Chương 9: Hãy để ta bị mù cả hai mắt
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Hậu quả của việc tiêu hao linh lực quá mức và mất nhiều máu đã khiến Trường Tuệ không thể chịu đựng được đã ngất xỉu ngay khi đang ngồi thiền nghỉ ngơi.
Bên ngoài lều tuyết nhỏ rơi lất phất, Trường Tuệ lại chìm vào một cơn ác mộng vô tận.
Nàng lại mơ thấy ngày mình và Hoàn Lăng cử hành đại hôn.
Ngồi trước bàn trang điểm chờ đợi, nàng ngơ ngác nhìn bản thân trang điểm lộng lẫy trong gương nước, khoác trên mình bộ hỉ phục thêu vàng rực rỡ như lửa, được thêu tỉ mỉ những đồ đằng sống động như thật, đây chắc chắn là ngày nàng đẹp nhất.
Cảnh tượng chuyển nhanh, nàng chậm rãi bước đi với bộ hỉ phục nặng trĩu, dưới bầu trời ảm đạm, nàng đi qua những dải cờ mừng phấp phới trong gió, bước qua tấm thảm đỏ máu kéo dài vô tận, và nhìn thấy sư huynh đang chờ đợi nàng ở chính giữa đại điện.
Giống như những cơn ác mộng trước đây, mỗi khi nàng sắp đến gần Hoàn Lăng, giấc mơ lại rung chuyển, một làn sương đen mịt mù ập đến, ngăn cản nàng nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo. Nhưng lần này lại khác, khi bị bao trùm trong sương đen, nàng lại không tỉnh giấc.
Có phải phù chú phong ấn ký ức lại suy yếu rồi không?
Đây là cơ hội tốt để khám phá bí ẩn trong ngày đại hôn, Trường Tuệ không chút do dự sờ soạng trong bóng tối với bộ hỉ phục nặng nề.
“Sư huynh?”
“Hoàn Lăng, mọi người ở đâu?” Trong bóng tối, tiếng ồn ào của chiến loạn vang lên, tiếng la hét hòa lẫn với tiếng gầm gừ của dị thú, mơ hồ còn có tiếng lửa cháy.
Trường Tuệ đi về phía phát ra âm thanh, chẳng biết vấp phải thứ gì, khi nàng ngã xuống đất, một thứ gì đó nhớp nháp, ẩm ướt đã tóm lấy cổ chân nàng, và trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn cất lên: “Tuệ Tuệ.”
Làn sương đen đã trở nên mỏng hơn từ lúc nào, để lọt vào vài tia sáng.
Nhờ ánh sáng yếu ớt, Trường Tuệ nhìn thấy thứ đang nắm lấy mắt cá chân mình là một bàn tay đầy máu, chủ nhân của bàn tay đó mặc bộ hỉ phục màu vàng, gương mặt trắng bệch, không ai khác chính là sư huynh Hoàn Lăng của nàng.
“Sư huynh!!” Trường Tuệ lao tới ôm lấy đối phương.
Hỷ phục trên người Hoàn Lăng đã ướt đẫm và nhuốm máu, dường như y muốn nói gì đó với Trường Tuệ, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi. Phần ngực áo bị rách và cháy, hiển nhiên là có kẻ đã lấy đi kiếm bản mệnh của y.
“Là ai… là ai làm…” Trường Tuệ luống cuống giúp Hoàn Lăng giữ vết thương, đã quên mất rằng đây là trong mơ.
Người sư huynh từng rạng rỡ và dịu dàng trong ký ức của nàng giờ đây như một đóa hoa tàn úa sắp héo khô, y nắm lấy cổ tay Trường Tuệ, yếu ớt lắc đầu thở dốc: “Tuệ Tuệ, mau chạy đi…”
“Đừng quay đầu lại.”
“Tuyệt đối đừng quay đầu lại.”
Trường Tuệ lắc đầu, nàng đã nghe câu nói này vô số lần trong ác mộng, mỗi khi nàng muốn quay đầu, giấc mơ lại tan vỡ.
“Xin lỗi…” Mơ hồ đoán rằng đây là chìa khóa để làm sáng tỏ bí ẩn, Trường Tuệ đã không nghe theo lời khuyên của Hoàn Lăng, chọn quay đầu một lần nữa. Lần này, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ cảnh tượng phía sau.
Nam nhân hồng y lay động, tóc đen da trắng như tuyết đứng cách đó không xa, trong tay cầm cây cung khổng lồ hình trăng lưỡi liềm, lặng lẽ nhìn nàng.
Không biết từ lúc nào, những bông tuyết trên trời đã biến thành tuyết đỏ yêu dị, rơi xuống đất như từng giọt huyết lệ. Trường Tuệ khẽ chớp mắt, nàng thấy một mũi tên bằng ánh sáng trong suốt, thon dài xuất hiện trên trán mình. Mũi tên lạnh lẽo và sắc nhọn, theo động tác quay người của nàng, sắp sửa xuyên thủng mi tâm của nàng.
Chủ nhân của cây cung khẽ gọi một tiếng: “Sư tôn.”
Trường Tuệ giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Mộ Giáng Tuyết muốn giết nàng.
Trong đoạn ký ức bị mất của nàng, đồ nhi tốt của nàng lại nảy sinh sát ý với nàng!
Trường Tuệ há miệng thở hổn hển, cuối cùng cũng hiểu được vì sao sau khi đến dị thế này, pháp ấn trên trán nàng lại luôn vô cớ đau nhói.
Mặc dù nàng đã sớm lường trước được rằng những gì xảy ra trong ngày đại hôn có liên quan đến Mộ Giáng Tuyết thông qua những lời truyền âm nàng để lại, nhưng khi thực sự tìm thấy sự thật trong giấc mơ, nàng vẫn rất khó chấp nhận.
Điều khiến nàng khó chấp nhận nhất chính là Mộ Giáng Tuyết không chỉ làm trọng thương Hoàn Lăng, mà còn dùng một cách tàn nhẫn và sỉ nhục đến vậy để lột kiếm bản mệnh từ trong cơ thể y!
Khó trách.
Cuối cùng Trường Tuệ cũng hiểu vì sao nàng lại phong ấn ký ức của mình sau ngày đại hôn.
“Mộ… Giáng Tuyết…” Từng chữ một thốt ra cái tên này, Trường Tuệ khó lòng kìm nén được cơn giận trong lòng, đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Không hiểu sao ánh nến trong phòng đã tắt.
Trường Tuệ lo lắng cho tình trạng của Hoàn Lăng nên đứng dậy khỏi đài sen, loạng choạng bước vào trong. Nhưng vừa bước qua tấm bình phong, nàng rùng mình, cảnh giác nhận ra có gì đó không ổn: “Ai đó?!”
Trường Tuệ suýt rút kiếm.
Bóng đen đứng trước giường khẽ động, để lộ một góc áo màu đỏ sẫm, nam nhân với vóc dáng cao gầy nghiêng mặt, khẽ cong môi mỏng gọi: “Sư tôn.”
Là Mộ Giáng Tuyết.
Chính là Mộ Giáng Tuyết trưởng thành mà nàng đã thấy trong giấc mơ.
Chẳng hiểu sao thiếu niên đột nhiên lớn nhanh như vậy, toàn thân toát ra âm khí quỷ mị, hoàn toàn trái ngược với tính cách khi còn nhỏ của hắn. Trường Tuệ không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể đề phòng và hỏi điều quan trọng nhất: “Ngươi đứng đây làm gì?”
Trong màn sương đen vang lên tiếng sột soạt kỳ lạ.
Một luồng sương đen âm hàn lướt qua vạt áo Trường Tuệ, chầm chậm trườn về phía Mộ Giáng Tuyết. Trước đôi mắt mở to của Trường Tuệ, luồng sương đen biến thành một con Long Tổ hoang dã khổng lồ với đôi đồng tử dọc to như đèn lồng nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, lưỡi đỏ lè ra.
Mộ Giáng Tuyết giơ tay, những ngón tay trắng nõn thon dài từ tốn vuốt ve lớp vảy lạnh lẽo sáng bóng của Long Tổ.
Trường Tuệ nghe hắn nói:
“Đương nhiên là ta đến để giết Hoàn Lăng rồi.”
Lời vừa dứt, con mãng xà khổng lồ há cái miệng rộng đầy máu, nhanh chóng cắn về phía Hoàn Lăng.
Trường Tuệ không kịp ngăn cản, khi máu tươi văng ra, nàng chỉ có thể xé lòng gào lên: “Đừng—”
Màn sương đen dần tan, Trường Tuệ một lần nữa giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở nàng dồn dập, tim đập thình thịch. Nhìn chiếc lều rộng rãi, sáng đèn trước mắt, nàng trực tiếp ngã quỵ trên đài sen.
“Hóa ra lại là ác mộng kép…” Chứng ác mộng của nàng lại nghiêm trọng hơn rồi.
Lo sợ mình lại rơi vào ảo cảnh tầng ba, Trường Tuệ liền rạch ngón tay, chấm máu lên mí mắt. Ác mộng gặp máu sẽ tan biến, nhưng nàng vẫn ngồi yên ở đó, xem ra là đã thực sự thoát khỏi giấc mơ rồi.
Thanh Kỳ đã đốt cho nàng hương an thần trước khi rời đi.
Lúc này, hương thơm trong lều nồng đậm, không phải là loại hương trầm thanh khiết mà nàng thường dùng, Trường Tuệ không khỏi hít sâu thêm hai lần, mùi hương lạnh lẽo, nồng nàn xộc vào mũi, mang theo một chút cảm giác quen thuộc.
Không biết có phải vì bị mắc kẹt trong cơn ác mộng quá lâu không mà cơ thể Trường Tuệ mệt mỏi rã rời, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra, chỉ muốn ngả lưng ngủ một giấc. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong ác mộng, nàng bất an không dám chợp mắt, loạng choạng đứng dậy đi vào phòng trong, muốn xem tình hình của Hoàn Lăng.
Xì xì—
Vừa vén rèm lên, Trường Tuệ đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ.
Nàng thấy một con rắn đỏ to bằng cẳng tay đang quấn quanh eo Hoàn Lăng, chuẩn bị cắn vào cổ y. Trong khoảnh khắc nó chuẩn bị vọt tới, Trường Tuệ lao đến với tốc độ nhanh nhất trong đời, dùng tay không tóm lấy đầu rắn.
“!!!” Khoảnh khắc đó Trường Tuệ không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
“…”
“Thất bại?”
Trong chiếc lều nhỏ gần đó, ánh nến lờ mờ, một con rắn vảy đen thon dài lặng lẽ trườn vào qua cửa sổ, bò lên cổ tay gầy gò của một thiếu niên.
“Nàng ấy tỉnh rồi à.” Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng xì xì của con rắn đen, thiếu niên khẽ cụp mi, khẽ thở dài: “Vậy thì phiền phức rồi.”
Lời vừa dứt, bên ngoài cửa có tiếng động, ngay sau khi con rắn đen biến mất, chiếc lều bị ai đó mạnh mẽ vén lên.
“Mộ! Giáng! Tuyết!” Người còn chưa xuất hiện, một con rắn đỏ bị đánh nát bấy ném thẳng vào trước mặt hắn.
Trường Tuệ chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, cơn giận khiến khuôn mặt nàng trở nên sinh động và rực rỡ, nàng xông vào trực tiếp lắc mình đến trước mặt hắn, túm mạnh vạt áo hắn: “Ngươi giải thích cho ta xem, cái này là cái gì?!”
Một cảnh tượng vô cùng quen thuộc, mới cách đây không lâu, bọn họ vừa trải qua một lần.
Y phục của Mộ Giáng Tuyết bị kéo xộc xệch, nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc Trường Tuệ túm lấy. Hắn liếc nhìn con rắn đỏ đã chết cứng dưới đất rồi trả lời: “Côi Thủy, cực độc, thấy máu là chết ngay lập tức.”
Trường Tuệ biết đây là rắn độc, nhưng không ngờ nó lại độc đến thế.
Nghĩ đến việc nếu vừa nãy nàng không kịp thời tóm lấy thì Hoàn Lăng đã trở thành một xác chết lạnh lẽo, ngọn lửa giận trong lòng Trường Tuệ bùng lên ngút trời, suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc: “Ngươi muốn giết Hoàn Lăng?”
“Ta vất vả lắm mới tìm lại được huynh ấy, rốt cuộc huynh ấy đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại hết lần này đến lần khác muốn đẩy huynh ấy vào chỗ chết?!”
Mộ Giáng Tuyết không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hoàn Lăng, là cái tên sư tôn ban cho hắn sao?”
Thật sự là một cái tên khiến người khác không vui.
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Trái ngược với cơn thịnh nộ của Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết lại bình tĩnh và điềm nhiên đến mức quỷ dị, có thể dùng từ máu lạnh vô tình để hình dung.
Với đôi đồng tử trong suốt và đen thẳm, Mộ Giáng Tuyết lặng lẽ nhìn Trường Tuệ, trả lời mọi câu hỏi: “Sư tôn đã nhận ta làm đồ đệ thì nên quản giáo ta cho tốt, phải không?”
Bàn tay Trường Tuệ đang túm lấy cổ áo hắn cứng lại.
Nàng nghe hắn nói tiếp: “Người là sư ta là đồ, chúng ta đã có tình cảm sư đồ thì nên là người thân thiết nhất. Nhưng từ khi sư tôn gặp Hoàn Lăng, trong mắt người còn đồ đệ là ta nữa không?”
Hắn là một người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh mẽ, không chấp nhận việc sư tôn của mình đối xử tốt với người khác, càng không thể cho phép sư tôn của hắn thu nhận thêm đồ đệ nào ngoài hắn, để chia sẻ sự quan tâm vốn dĩ phải dành trọn cho hắn.
Với tư cách là một sư tôn, nếu Trường Tuệ không làm tốt những điều này thì người đồ đệ này không ngại dạy nàng phải làm thế nào, nếu mỗi lần đều phải thông qua việc giết người để giành được được sự chú ý của sư tôn thì hắn không ngại làm thêm vài lần nữa.
Trường Tuệ kinh ngạc trước những lời hắn nói.
Trong chốc lát, nàng không biết nên giải thích, phản bác, hay nên mắng mỏ câu trả lời vô nhân tính này của hắn.
Toàn thân dường như bị rút cạn sức lực, ngón tay Trường Tuệ cong lại, buông hắn ra và muốn lùi lại. Cùng lúc đó, Mộ Giáng Tuyết giơ tay nắm chặt cổ tay nàng, khuôn mặt thiếu niên đầy sức hấp dẫn, thay đổi thái độ lạnh lùng ban nãy, dịu dàng gọi một tiếng: “Sư tôn.”
Hắn nói: “Ta biết ta không tốt, ngu ngốc không biết cách lấy lòng người, những điều này ta đều có thể học.”
“Nhưng sư tôn không thể bỏ rơi ta.”
Trước đây chính Trường Tuệ đã cứu hắn khỏi đảo Hải Vu, bất chấp ý muốn của hắn mà đưa hắn vào vương cung Bắc Lương, nói rằng sẽ nhận hắn làm đồ đệ và cho hắn một thân phận mới. Hắn đã tin lời nàng, ngay cả khi rõ ràng hắn có con đường tốt hơn, ngay cả khi hắn vốn dĩ có thể đứng ở vị trí cao hơn, không bị ràng buộc bởi Trường Tuệ, những thứ đó, hắn đều có thể không cần.
“Ta nhất định sẽ trở thành dáng vẻ mà sư tôn yêu thích.” Mộ Giáng Tuyết ngẩng mặt lên: “Nhưng sư tôn, người chỉ có thể có một đồ đệ là ta thôi.”
Bất cứ ai uy hiếp đến địa vị của hắn hoặc khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn đều sẽ không từ thủ đoạn để loại bỏ.
“Ngươi…” Nghe những lời đại nghịch bất đạo này, Trường Tuệ đã không nói nên lời.
Ngay cả khi đầu óc nàng không còn tỉnh táo vì bị hương an thần hun khói, nàng vẫn có thể nhận ra Mộ Giáng Tuyết đang đe dọa nàng.
Có lẽ vì nhận thấy Trường Tuệ ‘không thể rời xa’ hắn, nên hắn cố tình bộc lộ bản chất xấu xa của mình, muốn Trường Tuệ phải luôn dõi theo hắn. Sau này, hắn tốt hay xấu, làm những chuyện gì, trở thành người như thế nào, tất cả đều tùy thuộc vào cách Trường Tuệ dạy dỗ và hành động.
Trường Tuệ không kìm được lùi lại một bước.
Đối mặt với ánh mắt của Mộ Giáng Tuyết, nàng gượng gạo cười khan: “Là ta sai rồi.”
Nàng căm hận Mộ Giáng Tuyết dùng rắn độc mưu hại Hoàn Lăng, nhưng nàng lại quên mất… con rắn độc nhất lại ở ngay bên cạnh nàng, hơn nữa còn là do chính nàng rước về.
Nàng không thể để hắn tiếp tục làm điều ác như vậy nữa.
Trường Tuệ nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu cảm xúc, nàng giải thích: “Hoàn Lăng không phải là cái tên ta ban cho huynh ấy, từ trước đến nay, chỉ có tên của ngươi là do ta ban tặng.”
“Mộ Giáng Tuyết, ngoài ngươi ra, cả đời này ta sẽ không nhận thêm đệ tử thứ hai, cho dù ngươi không ra tay với Hoàn Lăng, ta cũng sẽ không thu nhận huynh ấy làm đồ đệ, ở trong lòng vi sư, địa vị của ngươi là không ai có thể thay thế được, nói như vậy ngươi có hiểu không?”
Nhiệm vụ của nàng vẫn phải tiếp tục.
Mộ Giáng Tuyết sững sờ, dường như vẫn không tin lời của Trường Tuệ, hắn muốn nói, nếu hắn quan trọng trong lòng nàng đến vậy, thì vì sao nàng lại không vì hắn mà giết Hoàn Lăng không phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng nhìn khuôn mặt giận dữ của Trường Tuệ, hắn nuốt lời định nói vào bụng, cúi xuống hỏi: “Vậy sư tôn đối xử với ta… có thể tốt hơn đối với Hoàn Lăng không?”
Trường Tuệ không thể hiểu nổi, rốt cuộc một người đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh đã làm gì mà khiến hắn bận tâm đến thế.
Nàng kìm nén cơn giận nói: “Ngươi không hiểu lời ta vừa nói sao? Bất kỳ ai! Trong lòng vi sư, bất kỳ ai cũng không quan trọng bằng ngươi! Từ nay về sau, ta sẽ coi ngươi như con ngươi trong mắt, để ngươi ngày ngày ở bên cạnh ta, không rời nửa bước!”
“Nếu ta không đối xử tốt với ngươi hoặc vi phạm lời thề hôm nay, thì hãy để ta bị mù cả hai mắt, được không?”
Đồng tử Mộ Giáng Tuyết hơi co lại.
Ánh mắt hắn dán chặt vào đôi mắt trong sáng, tròn xoe của nàng, lòng hắn khẽ lay động, bàn tay giấu trong tay áo khẽ cử động hai cái gần như không thể nhận ra. Khóe môi nở một nụ cười nhạt, Mộ Giáng Tuyết tiến lên nắm lấy tay Trường Tuệ: “Vậy thì, ta rất vui.”
Trường Tuệ nghĩ thầm, ngươi vui mừng quá sớm rồi.
Nàng nắm chặt tay hắn, niệm chú và hạ một bùa chú lên người hắn. Ánh sáng lấp lánh bao bọc lấy cổ tay hắn, ngưng kết thành hình đồ đằng xiềng xích ở mặt trong da, Mộ Giáng Tuyết chớp mắt: “Sư tôn làm gì vậy?”
Trường Tuệ không trả lời, mặt lạnh lùng nói: “Không phải ngươi muốn ta quản giáo và trông chừng ngươi sao?”
“Vậy lỗi lầm hôm nay ngươi nhận hay không nhận?”
Mộ Giáng Tuyết không nói gì.
Đôi mắt đẹp của Trường Tuệ cứ trừng trừng nhìn vào mặt hắn, sự tròn trịa quá mức của đôi mắt khiến nàng trông giống một con vật nhỏ trong tranh. Nghĩ đến lời hứa vừa rồi của Trường Tuệ với hắn, hắn khựng lại một chút rồi nhanh chóng gật đầu: “Ta nhận.”
Trường Tuệ lại hỏi: “Sai thì có phải chịu phạt không?”
Hiểu được ý ngoài lời của nàng, Mộ Giáng Tuyết cụp mi xuống: “Tùy sư tôn xử lý.”
Lời vừa dứt, đồ đằng trên cổ tay hắn tê dại, thân thể hắn cứng đờ không thể cử động. Trường Tuệ ra lệnh: “Quỳ xuống.”
Cơ thể gần như không thể kiểm soát, đầu gối Mộ Giáng Tuyết khụy xuống, quỳ thẳng trước mặt nàng.
