Tuyết, ngắm ánh rạng đông ẩn hiện dưới làn mây mù.

“Đẹp thật.” Tuyết trắng rơi trên người nàng, nhưng dường như nàng không hề hay biết, nhìn về phía chân trời: “Mộ Giáng Tuyết, dù là ta của hiện tại, hay ta của sau này, đều có thể ngồi ở đây cùng ngươi ngắm mặt trời mọc, rất nhiều thứ sẽ không thay đổi.”

Cũng giống như nàng vẫn là sư tôn của hắn và hắn vẫn là đồ đệ của nàng.

Dựa vào khung cảnh tuyệt đẹp mà nàng đã vất vả tạo ra, Trường Tuệ đã nói ra những lời đó, giả vờ say rượu dựa vào bên cạnh hắn, lẩm bẩm: “Ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu…”

“Ta sẽ không rời xa ngươi.”

Vì vậy, đừng làm những chuyện xấu như ở giới Linh Châu nữa, cứ sống thiện lương, ôn hòa mà kết thúc kiếp này, để mọi thứ trở lại điểm ban đầu.

Mộ Giáng Tuyết không nói gì.

Hắn không nhìn Trường Tuệ, cũng không vạch trần ‘lời thật lòng’ mà nàng giả vờ say rượu nói ra, chỉ lạnh nhạt nhìn ánh sáng lờ mờ ẩn trong mây mù, cố gắng giơ tay ra bắt lấy.

Năm ngón tay khép lại, hắn chỉ bắt được một khoảng hư không, không thể giữ lại khoảnh khắc mặt trời mọc vĩnh viễn, cũng không thể giữ lại Trường Tuệ của lúc này.

“Thật sự… sẽ không rời xa ta sao?” Mộ Giáng Tuyết cúi mắt xuống, giúp nàng phủi những bông tuyết vụn trên tóc.

Trường Tuệ khẽ hừ một tiếng, vùi mặt vào cánh tay hắn, giọng nói mơ hồ và trầm đục: “Sẽ không, ta sẽ không… thất hứa…”

Vậy sao?

Mộ Giáng Tuyết nhớ lại khu rừng mai ngày hôm qua, vị tiểu sư tôn của hắn mặt mày u sầu, hy vọng hắn có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của nàng, rồi lại thề thốt với hắn rằng sau khi mọi chuyện kết thúc thì sẽ hoà ly. Nhưng, thế nào mới được coi là kết thúc? Nàng có lại gặp phải những sự bất đắc dĩ mới cần hắn thông cảm và tha thứ nữa không?

Không lâu trước đây, tiểu sư tôn của hắn mới nói với hắn rằng nàng sẽ không gả cho Triệu Nguyên Lăng.

Khẽ nhắm mắt lại, Mộ Giáng Tuyết bần thần nhớ về nhiều năm trước, khi Trường Tuệ vừa nhận hắn làm đồ đệ, trong lòng hắn tràn đầy sự chiếm hữu hỏi nàng: [Sư tôn có thể đối xử với ta… tốt hơn hắn không?]

Trường Tuệ đã đáp lại hắn: [Bất kỳ ai! Trong lòng vi sư bất kỳ ai cũng không quan trọng bằng ngươi! Sau này ta sẽ coi ngươi như tròng mắt, để ngươi ngày ngày bên cạnh ta không rời nửa bước!]

Nếu làm không được thì sao?

[Nếu ta đối xử với ngươi không tốt hoặc vi phạm lời thề ngày hôm nay thì cứ để ta bị mù cả hai mắt đi!]

Mộ Giáng Tuyết cười thầm.

Đôi mắt của tiểu sư tôn vẫn còn nguyên, nhưng lời thề đó đã vi phạm hết lần này đến lần khác, nàng chưa từng cho hắn sự độc nhất vô nhị mà hắn mong muốn.

“Cần gì phải phiền phức đến thế chứ?” Mộ Giáng Tuyết ôm sư tôn của hắn vào lòng.

Thật vất vả cho nàng đã phải diễn kịch với hắn suốt cả một đêm rồi.

Hắn biết nàng sẽ không buông lỏng cảnh giác trước mặt hắn, cũng biết nàng sẽ không thực sự say rượu trước mặt hắn, cho nên hắn đã thêm thứ khác vào rượu, kết hợp với loại hương mà nàng không thích để xông cùng, thứ này sẽ bất giác xâm nhập vào thần trí của nàng, khiến nàng cảm thấy choáng váng như đang say rượu.

Tính toán thời gian, thuốc cũng nên phát huy tác dụng rồi.

Mộ Giáng Tuyết ôm Trường Tuệ đang say mềm trong lòng, ngón tay cái di chuyển ve vuốt trên mí mắt nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không đủ tàn nhẫn để móc đôi mắt này.

Hắn chỉ có thể khẽ thở dài, tự an ủi mình: “Sư tôn mềm lòng quá, luôn dao động và để người khác bắt nạt, lần nào cũng bị người ta trói buộc, đây không phải là lỗi của sư tôn.”

“Nếu sư tôn không muốn gả… vậy đồ nhi giúp người một tay.”

Hắn có cách vừa có thể huỷ hoại hôn sự này, vừa có thể giúp Bắc Lương dẹp loạn và ổn định, còn có thể giữ sư tôn ở bên cạnh hắn theo cách mà hắn yêu thích.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ nửa tháng sau, hôn lễ đến.

Để lại một bình luận