Chương 6: Trong mắt chỉ toàn là sư tôn

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Vì một phần ký ức bị phong ấn, Trường Tuệ luôn sống trong sự hoang mang, bất an.

Nàng không biết giới Linh Châu đã xảy ra chuyện gì, không biết năm đó bản thân và Hoàn Lăng đã trải qua những gì, càng không biết phải tìm Hoàn Lăng bằng cách nào. Nàng chỉ có thể dựa vào những lời ít ỏi mình để lại, bày ra mệnh bàn quan sát tinh tượng hằng ngày, hy vọng có thể nhìn thấy một tia sống sót từ trong sự chết lặng.

[Huynh trưởng của ngươi, Hoàn Lăng, đã bị Mộ Giáng Tuyết ném vào 3000 Hư Không Cảnh để lịch kiếp, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải tìm được sư huynh, bảo vệ huynh ấy an toàn vô lo.]

Mười lăm năm rồi.

Mỗi khi nhớ lại lời dặn dò nhẹ bẫng này, Trường Tuệ lại rơi vào trạng thái bồn chồn và căm hận khó kiểm soát. Nàng lo lắng vì mọi thứ đều mơ hồ, hận bản thân đã tự phong ấn ký ức rồi mà còn đưa ra một đống yêu cầu, không chịu giải thích thêm đôi lời để an ủi lòng nàng. Đồng thời, nàng cũng hiểu rõ tính cách của mình, những lời càng ngắn gọn, càng muốn nói lướt qua như vậy càng chứng tỏ sự việc nan giải đến mức nàng không thể kiểm soát.

Những năm qua, nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích của Hoàn Lăng, trên mệnh bàn cũng không cảm nhận được dù chỉ một chút sinh mệnh nào của y, bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất. Thế nhưng, giờ đây, tinh tượng đã chuyển động, mệnh bàn của Hoàn Lăng ngày càng rõ ràng. Trường Tuệ vui mừng phát hiện, thế mà nàng và huynh trưởng lại đang ở cùng một dị thế hư không cảnh!

Nhẹ nhàng lay động tinh tượng, tinh bàn di chuyển và sắp xếp lại cho Trường Tuệ một hướng đi rõ ràng: “… Tây Bắc?”

Hoàn Lăng ở phương Tây Bắc ư?!

Trường Tuệ chớp mắt, lặp đi lặp lại: “Tây Bắc, Tây Bắc, giờ sư huynh đang ở Tây Bắc…”

Không kiềm chế được sự xúc động trong lòng, nàng xua tan luôn cơn ác mộng mà Mộ Giáng Tuyết đã mang đến trước đó.

Trường Tuệ bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội vã bước ra ngoài. Động tác mở cửa quá gấp khiến Tú Cầm đang đứng gác bên ngoài giật mình: “Tôn tọa, có chuyện gì vậy?”

Trường Tuệ hỏi nàng ta: “Khu vực săn bắn mùa đông có phải ở phía Tây Bắc không?”

Tú Cầm ngây người gật đầu: “Đúng vậy.”

Dường như có một điều gì đó đang dẫn lối cho nàng, nụ cười trên gương mặt Trường Tuệ càng rạng rỡ hơn, đôi mắt cong cong lộ vẻ nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống của một thiếu nữ: “Nói với Nữ đế bệ hạ, chuyến đi săn mùa đông lần này ta sẽ hộ giá tùy tùng.”

Nàng phải đến Tây Bắc tìm lại sư huynh của mình.

Bắc Lương quốc có tục lệ săn bắn mùa đông. Mỗi năm vào mùa đông, hoàng đế Bắc Lương sẽ dẫn các triều thần đến khu vực hoàng gia săn bắn vài ngày, đồng thời cũng tổ chức một loạt các cuộc thi đấu và khảo hạch.

Cuộc săn bắn mùa đông năm nay được định vào ba ngày sau, vì những năm trước Trường Tuệ không tham gia nên quyết định đột ngột của nàng khiến Hàm Ninh Các vô cùng bận rộn, nhưng cuối cùng cũng kịp chuẩn bị xong xuôi vào ngày khởi hành.

Sáng sớm, sương mù bao phủ, tuyết đọng dày hai bên đường.

Khi Mộ Giáng Tuyết ăn mặc chỉnh tề đến thỉnh an, Thanh Kỳ đang giúp Trường Tuệ chải tóc, do đã tìm được phương hướng của huynh trưởng, tâm trạng của nàng vô cùng tốt, hiếm khi không bị ác mộng hành hạ, nhờ vậy mà nhìn Mộ Giáng Tuyết cũng thuận mắt hơn nhiều.

“Chép môn quy thế nào rồi?” Vừa nghịch trâm cài hình con thỏ trên bàn, Trường Tuệ vừa liếc nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương.

Mộ Giáng Tuyết lại thay về bộ hồng y rực rỡ, mái tóc đen của thiếu niên được buộc nửa, dải lụa đỏ sẫm đính đá quý buông lơi trên vai, càng tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ ngoài tuyệt mỹ không ai sánh bằng. Gương mặt tinh xảo đến mức mang theo sự lạnh lùng và sắc bén.

Này… sao lại có cả sát khí?

Ngón tay run lên, chuỗi hạt ngọc đang cầm trong tay Trường Tuệ lại rơi vào hộp trang sức, phát ra tiếng ‘lách cách’.

Nghe thấy tiếng chuỗi hạt lăn, Mộ Giáng Tuyết ngước mắt nhìn thẳng vào gương, đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi dài: “Nhờ có sư tôn yêu thương, đồ nhi đã chép môn quy suốt ngày đêm, đã chép xong năm lần rồi.”

Sao mới có năm lần?!

Nhiều ngày trôi qua như vậy, dù dùng miệng ngậm bút mà viết cũng phải được mười lần rồi chứ, tiểu nghiệt chướng này đang muốn khiêu khích nàng sao?!

Trường Tuệ nghĩ vậy, liền hỏi: “Bổn tọa vừa mới nhận ngươi làm đồ đệ, mà ngươi đã lười biếng gian xảo không chịu nghe lời như vậy, trong mắt ngươi còn có ta là sư tôn không?”

“Thật là oan uổng quá.” Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại: “Trong mắt đồ nhi toàn là sư tôn thôi.”

“Còn sư tôn người thì—” Hắn bất chợt bước đến gần Trường Tuệ: “Trong mắt người có thật sự có đồ đệ này không?”

Nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết bước đến gần hơn, vén tấm rèm châu lên và đứng trước mặt mình, Trường Tuệ thẳng lưng, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào hắn, âm thầm cảnh giác: “Ngươi có ý gì?”

Mộ Giáng Tuyết khẽ cúi người, đưa tay về phía nàng.

Ánh mắt Trường Tuệ hạ xuống, nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Mộ Giáng Tuyết vẫn còn vết xước và vảy máu chưa lành. Năm ngón tay thon dài, trắng trẻo như ngọc dương chi trong suốt, không tì vết, khi hắn lật cổ tay, lộ ra những bọng máu đang rỉ ra ở đầu ngón tay, da thịt dính bết vào nhau.

“Đây là…” Trường Tuệ sững sờ.

Mộ Giáng Tuyết nói: “Vết thương cũ chưa lành, lại cầm bút lâu nên thêm vết thương mới, hiện giờ đồ nhi không thể cầm bút được nữa.”

Trường Tuệ vẫn còn mơ hồ.

Hắn bị thương ở tay từ lúc nào? Sao đầu ngón tay lại bị thương nặng như vậy? Sao nàng lại không có chút ấn tượng nào? Rõ ràng, lúc hắn móc mắt cũng đâu thấy trên tay hắn có vết thương nào đâu…

Há miệng thở dốc, Trường Tuệ muốn chất vấn điều gì đó, nhưng lại không biết mở lời ra sao.

Nói cho cùng thì nàng đã sai, kể từ khi đưa người từ hải đảo về, dù Trường Tuệ đã phái y quan đến trị thương cho hắn, nhưng vẫn chưa từng đích thân đến thăm hắn, điều này khiến nàng không hề biết rõ về tình trạng vết thương của Mộ Giáng Tuyết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Mộ Giáng Tuyết đang ngầm oán trách sự lạnh lùng và thiếu quan tâm của nàng, đồng thời cũng cho thấy, dù bị thương nặng đến mức không thể cầm bút, hắn vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà Trường Tuệ đã giao.

“Ngươi đang oán hận bổn tọa?” Trường Tuệ nghiêm mặt.

Để xóa bỏ vết nhơ, nàng giơ tay nắm lấy ngón tay hắn, trực tiếp dùng thuật chữa trị xa xỉ để giúp hắn lành vết thương.

Nơi phàm thế này không thể sánh với giới Linh Châu, linh lực mỏng manh làm chậm tốc độ tu luyện của nàng, mỗi ngày có thể sử dụng linh lực cũng vô cùng hạn chế. Hiện giờ, để chữa trị vết thương trên tay Mộ Giáng Tuyết, nàng đã tiêu hao không ít linh lực, trong lòng đau như cắt nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm chất vấn hắn: “Giờ thì trong mắt bổn tọa đã có ngươi chưa?”

Đồng tử của Mộ Giáng Tuyết khẽ mở rộng.

Hắn cúi đầu khẽ giật giật các ngón tay, nghe được Trường Tuệ chống chế: “Nếu không coi trọng ngươi, vì sao bổn tọa lại thu nhận ngươi làm đồ đệ đầu tiên?”

Vốn dĩ nàng định giữ thái độ của một sư tôn nghiêm khắc, lạnh lùng quở trách Mộ Giáng Tuyết một trận, tiện thể bày tỏ sự đau lòng và tủi thân của mình. Nhưng tiếc thay, đóa băng hoa trên cổ tay nàng lại đỏ rực đến thế, buộc nàng phải thay đổi chiến thuật, nhẹ tiếng thở dài: “Gần đây ta hơi bận rộn, không quan tâm nhiều đến ngươi, nhưng ta cũng không ngờ, thân thể ngươi lại kém đến thế, vết thương nhỏ ở tay mà mãi không lành…”

“Thôi vậy.” Nàng có ý tưởng mới: “Miễn cho ngươi một nửa hình phạt chép phạt, bắt đầu từ ngày mai, ngươi theo các thuật sĩ trong Các cùng nhau luyện tập buổi sáng, trước hết cứ dưỡng thân thể cho tốt đã.”

“Như vậy, ngươi hài lòng chưa?”

Có lẽ vẫn chưa biết các thuật sĩ trong các sẽ luyện tập thế nào, Mộ Giáng Tuyết đồng ý rất nhanh: “Đồ nhi đều nghe theo sư tôn.”

Khi Trường Tuệ định rút tay về, hắn chợt dùng sức không chịu buông tay ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Tay Trường Tuệ bị hắn bao trọn trong lòng bàn tay, tuổi còn nhỏ nhưng lòng bàn tay lại không hề nhỏ.

Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết lấp lánh nhìn nàng: “Đồ nhi biết sai rồi.”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng động lòng người, thiếu niên nghiêng người cúi xuống, áp tay Trường Tuệ lên má, cọ cọ như một chú mèo nhỏ: “Sư tôn đối tốt với ta, sau này đồ nhi nhất định cũng sẽ đối tốt với sư tôn.”

Giống như bị một con rắn độc lạnh lẽo quấn lấy, hành động này không khiến Trường Tuệ cảm thấy đáng yêu chút nào, ngược lại còn thấy rợn người. Nhất là khi sống mũi của thiếu niên cứ cố ý vô tình cọ qua lòng bàn tay nàng, giống như đang ngửi cái gì đó.

“Sư tôn…”

Vì làm vỡ lư hương, lòng bàn tay Trường Tuệ buộc phải dính hương thơm của hương Tuyết Hải, đến giờ vẫn còn vương lại. Có lẽ ngửi thấy mùi hương mình tự pha chế, Mộ Giáng Tuyết nắm tay nàng rất lâu không buông, không hiểu sao Trường Tuệ nhớ lại hình ảnh hắn móc mắt ở hải đảo.

 Sao cứ cảm thấy hắn biến thái thế nhỉ?

“Được rồi.” Trường Tuệ sởn gai ốc, hơi hoảng loạn hất tay Mộ Giáng Tuyết ra, cảm thấy ác hồn này thật sự không bình thường.

Chưa kịp tìm cơ hội đuổi hắn đi, Tú Cầm đã vội vã đẩy cửa bước vào.

“Tôn toạ.” Tú Cầm không nhận ra sự khác lạ trong phòng, ánh mắt nàng ta tự động lướt qua Mộ Giáng Tuyết, thấy Thanh Kỳ vẫn đang chải tóc cho Trường Tuệ, nàng ta vội thúc giục: “Kiệu của bệ hạ phái đến sắp tới rồi.”

Trường Tuệ thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì xuất phát thôi.”

Khuôn mặt hiện tại của nàng không khác nhiều so với ở giới Linh Châu, điểm khác biệt duy nhất là tuổi còn nhỏ hơn, má vẫn còn phúng phính chưa lớn hẳn, vẻ ngây thơ khó che giấu nên không có nhiều khí chất. Nhưng vì đã mang danh Quốc sư, dù tuổi còn nhỏ nhưng nàng cũng phải có phong thái của một Quốc sư, vậy nên trang phục và kiểu tóc đều là phong cách nhã nhặn, chững chạc, cho nên những năm qua, nàng gần như chỉ mặc áo bào màu trơn.

Vuốt vuốt vạt áo không hề nhăn, khi đi ngang qua Mộ Giáng Tuyết, nàng chắp tay sau lưng, thẳng lưng và lại bày ra dáng vẻ nghiêm khắc của một sư tôn nên có.

Ngày xưa ở giới Linh Châu, sư huynh thường nói nàng không có phong thái của một sư tôn, việc nô đùa với Mộ Giáng Tuyết là chuyện thường ngày, thi thoảng nếu mắc lỗi sợ bị phạt, nàng cũng đẩy Mộ Giáng Tuyết ra gánh tội thay.

Giờ đây mọi thứ đã khác, để thanh tẩy ác hồn, nàng cần phải làm tốt vai trò của một sư tôn.

“…”

Khu vực hoàng gia săn bắn gần hơn Trường Tuệ tưởng.

Khởi hành từ sáng sớm, đến trưa đã tới nơi đóng quân, sau một hồi thăm dò bày trận và xác nhận xung quanh không có gì bất thường, nàng sốt ruột trở về để bói toán vị trí cụ thể của sư huynh, khi vén rèm bước vào lều, nàng phát hiện Mộ Giáng Tuyết vẫn đi theo sau mình.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Trường Tuệ cảnh giác.

Mộ Giáng Tuyết ngước mắt nhìn nàng: “Điều thứ năm trong môn quy: chưa có sự cho phép hoặc triệu tập của sư tôn, không được tuỳ tiện rời đi hoặc đến gần sư tôn.”

Kể từ khi đến khu vực săn bắn, Trường Tuệ chưa cho phép hắn tự do nên hắn chỉ có thể đi theo.

Trường Tuệ khẽ ho một tiếng, suýt nữa không thể giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc.

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Cuốn môn quy đó là do nàng viết trong lúc rảnh rỗi sau khi đến dị thế, bởi vì viết ngắt quãng trong vài năm nên nhiều nội dung nàng cũng không còn nhớ rõ, suýt nữa lại bị tiểu nghiệt đồ này búng tay, nàng chỉ có thể chống chế: “Không chép được mấy lần, nhưng đầu óc thì cũng tạm được đấy.”

“Vậy thì vào đi.”

Thật ra, Trường Tuệ muốn Mộ Giáng Tuyết rời đi, tốt nhất là đi càng xa càng tốt, đừng cản trở nàng làm chính sự. Nhưng lúc này đang là thời điểm mấu chốt để tìm huynh trưởng, nàng sợ nếu để hắn đi sẽ có chuyện ngoài ý muốn, chi bằng cứ để hắn dưới mí mắt mình mà quan sát.

Dù sao thì vết thương ở tay hắn cũng đã được chữa khỏi, Trường Tuệ lệnh cho hắn ở lại gian ngoài tiếp tục chép môn quy, còn nàng thì vào gian trong bày tinh tượng mệnh bàn, thử thi triển thuật truy tìm hơi thở của Hoàn Lăng.

Điều kỳ lạ là khi Trường Tuệ xuất hiện ở phía Tây Bắc, mệnh bàn của Hoàn Lăng lại trở nên yếu đi. Nàng vội vàng triệu hồi bướm Tầm Linh (*), truyền hơi thở của Hoàn Lăng vào trong bướm Tầm Linh, ra lệnh cho nó: “Dẫn ta đi tìm a huynh.”

(*) Bướm Tầm Linh: con bướm dùng để tìm kiếm linh hồn hoặc hơi thở của ai đó

Bướm Tầm Linh vỗ cánh, có lẽ là vì hơi thở của Hoàn Lăng quá yếu nên nó chỉ bay vài vòng tại chỗ rồi nhanh chóng vỡ vụn và tan biến.

“Sao lại thế này…” Lòng Trường Tuệ nóng như lửa đốt, nàng nhớ lại khi đi về phía Tây Nam tìm Mộ Giáng Tuyết, tình huống tương tự cũng đã xảy ra.

Giống với mệnh bàn của Mộ Giáng Tuyết, khi nàng đến gần, mệnh bàn của Hoàn Lăng cũng trở nên yếu ớt và không rõ ràng.

Điều khiến Trường Tuệ lo lắng là khi tìm thấy Mộ Giáng Tuyết, mệnh bàn của hắn mơ hồ là do nguy hiểm đến tính mạng, còn mệnh bàn của Hoàn Lăng lại không hiện ra dị tượng yêu ma nào, tại sao lại suy yếu vô lực như vậy?

Tâm trạng Trường Tuệ dần chùng xuống, lo lắng Hoàn Lăng đã gặp phải nguy hiểm.

Vì đã sử dụng thuật chữa trị nên Trường Tuệ đã tiêu hao không ít linh lực, giờ nàng không thể lo nghĩ quá nhiều, bèn cắn nát ngón tay, dùng toàn bộ linh lực để vẽ ra một đạo bùa chú.

Sau khi các đường nét phức tạp hợp thành một đồ đằng hoàn chỉnh, phù chú lập tức tỏa ra ánh sáng máu chói loá, đây là chú thuật tìm người cao cấp nhất ở giới Linh Châu. Với tu vi hiện tại của Trường Tuệ thì chỉ có thể nhờ vào huyết tinh để nuôi dưỡng và triệu hồi mà thôi.

“Dẫn ta đi tìm, Hoàn, Lăng.”

Lời vừa dứt, lá bùa giữa không trung ‘vù’ một tiếng bay ra khỏi lều, khiến Trường Tuệ vội vã đuổi theo.

Mộ Giáng Tuyết đang ngồi bên bàn lật sách, thấy nàng vội vàng chạy ra, hắn đặt sách xuống gọi: “Sư tôn?”

Trường Tuệ không rảnh bận tâm đến hắn, nàng vén rèm bước nhanh ra ngoài đuổi theo lá bùa.

Tú Cầm và Thanh Kỳ đang đứng gác bên ngoài lều, hoa mắt thấy có thứ gì đó bay ra, chợt nhận ra đó là chủ nhân của mình, vội vàng đuổi theo: “Tôn toạ, người định đi đâu vậy!”

Trường Tuệ cũng không biết mình đang đi đâu.

Khi nàng hoàn hồn, nàng đã đứng trên hành lang của đài cao, dưới lan can, rừng cây rậm rạp trải dài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa la hét ầm ĩ.

… Lá bùa đã biến mất.

Trên đài cao không một bóng người, Trường Tuệ bước thêm vài bước, bám vào lan can gỗ nhìn xuống theo tiếng ồn ào, nàng thấy một nhóm công tử quyền quý đang cưỡi ngựa đuổi theo thứ gì đó. Cầm đầu là thiếu niên mặc bộ đồ màu đỏ kim, dáng người cao gầy, đang giương cung bắn vào trong rừng.

Là thập nhị hoàng tử, Triệu Nguyên Tề.

Trường Tuệ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua người hắn ta, cố gắng tìm kiếm hơi thở của Hoàn Lăng trong đám đông.

Bất chợt, trong rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, một người ăn mặc rách rưới bị tên bắn trúng, găm chặt vào gốc cây.

Điều kỳ lạ là, nhóm người đi săn này không hề hoảng sợ, ngược lại còn cười phá lên, ngay sau đó, một mũi tên dài khác lại bay ra, xuyên qua một người đang ẩn sau gốc cây khiến trong rừng tràn ngập tiếng kêu than và cầu xin.

Đây là đang lấy người làm bia sống sao?

Toàn thân Trường Tuệ lạnh toát, vì đã mất quá nhiều tinh khí nên mắt nàng tối sầm, loạng choạng suýt ngã.

“Cẩn thận.” Có người rất nhanh đỡ lấy nàng, sau đó một chiếc áo choàng lông vũ dày dặn được khoác lên người nàng: “Sư tôn vội vàng chạy ra ngoài, chỉ để xem cái này sao?”

Quay đầu lại, Trường Tuệ thấy Mộ Giáng Tuyết, dường như hắn cũng bị cảnh tượng trong rừng hấp dẫn, cúi mặt chăm chú quan sát.

“Trời ơi.” Tú Cầm và Thanh Kỳ cũng theo sau, khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, họ vội bịt miệng lại.

Vị trí hành lang mà họ đang đứng rất cao, có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh trong rừng: “Đây, đây là đang săn người sao?”

Cả hai vội vàng kéo Trường Tuệ: “Tôn toạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Trường Tuệ đứng yên tại chỗ: “Săn người là gì?”

Dù đã làm Quốc sư vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến khu vực săn bắn nên không hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Gương mặt Thanh Kỳ tái mét giải thích: “Những người này được gọi là ‘súc nhân’, phần lớn đều là tử tù trong ngục, còn có một bộ phận là nô lệ bị chủ bỏ đi. Săn người là đưa những người này vào khu vực săn bắn làm con mồi sống, chỉ dành riêng cho các quý tộc săn bắt và giết chóc.”

Trường Tuệ chưa từng tham gia săn bắn nên đương nhiên không biết Bắc Lương quốc lại có trò ‘tiêu khiển’ như vậy. Trong lúc họ nói chuyện, lại có thêm vài mũi tên bay vào rừng, một mũi tên trúng vào xương đùi của một ‘súc nhân’ khiến đối phương chật vật ngã xuống đất, vừa khóc vừa bò về phía trước, để lại vệt máu đỏ sẫm trên mặt đất.

Tiếng vó ngựa dần đến gần, trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người, Triệu Nguyên Tề và những người khác không chớp mắt đạp lên người y, ngay lập tức khiến y biến dạng, máu thịt be bét.

Những người này có gì khác với yêu ma ở giới Linh Châu?

Sắc mặt Trường Tuệ trở nên khó coi, bỗng nhiên, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ bên cạnh mình: “Thật là thú vị.”

Không phải là sự châm chọc, mà là một giọng nói lầm bầm nhẹ nhàng đầy hứng thú, không hề có sự chán ghét sợ hãi nào, mà là thật lòng cảm thấy cảnh tượng máu me trước mắt vô cùng hợp khẩu vị.

Trường Tuệ từ từ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Mộ Giáng Tuyết đang chăm chú nhìn vào trong rừng, khóe môi khẽ nở nụ cười, gương mặt diễm lệ như được tẩm kịch độc: “Ngươi, ngươi vừa nói gì?”

Dù được bọc trong chiếc áo choàng ấm áp, cơ thể lạnh ngắt của Trường Tuệ vẫn không thể ấm lên, nàng siết chặt dây buộc, lảo đảo túm lấy cánh tay Mộ Giáng Tuyết, từng chữ bật ra từ kẽ răng: “Ngươi nói, cái gì thú vị?”

Gió lạnh thổi qua làm tung bay vạt áo choàng đỏ rực quý phái của Mộ Giáng Tuyết còn diễm lệ hơn cả sắc máu trong rừng.

Cánh tay bị Trường Tuệ bóp chặt đến đau nhói, Mộ Giáng Tuyết mơ hồ cảm nhận được sự giận dữ của vị tiểu sư tôn này, hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, khẽ chớp mắt hỏi: “Sư tôn, có phải ta đã nói sai điều gì không?”

Thế mà còn không biết mình sai ở đâu?!

Trường Tuệ giận dữ trợn tròn mắt, như ngọn lửa bùng cháy rực rỡ. Một bàn tay của nàng siết chặt cánh tay Mộ Giáng Tuyết, tay kia đe doạ nhéo gương mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn dám nói thêm một câu thú vị nữa thì ta sẽ xé nát cái miệng ngươi.”

Để lại một bình luận