Tóm tắt
Vào một ngày đẹp trời, ta quyết định hoà ly với Thẩm Tịch.
Ngày đó, y từ Bắc Cương trở về kinh phục mệnh, trong phủ đều vô cùng vui mừng.
Ta mở tiệc chiêu đãi đồng liêu và thuộc hạ của y trong phủ, lại mời các vị phu nhân thế gia trong kinh thành đến bàn bạc hôn sự cho tiểu cô.
Trong khắp phủ, từ gã sai vặt cho đến nha hoàn, ai nấy đều thấy ta và Thẩm Tịch là một đôi phu thê hòa thuận, hạnh phúc.
Nhưng đến đêm khuya, khi Thẩm Tịch tắm xong, y định cúi người xuống cởi dây lưng của ta thì ta lập tức lấy ra bức thư hoà ly dưới gối.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Thẩm Tịch nhìn lá thư hoà ly đã hơi hoen ố do dấu hiệu của thời gian mà ngây người một lúc.
Mất một lúc sau, y mới cất giọng run rẩy hỏi ta: “Vì… vì sao?”
Ánh nến lung linh lay động trên hàng lông mày y, khiến ta nhớ lại năm năm về trước.
Nhưng những vết sẹo ngoằn nghèo trên cổ tay lại nhắc nhở ta rằng, từ lâu, giữa ta và chàng đã không còn được như như xưa nữa rồi.
Ta vén màn rồi đứng dậy xuống giường.
“Bởi vì những lá thư ta đã từng viết cho chàng.”
Thẩm Tịch hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
