Chương 11: Sư tôn, buông tay đi

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Thánh Đức Nữ đế không hề đề cập đến vụ tranh chấp giữa Trường Tuệ và Triệu Nguyên Tề.

Bà ta mắc bệnh đau đầu kinh niên, việc triệu kiến Trường Tuệ quả thực là do cơn đau đầu tái phát, Trường Tuệ được Nữ đế tin tưởng sủng ái không chỉ vì pháp thuật cao siêu đã từng cứu mạng bà ta, mà còn vì nàng thích nghiên cứu luyện đan trong lúc nhàn rỗi, thứ vừa hay có thể làm dịu cơn đau đầu của bà ta.

Lần triệu kiến này là do cơn đau đầu của Thánh Đức Nữ đế lại trở nặng.

Số thuốc viên mà Trường Tuệ đã bào chế cho bà ta cách đây hai tháng không còn có tác dụng giảm đau nữa, hiện giờ đầu óc quay cuồng, bà ta mất ngủ cả đêm, hoàn toàn không còn tâm trạng để bận tâm đến những chuyện lặt vặt của đám con nuôi này.

Thực ra, Trường Tuệ không hề tinh thông luyện đan, đó chỉ là sở thích để nàng giết thời gian mà thôi. Nàng cũng chưa từng nghĩ rằng, một người ở giới Linh Châu chỉ được coi là đan sư nhập môn lại có thể được xem là tinh thông ở dị thế phàm trần này, có khi nàng thật sự không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó nữa.

Luyện đan cần thời gian, việc điều chế một loại thuốc viên phù hợp lại càng cần sự kiên nhẫn tìm tòi và thử nghiệm, với khả năng hiện tại, Trường Tuệ không thể giúp Thánh Đức Nữ đế thoát khỏi tình cảnh khó khăn này. Nhưng với tư cách là Quốc sư, làm sao có thể nói không làm được?

Trường Tuệ không muốn làm Nữ đế thất vọng, càng không muốn tỏ ra mình vô dụng, đành phải giả vờ tạm thời dùng linh thuật để trấn áp cơn đau cho bà ta.

Khi ra khỏi vương trướng, bước đi của Trường Tuệ hơi loạng choạng.

Trong trạng thái hao tổn nguyên khí mà còn dám sử dụng linh lực, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Vừa đi được vài bước, nàng đã loạng choạng không đứng vững, phải vịn vào giá nến bên cạnh.

“Quốc sư đại nhân?” Nữ quan tiễn nàng ra ngoài thắc mắc nhìn về phía nàng: “Ngài sao vậy?”

Trường Tuệ ho nhẹ, giả vờ ngước nhìn trời, làm ra vẻ thâm sâu khó lường, “Đêm nay tinh tượng biến đổi, ta tạm ở đây xem quẻ, ngươi cứ về trước đi.”

Nữ quan bị nàng lừa bỏ đi, không dám quấy rầy thêm, nhanh chóng quay về bẩm báo.

Vất vả lắm mới qua mặt được, nhưng chưa kịp đứng đó để hồi phục, một người cầm đèn lồng từ xa hớt hải chạy đến, vừa nhìn thấy Trường Tuệ đã quỳ sụp xuống đất.

“Tôn toạ!!” Tú Cầm gần như bật khóc: “Cuối cùng ngài cũng ra rồi.”

Mí mắt Trường Tuệ giật giật, một dự cảm chẳng lành dấy lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Tú Cầm run rẩy, đầy hoảng loạn: “Là… là Thập Nhị hoàng tử, hắn ta đã dẫn một đội binh lính đến cướp súc nhân trong trướng của ngài rồi, Mộ Giáng Tuyết vì bảo vệ chúng ta cũng… cũng bị đám người đó bắt đi rồi…”

“Tôn tọa, xin ngài hãy đi cứu họ!”

Trước mắt Trường Tuệ tối sầm lại, suýt ngã quỵ xuống mặt đất.

Phòng trước phòng sau mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Sự oán giận của Triệu Nguyên Tề đối với Trường Tuệ đã tích tụ nhiều năm.

Vài năm trước, kinh thành bị một con đại yêu quấy phá, nuốt chửng hàng trăm đứa trẻ sơ sinh khiến lòng người hoang mang.

Thánh Đức Nữ đế đích thân dẫn các pháp sư bắt yêu vây giết, nhưng con đại yêu có pháp lực cao cường, sau nhiều ngày giao chiến, nó đã phá vỡ các vòng vây và lao thẳng về phía Nữ đế. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một vị tiên tôn áo trắng từ trên trời giáng xuống, không chỉ cứu Nữ đế mà còn chỉ bằng sức mạnh của một người đã tiêu diệt con đại yêu đó, người đó chính là Trường Tuệ.

Những chuyện trên đều là những lời đồn thổi trong dân gian.

Khi đó, Triệu Nguyên Tề vẫn còn là một đứa trẻ, vì ốm yếu nên được nuôi dưỡng trong cung nên chưa từng chứng kiến bản lĩnh của Trường Tuệ, chỉ biết rằng từ sau khi Quốc sư này vào cung, Thánh Đức Nữ đế rất ít khi đến thăm những người con nuôi như họ. Từ quan lại triều đình cho đến cung nữ, ai nấy đều bàn tán xôn xao về thần thông của vị Quốc sư này, thật phiền phức vô cùng.

Triệu Nguyên Tề cứ nghĩ vị Quốc sư tiên tôn này là một nhân vật ghê gớm lắm, đợi sau khi hắn ta khỏe lại, đã cố ý tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, thế nhưng vị Quốc sư được ca tụng đến tận trời lại là một thiếu nữ bằng tuổi với hắn ta. Khoảnh khắc ấy, hắn ta cảm thấy mình bị lừa dối, sự coi thường và nghi ngờ dâng lên đến đỉnh điểm, cũng không còn ý định kết giao nữa.

Những năm gần đây, hắn ta tận mắt thấy Thánh Đức Nữ đế ngày càng sủng ái Trường Tuệ, ngay cả các đại thần trong triều cũng nhường nhịn và kính trọng nàng nên cũng nảy sinh ý định kết giao. Hắn ta hạ thấp thân phận, gửi đi hàng chục thiệp mời, nhưng lần nào cũng bị thờ ơ không hồi đáp, ngay cả những món quà quý giá gửi đi cũng bị trả lại, chưa một lần nào gặp được người thật.

Chỉ là một yêu nữ giả thần giả quỷ, vậy mà lại không coi hắn ta ra gì.

Triệu Nguyên Tề đã sớm bất mãn với Trường Tuệ, chuyện ở bãi săn càng khiến hắn ta nảy sinh sát ý, nhưng lại khổ nỗi không có lý do.

Điều khiến hắn ta tức giận hơn là đêm đó có một tiểu thái giám đến mật báo, nói rằng Trường Tuệ không chỉ cứu súc nhân trong rừng đi, mà còn ngấm ngầm mua chuộc thái giám xử lý súc nhân bên cạnh hắn ta, định giở thủ đoạn tráo người ngay dưới mắt hắn ta.

“Điện hạ, Quốc sư đại nhân hết lần này đến lần khác đối đầu với ngài, đây là không coi ngài ra gì rồi.”

Giọng tiểu thái giám the thé: “Nô tài nghe nói, Quốc sư giấu súc nhân đó trong trướng của mình và canh giữ nghiêm ngặt, vừa nãy còn được Bệ hạ triệu kiến nữa, thật sự không biết đang có âm mưu gì, chúng ta không thể không đề phòng.”

Câu nói này nghiễm nhiên đã chạm vào vảy ngược của Triệu Nguyên Tề.

“Tiện nhân!” Khuôn mặt hắn ta vặn vẹo không thể kiểm soát, tức giận đến mức lật tung bàn án trước mặt: “Tưởng có mẫu hậu che chở thì bổn điện không dám động vào sao?”

Triệu Nguyên Tề không phải là một người kiêu ngạo, không biết mềm dẻo.

Để đạt được mong muốn, hắn ta không ngại hạ thấp thân phận để lấy lòng Trường Tuệ, với điều kiện là Trường Tuệ phải biết điều. Nhưng vì nàng đã không biết điều mà cứ nhất quyết đối đầu với hắn ta, vậy thì hắn ta cũng không cần nương tay.

Trường Tuệ còn sống một ngày thì còn là hòn đá cản đường tranh đoạt ngôi vị của hắn ta một ngày.

Nhận ra sát ý của Triệu Nguyên Tề, tiểu thái giám nắm chặt chiếc túi gấm thắt ở thắt lưng, hơi do dự rồi mở lời: “Nô tài có một kế, không biết có nên dâng lên không…”

Triệu Nguyên Tề đã nghe theo, và đó là lý do có ván cờ sát phạt đêm nay.

Khi Trường Tuệ tìm đến khu rừng săn bắn, Mộ Giáng Tuyết và Hoàn Lăng đang bị treo lơ lửng trên cành cây.

Nơi này là một khu đất dốc, được xây dựng để nuôi nhốt dã thú, hàng chục con chó sói bị nhốt trong chuồng dưới sườn núi, trên trên dốc trải đầy những tấm đinh sắc nhọn, dài và có nhiều gai ngược.

Mộ Giáng Tuyết và Hoàn Lăng bị treo ngay phía trên những tấm đinh và bầy chó sói.

“Đúng là khiến ta phải đợi lâu.” Dưới gốc cây, một thiếu niên mặc trang phục thị vệ đeo mặt nạ, tay cầm hai sợi dây thừng mảnh, phía trước có vài tên thị vệ mang đao bảo vệ.

Dù thiếu niên không lộ mặt, Trường Tuệ vẫn nhận ra ngay, lạnh lùng chất vấn: “Thập Nhị điện hạ, đây là ý gì?”

Thiếu niên đeo mặt nạ chậc một tiếng: “Quốc sư đại nhân đừng nhận nhầm người, ta chỉ là thị vệ bên cạnh điện hạ thôi.”

Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng vóc dáng và giọng nói của thiếu niên giống hệt Triệu Nguyên Tề, hơn nữa phía trước hắn ta còn có nhiều người bảo vệ như vậy, đến kẻ ngu cũng biết hắn ta là ai. Chuyện bất thường tất có điều mờ ám, Trường Tuệ trở nên cảnh giác, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Triệu Nguyên Tề nghẹn họng trước câu nói của nàng, kìm nén cơn giận trong lòng, tiếp tục diễn kịch: “Hôm qua có súc nhân trốn thoát trong rừng, chủ tử phái người truy lùng, không ngờ súc nhân này lại cả gan trốn trong trướng của Quốc sư đại nhân, còn có đồng bọn không rõ thân phận che chắn, định ám sát Quốc sư, thật to gan!”

“Giờ ta phụng mệnh chủ tử, đang chuẩn bị xử lý hai người này.” Vừa nói, hắn ta khẽ nhúc nhích ngón tay, sợi dây buộc cổ tay Mộ Giáng Tuyết hạ xuống nửa tấc, dưới dốc vang lên tiếng hú phấn khích của bầy chó sói.

“Ngươi dám!” Trường Tuệ bước lên một bước, các thị vệ lập tức rút đao ra chặn lại.

Mộ Giáng Tuyết rên khẽ một tiếng, dường như nghe thấy giọng của Trường Tuệ, tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, lẩm bẩm gọi: “Sư tôn…”

Trường Tuệ dừng lại, nghe thấy giọng cầu xin yếu ớt của hắn: “Mau cứu, cứu…”

“Cứu hắn.”

Không phải là ‘cứu ta’, mà là hy vọng Trường Tuệ cứu Hoàn Lăng trước, bởi vì trên đinh sắt có tẩm kịch độc, máu vừa chạm vào là chết ngay lập tức.

Giống như một viên đá rơi xuống mặt biển, Trường Tuệ sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm. Ngẩng đầu lên, nàng thấy trên người Mộ Giáng Tuyết lại có thêm những vết thương mới, vì bị treo quá lâu mà cổ tay trắng nõn gầy guộc đã bị rách da sưng đỏ, đang chênh vênh lơ lửng giữa không trung.

Đối diện với ánh mắt của Trường Tuệ, hàng mi dài của hắn run rẩy, khẽ ho khan, giọng nói trầm thấp lại lặp lại: “Trên đinh sắt có kịch độc… phải cẩn thận.”

Cẩn thận cái bẫy của Triệu Nguyên Tề.

Lúc này, hắn lại vẫn còn tâm trí để quan tâm đến nàng.

“Sư tôn?” Triệu Nguyên Tề đột nhiên lên tiếng.

Hắn ta giả vờ ồ lên một cách khoa trương: “Sao tên nô lệ này lại gọi ngài là sư tôn vậy, ta có bắt nhầm người không nhỉ?”

Trường Tuệ thấy hắn ta thật ghê tởm: “Biết bắt nhầm rồi sao còn không mau thả người.”

Triệu Nguyên Tề cười thành tiếng: “Được… thôi.”

Lời vừa dứt, sợi dây buộc Mộ Giáng Tuyết đứt lìa, người hắn rơi thẳng xuống dốc. Trái tim của Trường Tuệ hẫng đi một nhịp, nhanh chóng kết ra Thừa Phong Quyết để nâng đỡ: “Mộ Giáng Tuyết!”

Kể từ khi đến dị giới, phần lớn tu vi của nàng bị phong ấn, linh lực hiện tại không thể ngưng tụ linh thuật cao cấp, nhưng bình thường dùng Thừa Phong Quyết để nâng người thì không thành vấn đề. Thế nhưng, nàng đã tiêu hao linh khí để cứu Hoàn Lăng, vừa rồi lại dùng linh thuật để làm dịu cơn đau đầu của Nữ đế, hiện tại rất khó để sử dụng linh lực nữa.

“Sư tôn cẩn thận—”

Thấy nàng đang kết ấn, không rảnh tay để phân tâm, Triệu Nguyên Tề ngầm ra sát lệnh, một nhóm thị vệ vung đao xông lên.

Trường Tuệ không ngờ rằng Triệu Nguyên Tề lại dám ra tay giết nàng giữa ban ngày ban mặt, không biết hắn ta lấy đâu ra lá gan đó. Đôi tay cố gắng nâng đỡ Mộ Giáng Tuyết, nàng dễ dàng né tránh đám thị vệ này, chỉ dùng chân đã đá bay họ xuống đất.

Triệu Nguyên Tề mắng một tiếng phế vật, thấy Trường Tuệ sắp nâng Mộ Giáng Tuyết lên dốc, hắn ta chém đứt sợi dây thừng còn lại:

“Sư huynh!” Tim Trường Tuệ thắt lại, mạnh mẽ vận nội tức, tách một tay ra để cứu Hoàn Lăng.

Hoàn Lăng nặng hơn Mộ Giáng Tuyết rất nhiều, vì y rơi xuống quá nhanh, Thừa Phong Quyết do Trường Tuệ thi triển bằng một tay không thể nâng đỡ nổi dẫn đến Hoàn Lăng cứ thế lao thẳng xuống tấm đinh.

Chỉ cách tấm đinh một tấc, Trường Tuệ mới miễn cưỡng dùng Thừa Phong Quyết giữ được y, linh lực bị dồn ép vào tay vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, khiến lòng bàn tay nàng tê dại mất hết cảm giác.

Cố gắng nâng đỡ hai thiếu niên nặng hơn mình, Trường Tuệ đã không còn sức lực để di chuyển, có lẽ Triệu Nguyên Tề đã nhận ra điều đó, hắn ta giật lấy đao của thị vệ và đi về phía nàng, cười nhạo: “Tay không diệt yêu? Quốc sư đại nhân? Ta thấy ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Triệu Nguyên Tề thực sự muốn giết nàng.

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Nếu không bị Hoàn Lăng và Mộ Giáng Tuyết níu chân thì mười tên Triệu Nguyên Tề cũng không làm gì được nàng, không, chỉ cần cứu một người thôi là nàng cũng sẽ không rơi vào tình thế này. Nhìn thấy Triệu Nguyên Tề tiến lại gần, Hoàn Lăng vẫn hôn mê bất tỉnh, Mộ Giáng Tuyết đang treo lơ lửng giữa sườn dốc đột nhiên lên tiếng: “Sư tôn.”

“Buông tay đi.”

Mí mắt Trường Tuệ giật giật, nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Cứ thế này, chúng ta đều sẽ chết.”

Từ bỏ hắn, nàng có thể rảnh một tay để đối phó với Triệu Nguyên Tề, và cũng có thể cứu Hoàn Lăng an toàn. Mộ Giáng Tuyết đã nói ra suy nghĩ thầm kín trong lòng nàng, khiến cổ tay phải của nàng run lên, Thừa Phong Quyết bắt đầu chao đảo không vững.

Từ bỏ hắn đi.

Lòng Trường Tuệ tràn ngập những suy nghĩ mông lung, nàng đã vất vả lắm mới tìm thấy sư huynh cho nên không thể để mất y một lần nữa.

Buông tay đi.

Trường Tuệ nghĩ thầm, chỉ cần nàng đủ nhanh, Mộ Giáng Tuyết cùng lắm chỉ bị bầy chó sói cắn vài nhát, sẽ không chết được, nhưng sư huynh của nàng đã không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự giày vò nào nữa, một nửa chân vẫn còn lảng vảng ở Quỷ Môn Quan.

Vậy rốt cuộc nàng còn đang do dự điều gì?

Nghĩ như vậy, cổ tay phải của Trường Tuệ càng run dữ dội hơn, linh thuật nâng đỡ Mộ Giáng Tuyết trở nên không ổn định, kéo hắn rơi xuống thêm vài phân. Bên tai nàng bỗng vang lên lời thề mà nàng đã thốt ra trong cơn giận dữ đêm qua: [Trong lòng vi sư, không ai quan trọng bằng ngươi.]

[Từ nay về sau, ta sẽ coi ngươi như con ngươi trong mắt, để ngươi ngày ngày theo ta không rời nửa bước.]

[Nếu ta không đối xử tốt với ngươi hoặc vi phạm lời thề hôm nay, hãy để ta mù đôi mắt này đi.]

Tưởng rằng bản thân khẩu phật tâm xà sẽ không nhớ dáng vẻ của Mộ Giáng Tuyết lúc đó, nhưng giờ đây, nàng lại nhớ rõ mồn một, thiếu niên hồng y với nụ cười nhạt trên môi, bước đến nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Như vậy, ta rất vui.”

Nàng phải… vi phạm lời thề sao?

“Sư tôn, từ bỏ ta đi.” Phía bên kia, Mộ Giáng Tuyết vẫn đang khuyên nàng buông tay, cứ như thể hắn chưa bao giờ tin vào cái gọi là lời thề của nàng vậy.

Mắt Trường Tuệ cay xè và hơi đau nhức, nàng giận dữ quát: “Ngươi câm miệng cho ta!! Không được nhúc nhích!”

Chỉ một cử động nhỏ của hắn cũng là một gánh nặng khó khăn đối với Trường Tuệ.

Thấy Triệu Nguyên Tề chỉ còn cách mình ba bước, Trường Tuệ buộc mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cách phá vỡ cục diện.

Nàng đã vất vả lắm mới dẫn dắt ác hồn có khả năng hướng thiện, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay vào lúc này. Cổ tay thi triển thuật pháp đã rách toạc, những vết máu xuất hiện, Trường Tuệ nhìn Triệu Nguyên Tề đứng trước mặt mình, từ từ giơ đao lên.

Xem ra… phải lộ ra bản thể rồi.

Trường Tuệ nhắm mắt lại.

Là một linh vật được trời đất tạo ra, dù đến dị giới và bị giảm bớt một nửa tu vi, nhưng nàng vẫn là linh thể chứ không phải là phàm nhân. Trong những khoảnh khắc nguy cấp như thế này, chỉ có thể lộ ra bản thể mới thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng nếu xử lý không tốt thì rất có thể sẽ gây ra rắc rối lớn hơn.

Hiện tại, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Khi lưỡi dao sắp chém tới trước mặt, pháp ấn ba cánh hoa trên trán Trường Tuệ phát sáng, nàng đột ngột mở mắt. Đúng lúc lưỡi dao xé gió tới, nàng chuẩn bị hiện hình, bỗng nhiên có tiếng của Mộ Giáng Tuyết truyền đến bên tai: “Sư tôn.”

Dường như hắn thở dài một tiếng, giọng nói yếu ớt gần như là lời thì thầm đầy vẻ bi ai, lại như ảo giác của Trường Tuệ: “Nếu sư tôn không chịu từ bỏ ai cả… vậy thì đồ nhi đành phải giúp người đưa ra lựa chọn vậy.”

Lời vừa dứt, Mộ Giáng Tuyết nhảy khỏi màn chắn do nàng tạo ra.

“!!!” Trọng lượng đè lên cổ tay phải đột nhiên nhẹ bẫng, Thừa Phong Quyết vỡ tan, linh lực phân tán tập trung lại ở tay trái, nâng Hoàn Lăng đang sắp rơi xuống lên cao. Khoảnh khắc ấy, Trường Tuệ không kịp suy nghĩ, gần như theo bản năng kéo Hoàn Lăng lên chỗ đất bằng, rồi đá bay Triệu Nguyên Tề.

“Điện hạ!”

“Mau bảo vệ điện hạ rời đi!” Một nhóm người đỡ lấy Triệu Nguyên Tề đang bất tỉnh, vội vã bỏ chạy.

Trường Tuệ ngã xuống đất, không kịp xem xét tình hình của Hoàn Lăng mà đã co chân chạy xuống dốc.

“Mộ Giáng Tuyết…”

“Mộ Giáng Tuyết!!” Trường Tuệ nghe thấy tiếng chó sói điên cuồng cắn xé ở dưới dốc.

Những con chó sói đó đã bị bỏ đói nhiều ngày, thường ngày quen ăn thịt sống, khi Trường Tuệ lao xuống, y phục của Mộ Giáng Tuyết đã rách rưới, máu me đầy mình, chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Không biết có phải cơ thể đã đến giới hạn, hay do cảnh tượng bầy chó sói cắn xé Mộ Giáng Tuyết đã kích thích nàng, Trường Tuệ thấy xuất hiện những ảo ảnh kỳ lạ trước mắt, giới Linh Châu tan hoang, tuyết đỏ bay đầy trời, dưới bầu trời đỏ như máu, có người tóc bạc nửa đầu, cầm ô bước về phía nàng.

Nếu để Mộ Giáng Tuyết chết ở đây…

Những ký ức bị phong ấn gào thét muốn thoát ra khỏi lồng giam, hoa băng huyết sắc trên cổ tay Trường Tuệ nóng bỏng, nàng hoảng loạn không thể kiểm soát. Linh lực toàn thân bùng nổ, nàng hất tung những con chó sói xung quanh, vội vã lao đến trước mặt Mộ Giáng Tuyết.

Hồng y trên người thiếu niên trở nên nặng trĩu, đã thấm đẫm máu. Trường Tuệ đỡ người đầy máu lên, bất chấp an nguy của bản thân, dùng linh lực bảo vệ tâm mạch của hắn, hoảng hốt gọi tên hắn: “Mộ Giáng Tuyết! Tỉnh lại đi, đừng chết…”

Tuyệt đối không được chết.

Nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành, nàng còn phải thanh tẩy ác hồn, còn chưa dạy dỗ và bồi dưỡng hắn cho tốt, hắn không thể chết.

Mộ Giáng Tuyết phun ra một ngụm máu tươi.

Linh lực được truyền vào giúp hắn lấy lại hơi thở yếu ớt, khó khăn lắm mới mở được mí mắt. Hắn yếu ớt tựa vào vai Trường Tuệ, vài lần hé miệng mới thốt ra được một tiếng thở: “Sư tôn.”

Dường như hắn rất thích gọi danh xưng này.

Mộ Giáng Tuyết nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt nàng, gò má trắng trẻo dính đầy máu. Dường như muốn cười, hắn cố hết sức nhếch môi, khẽ hỏi: “Lần này, ta đã làm đúng chưa?” 

Hắn không làm điều ác, không coi thường mạng người, không ích kỷ, nỗ lực trở thành đệ tử đầu tiên mà Quốc sư đại nhân mong muốn.

Đáng tiếc, dường như hắn không còn cơ hội để trở thành dáng vẻ mà Trường Tuệ yêu thích nữa…

Dường như muốn giơ tay làm gì đó, nhưng toàn thân hắn đau nhức dữ dội, không thể cử động được chút nào. Chỉ vài câu nói đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, trước mắt Mộ Giáng Tuyết bắt đầu tối sầm lại, dần dần không nhìn rõ khuôn mặt của Trường Tuệ nữa. Khi hoàn toàn nhắm mắt lại, hắn chỉ nói được hai chữ rất yếu ớt, rất mờ nhạt.

Hắn nói: “Đừng khóc.”

Trường Tuệ chầm chậm chớp mắt, lúc này mới nhận ra mình đã khóc.

Tuyết lại rơi rồi.

Màu đỏ rực rỡ từ xa xâm chiếm cả bầu trời, những bông tuyết đỏ kỳ lạ nhẹ nhàng rơi xuống, đọng trên mặt người như một vệt máu tươi.

Tuyết rơi rồi, màu tuyết đỏ rực.

Để lại một bình luận