Chương 16: Linh thú tên Tuế Tuế

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Trường Tuệ bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, trong phòng thoang thoảng mùi huân hương nồng đậm, nàng được bọc trong lớp chăn nhung dày cộm, cảm giác ấm áp khiến nàng cuộn tròn lại không muốn ra ngoài, nàng xoay người cọ cọ vào gối, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã hiếm có này.

Nói ra cũng thật buồn cười, đã ở lều trại ở khu vực săn bắn lâu như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng được nằm trên giường của mình để nghỉ ngơi.

Có lẽ vì bị Mộ Giáng Tuyết chiếm giữ quá lâu nên trên giường vương lại mùi hương lạnh nhạt của hắn, hòa lẫn với mùi hương Tuyết Hải trong lư hương, khắp khoang mũi của Trường Tuệ đều là hơi thở của Mộ Giáng Tuyết, dần dà, nàng đã quen và không còn khó chịu với mùi hương tuyết thoang thoảng này nữa.

“Giáng Tuyết công tử.” Giọng Thanh Kỳ vọng lại từ bên ngoài tấm bình phong.

Kết giới bảo vệ bên ngoài lều đã biến mất, nàng ấy xách hộp đồ ăn vén rèm bước vào thì thấy Mộ Giáng Tuyết đang ngồi trước bàn chép gì đó.

Đó vốn là nơi làm việc của Trường Tuệ, nhưng giờ lại bị thiếu niên kia chiếm lấy, Thanh Kỳ kìm nén sự khó chịu trong lòng, thấy Mộ Giáng Tuyết không để ý đến mình thì nàng ấy yên lặng hành lễ rồi định đi vào bên trong.

“Đứng lại.” Tiếng sột soạt lật sách dừng lại, thiếu niên phía sau bỗng cất tiếng.

Thanh Kỳ dừng bước, nghe thấy hắn nói một cách ôn hòa: “Sư tôn chưa tỉnh, đừng vào làm phiền người.”

Sự khó chịu trong lòng càng dâng lên, Thanh Kỳ không thể nói rõ điều gì kỳ lạ, rõ ràng Mộ Giáng Tuyết không làm gì cả, nhưng từng lời nói và hành động của hắn đều khiến nàng ấy cảm thấy không thoải mái.

Nắm chặt chiếc hộp đồ ăn trong tay, người vốn coi trọng quy củ như Thanh Kỳ đã không nghe lời rút lui mà lại lần nữa tranh thủ cơ hội: “Công tử có điều không biết, mỗi lần bế quan, Tôn tọa đều dặn dò nô tì chuẩn bị điểm tâm.”

Nàng ấy mở nắp hộp: “Đây là bánh mới làm ở nhà bếp, nô tì để đồ xuống rồi sẽ ra ngay, tuyệt đối không làm phiền Tôn tọa nghỉ ngơi.”

Trường Tuệ đã không ra ngoài suốt một đêm, tất cả mệnh lệnh sau đó đều do Mộ Giáng Tuyết truyền đạt, Thanh Kỳ không tin hắn, chỉ muốn tận mắt nhìn thấy chủ tử của mình.

“Sư tôn có thói quen này sao?” Mộ Giáng Tuyết nghe lọt tai lời của Thanh Kỳ, hứng thú liếc nhìn những chiếc bánh trong hộp, hắn chống cằm mỉm cười: “Vậy đưa cho ta trước đi.”

Cổ tay Thanh Kỳ run lên, nghe thiếu niên dùng giọng điệu rất vô hại nói: “Lát nữa ta sẽ đưa cho sư tôn.”

“Ngươi không phải còn có việc phải làm sao? Cứ đi làm việc của mình đi, ở đây có ta rồi.”

Màn chắn cách âm chỉ có thể nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của hai người, nhưng chỉ cần Trường Tuệ muốn nghe thì nàng đều có thể nghe thấy.

Nàng không nghe kỹ hai người nói gì, sự chú ý của nàng bị thu hút bởi tiếng ồn bên ngoài lều, tiếng nói xuyên qua lớp màn, nàng nghe thấy một nhóm người đang bàn tán: “Thời gian săn bắn rõ ràng mới được một nửa, sao lại đột nhiên kết thúc còn phải vội vàng trở về đế đô như vậy…”

“Không phải vì con quái vật đá hôm qua nhảy ra sao, nhiều người bị thương như vậy, những đại nhân kia ai nấy đều sợ hãi không dám ra ngoài, làm sao còn dám đi săn thú nữa.”

“Nói đến chuyện này, không thể không nể phục Quốc sư đại nhân của chúng ta, tuổi tác còn chưa bằng muội muội nhà ta, thế mà con quái vật đá mà mấy pháp sư bắt yêu cũng không ngăn được, lại bị nàng ấy đánh bại tan thành tro bụi chỉ trong một chiêu.”

Trường Tuệ rất thích nghe người khác khen mình giỏi, nhưng chưa kịp vui vẻ bao lâu, lại có người tiếp lời: “Hôm qua nếu không có Quốc sư đại nhân, tất cả chúng ta đã bị con quái vật đá đó giẫm chết rồi, thế mà vẫn đại thần dâng tấu lên nói Quốc sư đại nhân thất trách, đáng phải chịu phạt, đúng là lương tâm bị chó tha rồi.”

“Suỵt, không muốn sống nữa à, loại lời này cũng dám nói.”

Ngay sau đó lại có tiếng phản bác: “Ta thấy vị đại nhân kia nói không sai đâu, Quốc sư đại nhân đi theo hộ giá đến khu vực săn bắn, chẳng phải là để bảo vệ an toàn cho khu vực săn bắn hay sao? Ngay ngày đầu tiên ta đã thấy Quốc sư đại nhân thăm dò bày trận rồi, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy mà vẫn để lọt một con quái vật đá lớn như thế, không phải thất trách thì là gì?”

“Nàng chém giết quái vật đúng là giỏi, nhưng ai biết con quái vật đó có phải là nàng ta cố ý thả vào không? Nghe nói mắt của Thập Nhị điện hạ cũng vì thế mà bị thương, đáng bị phạt!”

“Ngươi! Sao lòng dạ ngươi lại bẩn thỉu như vậy! Dám bôi nhọ Quốc sư đại nhân, ngươi không sợ gặp báo ứng sao?”

Nghe hai bên sắp đánh nhau, Trường Tuệ phức tạp thu lại sự thăm dò, tâm trạng lúc lên lúc xuống, tuy không hề tức giận nhưng cũng không vui vẻ nổi.

“Quý trọng sự an nhàn hiện tại đi, đợi trở về, đế đô sẽ đổi thay rồi.” Bỗng nhiên, một giọng nói the thé của một lão thái giám truyền vào tai nàng.

Trường Tuệ dựng thẳng tai, nghe lão thái giám hạ giọng nói: “Sau khi Quốc sư đại nhân bế quan hôm qua, nữ quan tên là Thanh Kỳ bên cạnh nàng ấy cầm lệnh bài của nàng ấy đi diện kiến thánh thượng, không biết đã cho bệ hạ xem cái gì mà Nữ đế bệ hạ lập tức biến sắc, đi theo người nọ đến chỗ ở của Quốc sư đại nhân và thấy một súc nhân đang hôn mê bất tỉnh.”

“Nghe nói súc nhân đó là con ruột thất lạc nhiều năm của bệ hạ, bệ hạ đang vội vàng trở về để chữa thương cho người đó, chờ người đó nhận tổ quy tông đấy.”

Có vẻ như Thanh Kỳ đã hoàn thành lời dặn dò trước đó của nàng, Hoàn Lăng đã được giao cho Thánh Đức Nữ đế.

Tâm trạng bực bội đã khá hơn một chút, sau khi có được thông tin muốn biết, Trường Tuệ không còn hóng hớt nghe những câu chuyện phiếm bên ngoài lều nữa.

Sau khi tính ra thân phận phàm trần của Hoàn Lăng, nàng đã băn khoăn rất lâu, ban đầu định giấu chuyện này đi rồi sau này tính tiếp. Cho đến khi con quái vật đá xuất hiện, nàng mới nhận ra mình đã sai, sai một cách trầm trọng.

Khi mệnh bàn của Hoàn Lăng đã ổn định trở lại, nàng có thể tính ra vận mệnh và thân thế của y, đương nhiên cũng sẽ có người tài giỏi khác có thể làm được điều đó, chỉ là không chi tiết như Trường Tuệ mà thôi.

Bọn họ đã bị người khác để mắt đến rồi.

Ở giới Linh Châu, để cứu Hoàn Lăng, Trường Tuệ đã phải đối phó rất nhiều với âm sát khí cho nên nàng rất nhạy cảm với loại khí này.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy con quái vật đó nàng đã biết nó được sinh ra từ âm sát khí, trong khi linh lực ở cõi phàm này rất mỏng manh, tuy có nhiều yêu tà nhưng không hề có âm sát khí, lần duy nhất nó xuất hiện là khi bản thể của Mộ Giáng Tuyết xuất hiện, trận tuyết đỏ rơi xuống từ trên trời.

Sự xuất hiện của con quái vật không phải là ngẫu nhiên mà là có kẻ cố tình làm ra, khi con quái vật đá nhắm mục tiêu tấn công là chiếc lều của Hoàn Lăng, Trường Tuệ đã nhận ra điều đó một cách rõ ràng, vì vậy nàng mới đâm xuyên mắt con quái vật đó, cắt đứt liên hệ giữa chúng để tìm ra kẻ chủ mưu.

Kẻ gây ra tội ác nằm trong dự đoán của nàng, nhưng kẻ giúp sức phía sau Triệu Nguyên Tề lại mạnh hơn nàng tưởng tượng.

Trường Tuệ nhận ra sai lầm của mình, nàng đã ở trên vị trí cao, luôn phải cẩn trọng như đi trên băng mỏng, vậy thì làm sao có thể bảo vệ sư huynh không có quyền thế và căn cơ nào?

Vì thế, Trường Tuệ đã thay đổi chủ ý.

Nếu đã không thể tự mình bảo vệ vậy chi bằng giao Hoàn Lăng ra, có sự che chở của Nữ đế, đám tà quỷ ẩn nấp trong cống rãnh kia, trước khi ra tay sẽ phải đắn đo xem có chịu nổi cơn thịnh nộ của đế vương không. Thánh Đức Nữ đế vất vả lắm mới tìm lại được nhi tử, sao nỡ để y bị người khác làm tổn thương được?

Ban đầu, nàng định tự mình diện kiến thánh thượng để nói rõ thân phận của Hoàn Lăng, nhưng lúc đó cơ thể nàng không chịu nổi, lại lo Triệu Nguyên Tề sẽ điên cuồng ra tay với Hoàn Lăng nên đành giao việc này cho Thanh Kỳ.

Nàng đã đặc biệt dặn dò Thanh Kỳ phải làm thật ầm ĩ, tốt nhất là để cho tất cả mọi người đều biết: nhi tử thất lạc của Nữ đế là do Trường Tuệ nàng tìm về.

Trường Tuệ nghĩ, nếu đã không thể tránh né, vậy thì nàng sẽ để tất cả mọi người biết, từ nay về sau Hàm Ninh Các sẽ là hậu thuẫn lớn nhất của Hoàn Lăng. Trong cuộc chiến giành ngôi vị, bất kỳ ai muốn làm tổn thương Hoàn Lăng, đều phải lật đổ Hàm Ninh Các trước, chỉ cần Trường Tuệ còn ngồi trên vị trí Quốc sư một ngày, nàng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm hại Hoàn Lăng một ngày.

Lần này, nàng không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải bảo vệ tốt Hoàn Lăng, giúp y lên đến đỉnh cao.

Gió lạnh lùa qua khe cửa chui vào trong lều, thổi tung tấm màn sa rủ xuống sàn.

Phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, sau đó là một bàn tay vén rèm lều lên. Trường Tuệ tìm theo tiếng động, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Mộ Giáng Tuyết, có lẽ không ngờ Trường Tuệ lại tỉnh dậy sớm như vậy, hắn khựng lại một chút, mỉm cười gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Trường Tuệ nửa dựa vào chăn, không hề né tránh ánh mắt của Mộ Giáng Tuyết, mà chỉ hoạt động cổ tay: “Thanh Kỳ đến?”

Mộ Giáng Tuyết đặt hộp đồ ăn lên bàn: “Đến đưa đồ.”

“Thanh Kỳ nói, mỗi lần sư tôn bế quan đều sẽ dặn nàng ấy chuẩn bị điểm tâm.” Hắn lấy chiếc đĩa nhỏ trong hộp ra, bên trong bày vài chiếc bánh tinh xảo, tỏa ra một mùi hương hoa nồng nàn: “Hiện giờ sư tôn muốn ăn không?”

Trường Tuệ uể oải nói: “Đưa đến đây đi.”

Thực ra nàng không thích ăn loại bánh ngọt dễ ngán này, nhưng không còn cách nào khác.

Là một linh vật được trời đất tạo ra, ngoài việc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cách nhanh nhất để hồi phục nguyên khí của nàng là ăn một chút linh khí từ hoa cỏ, điều này hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc bổ nào. Nhưng là một người bình thường, ai lại nhét hoa cỏ vào miệng để ăn chứ?

Để hòa nhập với thế giới phàm trần này và để hành vi của mình trông bớt kỳ lạ, Trường Tuệ đã dặn Thanh Kỳ làm những loại hoa cỏ này thành bánh ngọt có thể ăn được. Đáng tiếc, hai người bên cạnh nàng đều tốt mọi mặt, chỉ có tài nấu nướng là dở tệ, điểm tâm họ làm ra cái nào cũng khó ăn khiến  Trường Tuệ chỉ muốn nhét thẳng cỏ vào miệng.

“Sư tôn?” Thấy Trường Tuệ mãi không nhận đĩa bánh, Mộ Giáng Tuyết lại gọi nàng một tiếng.

Hắn ân cần hỏi: “Thân thể không thoải mái sao? hay để đồ nhi đút cho người ăn nhé?”

Vừa nói, hắn vừa cầm một miếng bánh hoa đào hoa lên, định đút cho Trường Tuệ, bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, nàng vội lùi lại, gương mặt nàng lướt qua ngón tay của Mộ Giáng Tuyết, khó xử nói: “Ngươi, ngươi đặt đồ xuống đi, ta có thể tự ăn.”

Mộ Giáng Tuyết dừng lại một chút: “Được.”

Điểm tâm trong đĩa trông rất tinh xảo, do làm từ hoa cỏ nên tỏa ra mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, nhìn có vẻ đẹp mắt và thơm ngon như vậy nhưng lại chẳng ngon bằng một chiếc bánh bao cứng, thật sự rất khó nuốt.

Dưới ánh mắt của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ cầm lấy một miếng bánh nhét vào miệng, nhai vài miếng rồi lại nhét thêm một miếng lớn.

Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của nàng bị nhét đầy bánh, trông như một con vật nhỏ đang tích trữ thức ăn, vô cớ khiến người khác cảm thấy thương yêu. Lo nàng bị nghẹn, Mộ Giáng Tuyết rót một chén trà, thử độ ấm rồi đưa cho nàng: “Uống nước không?”

Trường Tuệ nhận lấy chén trà, uống cạn một hơi.

Nàng ăn đã khó, nuốt lại càng khó hơn. Nếu không phải vì phải dựa vào nó để chữa thương, Trường Tuệ đã sớm đem mấy thứ quái gở này cho chó ăn rồi, mà có khi chó cũng không thèm ăn.

Đưa chén trà cho Mộ Giáng Tuyết, ra hiệu hắn đi rót thêm nước ngẩng đầu lên lại thấy hắn đang cười, nụ cười không tiếng động làm khóe môi hắn cong lên, trong đôi mắt đen láy tràn ngập hình bóng của Trường Tuệ. Trường Tuệ vô cảm nuốt thêm một miếng, giọng điệu không mấy tốt đẹp: “Ngươi cười cái gì?”

Mộ Giáng Tuyết lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy sư tôn không giống đang ăn bánh, mà là đang ăn độc dược.”

Cách miêu tả này quả là tuyệt vời.

Mộ Giáng Tuyết hỏi: “Bánh này khó ăn lắm sao?”

Trường Tuệ oán khí đầy mình: “Tò mò như vậy thì ngươi nếm thử chẳng phải sẽ biết sao.”

Nàng vốn chỉ định trêu chọc Mộ Giáng Tuyết, không ngờ thiếu niên chớp mắt một cái, liền cắn ngay miếng bánh nàng đang ăn dở trên tay. Hơi thở nóng rực phả vào đầu ngón tay nàng, nóng đến mức tay Trường Tuệ run lên, trực tiếp nhét cả miếng bánh cho hắn.

“Trong đĩa có nhiều như vậy, sao ngươi lại cứ phải ăn miếng của ta!”

Mộ Giáng Tuyết ăn hết miếng bánh, nhai kỹ và cảm nhận, đôi mày vốn đang cười khẽ nhíu lại, rõ ràng là rất khó nuốt. Nhớ lại lời Thanh Kỳ nói lúc nãy, hắn nghi hoặc hỏi: “Sư tôn… thích ăn loại bánh này sao?”

Làm sao Trường Tuệ có thể thích được?

Lời nói đến miệng lại chuyển hướng. Trường Tuệ nghĩ đến thân phận sư tôn nghiêm khắc của mình, hắn là nên duy trì sự bí ẩn và lạnh lùng cần có, bèn nhân cơ hội giáo huấn: “Sau này ngươi sẽ biết, trên đời này có rất nhiều chuyện ngươi không thích nhưng vẫn phải làm.”

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Mộ Giáng Tuyết khựng lại.

Trường Tuệ đang chờ hắn hỏi lại để giải thích, ai ngờ ánh mắt thiếu niên chợt lóe lên, như thể đã hiểu ngay ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng, hắn rũ mi mắt xuống: “Đồ nhi đã hiểu.”

“?” Hắn hiểu cái gì? Hắn thật sự hiểu ý nàng muốn nói?

Trường Tuệ há hốc miệng, muốn hỏi nhưng lại cảm thấy mất thể diện, đành ậm ừ một tiếng rồi nhét hết từng miếng bánh vào miệng, khắp khoang miệng đều là vị ngọt gắt và chát đắng.

Vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Để đánh bại con quái vật đá chỉ trong một đòn, Trường Tuệ đã mạo hiểm triệu hồi pháp khí bản mệnh lụa Vô Cấu, không phải ai cũng có thể điều khiến thần khí, nó cần một nguồn linh lực khổng lồ để duy trì, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, gần như đã rút cạn linh lực của Trường Tuệ.

Khoảnh khắc đầu tiên tỉnh dậy sau khi hôn mê, Trường Tuệ đã kiểm tra cơ thể, luồng âm sát khí đã biến mất không dấu vết, có lẽ đã bị linh thể vô tạp của nàng thanh tẩy rồi.

“Giáng Tuyết công tử.”

Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói của Tú Cầm, nàng ta không biết Trường Tuệ đã tỉnh, giọng nói vui vẻ: “Đồ đạc đã được thu dọn xong xuôi, chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào.”

Mộ Giáng Tuyết đáp lại: “Biết rồi.”

Sau đó hắn giải thích với Trường Tuệ: “Bệ hạ đã kết thúc cuộc săn mùa đông sớm hơn dự định, và đã cùng vị công tử mà người cứu về hồi cung trước rồi.”

Trường Tuệ đã biết chuyện này, nàng  ấn trán ra lệnh: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tình trạng hiện tại của nàng rất tệ.

Việc linh lực cạn kiệt làm tổn thương nguyên khí không phải là chuyện lớn, điều khó khăn là nàng đã tiết lộ thiên mệnh tính toán được cho Thánh Đức Nữ đế, hành động can thiệp vào vận mệnh của người phàm này đã đi ngược lại Thiên đạo, hiện tại hô hấp của nàng khó khăn rõ ràng là bị Thiên đạo áp chế, ăn bao nhiêu bánh hoa cỏ cũng khó mà hồi phục được.

Đồng tử có khoảnh khắc lóe lên ánh vàng, nhưng Trường Tuệ đã cố gắng hết sức để kiềm chế lại.

Nàng nhắm chặt mắt, nói rõ từng chữ: “Càng nhanh càng tốt.”

Trở về Hàm Ninh Các nhanh nhất có thể, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.

“…”

Trường Tuệ không thể chống đỡ được nữa.

Bước vào Hàm Ninh Các, gần như ngay khi vừa vào trong, nàng bỗng hóa thành một làn khói, chỉ còn lại chiếc áo khoác dày cộm rơi xuống đất.

Vài giây sau, một con thú nhỏ màu trắng như tuyết rung đùi đắc ý bò ra từ trong áo, toàn thân trắng muốt, lông dài, tai nhọn, đôi mắt tròn xoe màu vàng kim, cái đuôi lớn như một chiếc quạt lông khổng lồ, mềm mại rủ xuống đất.

Cuối cùng thì vẫn bị đánh về nguyên hình.

Nhìn bàn chân thịt mềm mại của mình, Trường Tuệ ủ rũ cụp mắt xuống, thầm than uy lực của Thiên đạo không thể mạo phạm, có lẽ nàng sẽ phải mất một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục lại hình dáng con người.

Cũng may, vì linh khí ở cõi phàm này khan hiếm, hình dáng con người của nàng không ổn định, thường xuyên hóa thành thú, mỗi lần như vậy, nàng đều lấy cớ bế quan trốn trong lầu các, mọi người trong Hàm Ninh Các đã sớm thành thói quen. 

Trên đường trở về, nàng đã sắp xếp ổn thỏa các công việc trong Các, giao cho Thanh Kỳ, Tú Cầm và Mộ Giáng Tuyết cùng nhau quản lý.

Ngước lên nhìn phù trận kim quang đang dâng lên trong lầu các, Mộ Giáng Tuyết dừng bước: “Đó là gì vậy?”

“Là Tôn tọa lại bắt đầu bế quan.” Tú Cầm thở dài một tiếng: “Lần này cũng không biết sẽ mất bao lâu.”

Lễ bái sư trước đó diễn ra vội vã, sau đó lại vì đi săn mùa đông nên có rất nhiều việc trong các cần phải xử lý. Việc quan trọng nhất lúc này là để cho Mộ Giáng Tuyết – đồ đệ duy nhất của Trường Tuệ – làm quen và hiểu rõ Hàm Ninh Các, như vậy mới có thể giúp đỡ quản lý công việc trong Các.

Thấy Mộ Giáng Tuyết vẫn nhìn về phía các, Thanh Kỳ đứng bên cạnh nói thêm: “Khi Tôn tọa bế quan, không cho phép bất kỳ ai đến gần gác mái, người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Các, nếu nặng hơn sẽ bị xử tử.”

Mộ Giáng Tuyết khẽ run hàng mi, quay lại đối diện với ánh mắt của Thanh Kỳ, cong môi nói: “Ta biết rồi.”

Tú Cầm cảm thấy lời nàng nói thật thừa thãi: “Có phù trận kim quang của Tôn tọa, chúng ta muốn lại gần cũng không vào được.”

Thanh Kỳ không đáp lời, mà tiếp tục dẫn người đi làm quen với môi trường, mỗi khi đi qua một đình đài, nàng ấy đều giới thiệu thêm hai câu: “Địa hình Hàm Ninh Các phức tạp, có nhiều lầu các và hành lang, hình dáng gần giống nhau, ngươi phải ghi nhớ cẩn thận đường đi trong Các, bởi vì…”

Lời nói đến giữa chừng lại dừng lại, hiện tại Thanh Kỳ không thể đoán được thái độ của chủ tử nhà mình, có một vài điều nàng ấy không biết có nên nói với Mộ Giáng Tuyết hay không.

“Vì sao?” Mộ Giáng Tuyết nhận ra sự do dự của nàng ấy.

Tú Cầm thay đổi thái độ chán ghét trước đó đối với hắn, trả lời ngay khi được hỏi: “Bởi vì Tôn tọa…”

Lời nói của nàng ta bị Thanh Kỳ chặn lại giữa chừng, nàng ấy nâng cao giọng át tiếng của Tú Cầm: “Không có gì.”

Để an toàn, nàng ấy vẫn quyết định không nói: “Sau này ngươi ở bên cạnh Tôn tọa lâu rồi, tự khắc sẽ biết thôi.”

“À, đúng rồi.”

Còn một chuyện cực kỳ quan trọng: “Tôn tọa có nuôi một con tiểu thú trong Các, con thú này toàn thân màu trắng như tuyết, giống mèo nhưng không phải mèo, đồng tử màu vàng kim trong suốt, trên trán còn có một hoa văn ngọc bích…”

Tú Cầm chen ngang: “Nó tên là Tuế Tuế! Đừng nhìn nó trông ngoan ngoãn hiền lành nhưng thật ra tính tình rất cổ quái và nóng nảy, cả ngày xuất quỷ nhập thần rất hiếm khi xuất hiện, tóm lại, ngươi gặp nó thì cứ tránh ra một chút là được.”

“Tôn tọa cưng chiều nó lắm, không cho phép ai chạm vào, nhưng lại cho phép nó đi lại tự do trong Các, bất kỳ ai cũng không được can thiệp.”

Mọi người trong các đều đùa rằng, con thú nhỏ đó là thú trấn Các của Hàm Ninh Các, bởi vì nó và Trường Tuệ đều có hoa văn ngọc bích trên trán, thậm chí còn có người đoán rằng đây là linh thú cộng sinh khế ước với Trường Tuệ, rất hung dữ và có sức sát thương cực lớn.

Xì xì—

Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay, một con rắn đen toàn thân phủ đầy vảy quấn quanh cánh tay của Mộ Giáng Tuyết, rồi lại im bặt.

Mộ Giáng Tuyết thong thả chỉnh lại ống tay áo, nhẹ nhàng lặp lại tên của thú nhỏ: “Tuế Tuế sao?”

Đúng là một cái tên hay và đáng yêu. Mộ Giáng Tuyết bật cười thành tiếng.

Thời gian quay trở lại đêm hôm đó,

Trong căn lều tối mờ, Trường Tuệ ngã gục vào lòng Mộ Giáng Tuyết, một luồng khí màu đỏ sẫm tích tụ ở ngực nàng, một sợi tơ đỏ cực kỳ yếu ớt chui ra, quấn lấy ngón tay của Mộ Giáng Tuyết.

Mộ Giáng Tuyết dùng bàn tay đó vuốt ve hàng lông mày và đôi mắt của Trường Tuệ, chạm vào mái tóc của nàng. Khi đặt nàng lên giường, hắn lờ mờ thấy một cái tai lông lá nhọn nhô ra dưới mái tóc rối của sư tôn, chỉ trong chớp mắt, nó lại biến mất không dấu vết cứ như là ảo giác.

Nhưng, đó có thật sự là ảo giác không?

Nhìn phù trận kim quang cách đó không xa, Mộ Giáng Tuyết cất bước đi về phía tòa các của Trường Tuệ.

Để lại một bình luận