Chương 35: Quốc sư đại nhân là yêu

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.

Rõ ràng là chỉ định giả say, nhưng không hiểu tại sao lại say thật. Khi tỉnh lại, Trường Tuệ đã nằm trên giường trong phòng ngủ, còn Mộ Giáng Tuyết thì nằm sấp ngủ say bên cạnh, trên người vẫn mặc bộ đồ cũ đêm qua còn vướng đầy mùi rượu nồng nặc, có lẽ cũng say rất nặng.

Rượu gì mà mạnh đến vậy?

Trường Tuệ chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.

Đêm qua để cẩn thận nên Trường Tuệ tự chọn rượu, không phải trước kia chưa từng uống nhưng chưa từng say đến mức này. Trong lòng nổi lên chút nghi ngờ, Trường Tuệ khẽ liếc người đang say ngủ bên cạnh, đưa tay định chạm vào hắn, Mộ Giáng Tuyết như có cảm giác, đôi mi dài khẽ run, chậm rãi mở mắt.

“Sư tôn tỉnh rồi?” Hắn chống tay ngồi dậy, tóc mái của Mộ Giáng Tuyết rũ trên vai chảy xuống cùng với nếp éo hỗn độn, vẻ mặt vẫn còn lười biếng.

Hắn đưa tay lên một cách tự nhiên, mu bàn tay nhẹ đặt lên trán Trường Tuệ, giọng mang vài phần ngái ngủ: “Đầu còn chóng mặt không?”

Trong cơn say, nàng đã khẽ kêu mấy lần khó chịu…

Quả thật Trường Tuệ vẫn còn hơi không thoải mái, hơi ngửa ra phía sau tránh đi sự đụng chạm của Mộ Giáng Tuyết, nàng ôm chán chậm rãi mở miệng: “Sao ta lại say đến mức này?”

“Đều là do đồ nhi sơ suất.” Mộ Giáng Tuyết cụp mi rủ mắt nhận lỗi: “Vốn dĩ rượu không say được, nhưng kết hợp với hương liệu do đồ nhi điều chế… sẽ khiến người ta hơi say nhẹ.”

Trường Tuệ khẽ khựng lại: “Sao ngươi lại điều chế ra thứ này?”

“Bởi vì đồ nhi thường xuyên mất ngủ, nên thường dùng hương này để dễ ngủ hơn.” Cho nên, đêm qua là bọn họ vừa uống rượu vừa ngửi hương quá lâu nên mới say đến mức ấy, nghe hắn nói không có kẽ hở nào.

Trường Tuệ hơi tức giận: “Sau này bớt dùng những loại hương này đi.”

Ngày nào cũng ngửi khiến nàng đau đầu, nàng đã có ý kiến từ lâu rồi.

Mộ Giáng Tuyết thấp hèn cúi mặt, nhẹ nhàng đáp được: “Đều nghe theo sư tôn.”

Hắn chuẩn bị sẵn canh giải rượu từ sớm, vẫn để ấm trên lò. Giờ Trường Tuệ đã tỉnh, hắn bưng đến một bát khẽ thổi cho bớt nóng, Trường Tuệ thấy hắn cầm thìa như muốn đút cho mình bèn vội đưa tay đón lấy: “Ta tự uống.”

“Cẩn thận nóng.” Mộ Giáng Tuyết nhìn nàng uống cạn mấy ngụm, nhận lấy bát không, lại đưa khăn lau đi vệt canh còn vương ở khoé môi trước ánh mắt khó hiểu của Trường Tuệ.

“Sư tôn luôn không biết chăm sóc bản thân mình.” Mộ Giáng Tuyết khẽ thở dài.

Lần này Trường Tuệ không kịp né tránh, chỉ im lặng để hắn tuỳ ý dùng khăn lau cánh môi nàng.

Cảm giác hơi kỳ lạ.

Trên đường trở về, Trường Tuệ luôn cau mày.

Nàng lần lượt nhớ lại từng lời, từng hành động giữa hai người đêm qua, rồi lại nhớ đến các hành động thường ngày của Mộ Giáng Tuyết, có lúc cảm giác lại chẳng có gì thay đổi, nhưng có lúc lại cảm thấy thân mật khó hiểu. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy Mộ Giáng Tuyết vẫn luôn đối xử với nàng như vậy,  có lẽ là do nàng quá nhạy cảm rồi.

Thật sự là do nàng nghĩ nhiều sao?

Giơ tay nhìn mặt dây hoa băng trên cổ tay thấy màu sắc trong suốt như thuỷ tinh, chỉ còn một lớp nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ cho rằng nó sẽ trong suốt.

Mấy năm nay dốc hết lòng để dạy dỗ hắn, Trường Tuệ thấy hoa băng này từ màu đỏ sẫm như máu dần được thanh tẩy, chứng tỏ ác hồn trong cơ thể phàm nhân của Mộ Giáng Tuyết gần như đã biến mất, hiện giờ đồ đệ của nàng là người tốt dịu dàng, sẽ không làm chuyện tàn nhẫn động trời nữa đâu.

Nhiệm vụ của nàng sắp hoàn thành rồi.

“Tôn toạ.” Thuật sĩ được phái đi để điều tra hành tung của Mộ Giáng Tuyết đã trở về: “Đúng là đêm qua Giáng Tuyết công tử đến vườn hoa, chưa từng rời khỏi Hàm Ninh Các.”

Trường Tuệ yên tâm hoàn toàn.

Có lẽ thật sự là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi.

Giải quyết xong chuyện của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ mới yên tâm chuẩn bị cho đại hôn sẽ diễn ra nửa tháng sau.

Cuộc tâm sự đêm đó rất hiệu quả, có lẽ là được nhận được lời hứa không từ bỏ của nàng, Mộ Giáng Tuyết đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, chủ động gánh vác công việc chuẩn bị đại hôn, giúp Trường Tuệ kết nối với trong cung để chuẩn bị hôn sự, đỡ cho Trường Tuệ không ít việc.

Có Mộ Giáng Tuyết giúp nàng lo liệu, Trường Tuệ bắt đầu chuyên tâm đối phó với thần khí đang làm loạn trong cơ thể, cuối cùng đã hoàn thành đại trận phong ấn Cư Chư Bất Tức trước đại hôn.

Trong những ngày này, hôn sự tiến triển rất thuận lợi, phía bên Triệu Nguyên Tề cũng có vài phe phái theo dõi, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, theo lý thuyết mà nói thì Trường Tuệ phải nên vui mừng khi mọi việc đều suôn sẻ mới phải.

Nhưng nàng lại không vui nổi, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác hoảng sợ.

Bởi vì… nàng nhận thấy đại trận phong ấn trong cơ thể đang liên tục hấp thụ linh lực của nàng.

Là nàng đã quá sơ ý.

Thuật pháp phong ấn cao cấp và quá lớn đối với nàng trước đây thì không phải là vấn đề, nhưng khi tách khỏi thế giới vốn có và đến phàm trần, nàng đã mất đi hơn nửa tu vi. Loại phong ấn mà nàng cưỡng ép thiết lập này đã vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, dần dần mất kiểm soát.

Nàng đã bị trận pháp phản phệ.

Mặc dù đã phong ấn được Cư Chư Bất Tức trong cơ thể, chấm dứt khả năng nó quay trở lại trong tay Mộ Giáng Tuyết, nhưng trận pháp phong ấn thần khí cũng đã trói buộc nàng. Trường Tuệ có thể cảm nhận rất rõ ràng linh lực bị hao hụt, không lâu nữa linh lực trong cơ thể nàng sẽ bị trận phong ấn này cắn nuốt, nàng sẽ trở thành một người phàm không có linh lực.

Điều này quá nguy hiểm, một khi bị người khác phát hiện…

Một luồng khí lạnh xộc lên trong lòng, sắc mặt Trường Tuệ tái nhợt, trực giác của linh vật nói cho nàng biết tuyệt đối không thể để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện này!

Để loại bỏ tai họa ngầm, nàng phải loại bỏ mối đe dọa từ phe Triệu Nguyên Tề trong đại hôn, nếu không rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm khó lường cho nàng và a huynh.

“Sư tôn đang vẽ gì vậy?” Một giọng nói bất chợt vang lên quấy rầy dòng suy nghĩ của Trường Tuệ.

Ngòi bút khẽ run, giọt chu sa pha linh lực rơi xuống lá bùa, ngay lập tức làm hỏng cả phù chú sắp vẽ xong.

Một lá bùa bị phí hoài vô ích.

Trường Tuệ hơi khó thở, đặt bút xuống trách mắng: “Không biết gõ cửa?”

Tự nhiên Mộ Giáng Tuyết bị mắng một trận, cơ thể hơi dừng lại nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Sư tô, đây là rừng mai.”

Trường Tuệ sững sờ, nhìn xung quanh, trong vườn mai đỏ đang nở rộ, nơi đây tụ tập tinh khí nhật nguyệt nên vẽ phù chú ở đây càng có uy lực.

Đúng rồi, không phải nàng đang ở trong phòng.

Bởi vì trận pháp phong ấn phản phệ, linh lực trên người Trường Tuệ ngày càng yếu đi, sáng nay khi ngồi thiền, có một khoảnh khắc nàng lại không thể điều động được linh lực.

Để tự bảo vệ cũng như để đề phòng những bất trắc trong ngày đại hôn, Trường Tuệ chỉ có thể tranh thủ lúc linh lực vẫn còn mà vẽ thêm một ít phù chú. Nàng đã thêm chu sa cùng với máu và linh lực của mình, như vậy dù sau này nàng mất đi linh lực cũng có thể dựa vào những lá bùa này để tự bảo vệ.

“Là ta không tập trung…” Phát hiện mình đã oan uổng người khác, Trường Tuệ khẽ ho hai tiếng, nhỏ giọng xin lỗi.

Mộ Giáng Tuyết không để tâm, ngược lại còn rất quan tâm hỏi: “Sư tôn sao vậy?”

Bước về phía trước hai bước, Mộ Giáng Tuyết dừng lại bên cạnh Trường Tuệ, cúi người chạm vào mặt nàng: “Ta vừa gọi sư tôn mấy tiếng đều không đáp lại, nên đồ nhi mới đến gần xem thử, có phải vừa rồi doạ sư tôn rồi không?”

Trường Tuệ khẽ mím môi, sắc mặt dần tái đi.

Tuyệt đối không nên như thế này.

Là một linh thể, năm giác quan của nàng bẩm sinh đã nhạy bén hơn người phàm, ngày thường chỉ cần nàng muốn thì nàng có thể nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài dù cách một cánh cửa dày. Nhưng hôm nay, ở khoảng cách gần như vậy mà nàng lại không hề nhận ra Mộ Giáng Tuyết đang đến gần, tuyệt đối không thể giải thích được bằng việc thất thần được.

Trận pháp phong ấn phản phệ nàng ngày càng nghiêm trọng.

Giống như một binh lính ra trận mất đi áo giáp và vũ khí, Trường Tuệ khó giữ bình tĩnh, trong lòng hoảng sợ tột độ.

“Sư tôn.”

“Sư tôn?”

Cảm giác mát lạnh trên má kéo nàng trở lại hiện thực, không biết từ lúc nào, tâm trí của nàng lại miên man mất tập trung. Đối diện với ánh mắt lo lắng của Mộ Giáng Tuyết, nàng cố gắng mím môi gian nan thốt ra mấy chữ: “Ta không sao.”

Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết vẫn dừng trên gương mặt nàng, không yên tâm hỏi lại: “Thật sự không sao chứ?”

Gần đây Trường Tuệ lại gầy đi một chút, Mộ Giáng Tuyết đặt cả bàn tay lên má nàng gần như che phủ hoàn toàn. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của nàng, Mộ Giáng Tuyết lại gần thêm một chút, nhẹ nhàng nói: “Sắc mặt của sư tôn trông không được tốt lắm, có phải bị bệnh rồi không?”

“Có cần ta đỡ người về nghỉ ngơi không?”

“Không cần.”

Hốt hoảng nhận ra sự vượt quá giới hạn của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ đẩy nhẹ cổ tay hắn, nghiêng người chuyển chủ đề: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Mộ Giáng Tuyết tự giác lùi lại, buông tay xuống nói: “Dệt Các vừa gửi hỉ phục đến, sư tôn có muốn đi xem không?”

Vì thời gian đại hôn quá gấp gáp, chỉ có thể giản lược hết mọi thứ, nhưng dù đơn giản đến đâu thì các thợ thêu của Dệt Các cũng rất khó hoàn thành hỉ phục trong thời gian ngắn. Việc thêu thùa suốt ngày đêm gặp không ít vấn đề, mấy ngày nay Trường Tuệ đã thử mặc hai lần cũng bị trả về sửa hai lần.

“Không xem.” Linh lực trong người đang cạn kiệt quá nhanh, giờ trong đầu Trường Tuệ chỉ toàn nghĩ cách tự bảo vệ và đối phó với Triệu Nguyên Tề, đâu còn tâm trí mà quan tâm đến hỷ phục.

Dường như Mộ Giáng Tuyết không tin, hơi dừng lại rồi lặp lại lời nàng: “Không xem?”

Trường Tuệ ừ một tiếng, tỉ mỉ nhìn lá bùa bị bẩn đó, thấy không thể cứu vãn được chỉ đành vò nát vứt xuống đất.

“Sửa đi sửa lại nhiều lần như vậy, chắc không còn nhiều vấn đề gì đâu.” Trải ra một lá bùa mới, Trường Tuệ đang bận rộn tiện miệng dặn dò: “Đừng quá rườm rà, những phụ kiện lủng lẳng đó có thể bỏ thì bỏ, còn nữa…”

Trường Tuệ cụp mi mắt, cầm bút nghiêm túc phác họa đồ đằng phù chú, nơi đầu bút lướt qua phát ra từng điểm linh quang.

Một lá bùa vẽ xong khiến nàng quên mất mình còn phải dặn dò gì, liền nhíu mày qua loa: “Bỏ đi, ngươi cứ xem xét mà làm, miễn mặc được là được.”

Mộ Giáng Tuyết im lặng một lát, thấy Trường Tuệ thật sự lười không muốn xem hỉ phục thì cong môi đáp một tiếng: “Được.”

Vậy thì cứ theo sở thích của hắn mà làm.

Trường Tuệ phất tay, tập trung vẽ bùa không muốn nói nhiều, ra hiệu cho hắn nếu không có việc gì thì rời đi.

Mộ Giáng Tuyết không nói thêm lời nào, âm thầm liếc qua những đồ đằng trên lá bùa vàng đã vẽ trên bàn đá, cúi mắt che đi cảm xúc, lặng lẽ rời đi.

Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến ngày đại hôn.

Chưa đến giờ lành, Trường Tuệ đã thay hỉ phục ngồi trước gương, trong ống tay áo nhét đầy các loại phù giấy đã được truyền linh lực.

Nhìn chính mình trang điểm lộng lẫy trong gương, Trường Tuệ hơi hoảng hốt một lát, như thể quay về giới Linh Châu, ngày nàng sắp thành hôn với Hoàn Lăng, ngày đó nàng cũng từng ngồi một mình trong phòng, trong lòng mờ mịt hoang mang đón chờ đại hôn sắp đến.

Cũng là tâm thần bất an, cũng là gả cho a huynh, cứ như… đang chạy về phía kết cục đổ nát tương tự.

Kẽo kẹt—

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Trường Tuệ quay đầu nhìn người đến, như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, vô thức đưa tay về phía hắn: “Mộ Giáng Tuyết…”

Mộ Giáng Tuyết sững sờ, không chút do dự nắm lấy đôi tay Trường Tuệ, ôm trọn trong lòng bàn tay, ấm áp an ủi: “Sư tôn sao vậy?”

Trường Tuệ lắc đầu, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Có lẽ là căng thẳng.”

Đã không còn giống như trước nữa rồi.

Trường Tuệ tự an ủi trong lòng.

Ngày đại hôn ở giới Linh Châu, Mộ Giáng Tuyết đã phản bội tông môn và đoạn tuyệt với nàng. Lúc đó, bên cạnh nàng chỉ có tiểu sư muội Đường Nhạc, nàng ấy chải tóc giúp nàng, đưa nàng lên kiệu hoa, ánh mắt nhìn nàng đậm đặc như mực, chất chứa những cảm xúc mà nàng không thể hiểu được, chính là trong ánh mắt đó, Trường Tuệ bước lên con đường tuyệt vọng.

Bây giờ, nàng sắp gả cho a huynh lần nữa, tuỳ bên cạnh không có Đường Nhạc nhưng lại có Mộ Giáng Tuyết.

Mộ Giáng Tuyết không đoạn tuyệt với nàng, không phản bội tông môn làm chuyện kinh thiên động địa, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt trong veo ánh lên màu đỏ tươi của hỉ phục, trong trẻo và ngoan ngoãn, nhẹ nhàng an ủi nàng: “Đại hôn là chuyện vui lớn, căng thẳng là điều khó tránh khỏi.”

Trường Tuệ lại bất giác sững sờ, luôn cảm thấy những đoạn đối thoại này quen thuộc, dường như khi đại hôn ở giới Linh Châu, Đường Nhạc cũng từng nói với nàng như vậy.

Ngày đại hôn của Thái tử Bắc Lương quốc vốn dĩ nên long trọng náo nhiệt, nhưng vì Nữ đế bệnh nặng, niềm vui này lại thêm phần nặng nề. Có lẽ tất cả mọi người đều nhận ra, phía sau hôn lễ này là những sóng gió sắp ập đến.

Tuy Trường Tuệ trở thành Thái tử phi, nhưng thân phận Quốc sư đương triều của nàng không đổi, lại là trọng thần bên cạnh Nữ Đế. Vì vậy nàng nói thích hôn lễ yên tĩnh là không ai dám đến quấy rầy, nàng cũng không có bằng hữu nào cần gặp cả.

Trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa, màn trướng hỉ sự treo từng lớp, vì không có ai vây quanh chúc mừng nên càng thêm lạnh lẽo. So với hôn lễ, Trường Tuệ lại cảm thấy khung cảnh này giống như tang lễ, quả thực lại trùng hợp với tâm trạng của nàng khi xuất giá ở giới Linh Châu.

“Thanh Kỳ và Tú Cầm đâu?” Bên ngoài vang lên tiếng nhạc hỉ, người đến người đi rất náo nhiệt.

Mộ Giáng Tuyết đứng sau lưng nàng, cầm lược chải tóc cho nàng một cách tỉ mỉ, nghe vậy lạnh nhạt nói: “Hôm nay người trong Các người đông đúc, Tú Cầm cần ở ngoài trông chừng, còn Thanh Kỳ… đã dẫn người đến đại điện trước rồi.”

Nhớ đến đại sự sắp xảy ra trong chốc lát, Trường Tuệ điều chỉnh lại tâm trạng: “Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”

Mộ Giáng Tuyết cong khóe môi: “Tất cả đã được sắp xếp theo lời dặn của sư tôn và điện hạ, chỉ chờ phe Triệu Nguyên Tề ra tay.”

Trong nửa tháng chuẩn bị hôn lễ này, phe Triệu Nguyên Tề đã nhiều lần lôi kéo thế lực trong triều, thường xuyên dùng thư từ qua lại với gia tộc bên ngoại. Mấy ngày trước, Thanh Kỳ đã bắt được nội gián ẩn mình trong Hàm Ninh Các, biết được một phần kế hoạch của bọn họ, sau đó mật thám của Triệu Nguyên Lăng báo lại, Triệu Nguyên Tề đã ngấm ngầm tập hợp binh lực, quyết định tạo phản vào ngày đại hôn này.

Giờ đây, toàn bộ kế hoạch của Triệu Nguyên Tề đều đã bị bọn họ nắm rõ. Toàn bộ đại điện đã được thay bằng vệ sĩ thân cận của Nữ đế, vì để đề phòng bất trắc, Trường Tuệ còn bố trí thêm một đội thuật sĩ của Hàm Ninh Các, giao cho Thanh Kỳ dẫn đầu.

Thành bại nằm ở trận này.

Trường Tuệ nhắm mắt lại, cảm nhận luồng gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi tuyết nhè nhẹ: “Bên ngoài có tuyết rơi sao?”

Mộ Giáng Tuyết liếc nhìn ra cửa sổ: “Vẫn chưa.”

Hắn nói là chưa, không phải không có, như thể đã đoán trước được hôm nay sẽ có một trận tuyết lớn ập đến, tiếc là Trường Tuệ đang lo lắng cho cuộc chiến sắp bắt đầu nên không để ý.

Giờ lành đã đến.

Mộ Giáng Tuyết giúp Trường Tuệ đeo khăn che mặt, hắn nắm tay đỡ nàng đứng dậy.

Tiếng ngọc leng keng va vào nhau làm mờ đi tầm nhìn của Trường Tuệ. Nàng cực kỳ không thích những đồ trang sức này, nhỏ giọng than vãn: “Tại sao mỗi lần thành hôn đều phải đeo thứ này, thật là phiền phức.”

Mộ Giáng Tuyết cúi đầu đỡ nàng bước qua ngưỡng cửa, nắm chặt tay nàng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ giúp sư tôn nhìn đường, sẽ không để người ngã đâu.”

Đâu phải Trường Tuệ sợ ngã, mà nàng sợ lát nữa mình sẽ cản trở đại sự.

Theo thông tin họ nắm được, hôm nay Triệu Nguyên Tề không chỉ tạo phản mà còn muốn hành thích vua. Một lát nữa, Triệu Nguyên Tề xuất hiện ở đại điện là do Tư Tinh nguỵ trang, còn Triệu Nguyên Tề thật sẽ đóng giả thái giám xuất hiện phía sau Nữ đế, chờ cơ hội uy hiếp vua để kiểm soát cục diện.

Triệu Nguyên Tề điên rồi.

Hắn ta quyết tâm tạo phản xưng đế, chuẩn bị huyết tẩy hôn lễ, thủ đoạn thô bạo giống hệt tên nghiệt đồ kia của nàng, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Cũng may mà họ đã nắm được những tin tức này từ trước mới có thể lập ra kế hoạch phản công. Lát nữa Triệu Nguyên Lăng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Nữ đế, còn Trường Tuệ thì phải khống chế Tư Tinh, tuyệt đối không được sai sót.

Theo tiếng kêu của hỉ nương, Trường Tuệ bước vào đại điện.

Nàng đi trước một bước khóa chặt vị trí của “Triệu Nguyên Tề”, nam nhân cầm quạt xếp đứng lẫn trong đám người đang cười như không người nhìn chằm chằm nàng.

Trường Tuệ cảm thấy kỳ lạ, cơ thể căng thẳng, vô thức nắm chặt lá bùa trong tay áo rộng thùng thình.

“Sư tôn, nhấc chân.” Bên tai truyền đến âm thanh Mộ Giáng Tuyết nhắc nhở.

Trường Tuệ cất bước theo tiếng Mộ Giáng Tuyết, sự cấp bách không rõ từ đâu ùa đến buộc nàng phải phát huy sự nhạy bén của một linh vật. Nỗi bất an lan tràn trong lòng, giọng nói cũng run rẩy: “Mộ Giáng Tuyết.”

Nàng dặn dò: “Hứa với ta, bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải giúp ta bảo vệ a huynh thật tốt.”

Tu vi của nàng bị trận phong ấn phản phệ quá nhanh, đến hôm nay chỉ còn lại rất ít, đối phó với Tư Tinh chỉ có thể dốc toàn lực, không thể lo lắng những chuyện khác.

Không biết có phải vì giọng nàng quá nhỏ không mà nam nhân bên cạnh im lặng, Trường Tuệ chỉ đành khẽ nghiêng đầu, lại gọi một tiếng: “Mộ Giáng Tuyết?”

Mộ Giáng Tuyết cúi đầu đối diện với ánh mắt nàng, cuối cùng nghe thấy giọng nàng, khẽ mở môi đáp một chữ: “Được.”

“Càn khôn hòa hợp, long phụng trình tường…” Phía trước truyền đến giọng nói của lão thái giám.

Một lão già mặc quan bào đứng trước mặt họ, chậm rãi mở chiếc hộp vuông trong tay tiểu thái giám, cẩn thận nâng chiếc gương đồng hai mặt trong hộp ra.

Chiếc gương này tên là kính Càn Khôn, truyền thuyết kể rằng là thần vật do tổ tiên khai quốc của Bắc Lương quốc cầu được, hấp thụ linh khí trời đất, dưới có thể hiện tà ma, trên có thể thông thiên môn. Mỗi khi có đại điển quốc gia đều cần dùng kính Càn Khôn tấu lên trời để nhận được phúc lành của thần linh.

Đây là bước quan trọng nhất trong toàn bộ quy trình hôn lễ, cũng là lúc Trường Tuệ ở gần “Triệu Nguyên Tề” nhất. Đợi nghi lễ hoàn thành, Trường Tuệ đi thêm hai bước nữa là có thể bày trận phá vỡ lớp ngụy trang của Tư Tinh.

“Sư tôn, con đường tiếp theo phải tự mình đi rồi.” Kính Càn Khôn vừa xuất hiện, Mộ Giáng Tuyết đã buông tay nàng ra.

Trường Tuệ đứng một mình giữa đại điện, mất đi sự bầu bạn của Mộ Giáng Tuyết lại vô thức móc ngón út vào hắn như muốn níu lại.

“Sư tôn?” Có lẽ Mộ Giáng Tuyết đã cảm nhận được, bước chân hơi khựng lại, bất chấp sự thúc giục của người bên cạnh mà quay đầu nhìn nàng. Cứ như thể chỉ cần nàng nói một câu đừng đi là hắn có thể bỏ qua lễ tiết thế tục ở lại bên cạnh nàng mà bảo vệ nàng.

Thế nhưng… nàng đã phụ thuộc hắn từ khi nào vậy?

Ngón tay khẽ run, Trường Tuệ cúi mặt xuống, buông tay hắn ra. Đúng rồi, con đường tiếp theo, nàng phải tự đi, nàng còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.

Cảm nhận được sự náo nhiệt vây quanh hai bên, Trường Tuệ nắm chặt tay vào trong tay áo, chỉ cảm thấy mình lạc lõng ở đây.

Nàng không có sự ngượng ngùng hay căng thẳng của tân nương mà vô cảm nâng hai tay hành lễ, lặng lẽ chờ đợi ánh sáng từ kính Càn Khôn chiếu rọi. Xuyên qua mạng che mặt bằng tua rua, nàng liếc nhìn cái gọi là thần vật đó, trong lòng biết rằng trong thế giới phàm trần linh khí mỏng manh này không thể sinh ra thần vật, đây chỉ là một chiếc gương bình thường mà thôi.

Bỏ lại những cảm xúc lộn xộn chỉ thuộc về tiểu cô nương, nàng dồn hết sự chú ý vào người Tư Tinh, suy nghĩ làm thế nào để bắt nàng ta một cách nhanh nhất và gọn gàng nhất. Vì vậy, khi ánh sáng trong gương chiếu vào người nàng, nàng không hề nhận ra điều gì bất thường, cho đến khi…

Nàng cảm thấy một cảm giác nóng rát như bị thiêu đốt.

“Mau nhìn, đó là cái gì!”

“Là kính Càn Khôn mở ra thiên môn! Trời phù hộ Bắc Lương ta, trời phù hộ Bắc Lương ta!”

“Đây là điềm lành, trời ban lương duyên…”

Trường Tuệ nghe thấy tiếng ồn ào hai bên, mọi người đồng loạt quỳ xuống hướng về phía ánh sáng. Nàng không nhịn được lùi lại một bước, bị ánh sáng đồng trước mắt làm cho đôi mắt đau nhức, không khỏi nhắm mắt lại.

Rắc—

Trong khoảnh khắc rèm châu che mặt rơi xuống đất, Trường Tuệ nghe thấy có người khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó là tiếng hét kinh hoàng: “Đó là thứ gì!”

Trường Tuệ chịu đựng cơn đau mở mắt ra, dưới ánh sáng chói chang, nàng thấy bầu trời vốn hiện ra điềm lành bảy sắc cầu vồng, bị khí đen bao phủ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngưng tụ thành một khuôn mặt quỷ dữ tợn nhìn thẳng vào nàng.

Trường Tuệ sững sờ, nếu lúc này còn không nhận ra vấn đề thì quả thật là ngốc rồi.

“Ngươi đã làm gì!” Nàng đột ngột nhìn về phía lão giả cầm gương.

Là một linh vật được trời đất tạo ra, Trường Tuệ không phải yêu vật tà ma, mà gần với chân thần của đất trời, chưa nói đến đây chỉ là một chiếc gương bình thường, cho dù nó thực sự là thần vật có thể làm yêu tà hiện hình cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến nàng, có người đã động tay động chân vào chiếc gương này.

Rắc—

Khi nàng đến gần để bắt lão ta, kính Càn Khôn rơi xuống đất.

“Yêu…”

“Là yêu vật…”

Lão giả trợn tròn mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng, đột nhiên la lớn: “Điềm lành hóa thành tà ma, yêu ma tai họa thế gian… Đâu có gì là trời ban lương duyên, chúng ta đều bị lừa rồi!”

Lão ta gào thét: “Thiên môn rộng mở, thần linh đã ban Thiên Nhãn, mọi người hãy mở to mắt mà xem yêu tà thật sự ở đâu!”

Mọi người bắt đầu dồn ánh mắt vào Trường Tuệ, thấy nơi ánh sáng đồng chiếu rọi, trên chiếc hỉ phục thêu hoa văn tinh xảo của nàng xuất hiện từng điểm cháy xém. Khăn che mặt rơi xuống đất, pháp ấn màu xanh biếc giữa trán điểm xuyết những hạt trân châu trắng ngần, khuôn mặt được tô son phấn đậm nét vốn linh động thoát tục, nhưng khi nàng vén khăn lại lộ ra một đôi đồng tử vàng kim.

Một đôi đồng tử màu vàng kim tuyệt đối không thuộc về con người.

“Yêu…”

“Quốc sư đại nhân là yêu!”

Để lại một bình luận