Chương 14: Bị tiểu nghiệt súc hôn một cái

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Khoảng trời hửng sáng, cơn mưa tuyết đỏ kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng ngừng rơi.

Lớp tuyết tan một nửa để lại trên mặt đất những vệt đỏ trông như được nhuộm bằng máu của vô số người khiến người ta thấy rợn người. Nhưng cũng may, bầu trời không còn là màu đỏ xám mờ ảo nữa mà đã trở lại bình thường.

“Làm gì thế?” Thanh Kỳ đi trước, bê chiếc chậu đựng nước, nhận thấy Tú Cầm không có động tĩnh, nàng ấy quay đầu lại thì thấy nàng ta đang ngồi xổm bên đống tuyết, vốc một nắm tuyết đỏ lên tay rồi xoa xoa.

Nghe thấy tiếng Thanh Kỳ giục, Tú Cầm rít lên vì lạnh, phủi sạch tuyết trên tay rồi nhanh chóng bước hai bước đuổi theo: “Ta chỉ muốn xem thử cơn mưa tuyết đỏ này có phải là máu thật không…”

“Sao có thể?”

“Thế nhưng nó thực sự rất giống máu.” Tú Cầm nói với giọng thiếu tự tin.

Tuy tuyết đỏ này không có mùi tanh của máu, thậm chí còn có một mùi thơm mát lạnh kỳ lạ, nhưng sau khi tan chảy thì gần như giống hệt máu, khiến nàng ta không thể không suy nghĩ vẩn vơ.

Thanh Kỳ cảm thấy khó chịu vì những lời nói của nàng ta, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ thấy rùng mình, nàng không kìm được mà cảnh cáo: “Tôn toạ đã nói là không sao rồi, ngươi đừng có đi ra ngoài mà nói bậy.”

“Yên tâm, ta biết rồi.”

Đến trước lều của Trường Tuệ, cả hai tự giác im lặng.

Đêm qua, tuy không biết chủ tử đã cứu sống Giáng Tuyết công tử bằng cách nào, nhưng khi nàng đi ra bảo bọn họ về nghỉ ngơi, vẻ mặt nàng mệt mỏi và trông rất suy yếu, nói là cần ngồi thiền để điều hòa hơi thở, không cho phép họ vào làm phiền.

Nhẹ nhàng bước vào, vén màn lên, cả hai không thấy bóng dáng của chủ tử đang ngồi thiền trên đài sen.

Người đâu rồi?

Tú Cầm nghi hoặc nhìn Thanh Kỳ, Thanh Kỳ lắc đầu. Cả hai người ngầm hiểu và không chắc chắn tiến về phía gian trong, dù sao Mộ Giáng Tuyết vẫn còn nằm ở đó. Kết quả, khi họ đi vòng qua tấm bình phong, họ phát hiện chủ nhân của mình không chỉ thực sự ở trong gian trong, mà còn đang nằm sấp trên giường với quần áo xộc xệch, tay đang nắm chặt tay Mộ Giáng Tuyết.

Đây là tình huống gì?

Tú Cầm và Thanh Kỳ ngây người, nhất thời không biết có nên đánh thức Trường Tuệ hay không.

Không đợi hai người họ đưa ra quyết định, Trường Tuệ, người đã nhận ra có người lạ bước vào đã tỉnh giấc trước. Vừa tỉnh, ý thức của nàng còn mơ hồ và có chút ngơ ngác, toàn thân ê ẩm không còn sức lực, đó là tổn thương cơ thể do tiêu hao linh lực quá mức.

Sau một lúc, nàng mới nhận ra mình đang nằm sấp trước mặt Mộ Giáng Tuyết, tay còn đang nắm lấy tay hắn, thân nhiệt hai người hòa vào nhau thân mật không thể tả.

Trường Tuệ: “…”

Tuy không nói ra, nhưng hai nha hoàn đều nhạy bén nhận ra tâm trạng không tốt của nàng.

Người thường hay ríu rít vài lần muốn mở miệng để chọc Trường Tuệ vui vẻ khi đang chải tóc cho nàng như Tú Cầm cũng bị vẻ mặt lạnh lùng của nàng dọa cho im bặt.

Thôi, nàng ta vẫn nên im lặng thì hơn.

Trường Tuệ hờ hững nhìn chính mình trong gương, thực ra là đang ngẩn người.

Tuy tâm trạng đã thay đổi, nhưng trong một thời gian ngắn, nàng vẫn chưa thể thích nghi với sự gần gũi với Mộ Giáng Tuyết. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng đã nắm tay Mộ Giáng Tuyết và ngủ một giấc, nàng lại cảm thấy mu bàn tay như bị rắn liếm, vừa tê dại vừa rợn người.

Để phân tán sự chú ý, nàng xoa xoa giữa hai lông mày rồi cất tiếng: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi chưa?”

Tú Cầm vội vàng tiếp lời: “Vừa mới ngừng khi hừng đông.”

“Vậy…” Giờ cũng không biết nên gọi sư huynh là gì nữa, Trường Tuệ dừng lại một chút, hỏi: “Tình hình vị công tử kia thế nào rồi?”

Tú Cầm đáp: “Vẫn còn hôn mê.”

“Chưa tỉnh à?” Đã mấy ngày rồi.

Thanh Kỳ tiếp lời: “Ngự y nói vị công tử đó hồi phục rất tốt, chỉ cần sắc thuốc theo đơn của hắn và cho vị công tử đó uống thêm vài ngày nữa là sẽ tỉnh lại.”

Thấy Trường Tuệ có vẻ lo lắng, nàng ấy thử hỏi một câu: “Tôn tọa có muốn đi xem vị công tử đó không?”

Nếu không phải Giáng Tuyết công tử bị thương nặng hơn thì người đang nằm dưỡng thương trong lều lúc này phải là vị công tử kia.

Trường Tuệ vừa định trả lời thì phía sau bình phong truyền đến tiếng ho khan yếu ớt.

Mộ Giáng Tuyết đã tỉnh.

“Hay là thôi không đi nữa.” Nhìn xuống bông hoa băng trên cổ tay, suy nghĩ dao động của Trường Tuệ trở lại bình thường.

Mặc dù rất muốn đi thăm Hoàn Lăng, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, nàng cũng nên rút ra bài học và phân biệt rõ thứ tự ưu tiên. Nàng có thể thiên vị và đưa ra lựa chọn, nhưng không thể tùy tiện hành động theo ý mình trước những việc quan trọng, trước mắt nàng phải có một nhận thức rõ ràng—

Mộ Giáng Tuyết quan trọng hơn Hoàn Lăng.

“Các ngươi đi chăm sóc vị công tử kia đi.” Trường Tuệ không yên tâm giao cho người khác.

Tú Cầm đang đắm chìm trong niềm vui Mộ Giáng Tuyết đã tỉnh lại, chỉ hận không thể lập tức xông vào gặp. Nghe chủ tử sắp xếp, nàng ta lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt, mắt ngóng trông về phía sau bình phong. “Thế còn ở đây…”

Trường Tuệ thản nhiên nói: “Có ta.”

Thanh Kỳ kéo Tú Cầm ra ngoài.

Phía sau bình phong có tiếng động rất nhỏ truyền đến, kèm theo tiếng chén trà vỡ vụn.

Không kịp sắp xếp lại cảm xúc, Trường Tuệ sải bước đi vào, thấy Mộ Giáng Tuyết đang chống tay nghiêng người, gần nửa thân trên nhô ra khỏi giường như đang nhặt thứ gì đó, cả người chao đảo như sắp ngã.

Tim Trường Tuệ lỡ một nhịp: “Ngươi đang làm gì vậy!”

Mất gần nửa cái mạng mới cứu được hắn trở về từ cõi chết, sao Trường Tuệ nỡ để Mộ Giáng Tuyết gặp chuyện nữa? Nàng vội vàng chạy tới đỡ hắn, động tác vô cùng cẩn thận, sợ chạm vào vết thương của hắn, nhưng giọng điệu lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào: “Ngươi không thể ngoan ngoãn nằm yên được sao?”

Nàng thực sự không muốn lại thấy bản thể của hắn quay về phát điên nữa.

Có lẽ máu đầu tim của Trường Tuệ đã phát huy tác dụng, sau khi tỉnh lại, Mộ Giáng Tuyết đã tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là vẫn còn hơi yếu. Chiếc áo mỏng manh rộng thùng thình khoác trên người hắn, thiếu niên khẽ thở dốc vì động chạm đến vết thương, rồi thuận thế dựa vào vai Trường Tuệ: “Chén trà vỡ rồi.”

Cơ thể Trường Tuệ khẽ cứng lại, theo phản xạ muốn đẩy hắn ra nhưng lại kìm nén: “Vỡ thì thôi, không biết gọi người sao?”

“Gọi ai đây?” Mộ Giáng Tuyết cụp hàng mi dài, giọng nói đầy vẻ cô đơn: “Không có ai thích ta, ta việc gì phải chủ động đi làm phiền.”

Trường Tuệ thật sự không thể nghe nổi những lời này.

“Ai nói?!” Có lẽ là Mộ Giáng Tuyết ốm yếu trông quá đáng thương khiến nàng mềm lòng, hoặc cũng có thể là chuyện trước đó khiến Trường Tuệ cảm thấy áy náy không yên, tóm lại lời tỏ tình của nàng đã thốt ra mà không hề qua suy nghĩ: “Ta thích ngươi mà.”

Tương lai của giới Linh Châu đều đặt nặng lên người hắn, hiện giờ nàng lấy thân nuôi cọp, máu đầu tim cũng đã cho rồi, như vậy còn chưa đủ thích sao?

Mộ Giáng Tuyết sững người một lúc, có lẽ không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Trường Tuệ, hắn không chắc chắn: “Sư tôn… người thật sự không lừa ta chứ?”

Trường Tuệ mở miệng, vừa định nói thì bên ngoài lều truyền đến tiếng của Tú Cầm: “Tôn tọa sẽ không phải là đã canh cả đêm đấy chứ?”

Chiếc lều rất dày, thực ra đủ để cách âm, nhưng tiếc là thính giác của Trường Tuệ quá tốt, mọi tiếng động nhỏ bên ngoài đều lọt vào tai nàng. Hai người vừa đi vừa buôn chuyện: “Lúc trước là ta đã hiểu lầm sao? Hiện giờ ta lại thấy Tôn toạ rất quan tâm đến Giáng Tuyết công tử?”

Thanh Kỳ nói đầy ẩn ý: “Vẫn luôn quan tâm mà.”

“Có à?” Tú Cầm bẻ ngón tay đếm: “Lúc Tôn tọa mới đưa người về đã chẳng thèm ngó ngàng tới, còn sắp xếp cho người ta ở một viện hẻo lánh nhất, ta còn tưởng rằng Tôn toạ không muốn nhìn thấy hắn nữa. Sau đó, ngày bái sư lại thay đổi dẫn đến các Các đều bàn tán xôn xao, đặc biệt là sau khi Tôn toạ cứu súc nhân trở về, sự thiên vị càng trở nên rõ ràng hơn, ta đã từng nghi ngờ Tôn toạ đã hối hận vì đã nhận đồ đệ.”

Nhưng sau chuyện ngày hôm qua, nàng ta cảm thấy mình đã sai, nhưng nàng ta vẫn thấy kỳ lạ, chỉ sau một đêm mà thái độ trước sau của chủ tử lại khác biệt lớn như vậy?

Nghĩ đến khuôn mặt của tiểu súc nhân và khuôn mặt của Mộ Giáng Tuyết, những cuốn truyện tranh nhỏ từng đọc lúc rảnh rỗi hiện lên trong đầu, Tú Cầm nhìn Thanh Kỳ, nói rồi lại thôi: “Ngươi thấy… tên súc nhân và Giáng Tuyết công tử, ai đẹp hơn?”

Thanh Kỳ nheo mắt: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Tú Cầm cắn cắn môi, uyển chuyển ám chỉ: “Ngươi không thấy… cả hai vị này mà Tôn tọa đưa về trước sau đều rất đẹp sao?”

Tính cách Tú Cầm tuỳ tiện, lúc rảnh rỗi thích nhất là đọc truyện. Ban đầu nàng ta còn không hiểu hành động nhặt người của chủ tử, hiện giờ càng suy nghĩ càng thấy có điều gì đó không đúng. Nàng ta tự biên tự diễn một vở kịch lớn trong đầu và không nhịn được tuôn ra hết cho Thanh Kỳ nghe: “Ta nghi ngờ ban đầu Tôn toạ đưa Giáng Tuyết công tử về là bị nhan sắc của hắn mê hoặc, nhất thời mềm lòng xúc động. Đến khi tỉnh lại và lấy lại lý trí, tự nhiên sẽ thấy Mộ Giáng Tuyết công tử chẳng vừa mắt nữa.”

Thanh Kỳ tưởng rằng tai mình có vấn đề: “Ngươi đang nói gì vậy? Đó là Tôn toạ đấy.”

“Tôn tọa cũng là người mà.” Tú Cầm có suy nghĩ riêng của mình: “Ngươi có phải đã quên rồi không, Tôn toạ cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, cùng lắm là hơn Giáng Tuyết công tử vài tuổi thôi.”

Thiếu nữ ở độ tuổi này, dù không thích gấm vóc lụa là hay chuyện tình yêu, nhưng dù sao cũng có lòng yêu cái đẹp. Ban đầu Tú Cầm quả thực không thích hai vị kia, nàng ta ghét đủ thứ nhưng chưa bao giờ ghét vẻ mặt của họ, đôi khi ngay cả nàng ta còn không thể cưỡng lại được, huống chi là một thiếu nữ chỉ hơn họ vài tuổi?

Trong lều, nhận thấy ánh mắt của Mộ Giáng Tuyết đang nhìn mình, mí mắt Trường Tuệ giật giật, nhận ra Mộ Giáng Tuyết cũng có thể nghe thấy.

Nàng vừa định lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên tiếng của Tú Cầm: “Ngươi có biết vì sao Tôn toạ lại đối xử tốt với tên súc nhân đó như vậy không?”

Đôi môi hé mở bị một bàn tay che lại, Mộ Giáng Tuyết bất ngờ ôm lấy nàng, khẽ chớp mắt trước ánh mắt khó hiểu của nàng, gần như dùng hơi thở để nói: “Sư tôn, ta muốn nghe.”

Hắn thực sự rất muốn biết, tại sao sư tôn của mình lại tốt với một tên súc nhân ti tiện như vậy.

Tú Cầm: “Bởi vì… Tôn tọa cũng thích khuôn mặt của tên súc nhân đó!”

Thanh Kỳ nói thẳng ra suy nghĩ của Trường Tuệ, giọng điệu không tốt lắm: “Ngươi coi Tôn toạ là người chỉ mê nhan sắc?”

“Ai nha, rõ ràng ta đang khen Tôn tọa có ánh mắt tinh tường mà.” Tú Cầm tiếp tục kể ra câu chuyện mình tự tưởng tượng: “Ánh mắt của Tôn tọa có thể nhìn thấy vẻ đẹp mà những phàm nhân như chúng ta không thể thấy, xuyên qua đám đông, nhất định ngài đã nhìn thấu vẻ đẹp ẩn dưới mái tóc rối của tên súc nhân, phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế ngài mới không ngại đắc tội với Thập Nhị điện hạ để cứu người.”

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Điều này cũng giải thích tại sao hành động trước sau của Trường Tuệ lại mâu thuẫn như vậy.

Suy cho cùng, sự nhất thời bị mê hoặc sao có thể so sánh với tình yêu sét đánh được?

Thế thì tại sao, Trường Tuệ lại đột nhiên lạnh nhạt với tên súc nhân và bắt đầu đối xử tốt với Mộ Giáng Tuyết? Tú Cầm vừa đi vừa nói, thanh âm hơi xa dần: “Tất nhiên là bởi vì, đứng trước cái chết, Tôn tọa mới phát hiện Giáng Tuyết công tử mới là tình yêu đích thực của ngài.”

Trường Tuệ không thể nhịn nổi nữa, gạt tay Mộ Giáng Tuyết ra và hét lớn ra ngoài lều: “Bổn toạ vẫn chưa chết đâu!”

Bên ngoài lều ngay lập tức im bặt.

Một luồng linh lực xuyên qua lều bay thẳng đến miệng Tú Cầm, nàng ta thử mở miệng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm ưm’.

“Thanh Kỳ.” Trong lều, giọng nói của Trường Tuệ lạnh lùng, đầy uy lực truyền ra ngoài: “Đi đốt hết những cuốn truyện của nàng ấy.”

Thanh Kỳ vội vàng đáp lời, kéo theo Tú Cầm đang méo mặt chạy trối chết.

“Ngươi cười cái gì?” Hai người vừa đi, Mộ Giáng Tuyết đã bật cười rồi tựa vào vai nàng.

Trường Tuệ bực bội đẩy hắn một cái, nói là giận nhưng thực ra cũng không quá giận, ngay cả nàng cũng có phần nể phục khả năng bịa chuyện lung tung của Tú Cầm.

Nàng chỉ cảm thấy hơi mất mặt, lo lắng Mộ Giáng Tuyết thực sự tin những lời nói bậy bạ đó, nên cứng nhắc giải thích: “Ta không phải là người mê nhan sắc, cũng chưa bao giờ bị vẻ ngoài của ngươi mê hoặc, thu nhận ngươi làm đồ đệ là vì… vì chúng ta hợp nhãn, và ngươi cũng là một người có thể đào tạo.”

“Đêm qua ta đã bói một quẻ, ngươi chính là đồ đệ của Trường Tuệ ta.”

Mộ Giáng Tuyết vẫn đang cười, hàng mi cong vút như chiếc quạt nhỏ, tựa vào vai Trường Tuệ và che đi đuôi mắt.

Hình như từ khi quen biết đến nay, Trường Tuệ chưa từng thấy hắn cười như thế này, nàng cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không thể nhịn được mà bật cười trước nụ cười của Mộ Giáng Tuyết. Nghĩ đến những lời bịa đặt vừa nãy của Tú Cầm, nàng không thể kìm được, khóe môi cong lên, cố nén cười đến mức co quắp: “Ngươi có thể đừng cười nữa không?”

Mộ Giáng Tuyết mỉm cười đáp: “Được, chỉ là ta quá vui thôi.”

Mặc dù biết Tú Cầm đang nói lung tung, nhưng những lời đó thực sự đã làm hắn vui lòng, thậm chí hắn còn ước những lời đó là sự thật.

“Ta thật sự rất vui.” Vui vì trong câu chuyện mà người khác tưởng tượng ra, hắn đã trở thành tình yêu đích thực không thể thay thế.

Đôi mắt tuyệt đẹp của hắn phản chiếu rõ nét hình bóng của Trường Tuệ, ánh mắt của thiếu niên ngập tràn ý cười, bất giác khẽ gọi: “Sư tôn.”

“Gì?” Giọng điệu của thiếu nữ không được tốt cho lắm, nhưng đôi mắt cong cong vì nén cười của nàng lại long lanh, sáng ngời.

Ngay khoảnh khắc nàng quay mặt đi, Mộ Giáng Tuyết nghiêng người hôn nhẹ lên má nàng, rồi dùng giọng nói mềm mại, đầy ý cười nói: “Chỉ mong một ngày nào đó, những lời nói bậy bạ ấy sẽ trở thành sự thật.”

Mong rằng hắn có thể trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng Trường Tuệ.

Trường Tuệ ngây người.

Mãi một lúc lâu sau nàng mới phản ứng lại, vừa rồi nàng… bị tên tiểu nghiệt chướng hôn một cái sao?

“…”

Tuyết đỏ không bao phủ trên diện rộng, chỉ xâm lấn gần khu săn bắn, nên người dân xung quanh không hề hay biết chuyện gì.

Trận tuyết này đến một cách kỳ lạ và đột ngột, biến mất cũng lặng lẽ, như thể mọi thứ đều là một ảo ảnh hoang đường, cùng với trận bão tuyết ập đến, ngay cả những dấu vết cuối cùng cũng bị chôn vùi.

Máu đầu tim mà Trường Tuệ cho uống cuối cùng cũng phát huy tác dụng, vết thương của Mộ Giáng Tuyết hồi phục rất nhanh, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn trong trạng thái hôn mê. Để tiện chăm sóc, Trường Tuệ đã để hắn lại trong lều của mình, mỗi tối nàng đều ngồi thiền để điều hòa hơi thở.

Cạch—

Đồng xu lăn vài vòng trên gương bói, phát ra âm thanh trong trẻo.

Đêm nay, Trường Tuệ mãi không thể nhập định, trong lòng lo lắng cho vận mệnh của Bắc Lương quốc nên nàng nghiêm túc bói thêm một quẻ. Nhìn vào quẻ bói mơ hồ trước mắt, nàng cúi đầu trầm tư, cau mày thật chặt, không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện riêng với Thánh Đức Nữ đế vào ngày tuyết đỏ giáng xuống:

“Trẫm không nói đến những chuyện khác, chỉ muốn biết dị tượng này là hung hay cát?”

Trường Tuệ trả lời ngắn gọn: “Trước cửa có cạm bẫy, lưng quay về phía sáng, mặt hướng về phía tối, không phải cát, có biến.”

Lúc đó nàng đã bấm quẻ qua loa, trong quẻ bói có âm khí ngút trời chỉ thẳng vào dị tượng tuyết đỏ, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Hiện giờ, khởi động lại một quẻ, cùng với tuyết đỏ biến mất, quẻ bói quả thực đã thay đổi, nhưng vẫn đầy rẫy sự hung hiểm và nguy cơ, đã hoàn toàn gắn liền với vận mệnh của Bắc Lương quốc.

[Giới Linh Châu tan vỡ đẹp biết bao, thật đáng tiếc, sư tôn không còn nhớ nữa.]

[Nhưng không sao cả, nơi phàm trần này có lẽ có thể tái hiện lại vẻ đẹp của giới Linh Châu, sư tôn có muốn xem không?] Không khỏi nhớ đến lời đe dọa của bản thể Mộ Giáng Tuyết đêm đó, sắc mặt Trường Tuệ trở nên khó coi.

Nàng vô thức nhìn về phía sau tấm bình phong, trong gian trong, Mộ Giáng Tuyết đang nằm ngủ say trên giường của nàng.

Liệu có liên quan đến hắn không?

Trường Tuệ khẽ vuốt ve bông hoa băng trên cổ tay, theo bản năng phủ nhận nghi ngờ này. Mấy ngày nay, mặt dây chuyền bông hoa băng màu đỏ sẫm đã nhạt đi một chút, hiển nhiên phương hướng thanh tẩy của nàng không có vấn đề gì. Vậy rốt cuộc, sự thay đổi nguy hiểm trong quẻ bói là gì?

Không hiểu sao, Trường Tuệ lại nhớ đến câu hỏi đầy kìm nén của Thánh Đức Nữ đế khi nàng rời khỏi lều của bà ta: “Con trai của ta… có tin tức gì không?”

Thực ra Thánh Đức Nữ đế không phải không có con, thuở còn trấn giữ biên giới, bà ta từng mang thai và sinh một đứa con non tháng. Vừa lúc đó chiến loạn bùng nổ, Thánh Đức gửi đứa bé lại trong thành cho tâm phúc chăm sóc, còn mình thì đích thân dẫn quân ra trận.

Sau này, khi chiến thắng, Thánh Đức nhờ đó được phong làm vương trữ, khi trở về thành đón con, bà ta mới hay tin tâm phúc của mình đã chết trong loạn lạc, còn đứa con yếu ớt mà bà ta chưa kịp nhìn kỹ cũng không thấy đâu. Điều này gần như đã trở thành nỗi đau không thể chữa lành của Thánh Đức.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, Thánh Đức chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con ruột, gần như đã dùng hết mọi cách. Biết Trường Tuệ có thể tìm người qua bói toán, bà ta đã buông xuống thân phận đế vương, gần như với tư cách một người mẫu thân mà cầu xin Trường Tuệ giúp mình tìm lại đứa con.

Thực ra điều này không hề khó.

Điều nan giải là, Trường Tuệ cầm lá số tử vi kia, lại liên tiếp mấy lần bói không thành công. Mà chỉ những người đã chết không còn hơi thở, mới xảy ra tình trạng này.

Dường như có một điều gì đó đang dẫn dắt Trường Tuệ lách qua vận mệnh của Bắc Lương quốc. Nàng nảy ra một ý bói lại một quẻ, một lần nữa tính toán về đứa con thất lạc của Thánh Đức Nữ đế.

Lần này, cuối cùng cũng bói ra được.

Để lại một bình luận