Chương 1: Vừa xuất hiên đã nhập ma rồi sao?!
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Bắc Lương quốc, mây mù che phủ núi rừng.
Ngày đông lạnh lẽo, bầu trời mang một sắc màu xám xịt, những đám mây đen nặng nề như muốn trút xuống một cơn gió lốc.
Đoàn người đi xuyên qua giữa rừng núi, tất cả đều khoác lên mình áo bào trắng và cầm kiếm, đây đều là trang phục của những kiếm sĩ đang giả dạng thành, chỉ có thiếu nữ dẫn đầu với mái tóc đen xoã tung, ống tay áo rộng thướt tha và tà váy bay bổng. Trong từng cơn gió núi thổi qua, chiếc váy thêu hoa văn màu bạc của thiếu nữ lạy động, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Giữa tiếng bước chân lạo xạo, thiếu nữ bỗng dừng lại.
Nha hoàn theo sau suýt nữa va vào người nàng, Thanh Kỳ ôm chặt kiếm trong lòng, đề phòng nhìn xung quanh: “Tôn toạ, có điều gì bất thường sao?”
Thiếu nữ khẽ mím môi nhưng chẳng thốt nửa lời, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào chiếc la bàn trong tay, những ngón tay trắng siết chặt, dường như đang cố gắng đè nén một điều gì đó trong lòng.
Nàng nên mở miệng như thế nào đây?
Trường Tuệ suýt làm vỡ nát chiếc la bàn.
Nàng không hiểu rốt cuộc là vì sao, rõ ràng bản thân đã theo đúng chỉ dẫn của nó mà sao càng đi càng lạc đường thế này?! Nhất định là khu rừng này có vấn đề!
“Tôn toạ?”
Dưới ánh mắt dò xét của các thuật sĩ, Trường Tuệ khẽ rủ hàng mi dài, không dám ngẩng mặt. Nàng cố gắng giữ vững cảm xúc, ấn ký hình ba cánh hoa trên trán toát lên vẻ thanh khiết, gương mặt rạng rỡ nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng của một vị tiên giáng trần. Nàng nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Không có gì.”
Thật mất mặt.
Trường Tuệ vốn chẳng phải người ở thế giới này, nàng đến từ giới Linh Châu dị thế – là Thánh nữ Linh Uẩn (*) của phái tu chân Thần Kiếm Tông.
(*) Linh Uẩn: mang nghĩa là linh khí thuần tuý, tinh hoa của đất trời, hoặc bản chất linh hồn đặc biệt
Vào mười lăm năm trước, tiểu đồ đệ mà nàng tự tay nuôi lớn đã phản bội sư môn và sa vào ma đạo, một mình huỷ diệt hàng vạn tông môn, khiến giới Linh Châu sụp đổ, biến thành địa ngục trần gian.
Vì cứu lấy cõi giới đang bên bờ vực diệt vong và muốn hồi sinh lại những sinh linh ở giới Linh Châu, Trường Tuệ đã lập khế ước với tiểu đồ đệ, chủ động nhảy vào 3000 hư không cảnh để luân hồi, trở thành vị Quốc sư tôn quý của Bắc Lương quốc ở phàm giới, với lời thề tìm kiếm ác hồn đã bị tiểu đồ đệ của nàng tách ra.
Mười lăm năm…
Trường Tuệ đã ở nơi dị thế này tròn mười lăm năm mà vẫn không tìm ra dấu vết của tiểu đồ đệ.
Chính là vào sáng nay, la bàn mà nàng giữ bên mình bỗng nhiên có dị động, phía Tây Nam có một con đại yêu xuất hiện, ẩn dưới yêu khí nồng đậm là một luồng khí lạnh lẽo và băng giá, đó là khí tức độc nhất vô nhị của tiểu đồ đệ nàng.
Vừa mới xuất hiện đã nhập ma đạo rồi sao?!
Trường Tuệ cảm thấy tình hình không ổn, nhất thời không thể tính được tiểu đồ đệ đang ở trong hoàn cảnh nào. Nàng chỉ có thể lập tức triệu tập nhóm thuật sĩ bắt yêu dưới trướng, tuyển chọn mấy chục cao thủ đi cùng để xem xét tình hình, nhưng không ngờ còn chưa gặp được tiểu đồ đệ đã bị mắc kẹt trong khu rừng quái dị này.
Nhất định phải tìm cách ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Trường Tuệ nâng tay kẹp lấy một phiến lá rụng, ống tay áo bay phất, nàng ném mạnh chiếc lá về phía trước. Chiếc lá lướt nhẹ qua thân cây, lưu lại một vết xước sâu trên thân cây khổng lồ màu đỏ sẫm.
“Tiếp tục lên đường.” Nàng cất bước đi trước.
Thanh Kỳ gật đầu, một nhóm thuật sĩ lặng lẽ nối gót theo sau.
Khu rừng này thật cổ quái, khắp nơi đều là những cây đại thụ khổng lồ màu đỏ son, lá cây dài và xanh sẫm, ánh sáng trong rừng mờ mịt đến nỗi nếu dùng mắt thường để quan sát thì khó mà nhìn xa. Thanh Kỳ ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, thấp giọng lo lắng: “Liệu có phải tuyết sắp rơi rồi không?”
Bọn họ đã tiến sâu vào trong rừng suốt gần hai canh giờ.
Ánh mắt lướt qua một thân cây đại thụ đỏ sẫm lúc nãy, Thanh Kỳ sững sờ, vội gọi Trường Tuệ: “Tôn toạ, dường như cái cây kỳ lạ kia đang chảy máu!”
Chỉ thấy sau lớp vỏ cây rạn nứt, từng giọt chất lỏng đỏ sẫm sền sệt từ từ nhỏ xuống giống như máu.
“Không phải máu.” Trường Tuệ là người có khứu giác nhạy bén, nàng vẫn chưa ngửi được mùi tanh ngọt đặc trưng của máu, mà ngược lại, nàng chỉ ngửi thấy một làn hương hoa tự nhiên nồng nặc và kỳ lạ. Để cẩn thận, Trường Tuệ ra lệnh cho mọi người nín thở và đi nhanh theo chỉ dẫn của la bàn.
“Tôn toạ mau nhìn kìa!” Ngay sau đó không lâu, mọi người phát hiện phía trước có một cây màu đỏ sẫm chắn ngang lối đi, trên vỏ cây có một vết xước mới, nước đỏ sẫm đang rỉ xuống đất.
Thanh Kỳ càng nhìn càng cảm thấy quen mắt: “Hình như đây là cây kỳ lạ mà Tôn toạ vừa mới đánh dấu khi nãy!”
Trường Tuệ nghe vậy suýt không giữ được bình tĩnh, nỗi xấu hổ nóng ruột dâng trào như bị thiêu đốt, vành tai đỏ ửng, nhưng nàng vẫn phải giả vờ trấn định trả lời: “Bổn tọa thấy rồi.”
Nàng không thể không thừa nhận một sự thật đau lòng: nàng đã đi lạc rồi.
Là Quốc sư của một quốc gia, dẫn theo một nhóm thuật sĩ bắt yêu, lại còn cầm la bàn trong tay, vậy mà nàng lại bị mất phương hướng và lạc đường, đây quả thực là nỗi nhục nhã tột cùng.
Trong lúc còn đang hoảng hốt, Trường Tuệ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng đã không còn như trước. Tuy nhiên, cũng may rằng hình tượng lạnh lùng và mạnh mẽ mà nàng xây dựng bấy lâu nay rất vững chắc, nên mọi người chỉ nghĩ rằng khu rừng này kỳ lạ có tà ma đang quấy phá, chứ tuyệt nhiên không ai dám hoài nghi nàng đã lạc mất phương hướng.
Không.
Nàng vốn dĩ không phải là người mù đường!
Sau khi dùng linh lực dò xét mặt đất một lần nữa, cuối cùng Trường Tuệ cũng phát hiện ra vấn đề, tảng đá trong lòng nàng rơi xuống, nàng cất tiếng nói: “Đúng là khu rừng này có điều dị thường, nhưng không phải do tà ma mà do có một trận pháp che mắt.”
“Trận pháp che mắt?” Có thuật sĩ thay đổi sắc mặt: “Vậy giờ… chúng ta phải làm thế nào?”
Cơ hội lấy lại thể diện đã đến.
Trường Tuệ nhẹ nhàng nhếch cằm, đôi mắt hạnh cong cong như trăng non, nhưng giọng điệu lãnh đạm mà ung dung: “Chỉ là một trận pháp che mắt thôi, có gì đáng ngại?”
Có lẽ cái cây đỏ sẫm mà nàng vừa đánh dấu nằm trong trận pháp, và nàng đã vô tình phá hoại nó. Giờ đây đã tìm ra được nguồn gốc sự việc, việc giải pháp trận không hề khó khăn. Ngay sau đó, Trường Tuệ ra hiệu cho mọi người lùi ra phía sau, nàng bay vút lên không trung và dùng linh lực mạnh mẽ phá huỷ trực tiếp pháp trận.
Xoẹt ——
Gió mạnh nổi lên trong rừng, lá cây bay tán loạn, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn của mọi người
Khi màn sương trắng dần tan, họ không còn ở trong rừng rậm u tối, mà đã thấy mình trên một hòn đảo kỳ lạ. Không còn những tán cây rậm rạp, thay vào đó là bầu trời xám xịt hiện ra mồn một, những cụm mây đen cuồn cuộn tựa hồ chỉ cần giơ tay liền có thể chạm tới.
“Đây là… ra ngoài rồi sao?” Có người kinh ngạc thốt lên: “Quả nhiên Tôn toạ thần thông quảng đại! Hóa ra, không gì trên đời có thể làm khó được ngài!”
Trong muôn vàn lời tán thưởng và thán phục của các thuật sĩ, Trường Tuệ chỉ khẽ nhếch môi. Bình thường nàng rất thích nghe người khác ca ngợi, nhưng lúc này lại chẳng mấy vui như trước.
Nàng nhớ về nhà của mình.
Giới Linh Châu linh khí dồi dào, là một thế giới mà giữa người, yêu quái, ma quỷ và tinh linh cùng tồn tại. Ở Thần Kiếm Tông, nơi nàng xuất thân tu hành, việc luyện kiếm và bố trí trận pháp đều là bài học cơ bản nhất của các đệ tử. Một trận pháp che mắt đơn giản như vậy, chỉ cần tuỳ tiện bắt một đệ tử cũng có thể giải được.
Còn ở thế giới phàm tục này, yêu ma hoành hành nhưng linh lực lại cạn kiệt, không thích hợp cho tu sĩ tu luyện. Do đó, mặc dù hầu hết các thuật sĩ đều biết dùng bùa chú để bắt yêu, nhưng số người có thể sử dụng linh lực lại đếm trên đầu ngón tay, đó cũng là lý do họ tôn Trường Tuệ làm Tôn toạ.
Nghĩ đến giới Linh Châu đã sụp đổ và bị đóng băng, lòng Trường Tuệ chợt trùng xuống. Đúng lúc này, có thứ gì đó ẩm ướt lạnh lẽo rơi trên má nàng, Thanh Kỳ đứng bên cạnh lo lắng thốt: “Tôn toạ… tuyết đã rơi rồi.”
Tuyết.
Ngẩng mặt nhìn lên trời, Trường Tuệ chợt thấy tuyết trắng như lông ngỗng lặng lẽ rơi xuống, lan khắp mặt đất với tốc độ cực nhanh. Lòng nàng thoáng trầm xuống, chợt nhớ ra mục đích mình đến đây, thời gian không còn nhiều nữa, nàng phải mau chóng tìm ra tung tích tiểu đồ đệ của mình.
“Thanh Kỳ…” Vừa cất lời thì bỗng bên tai vang lên một hồi leng keng.
Keng keng keng—
Chiếc chuông dùng để dò yêu treo ở bên hông bỗng nhiên rung dữ dội, tiếp đó là hàng loạt loại chuông khác cùng đồng thanh cộng hưởng, các thuật sĩ ấn chặt chuông dò yêu, cảnh giác nhìn về phía trước: “Có yêu khí!”
“Phía đông có dị động!”
Mọi người sôi nổi lấy pháp khí ra, vây thành vòng bảo hộ xung quanh Trường Tuệ: “Hướng tây bắc có dị biến!”
“Phía nam cũng không ổn!”
Theo từng tiếng hô, yêu khí màu đen tím tràn ra từ khu rừng phía xa, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Sắc mặt Trường Tuệ vẫn bình thản mà nhẹ nhàng di chuyển la bàn trong lòng bàn tay, sau đó truyền lệnh cho các thuật sĩ tản ra làm bảy đội đi kiểm tra, riêng nàng thì bước về phía nơi có yêu khí dày đặc nhất.
“Tôn toạ, để ta đi theo ngài.” Thanh Kỳ không yên tâm để nàng đi một mình.
Trường Tuệ lắc đầu: “Một mình ta đi là được.”
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Yêu khí ở các hướng khác còn yếu, các thuật sĩ có thể đủ sức ứng phó. Riêng nơi nàng sắp đến, yêu khí dày đặc chắc chắn có đại yêu ẩn nấp, đáng sợ hơn cả, nơi đó cũng có khí tức của tiểu đồ đệ của nàng.
Vì chuyện liên quan đến ác hồn nên không thể có bất kỳ sai sót nào, trước khi chưa nắm rõ tình hình, Trường Tuệ bắt buộc phải tự mình đi thăm dò.
“Không ai được phép theo khi chưa có lệnh của ta.” Lời vừa dứt, thân hình nàng đã chìm vào trong yêu khí.
Nếu nàng không thể quay lại, những người khác đi vào cũng chỉ có con đường chết.
“…”
Giữa dòng nước mênh mông nổi lên một hòn đảo đơn độc, không biết có phải vì tuyết rơi hay không mà bốn phía đều là sương mù dày đặc, không thấy điểm cuối.
Trường Tuệ nhẹ nhàng tung mình, nhảy lên một nơi cao ráo, rút ra một hình nhân giấy từ trong tay áo rồi ném về phía trước. Lá bùa mỏng loé sáng, lập tức chiếu rọi yêu khí đen tím, sau đó nó chầm chậm bay vào sâu bên trong, rọi sáng mái hiên của một toà đình các ở gần đó.
Rõ ràng nơi đây từng có người sinh sống, nhưng kỳ lạ là Trường Tuệ lại chẳng cảm nhận được chút sinh khí nào, mọi thứ đều không hề có sự sống, đã có chuyện gì đã xảy ra trên hòn đảo cô tịch này?
Tuyết rơi mỗi lúc một dày.
Trong gió tuyết lạnh lẽo, có lẫn vào chút mùi máu tanh.
Một cảm giác ngột ngạt quen thuộc ập đến khiến Trường Tuệ ôm lấy ngực, lướt đi trên những cành cây hướng về phía toà nhà. Càng đi sâu vào vùng yêu khí, cuối cùng Trường Tuệ cũng nhìn thấy một sinh vật sống, nhưng không phải là người… mà là một con mãng xà khổng lồ màu đen tuyền. Nó thè lưỡi, cuộn mình trên mặt đất cao mấy trượng, đôi đồng tử dựng đứng như lưỡi kiếm, trên đầu có mào tím. Nó không giống yêu quái, mà càng giống một ma vật hơn.
Đây là…
Trường Tuệ nín thở, nhanh chóng ẩn mình sau cành lá rậm rạp.
Nếu nàng không nhìn nhầm thì con yêu vật này gần giống với mãng xà Long Tổ hoang dã mà nàng từng thấy ở giới Linh Châu. Điểm khác biệt duy nhất, chính là mãng xà Long Tổ hoang dã là rồng chín đầu cấp cao, còn con này là thân rắn cấp thấp, hiển nhiên chưa tiến hoá hoàn toàn.
Làm sao có thể?!
Vì sao một hung thú thời viễn cổ đủ sức xưng bá ở giới Linh Châu lại xuất hiện ở phàm giới cạn kiệt linh khí như hư không cảnh này?
Trường Tuệ nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Nàng đưa tay dụi mắt, chăm chú nhìn lại lần nữa, xem xét con mãng xà khổng lồ từ đầu đến đuôi. Nàng nhận ra mình không nhìn nhầm, thứ này thật sự giống hệt mãng xà Long Tổ hoang dã. Càng nhìn, càng chắc chắn rằng, nàng tuyệt đối không nhìn nhầm. Điều khiến nàng giật mình chính là nàng phát hiện đuôi của con mãng xà đang quấn lấy một người, quấn chặt vào trung tâm. Mãng xà rít lên, cúi đầu xuống dường như chuẩn bị một ngụm nuốt trọn người đó.
“!!” Trường Tuệ lao xuống mà không kịp nghĩ ngợi thêm.
Vì muốn cứu người, cũng là để tranh thủ tấn công bất ngờ.
Ngay cả lúc ở giới Linh Châu, khi nàng còn ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể đánh thắng thứ này, huống gì là ở dị thế với chút linh lực yếu ớt chứ? Hiện giờ nàng chỉ có thể dùng mưu trí, dùng chiêu Phân Thể Quyết để thu hút sự chú ý của mãng xà, sau đó dùng phân thân ném các loại pháp khí bắt yêu lên người nó, ngay cả chày diệt quỷ cũng được sử dụng.
Ý định ban đầu của nàng là cứu người trước, không hề vọng tưởng có thể một đòn giết chết con mãng xà. Tuy nhiên, khi bản thể của nàng vòng đến đuôi nó, chỉ nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, mãng xà đã ngã xuống.
“?” Hôn mê rồi sao? Hay là bị nàng ném một cú mà lăn đùng ra chết?
Phân Thể Quyết có giới hạn thời gian, khi phân thân tan biến đã lập tức quay về bản thể.
Chưa kịp dò xét tình trạng của mãng xà, Trường Tuệ đã nhún chân giẫm lên lớp vảy đen cứng rắn, cúi người kéo người đang bị thân rắn quấn chặt.
Đó là một thiếu niên khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc một bộ y phục màu đỏ cầu kỳ và quý giá, dung mạo ẩn sau một chiếc mặt nạ nửa hình bướm. Thiếu niên bị mắc kẹt trong thân mãng xà, hai tay đều bị trói buộc, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
“Tỉnh lại đi.” Trường Tuệ khẽ lay vai hắn, nhưng thiếu niên vẫn hôn mê không có phản ứng, phần cằm lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ trắng bệch, khoé môi dính máu.
Thời gian không còn nhiều nữa, nàng phải nhanh chóng cứu thiếu niên ra, như vậy mới có thể yên tâm tìm cách tiêu diệt con yêu vật không biết sống chết này. Dưới sức lôi kéo mạnh mẽ của nàng, thiếu niên khẽ rên một tiếng, từ từ mở mắt.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Trường Tuệ ngồi xổm trên người hắn, mừng rỡ nói.
Lúc này, nàng chẳng còn giữ vẻ uy nghiêm lạnh lùng hay cô độc cao ngạo của một Quốc sư nữa, nàng xắn tay áo lên, nói nhanh: “Ngươi có bị thương không? Còn có thể cử động được không? Đừng sợ, ta đến để cứu ngươi đây, ngươi thử vươn tay ra xem, ta sẽ kéo ngươi ra khỏi đây.”
Có lẽ vì vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, thiếu niên cử động yếu ớt, phải tốn một lúc lâu mới vươn được hai tay ra. Cùng lúc đó, con mãng xà tỉnh lại sau khi bất tỉnh, ngay khoảnh khắc nó mở mắt, Trường Tuệ dùng sức kéo thiếu niên ra.
“Chạy mau!” Nàng đỡ hắn và nhanh chóng lướt trên cành cây, còn tiện tay ném vài lá bùa ra phía sau.
Cánh tay vô tình vòng qua eo thiếu niên, Trường Tuệ nhận thấy vòng eo hắn mảnh khảnh, cơ thể ốm yếu một cách đáng kinh ngạc. Chính vì lý do đó, Trường Tuệ đưa hắn đi cũng không tiêu hao bao nhiêu khí lực, rất nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của con mãng xà đó.
Tuyết đã phủ một lớp trắng lạnh lẽo lên mặt đất.
Dưới lớp yêu khí bẩn thỉu, Trường Tuệ nhìn thấy rõ những tòa nhà, đình các phía trước, và cả những cư dân khác trên đảo. Họ nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, cơ thể không còn nguyên vẹn, trải dài khắp các ngôi nhà và con phố. Máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, tạo nên một bức tranh kinh dị — tuyết đỏ như máu, nhuộm loang khắp nơi.
… Tuyết màu đỏ?
Có một điều gì đó vụt qua trong đầu, rồi lại biến mất ngay lập tức. Trường Tuệ khẽ lảo đảo, đưa tay đỡ lấy thiếu niên loạng choạng một bước: “Bọn họ…”
“Đều đã chết cả rồi.” Thiếu niên lên tiếng, giọng nói hắn trong trẻo dễ nghe, bình thản không chút gợn sóng.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, Trường Tuệ nghiêng mặt nhìn hắn, biểu cảm của thiếu niên được che hoàn hảo bởi chiếc mặt nạ, không thể nhìn ra cảm xúc gì. Nhận thấy ánh mắt nàng, thiếu niên khẽ cúi mi: “Bọn họ đều bị Long thần sát hại.”
Lần này, giọng nói của hắn hơi khàn khàn và mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trường Tuệ cố đè nén cảm giác bất an: “Long thần?”
“Đó chính là con mãng xà đen khổng lồ kia.” Thiếu niên giọng nhẹ giải thích: “Nó là thánh vật của tộc Miêu Vu chúng ta, tộc của chúng ta đều thờ phụng và tín ngưỡng nó từ đời này sang đời khác.”
Thờ phụng một con hung thú thượng cổ không biết là yêu hay ma?!
Trường Tuệ nhíu mày phản bác: “Đó không phải là Long thần, mà là hung thú hoang dã có thể gây hại cho thế gian.”
Xì xì —
Từ phía không xa truyền đến tiếng bò sột soạt, con mãng xà sắp đuổi tới rồi.
Không còn nhiều thời gian để tranh luận, Trường Tuệ định kéo thiếu niên chạy trốn vào một tòa lầu gần đó thì bỗng nhiên thiếu niên nắm chặt tay nàng: “Đi theo ta.”
Thiếu niên dẫn nàng đến một tòa cung điện huy hoàng, cột đỏ chạm trổ, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín, bên ngoài dán đầy bùa chú bằng máu. Trường Tuệ nhìn lướt qua thất tất cả đều là bùa phong bế, dùng để ngăn chặn vật gì đó thoát ra ngoài.
“Đây là đâu?” Nàng dừng bước.
Ánh mắt Trường Tuệ cảnh giác nhìn xung quanh, nhận ra bài trí bên trong vô cùng kỳ lạ, những cây cột vàng xuyên qua mặt đất, biến cả toà nhà thành một cái lồng chim khổng lồ. Bên trong đầy đủ vật dụng và được chế tác xa hoa lộng lẫy, ở nơi tối còn có những sợi xích dày quấn chồng lên nhau. Điều quái dị nhất là cả tòa cung điện đều sạch sẽ bất thường, không có máu me hay thi thể.
“Đây là nơi ta ở.” Thiếu niên thản nhiên đáp.
Câu trả lời khiến Trường Tuệ khựng lại không bước tiếp nữa, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi? Sống ở nơi như thế này?”
“Lạ lắm sao?” Thiếu niên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ ngây thơ vô tội, dường như hắn đang bối rối không hiểu tại sao. Cảm nhận được ánh mắt của Trường Tuệ, hắn khẽ cụp mi: “Tộc trưởng nói ta là thiếu của của Miêu Vu, gánh vác sứ mệnh phụng sự Long thần, cho nên từ nhỏ đã sống ở đây.”
Nói rồi, hắn chỉ vào cầu thang trong lồng dẫn xuống cung điện dưới đất: “Long thần từng được nuôi ở cung điện dưới đất, chắc nó rất ghét nơi này nên sau khi trốn thoát, có lẽ sẽ không đến gần đây nữa.”
Vậy là những chiếc cột lồng và bùa chú cấm chế này là để đề phòng mãng xà Long Tổ hoang dã chạy ra ngoài?
Trường Tuệ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
