Chương 10: Bảy ngày là đi đời nhà ma
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Trường Tuệ đã gieo thuật khống chế vào người Mộ Giáng Tuyết, do khí huyết không đủ và linh lực hao tổn quá mức, thuật khống chế chỉ để lại trên cổ tay hắn một đồ đằng linh thuật cấp thấp, nhưng như thế cũng đã đủ để đối phó với Mộ Giáng Tuyết – một người chỉ có thể chất của phàm nhân.
Những ngày này, nàng vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc phải làm cách nào để thanh tẩy ác hồn hoàn toàn hung bạo.
Mặc dù ở giới Linh Châu, nàng và Mộ Giáng Tuyết đã làm sư đồ suốt mấy trăm năm, nhưng nàng phải thừa nhận, nàng chưa từng làm tròn trách nhiệm dạy dỗ của một người sư tôn và không hề là một sư tôn tốt. Thậm chí nói một cách khó nghe thì nàng hoàn toàn không xứng đáng làm sư tôn.
Rốt cuộc, phải làm thế nào để trở thành một sư tôn tốt đây?
Sau khi tra cứu và phân tích vô số điển tích và trường hợp, Trường Tuệ quyết định trở thành một sư tôn nghiêm khắc.
Đối mặt với một tên đồ đệ là ác hồn hoàn toàn không có nhân tính và luân thường đạo lý, liệu có thể mong đợi việc khuyên nhủ, giảng giải đạo lý để hướng thiện cho hắn không? Điều này quá khó. Chưa kể có hiệu quả hay không, chỉ riêng thời gian và sức lực phải bỏ ra đã khiến Trường Tuệ, một vị quốc sư, không thể chịu nổi. Huống chi còn phải gánh vác rủi ro thất bại, chỉ sợ cuối cùng công dã tràng.
Vì vậy, Trường Tuệ chỉ có thể chọn một con đường khác.
Chát—
Chát—
Bước đầu tiên của một nghiêm sư là đặt ra chế độ thưởng phạt nghiêm khắc, do Mộ Giáng Tuyết đã nhiều lần coi thường mạng người và nảy sinh ý định sát hại, Trường Tuệ đã quất hắn mười roi.
Mười roi này, Trường Tuệ đã dùng hết sức lực không hề nương tay, đánh rách cả áo sau lưng Mộ Giáng Tuyết.
Khi roi cuối cùng được quất xong, thân roi đã dính đầy máu của Mộ Giáng Tuyết. Trường Tuệ hỏi hắn: “Đau không?”
Mộ Giáng Tuyết vẫn trong trạng thái cứng đờ không thể di chuyển, cơ thể hắn đã đau đến tê dại, hắn khẽ ‘ừm’ một tiếng, giọng nói có chút khàn đi vì nhịn đau: “Đau lắm.”
“Đau là đúng rồi.” Trường Tuệ nhìn hắn từ trên cao: “Tốt nhất ngươi hãy nhớ kỹ cái đau của ngày hôm nay.”
Hiện tại, nàng khó mà dùng sự dịu dàng để dạy hắn hướng thiện, chỉ có thể ra tay trừng phạt tàn nhẫn để hắn biết đau, tốt nhất là đau đến mức lần sau chỉ cần nảy sinh ý định giết người là sẽ nhớ đến nỗi đau của những vết roi mà Trường Tuệ đã quất vào người hắn. Nếu còn dám tái phạm, nàng sẽ phạt nặng hơn, tàn nhẫn hơn. Nếu lời nói tốt không thể khuyên răn được ác quỷ thì nàng sẽ đi theo con đường cực đoan, đánh cho hắn sợ.
Nhưng dù lời nói có tàn nhẫn đến đâu, Trường Tuệ, một người con của chính đạo vốn không quen làm những việc thích hợp với phản diện như thế này. Mặc dù vẻ mặt nàng lạnh lùng, không chút dao động, nhưng thực ra bàn tay đang nắm roi đã run lên không kiểm soát. Mười roi đánh đến rách da rách thịt này, hoàn toàn dựa vào sự căm hận từ cơn ác mộng trước đó để duy trì.
Dường như mu bàn tay dính phải máu của Mộ Giáng Tuyết, mang theo cảm giác nóng rát. Nàng không thể tiếp tục giả vờ được nữa, liền vứt cây roi đi, quay lưng lại, giải trừ thuật khống chế trên người Mộ Giáng Tuyết: “Đứng dậy đi.”
Nàng dùng giọng nói lạnh nhạt: “Hình phạt lần này là phạt ngươi quá tham lam, ghen tị và hung hãn, sát phạt thành tính, đồ đệ của bổn tọa phải lương thiện khoan dung, khiêm tốn tự kiềm chế, tấm lòng rộng lớn. Nếu không, ta làm sao có thể giữ ngươi lại làm tâm phúc? Làm sao có thể trao quyền lực của Hàm Ninh Các vào tay ngươi?”
Đây quả thực là một yêu cầu cực kỳ cao, đồng thời cũng là một lời ám chỉ và dụ dỗ của Trường Tuệ dành cho hắn.
Mộ Giáng Tuyết chậm rãi đứng dậy, cử động cánh tay đầy vết máu. Hắn nhìn bóng lưng của Trường Tuệ, giọng khàn khàn nói: “Đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Trường Tuệ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là không tin hắn.
Mặc dù đã quyết định trở thành một sư tôn nghiêm khắc, nhưng việc chỉ theo đuổi sự nghiêm khắc có thể gây ra phản tác dụng. Bởi vì nhiệm vụ chính của Trường Tuệ là thanh tẩy ác hồn, chứ không phải là để Mộ Giáng Tuyết hận nàng, khiến ác ý không thể bị tiêu trừ hết.
Quay lưng lại, nàng cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi càn khôn, rồi ném một lọ sứ trắng ra phía sau.
“Đây là?” Mộ Giáng Tuyết bắt lấy lọ sứ.
Trường Tuệ giữ một chừng mực vừa phải, không quá ân cần từ bi để tránh mâu thuẫn với hình tượng sư tôn nghiêm khắc, cũng không quá cay nghiệt vô tình để khiến người khác căm ghét. Thế là nàng đáp lại bằng một giọng điệu gượng gạo và khó chịu: “Thưởng thuốc độc cho ngươi, mỗi lần ba ngày, đảm bảo ba ngày sau sẽ để lại sẹo lở loét, bảy ngày là đi đời nhà ma.”
Nói xong, nàng vội vã bước ra ngoài, rồi lại nói thêm một câu để giải tỏa cơn bực tức: “Dùng sớm chết sớm, đỡ phải ngày nào cũng làm ta phiền lòng!”
Không cho Mộ Giáng Tuyết cơ hội đáp lại, Trường Tuệ vén màn lều bước nhanh rời đi, cho đến khi trốn về lều của mình, nàng mới cảm thấy dễ thở hơn.
Điều này quả thực là quá thử thách diễn xuất và sức chịu đựng…
Dựa vào tường thở ra một hơi nặng nề, Trường Tuệ cảm thấy cổ tay cầm roi vẫn còn run rẩy, nàng lẩm bẩm chửi một câu: “Vô dụng.”
Nàng dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải, vừa nâng lên vừa xoa bóp mạnh, theo thói quen, nàng liếc nhìn mặt dây hoa băng, khi rời mắt đi, nàng cũng không mong nó có sự thay đổi nào, chỉ là…
Trường Tuệ lại rời tầm mắt trở lại, cổ tay run rẩy càng dữ dội hơn.
Là ảo giác không?
Ánh nến sáng rực chiếu rọi không gian nhỏ hẹp, Trường Tuệ nhìn thấy, bên trong bông hoa băng màu đỏ sẫm âm u đang cuồn cuộn một màn sương huyết sắc, dường như màu sắc của nó đã nhạt đi đôi chút dưới cái nhìn chăm chú của nàng.
“…”
Sáng sớm, khi Tú Cầm bưng chén thuốc vào, Trường Tuệ đang ngồi thẫn thờ bên giường.
Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, nhưng thần thái lại không mệt mỏi như ngày hôm qua, Thanh Kỳ thăm dò hỏi: “Tôn toạ, ngài đã thức canh cả đêm sao?”
Trường Tuệ không có thói quen để người khác canh đêm, vì vậy hai người không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, Trường Tuệ cũng không giải thích nhiều, chỉ giơ cổ tay lên trước mặt họ và hỏi: “Các ngươi có thể nhận thấy sự thay đổi nào không?”
Tú Cầm không chớp mắt: “Cổ tay Tôn toạ thon thả xinh đẹp, da lại trắng hơn rồi.”
“…” Trường Tuệ im lặng, lẳng lặng nhìn nàng ta, Tú Cầm ho khan một tiếng, mở to mắt nhìn kỹ đoạn cổ tay trắng nõn đó, sau một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Hình như không có thay đổi gì.”
Trường Tuệ lại nhìn sang Thanh Kỳ: “Ngươi nghĩ sao?”
Thanh Kỳ mấp máy môi, muốn nói rằng mặt nàng thực sự đã tái nhợt đi, hẳn là do gần đây làm việc quá sức mà mệt mỏi, nên cần nghỉ ngơi và bồi bổ khí huyết. Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của Trường Tuệ, nàng ấy chỉ có thể lắc đầu theo: “Xin Tôn tọa chỉ giáo.”
Trường Tuệ hít sâu một hơi, mạnh mẽ lắc lắc cổ tay, dường như nghiến răng thốt ra mấy chữ: “Các ngươi nhìn kỹ lại lần nữa xem?”
Tú Cầm vẫn không nhìn ra vấn đề gì, ngây ngô không hiểu chủ tử của mình bị sao, Thanh Kỳ tĩnh tâm nhìn thêm một lúc, rồi ánh mắt rơi vào mặt dây hoa băng trên cổ tay nàng: “Mặt dây hoa băng đó…”
Nàng ấy hơi ngừng lại, chỉ nhận ra sự bất thường của Trường Tuệ có thể liên quan đến nó, nhưng không thể phân tích được nguyên nhân.
Sự mong đợi tan biến, Trường Tuệ chán nản buông cánh tay xuống: “Chẳng lẽ hai người không thấy, màu sắc của nó đã nhạt đi sao?”
Tú Cầm nhanh nhảu: “A đúng đúng đúng, màu sắc của hoa băng đúng là đã nhạt đi, đẹp hơn trước nhiều.”
“…” Thôi bỏ đi.
Trường Tuệ nghĩ, có lẽ tối qua nàng đã bị mê muội và xuất hiện ảo giác, hoặc có thể sự thay đổi cực kỳ nhỏ bé đó người khác vẫn chưa thể nhận ra. Mặc dù như kiến càng lay cây, vẫn còn rất xa so với mục tiêu của nàng, nhưng ít nhất nó chứng minh rằng phương hướng hiện tại của nàng là đúng.
“Để ta.” Trường Tuệ nhận chén thuốc từ tay Tú Cầm, chuẩn bị tự mình đút thuốc cho Hoàn Lăng: “Lát nữa hãy đi tìm y quan đến khám.”
Thanh Kỳ vừa mới đáp ‘vâng’ thì thấy Trường Tuệ dừng lại, nói thêm: “Nhân tiện đi xem cho Mộ Giáng Tuyết luôn.”
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
“Tuyết công tử?” Thanh Kỳ không hiểu: “Công tử bị ốm sao?”
Trường Tuệ đang định trả lời thì bên ngoài lều vang lên tiếng ồn ào, Tú Cầm nghe thấy liền đi ra xem, rồi nhanh chóng chạy về: “Không hay rồi Tôn tọa.”
Nàng ta hốt hoảng nói: “Thập Nhị hoàng tử biết người đã đưa súc nhân của ngài đi rồi, giờ đã phái thị vệ bên cạnh đến đòi người.”
Trường Tuệ nhìn sang Thanh Kỳ, Thanh Kỳ sững sờ: “Không, không phải chứ, rõ ràng hôm qua ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chuyện này dù thế nào cũng không thể bị tra ra là do chúng ta được…”
Trường Tuệ lại như đã đoán trước được điều đó, nàng cười khẽ: “Nơi này có vô số tai mắt, e rằng danh hiệu Quốc sư của ta không sánh được với uy danh của Thập Nhị hoàng tử, có rất nhiều người đã báo tin cho hắn ta.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trường Tuệ thong thả tiếp tục đút thuốc cho Hoàn Lăng, cúi mặt xuống nói: “Không giao, đuổi hắn đi.”
Mạnh mẽ như vậy sao?
Thanh Kỳ tỏ vẻ khó xử: “Làm vậy e là không ổn.”
Tú Cầm cũng hùa theo khuyên nhủ: “Đây vốn là súc nhân của Thập Nhị hoàng tử, chúng ta giữ người trước, giờ họ đến đòi người, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn vào, nếu chúng ta không giao người…”
E rằng chuyện này sẽ không êm đẹp.
Những điều này Trường Tuệ đương nhiên cũng rõ.
Chỉ là: “Giao người ra, Triệu Nguyên Tề có tha cho ta không?”
Cũng chẳng khác gì.
Nàng đã đắc tội với Triệu Nguyên Tề, với tính cách có thù tất báo của hắn ta, hôm nay bất kể nàng có giao Hoàn Lăng ra hay không, sau này Triệu Nguyên Tề cũng sẽ không tha cho nàng. Nếu đã như vậy, nàng hà cớ gì phải giả vờ hòa hoãn.
“Cứ làm theo lời ta.” Ngón tay nhẹ gõ vào bát sứ, Trường Tuệ đã nghĩ ra đối sách.
Hôm nay dù Nữ đế có đích thân đến thì nàng cũng sẽ không giao Hoàn Lăng ra.
Động tĩnh ở đây rất lớn, bên kia Nữ đế chắc chắn sẽ biết, quả nhiên, đến buổi chiều tà, nữ quan bên cạnh Thánh Đức Nữ đế đến tìm nàng, nói rằng Nữ đế bị đau đầu, muốn mời nàng đến, Thanh Kỳ và Tú Cầm đều hơi hoảng sợ, ngược lại Trường Tuệ lại bình tĩnh chỉnh sửa tay áo rồi đứng dậy, thản nhiên trấn an họ: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thánh Đức Nữ đế không có con ruột, các hoàng tử và công chúa dưới gối đều là con cháu từ các chi thứ trong hoàng tộc được tuyển chọn vào cung, lớn lên bên cạnh Nữ đế từ nhỏ.
Triệu Nguyên Tề là con trai của muội muội ruột của Nữ đế, là người có huyết thống gần với Nữ đế nhất trong số tất cả các hoàng tử. Có lẽ vì mối quan hệ này mà Nữ đế yêu thương hắn ta nhất, điều đó cũng đã hình thành nên tính cách ngông cuồng, ngang ngược của hắn ta.
Tuy nhiên, dù Triệu Nguyên Tề được sủng ái, nhưng Thánh Đức Nữ đế không phải là một vị vua không phân biệt đúng sai, nếu không thì Trường Tuệ cũng sẽ không ở lại Bắc Lương quốc làm Quốc sư.
Để thận trọng, trước khi rời đi, Trường Tuệ đã dán một lá bùa bên ngoài lều và đặc biệt dặn dò Tú Cầm cùng Thanh Kỳ canh gác bên ngoài, không cho phép bất cứ ai vào trước khi nàng quay lại.
“Bổn tọa nói là, bất cứ ai.”
Chuyện tối qua đã để lại cho Trường Tuệ một nỗi ám ảnh quá lớn, mặc dù Mộ Giáng Tuyết có thái độ nhận lỗi tốt, hôm nay cũng yên lặng không gây chuyện, nhưng Trường Tuệ vẫn không yên tâm. Thấy hai người hầu không hiểu ý nàng, nàng ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói như vô tình: “Để mắt đến Mộ Giáng Tuyết.”
Trời đã tối, những hàng đèn lồng dần thắp sáng khu trại, đung đưa theo gió nhẹ, tạo ra những vệt sáng tối đan xen.
Trong bóng tối giao thoa giữa các lều, có thứ gì đó mảnh mai lướt qua, trong một chiếc lều nhỏ cách đó không xa, Mộ Giáng Tuyết đã cởi bỏ từng lớp áo, mặc cho y quan bôi thuốc cho hắn.
“Tuyết công tử, đây là loại thuốc chữa thương cực phẩm đó.” Y quan nhận tiền, tận tâm nói lời tốt đẹp về Trường Tuệ: “Quốc sư đại nhân đối xử với ngài thật tốt, không quá bảy ngày, vết thương trên người ngài sẽ lành.”
Xì xì—
Một tiếng động cực kỳ nhỏ phát ra từ bên cửa sổ, Mộ Giáng Tuyết nghiêng đầu nhìn sang.
Trong sự im lặng kéo dài của hắn, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt. Y quan cứ ngỡ mình đã nói sai điều gì đó, thấy hắn nhìn chằm chằm ra cửa sổ với ánh mắt hơi lạnh lẽo, bèn cẩn thận hỏi: “Tuyết, Tuyết công tử, sao thế?”
Mộ Giáng Tuyết thu lại ánh mắt, sờ lên đồ đằng trên cổ tay, khẽ nhếch môi: “Không có gì.”
