Tóm tắt
Trước kia nàng sợ nhất là thượng triều, sau này nàng sợ nhất là hạ triều.
*****
Sau khi hạ triều, Trần Kim Chiêu nắm chiếc ngọc hốt (*) trong tay cúi đầu định chạy, nhưng bị một vị thái giám đứng đợi sẵn ngoài Kim Loan điện nhanh tay tiến lên chặn lại.
(*) Ngọc hốt: thẻ bài dài, dẹt, thường được các quan lại thời phong kiến cầm trên tay khi chầu vua.
“Thám hoa lang, Nhiếp Chính vương đang đợi ngài đến bàn việc, xin mời.”
Thái giám chỉ về phía một cỗ xe ngựa bốn bánh, các quan lại khác đều đi vòng qua từ xa, ngay cả khi đi ngang qua, bọn họ vẫn cúi đầu thật sâu để tỏ lòng kính cẩn.
Màn xe chưa hạ xuống, bên trong có người đang ngồi thẳng lưng, điềm nhiên lật xem tấu chương.
Nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng từ xa mà chân đã bắt đầu run rẩy, trán cũng vã mồ hôi lạnh.
“Thái giám đại nhân, trong nhà ta… có việc.”
Vị thái giám vẫn giữ vẻ mặt khiêm tốn, tươi cười:
“Có lẽ Nhiếp Chính vương chỉ có thể đợi ngài thêm ba nhịp thở nữa thôi.”
Vừa dứt lời, Trần Kim Chiêu giật mình, không dám chần chừ nữa, vội vã lo lắng chạy về phía cỗ xe ngựa.
Tag: xuyên không, nữ giả nam trang, triều đình, chính kịch,
Nhân vật chính: Trần Kim Chiêu, Duyện Vương
Tóm tắt: Không mong năm nào cũng có ngày này, chỉ nguyện năm tháng đều có Kim Chiêu.
Ý nghĩa: Vững bước nơi triều đình, không thay đổi tấm lòng ban đầu.
