Chương 17: Sư huynh của nàng đã tỉnh
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Sau khi bị đánh hiện nguyên hình, Trường Tuệ rơi vào một khoảng thời gian ngắn mất đi ý thức.
Khi nàng tỉnh lại, bên ngoài trời đã chạng vạng tối, các cung tì của Hàm Ninh Các đang cầm đèn lồng và thắp đèn ở hành lang.
Đói, đói quá, đói quá, đói quá.
Đó là cảm giác lớn nhất của Trường Tuệ sau khi tỉnh lại.
Mỗi lần biến về nguyên hình, nàng đều như một con quỷ đói đầu thai, đói đến mức đầu óc quay cuồng và muốn nhét mọi thứ vào miệng, Trường Tuệ đoán rằng đây là do nguyên hình của nàng không thích nghi được với thế giới phàm trần có linh khí mỏng manh, cho nên sự bài xích giữa hai thứ đã tạo ra phản phệ.
Chỉ khi hấp thụ đủ thức ăn từ hoa và cỏ, nàng mới có thể duy trì năng lượng cho cơ thể thú, và lúc này cũng là lúc nàng yếu đuối và nhạy cảm nhất.
Phải đi tìm gì đó ăn thôi.
Trường Tuệ bò lên cửa sổ, dùng cái đầu lông xù của mình đẩy ra một khe hở rồi nhìn xuống qua khe cửa.
Là các chủ của Hàm Ninh Các, Trường Tuệ đã chiếm trọn một tòa lầu các và cải tạo nó theo ý mình. Đứng trên tầng cao nhất của Các, nàng có thể nhìn toàn cảnh Hàm Ninh Các ở phía trước và nhìn thấy khu vườn hoa cỏ mà nàng đã tốn nhiều công sức chăm sóc ở phía sau, lúc này, khu vườn tối đen, yên tĩnh và không một bóng người.
Đây chính là thời điểm tốt nhất để ra ngoài kiếm ăn.
Trường Tuệ chui ra khỏi khe cửa sổ, quẫy chiếc đuôi lớn và nhảy từ trên cao xuống, bộ lông trắng muốt xù ra trong gió, từ xa trông như một quả cầu trắng khổng lồ rơi từ trời xuống.
Xì xì—
Con rắn đen trong ống tay áo phát ra tiếng động rột rột, Mộ Giáng Tuyết khựng lại, mẫn cảm nhận ra sự thay đổi của luồng gió.
Khoảnh khắc nhìn về phía hậu viện, với thị lực cực tốt của mình, hắn thấy một quả cầu trắng từ trên trời giáng xuống, sau đó biến mất sau bức tường trắng bao quanh. Bên tai hắn văng vẳng tiếng lá cây gãy vụn, Mộ Giáng Tuyết im lặng lắng nghe một lúc, rồi ẩn mình trong bóng tối và bước vào khu vườn hoa cỏ.
“Ưm…” Do không giữ được lực đạo, Trường Tuệ ngã sấp mặt xuống đất.
May mắn thay, cỏ trên mặt đất rậm rạp và bộ lông trên mặt nàng cũng đủ dày nên nàng không cảm thấy đau đớn quá nhiều.
Với tư thế bốn chân bò trên mặt đất, Trường Tuệ nghiến răng cắn một miếng cỏ, vị ngọt từ cỏ mang theo chút linh khí mỏng manh, tụ lại ở trong đan điền của nàng từng chút một
Những loại hoa cỏ này đều được Trường Tuệ cẩn thận chọn lọc và gieo trồng, tuy không thể sánh bằng linh thảo thượng phẩm mà nàng ăn ở giới Linh Châu, nhưng ít nhất chúng ngon hơn điểm tâm do Thanh Kỳ làm. Với thân hình nguyên thú mạnh mẽ, nàng có thể giải phóng bản năng tự do gặm cỏ, đây có lẽ là một trong những giây phút hiếm hoi nàng được thư giãn.
Đang chổng mông hí hửng gặm cỏ, đột nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên không xa, đôi tai Trường Tuệ vểnh lên, nhe răng lao về phía nguồn âm thanh, gây ra một trận la hét chói tai.
“Đây là cái gì!” Tiểu cung tì đang ôm chậu gỗ run rẩy, suýt chút nữa làm rơi cả chậu quần áo.
Khi nhìn rõ con vật nhỏ màu trắng nhảy ra, cung tì có thâm niên trấn an nàng ta: “Đừng sợ, đừng sợ, đây là linh thú mà Tôn tọa nuôi ở đây, tính tình hơi tệ nhưng không làm hại người đâu.”
“Thật sự không làm hại người sao?” Tiểu cung tì liều mạng nhìn lại một lần nữa, thấy con thú nhỏ lông xù đã thu lại bộ dạng nhe nanh múa vuốt hung dữ, đôi mắt tròn xoe màu vàng kim tò mò nhìn chằm chằm vào họ, tâm trạng nàng ta bình tĩnh hơn một chút: “Này, đây là mèo?”
Lời còn chưa nói xong, miệng của tiểu cung tì đã bị bịt lại, tỷ muội tốt thở dài một tiếng, lo lắng ghé vào tai nàng ta để cảnh báo: “Tuyệt đối không được nói lời này ra, nếu nói ra con thú nhỏ này sẽ cào người đấy!”
Là một linh vật được trời đất hóa thành, sao Trường Tuệ có thể chấp nhận bị gọi là mèo chó xấu xí cấp thấp?!
Trường Tuệ cảnh giác nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, có lẽ đã nhận ra tính công kích của nàng nên cung tì có hiểu biết lập tức mỉm cười và nhẹ nhàng giải thích: “Chúng ta đều là cung tì của Hàm Ninh Các, có việc gấp cần đến phòng giặt một chuyến, có thể cho chúng ta đi qua được không?”
Vậy ra, hai người này đến đây để đi đường tắt?
Trường Tuệ phe phẩy cái đuôi, trong đầu lướt qua bản đồ địa hình Hàm Ninh Các, quả thật nơi này có thể thông đến phòng giặt, nhưng nàng cũng không chắc chắn. Chỉ là bất kể lời họ nói là thật hay giả, lẽ nào người quản sự của họ đã không nói cho họ biết, nơi này không thể tùy tiện ra vào?
Có vẻ như quy củ của Hàm Ninh Các đã trở nên lỏng lẻo rồi.
Vì đang ở hình dạng thú nên Trường Tuệ không thể quở trách họ, chỉ có thể tạm thời để họ rời đi.
Nàng lại chui vào bụi cỏ, vừa gặm cành hoa vừa nhìn về hướng hai người họ rời đi, nghe thấy tiểu cung tì phấn khích nói: “Nó chính là linh thú Tuế Tuế sao? A a a a thật sự dễ thương quá đi mất.”
“Ta đã bảo không lừa ngươi mà, hôm nay chúng ta cũng may mắn thật đấy, lại có thể gặp được nó ở đây, trước đây có mấy tỷ muội lén lút đến cả chục lần mà còn chẳng thấy được một sợi lông của nó nữa.”
Thì ra là vậy.
Trường Tuệ ngoạm một miếng nuốt chửng một bông hoa, thu hồi tầm mắt để tập trung ăn uống.
Hai cung tì không hề hay biết cuộc trò chuyện của họ đã bị nghe thấy hết, tiểu cung tì còn đắm chìm trong niềm vui khi thấy linh thú, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại: “Nó thật sự rất trắng và mập, muốn chạm vào nó quá.”
“Đừng.” Tỷ muội bên cạnh cảnh cáo: “Nếu ngươi không muốn tay mình bị cào rách.”
Trước đây không phải là không có người từng thử, nhưng đều bị con thú nhỏ này dùng một vuốt hất ra, thậm chí có người không cam lòng muốn cưỡng chế sờ một cái, kết quả bị cào chảy máu, chọc tức lên nó còn cắn người.
“Vậy nó đang làm gì trong bụi cỏ thế? Đang ăn hoa cỏ à?”
Cung tì đáp: “Ai biết được.”
“Dù sao thì mỗi lần nó xuất hiện đều sẽ phá tung những cây hoa cỏ mà Tôn tọa đã trồng.”
“A, Tôn tọa không quản sao?”
“Tôn tọa cưng chiều nó lắm, cứ mặc nó phá.”
Con thú trắng nhỏ đang ‘phá hoại’ hoa cỏ đã gặm trụi một mảng hoa nhỏ mới miễn cưỡng lấp đầy cơn đói. Khôi phục lại khí lực, thân hình của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn, cuối cùng cũng có thể nương theo gió bay lên, lắc lắc cái đầu dính đầy lá cỏ, nàng nhảy lên không trung nhưng không trở về lầu các mà bay về phía nơi có ánh đèn.
Thấy nó trèo lên một mái hiên, bóng người trong góc tối không xa hơi khựng lại, lộ ra nửa thân mình từ trong bóng tối.
Mộ Giáng Tuyết nhìn linh thú nhỏ đã chạy đi xa, khẽ thở dài: “Nguy hiểm thật.”
Nếu không phải hai cung tì kia xuất hiện thì người bị phát hiện vừa rồi chính là hắn.
“Đúng là một con thú nhỏ nhạy bén.” Giống hệt sư tôn của hắn.
…
Sau nửa ngày hôn mê, hiện giờ Trường Tuệ rất cần thu thập thông tin từ bên ngoài.
Thân phận của nàng quá nguy hiểm, dù nàng vô cùng tin tưởng Thanh Kỳ và Tú Cầm, nhưng trong thế giới linh khí thấp đầy rẫy yêu ma này, nàng không dám bộc lộ hết bản thân.
Vì vậy, mỗi khi biến thành bản thể dạng thú, nàng chỉ có thể một mình chiến đấu, tự thân vận động mọi việc mà thôi.
Đáp trên một góc mái hiên, Trường Tuệ ẩn mình dưới ánh trăng, lười biếng phơi mình trong đó. Đây là nơi qua lại tấp nập nhất của Hàm Ninh Các, nấp ở đây chắc chắn sẽ nghe được nhiều thông tin hữu ích. Quả nhiên, không lâu sau, một nhóm thuật sĩ bước lên hành lang, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôn tọa vẫn đang bế quan sao? Buổi chiều ta thấy nữ quan tên Tư Tinh bên cạnh bệ hạ đến, nghe nói người còn chưa vào viện đã quay về rồi.”
“Tôn tọa bế quan, ngay cả khi bệ hạ đích thân đến cũng không gặp được, nàng ta không về thì còn ở đây canh giữ làm gì?”
Tư Tinh đã đến?
Trường Tuệ nhúc nhích tai, có chuyện gì xảy ra với Thánh Đức Nữ đế sao?
Rất nhanh, các thuật sĩ trên hành lang đã cho nàng câu trả lời: “Ta nghe nói Thập Nhị hoàng tử bị mù một mắt, hiện đang mời danh y đến chữa trị, bệ hạ không phải là muốn mời Tôn tọa của chúng ta đến chữa mắt cho Thập Nhị hoàng tử đó chứ?”
“Hừ, ta thấy mắt của Thập Nhị hoàng tử đó không chữa được đâu, nói đến việc hắn ta bị thương cũng thật quái dị, mắt đang yên đang lành lại tự nhiên chảy máu không nhìn thấy nữa, chắc là bị yêu khí làm tổn thương rồi.”
“Có khả năng, ta còn nghe nói…”
Nghe thấy họ bàn tán về Triệu Nguyên Tề, Trường Tuệ ngáp một cái đầy chán nản, lười nghe thêm nữa.
Tiễn nhóm thuật sĩ này đi, không lâu sau lại có một nhóm người khác đi ngang qua, có người kìm nén sự phấn khích, nói nhỏ: “Ngày lành của Hàm Ninh Các sắp tới rồi!”
Ồ?
Trường Tuệ dựng tai lên nghe.
“Các ngươi còn nhớ thiếu niên mà bệ hạ mang đi từ chỗ Tôn toạ không? Ta nghe nói đó là nhi tử thất lạc của bệ hạ, là Đại hoàng tử chính thống của hoàng thất! Người này là do Tôn toạ của chúng ta tìm về đấy!”
“Các ngươi không tin? Mối quan hệ của ta với Thanh cung rộng lắm đấy, nếu không phải nhi tử ruột thì tại sao bệ hạ lại sắp xếp người đó ở trong tẩm cung của mình? Hôm nay còn có một thái giám chạy đến Thánh tông từ đường một chuyến, nói là trong gia phả hoàng thất đã thêm một người mới, tên là…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Trường Tuệ lờ mờ nghe được mấy chữ: “…Nguyên… Lăng.”
Triệu Nguyên Lăng.
Đây là tên mà chỉ hoàng tộc chính thống mới có thể sử dụng, xem ra Nữ đế đã dàn xếp ổn thỏa với đám đại thần phiền phức, chuẩn bị công khai thân phận của Hoàn Lăng.
Như vậy cũng tốt.
Trường Tuệ thầm thở phào nhẹ nhõm, với thân phận hoàng tử tôn quý và chính thống, Triệu Nguyên Tề chắc hẳn cũng không dám tùy tiện ra tay nữa.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Nghe ngóng được những tin tức mình muốn, Trường Tuệ cảm thấy hài lòng, chuẩn bị quay về lầu các nghỉ ngơi. Nàng vươn vai một cái, đang định rời đi thì nghe thấy phía dưới có người nói: “Ai bảo không cứu được, chẳng phải người đã tỉnh rồi sao?”
Trường Tuệ sững sờ, Hoàn Lăng tỉnh rồi?!
Niềm vui sướng lớn lao lấn át lý trí khiến nàng bật dậy, suýt nữa thì lao ra ngoài hỏi tỉnh lúc nào.
“Ai ở đó!” Tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của những người bên dưới, đám thuật sĩ này cũng không phải dạng vừa, ném ra ám khí sượt qua bộ lông của Trường Tuệ, nếu nàng không phản ứng đủ nhanh thì lông đã bị cạo trụi rồi.
“Đây là thứ gì?” Nhìn thấy con thú nhỏ lao ra từ trong bóng tối, có thuật sĩ cau mày: “Sao trong Các lại có mèo?”
“Đừng nói linh tinh, đây không phải mèo!” Ngước nhìn bóng trắng trên mái hiên, một người khác giải thích: “Đây chắc là linh thú tên Tuế Tuế, nghe nói là linh thú cộng sinh với Tôn tọa, chúng ta đừng chọc nó thì hơn.”
“Ta nói ngươi làm gì mà rối rít thế, trên đời này còn có nơi nào an toàn hơn Hàm Ninh Các sao?”
“Ngươi cũng không nhìn xem vừa rồi chúng ta đang nói chuyện gì đi, không phải ta sợ có tai mắt bất lợi cho chúng ta sao…”
Trời đã tối hẳn, dưới ánh trăng, hoa văn trên trán Trường Tuệ phát ra ánh sáng xanh biếc mờ ảo, bộ lông mềm mại được bao phủ trong ánh trăng, khoác lên một lớp bạc mỏng xinh đẹp đến nỗi không giống vật phàm.
Đã biết Hoàn Lăng tỉnh lại, nàng nhất định phải đích thân đi xem một lần.
Không để ý đến cuộc tranh cãi của đám thuật sĩ bên dưới nữa, nàng nhảy ra ngoài Hàm Ninh Các, chỉ vài lần nhảy đã trèo lên tường cung, chạy dọc theo mái ngói lưu ly.
Trong cung không giống với Hàm Ninh Các, có rất nhiều người không biết Trường Tuệ là gì, ra khỏi Hàm Ninh Các, nàng cần phải hành động cẩn trọng để tránh gây ra hoảng loạn không cần thiết.
May mà ngay khi vừa chạy ra khỏi Hàm Ninh Các, nàng đã nhìn thấy một cung nhân quen mặt, người này tình cờ đang làm việc trong Thánh cung, nơi Thánh Đức Nữ đế nghỉ ngơi. Nàng im lặng ẩn mình trong bóng tối, theo chân cung nhân đó đến Thánh cung, dựa vào cảm giác và khứu giác, cuối cùng nàng mất nửa canh giờ để tìm thấy chỗ ở của Hoàn Lăng.
Nó nằm ở sảnh phụ của tẩm cung Thánh Đức, có vẻ như Nữ đế thực sự quý trọng đứa nhi tử vừa tìm lại được này.
Tránh khỏi những thủ vệ nghiêm ngặt, Trường Tuệ nhẹ nhàng nhảy tới dưới mái hiên, thấy cửa sổ còn chưa đóng, nàng bám vào bệ cửa sổ, ló cái đầu nhỏ ra, cẩn thận nhìn vào bên trong.
“Khụ khụ…” Trên giường, Triệu Nguyên Lăng đang uống thuốc.
Trong phòng ngủ rộng rãi và sang trọng, y mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mềm mại, tóc đen xõa ra, nửa người tựa vào gối, làn da trắng bệch không có chút huyết sắc.
Y nghiêng người về phía cửa sổ, uống vài ngụm thuốc xong thì không nhịn được ho, chỉ có thể kiềm chế che miệng lại, để tránh các cung nhân bên ngoài nghe thấy.
Nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng và gầy gò của chàng, mắt Trường Tuệ nóng lên, từng kỷ niệm nhỏ khi ở bên Hoàn Lăng hiện lên trong tâm trí, dường như nàng nghe thấy tiếng Hoàn Lăng mỉm cười gọi nàng là Tuệ Tuệ.
Là sư huynh của nàng.
Là y.
Trường Tuệ tưởng rằng mình có thể đủ bình tĩnh, nhưng khi thực sự nhìn thấy Hoàn Lăng, thì cảm xúc của nàng vẫn không thể kìm nén được.
Có lẽ vì ánh mắt của nàng quá nóng bỏng nên đột nhiên Triệu Nguyên Lăng quay đầu lại, đối mặt trực tiếp với con thú nhỏ đang bám trên bệ cửa sổ.
Con thú nhỏ màu trắng tuyết có đôi tai nhọn, bộ lông dài bồng bềnh và mượt mà, đôi mắt vàng kim tròn xoe rất đáng yêu. Đắm mình trong ánh trăng, con thú nhỏ trông như một linh vật tinh nghịch đến trong đêm, bám vào cửa sổ lộ ra nửa thân mình, có vẻ e dè nhưng cũng đầy tò mò nhìn chằm chằm vào y.
Triệu Nguyên Lăng sững sờ, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.
“Ngươi…” Y khẽ lên tiếng, lo sợ con thú nhỏ sẽ hoảng sợ, giọng nói trầm thấp mang theo sự khàn khàn của thiếu niên: “Ngươi là?”
Ngươi là cái gì?
Y đã không còn nhớ nàng nữa.
Chiếc đuôi lông xù rũ xuống vô lực, ngay cả đôi tai nhọn cũng hơi cụp lại. Dù đã lường trước, Trường Tuệ vẫn không thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng.
Giới Linh Châu đã bị huỷ diệt, tiểu đồ đệ mà nàng sủng ái đã phản bội tông môn và vào ma đạo, ngay cả sư huynh yêu quý nhất cũng bị đưa vào 3000 hư không cảnh để lịch kiếp. Sau một giấc ngủ dài, thế giới của Trường Tuệ đã thay đổi, mang theo những ký ức không trọn vẹn, nàng sống vô định trong thế giới phàm trần này, nàng không bao giờ muốn nhớ lại những năm tháng đã trải qua.
Giờ đây, nàng đã tìm lại được tiểu đồ đệ, tìm thấy Hoàn Lăng yêu quý, nhưng tất cả bọn họ đều mất đi ký ức. Chỉ còn lại một mình nàng vật lộn với những ký ức ngọt ngào nhưng cũng đầy đau khổ, nàng đã tìm thấy họ, nhưng dường như lại chẳng tìm được gì cả.
Nghĩ rằng Trường Tuệ bị mình dọa sợ, Triệu Nguyên Lăng không dám lên tiếng nữa, thấy con thú nhỏ rũ đầu xuống trông rất ủ rũ, y ho vài tiếng, hạ giọng xuống thấp hơn: “Ngươi đói rồi sao?”
Y cố gắng tỏ ra thân thiện, cầm lấy một miếng điểm tâm trên bàn, vẫy vẫy về phía con thú nhỏ: “Lại đây.”
Chóp đuôi của con thú nhỏ khẽ rung lên, nhìn y nhưng không di chuyển.
Đúng lúc Triệu Nguyên Lăng định ném miếng điểm tâm qua, con thú nhỏ đã động đậy, con thú nhỏ đã động đậy. Nó dùng chân đi đến bệ cửa sổ, dừng lại nửa nhịp rồi nhảy lao thẳng vào lòng y.
Thông thường, dù bản thể của Trường Tuệ có đáng yêu và vô hại đến đâu thì một người bình thường khi thấy nó đột ngột lao tới đều sẽ sợ hãi mà né tránh. Còn Triệu Nguyên Lăng thì không, mặc dù vừa tỉnh dậy còn rất yếu, nhưng y hoàn toàn có đủ sức để tránh cú lao tới của Trường Tuệ. Vậy mà y chỉ ngồi thẳng, không tránh cũng không né, vững vàng đón lấy con thú nhỏ nhảy vào lòng mình.
Lo lắng Hoàn Lăng không thể đỡ được cú lao của mình, Trường Tuệ đã cố gắng hết sức để cơ thể nhẹ nhàng nhất có thể, khi bốn chân chạm vào người y, móng vuốt của nàng xòe ra, khiến thân hình mất thăng bằng và đâm vào ngực y.
Trong từng hơi thở là mùi hương dễ chịu và an tâm của huynh trưởng, pha lẫn chút hương thuốc thoang thoảng, thoải mái hơn gấp vạn lần so với hương tuyết lạnh lẽo trên người Mộ Giáng Tuyết, vòng tay này y hệt như những gì Trường Tuệ vẫn ghi nhớ.
Nàng muốn mở lời nói chuyện.
Muốn gọi y là sư huynh, muốn hỏi vết thương trên người y còn đau không, có nhớ đã từng có một người muội muội tên là Tuệ Tuệ hay không, và rằng nhà của họ không phải ở đây, mà là ở giới Linh Châu. Thế nhưng, cuộn mình trong lòng Hoàn Lăng, nàng nghẹn ngào không nói nên lời, nhìn vào đôi mắt trong veo và đẹp đẽ của Hoàn Lăng, cuối cùng nàng chỉ khẽ ‘meo’ một tiếng mà thôi.
Triệu Nguyên Lăng hơi ngạc nhiên: “Ngươi… là mèo sao?”
Không giống chút nào.
Kiểm tra con thú nhỏ trong lòng thật kỹ, ngón tay của y vô tình chạm vào bộ lông mềm mại trên cơ thể nó, mịn màng đến mức khiến người ta không muốn buông tay. Y không nhịn được bèn nhẹ nhàng đặt tay lên người nó, thấy con thú nhỏ không phản kháng, y nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Muốn ăn không?” Trong tay y vẫn còn cầm một miếng điểm tâm.
Thật ra Trường Tuệ không muốn ăn lắm, cũng không thích bị đối xử như thú cưng, nhưng đối phương là Hoàn Lăng thì lại khác. Ban đầu, bản thể của nàng là dạng thú, được thiếu niên Hoàn Lăng nuôi lớn bằng cách đút cho ăn đủ thứ ngon lành. Vì vậy, đối với đồ ăn mà Hoàn Lăng đưa tới, từ trước đến nay nàng đều không từ chối, bèn há miệng nuốt miếng điểm tâm vào.
Nhìn con thú nhỏ rõ ràng rất mềm mại lại có thể nuốt trọn một miếng bánh ngọt, Triệu Nguyên Lăng chớp mắt, không hiểu sao bật cười.
Sau vài miếng điểm tâm, sự xa cách giữa hai người giảm bớt, rõ ràng trở nên thân thiết hơn.
Ôm một ‘lò sưởi’ mềm mại trong lòng, Triệu Nguyên Lăng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông của nó, không kìm được mà lẩm bẩm: “Không hiểu sao… nhìn thấy ngươi lại cảm thấy rất thân thiết, cứ như là…”
Y vốn không phải là người dễ tiếp xúc, nhiều năm phiêu bạt không nơi nương tựa, nhiều lần rơi vào nguy hiểm, y đã chứng kiến quá nhiều sự tăm tối và dơ bẩn. Ngay cả khi đến hoàng cung, sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê và trở thành hoàng tử, y vẫn còn đề phòng Thánh Đức Nữ đế với đôi mắt đẫm lệ, không muốn tiếp xúc nhiều với bất cứ ai.
Thế nhưng, đối với con thú nhỏ đột nhiên xuất hiện này, y lại không thể đề phòng chút nào, thậm chí còn chủ động tiếp cận.
Đưa tay xoa lên cái đầu nhỏ mềm mại của con thú, y nhìn nó và khẽ nói: “Cứ như là… chúng ta đã quen nhau vài trăm năm rồi.”
Thật ra, đâu chỉ vài trăm năm.
Nghe những lời này, chút tủi thân cuối cùng trong lòng Trường Tuệ cũng tan biến. Nàng vùi đầu vào ngực y, cọ cọ như đang làm nũng.
Nàng nghĩ, tốt hơn hết là mình không nên mở miệng nói chuyện, cũng không nên nhắc đến những chuyện ở giới Linh Châu để nhận lại người thân, cứ để y bình an sống một đời của người phàm vậy.
Nhiệm vụ cứu vãn giới Linh Châu quá khó khăn, con đường này cũng quá khổ và nguy hiểm, nàng không cần thiết phải kéo sư huynh vào. Ở giới Linh Châu, những năm qua đều là Hoàn Lăng bảo vệ nàng, lần này cũng đến lúc nàng phải bảo vệ y thật tốt rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Trường Tuệ ngoan ngoãn đóng vai một con mèo trắng nhỏ, vui vẻ chơi đùa với Hoàn Lăng một lúc.
Mặc dù vết thương ngoài da đã lành được hơn phân nửa, nhưng nội thương của Hoàn Lăng quá nặng, không thể chỉ bù đắp bằng một chút tinh huyết đơn giản của Trường Tuệ được, cần thời gian để điều hoà và tĩnh dưỡng. Sau khi uống thuốc, không lâu sau y đã không trụ được nữa, mi mắt cụp xuống và nằm trên giường, giấu Trường Tuệ vào trong chăn.
“Ngươi ngoan nhé…” Giọng Triệu Nguyên Lăng yếu dần, ôm chặt con thú nhỏ trong lòng.
Lời còn chưa nói xong, trước mắt y bắt đầu tối sầm, giọng nói yếu dần rồi thiếp đi.
Trường Tuệ dùng đầu cọ cọ vào cằm y, thấy y đã ngủ say liền đặt móng vuốt lên ngực y, truyền một nửa linh khí mình vừa hồi phục được cho y.
Nàng không ngại phải sử dụng bản thể thêm vài ngày, nhưng mong sư huynh có thể sớm hồi phục.
“Lăng nhi đã uống thuốc chưa?” Ngoài cửa có tiếng động nhẹ, là Thánh Đức Nữ đế đến.
Vốn còn muốn nán lại trong lòng sư huynh thêm một lúc, nhưng giờ xem ra không được rồi.
Nàng thở dài một tiếng, bò ra khỏi lồng ngực của Hoàn Lăng, ôm lấy mặt y cọ cọ một hồi rồi nói: “Ngày mai sẽ đến hăm huynh nhé.”
Kẽo kẹt—
Khoảnh khắc cánh cửa phòng được đẩy ra, một bóng trắng nhanh chóng lướt qua cửa sổ, nhẹ nhàng không một ai hay biết.
_____
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Đêm khuya, Sùng Thụy Cung.
Máu chảy tràn ra ngoài qua khe cửa, sau đó cánh cửa được đẩy ra, kéo theo vài thi thể vẫn chưa chết hẳn.
“Phế vật!” Trong phòng, Triệu Nguyên Tề ôm lấy mắt trái ngồi trên chiếc ghế vàng, khuôn mặt vặn vẹo u ám.
Hôm nay đã là người thứ mười rồi, ai cũng đến với danh nghĩa thần y để chữa mắt cho hắn ta, cuối cùng đều quỳ xuống cầu xin tha mạng, nói rằng không có cách nào. Chẳng lẽ, con mắt này của hắn ta cứ thế mà phế rồi sao?!
Sự tàn sát và hung ác trong lòng hắn ta không thể kìm nén, hắn ta tức giận đến mức đá đổ bàn ghế bên cạnh: “Đều là một đám phế vật! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm y quan cho bổn điện hạ!”
Trước đây chỉ đơn thuần là mắt không nhìn thấy, bây giờ bị đám lang băm chữa trị một hồi dẫn đến mắt trái sưng đỏ nhìn u ám đáng sợ. Nếu cứ mang con mắt như vậy ra ngoài gặp người, khó mà tránh khỏi việc bị đám kẻ thù không đội trời chung kia nói là mắt của yêu tà, thậm chí còn muốn mượn cớ đó để giết chết hắn ta.
Nhất định, phải tìm cách để khôi phục con mắt này.
Triệu Nguyên Tề đã không còn hy vọng mắt trái có thể nhìn lại được nữa, chỉ mong nó có thể trở lại như ban đầu, ít nhất là vẻ ngoài trông bình thường.
Nếu con mắt không thể hồi phục bình thường, vậy thì con đường tranh giành ngôi vị của hắn ta cũng sẽ chấm dứt tại đây. Nghĩ đến tin tức truyền ra từ Thánh cung vào chiều nay, Triệu Nguyên Tề bồn chồn không yên, đi đi lại lại trong phòng.
“Điện hạ.” Người mặt nạ sắt đứng im lặng trong góc tối đột nhiên lên tiếng: “Lão đạo có một cách, có lẽ có thể giúp ngài khôi phục đôi mắt.”
Triệu Nguyên Tề nhìn về phía gã ta, đôi mắt một đỏ một đen trông như ma quỷ, lạnh lùng nói: “Nói.”
Người đeo mặt nạ sắt khựng lại, lấy ra một viên ngọc đen sáng bóng từ trong lòng: “Viên ngọc này có thể hóa thành con mắt của điện hạ, giúp mắt ngài trở lại bình thường, nhưng viên ngọc này là vật chết, không phải là con mắt thật của con người, một khi đặt nó vào hốc mắt, mắt trái của ngài…”
Sẽ không còn khả năng nhìn thấy lại được nữa.
Triệu Nguyên Tề im lặng một lúc, ngầm hiểu ý trong lời nói của gã ta rồi cười lạnh: “Ý của ngươi là để bổn điện hạ móc con mắt trái đầy máu ra, rồi dùng viên ngọc này thay thế?”
Cổ họng người đeo mặt nạ sắt khô khốc, cúi đầu đáp: “Đúng vậy.”
Đây là phương pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất, đồng thời cũng có tính sát thương cao nhất.
Gã ta đã cố gắng nghĩ ra nhiều cách khác, nhưng ngoài phương pháp này ra, thực sự không còn cách nào khác, gã ta theo bản năng không muốn Triệu Nguyên Tề thực hiện, thậm chí còn hy vọng hắn ta mắng mình một trận, thấp giọng an ủi: “Điện hạ, chúng ta nhất định…”
Lời nói của gã ta dừng lại khi Triệu Nguyên Tề giơ tay lên, chỉ thấy Triệu Nguyên Tề đưa tay vào hốc mắt, móc con mắt trái ra bằng động tác dứt khoát và tàn nhẫn.
“Không còn thời gian nữa.” Triệu Nguyên Tề nắm chặt con mắt trái đỏ ngầu ném xuống đất, tay run rẩy lấy viên ngọc đen trong lòng bàn tay người đeo mặt nạ sắt.
Buổi chiều, hắn ta nhận được tin tức từ Thánh cung, Thánh Đức Nữ đế đã thêm tên vào gia phả hoàng thất, đã công nhận tên súc nhân kia là nhi tử thất lạc từ nhiều năm trước của bà ta: “Không bao lâu nữa, hắn sẽ là Đại hoàng tử chính thống duy nhất của Bắc Lương quốc, ngươi nghĩ bệ hạ còn để lại vị trí Thái tử cho chúng ta sao?”
Trong những năm qua, lý do hắn ta được Thánh Đức Nữ đế sủng ái không chỉ vì quan hệ huyết thống của hắn ta, mà còn vì Thánh Đức Nữ đế từng nói, hắn ta rất giống với nhi tử thất lạc của bà ta.
Thánh Đức Nữ đế luôn coi hắn ta là vật thay thế cho Triệu Nguyên Lăng. Trước đây, hắn ta có thể tận hưởng sự sủng ái này một cách yên tâm, vì hắn tin rằng không thể tìm được Triệu Nguyên Lăng. Nhưng giờ đây, Triệu Nguyên Lăng không chỉ trở về mà còn được chính Trường Tuệ cứu, còn Triệu Nguyên Tề hắn suýt chút nữa trở thành hung thủ giết chết Đại hoàng tử chính thống.
Cho dù hắn ta có thể thoát khỏi sự trừng phạt với lý do hoàn toàn không biết gì, nhưng làm sao Thánh Đức Nữ đế có thể không có vướng bận trong lòng? Và Triệu Nguyên Lăng – người suýt chết dưới tay hắn ta – làm sao có thể không hận hắn ta? Thêm vào đó, Trường Tuệ còn gây khó dễ, ván cờ tốt đẹp của hắn ta đã tan ra, hiện giờ hắn ta bị tấn công cả trước lẫn sau.
Lúc này, hắn ta không thể để bị nắm được bất kỳ điểm yếu nào nữa.
Triệu Nguyên Tề nhét viên ngọc đen vào hốc mắt đẫm máu, viên ngọc lạnh lẽo và trơn nhẵn ngay lập tức biến thành một con mắt hoàn chỉnh, nhưng trống rỗng và chết lặng.
Lau sạch vết máu trên mặt, hắn ta cầm gương đồng lên soi mắt, khi mắt phải chuyển động, con mắt trái đen kịt không hề nhúc nhích trông vô cùng quái dị.
Choang—
Tấm gương đồng trong tay vỡ tan thành từng mảnh.
Thích nghi với một bên sáng một bên tối trước mắt, Triệu Nguyên Tề nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Nỗi nhục hôm nay mà bổn điện hạ phải chịu, sau này nhất định sẽ đòi lại từng chút một.”
Hắn ta sẽ không để Trường Tuệ chết một cách dễ dàng, hắn ta muốn… từ từ tra tấn nàng.
…
“Ai ở đó!”
“A— có ma.”
“Cảnh giác! Hướng đông nam có bất thường, mau đến Hàm Ninh Các xin lệnh!”
Trên đường, một con thú nhỏ màu trắng tuyết với chiếc đuôi lớn bồng bềnh đang chạy lung tung khắp tường trong cung một cách mất kiểm soát, bị người ta cầm đuốc đuổi theo khắp nơi.
Khi nghe thấy có binh lính chạy đến Hàm Ninh Các xin người, nàng không kìm được cảm xúc mà xù lông, nhe răng nanh làm bộ hung dữ với những người đang đuổi theo, người nọ lùi lại rồi đột nhiên hét lớn: “Con thú này hung dữ làm người khác bị thương, mau đến Hàm Ninh Các mời thêm người tới!”
Trường Tuệ muốn chửi người.
Khi rời khỏi Thánh cung, nàng chỉ vô tình bị lạc đường, khi bò lên chỗ cao để tìm đường, vì bộ lông quá nổi bật mà bị thủ vệ tuần tra phát hiện, thế là bắt đầu một cuộc vây bắt và chặn đường khiến nàng hoảng loạn chạy loạn xạ hoàn toàn mất phương hướng.
Nhưng phải nói rằng, những binh lính tuần tra gần Thánh cung vẫn có chút nhãn lực và thông minh, ít nhất bọn họ không coi nàng là một con mèo trắng xinh đẹp. Nếu họ coi nàng là một con mèo thì đã không đuổi nàng vài con phố, làm kinh động đến thủ vệ gần đó, cuối cùng còn chạy đến Hàm Ninh Các tìm người bắt yêu.
Trường Tuệ vừa tức vừa thấy buồn cười, không muốn gây ra náo loạn lớn hơn, lại không muốn bị người ta xem như yêu quái mà bắt đi, chỉ hy vọng người họ tìm đến Hàm Ninh Các là Thanh Kỳ, như vậy còn có thể giữ lại chút thể diện cho nàng.
“Các đại nhân của Hàm Ninh Các đến rồi, mọi người mau tránh ra.”
“Con yêu nghiệt kia ở đằng kia, đừng để nó chạy!”
Trường Tuệ vội vàng liếc nhìn phía sau, thấy những người đến từ Hàm Ninh Các là vài gương mặt xa lạ, bọn họ đang xoa tay vung pháp khí bắt yêu, rõ ràng là không nhận ra nàng. Dùng một vuốt hất văng lá bùa bắt yêu đang bay tới, Trường Tuệ nghe thấy thuật sĩ đó kinh hãi: “Không xong rồi! Đây là một đại yêu có pháp lực cao cường! Mau phái người bảo vệ bệ hạ, những người khác theo ta bày trận.”
Còn kinh động đến cả Thánh Đức Nữ đế rồi?!
Trường Tuệ lướt một cái, hối hận vì đã không vẽ lại hình dạng hoá thú của mình để mỗi người ở Hàm Ninh Các giữ một bản mà nhớ kỹ.
“Đại nhân cẩn thận!” Phía sau đột nhiên có tiếng người kinh ngạc kêu lên.
Cùng lúc đó, Trường Tuệ nhận ra một bóng người đột ngột xuất hiện phía trước, khi nàng muốn tránh thì đã quá muộn rồi.
Vì dùng lực quá mạnh, nàng không kịp dừng lại mà lao về phía người phía trước, bị người đó giơ tay ôm vào lòng. Theo bản năng vùng vẫy, nàng chợt hít đầy một hơi hương tuyết thanh khiết, thiếu niên ôm lấy nàng mặc bộ tông phục từng mặc khi bái sư, một thân áo trắng thêu hoa văn bạc, dùng ống tay áo rộng che chắn cho nàng, dịu dàng xoa đầu trấn an nàng: “Đừng sợ.”
Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, một nhóm người vây quanh Mộ Giáng Tuyết, vài tên thuật sĩ bắt yêu nhận ra thân phận của hắn qua tấm ngọc bài ở thắt lưng, muốn lại gần nhưng còn e dè, bọn họ cẩn thận liếc nhìn vào tay áo của hắn: “Giáng Tuyết công tử, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Mộ Giáng Tuyết bọc con thú nhỏ lại cẩn thận, ôn tồn giải thích sự hiểu lầm này: “Đây là Tuế Tuế của Các ta, không phải là yêu thú hay quái vật gì cả, mọi người đừng lo lắng.”
Nghe Mộ Giáng Tuyết giải thích, con thú nhỏ đang xù lông trong lòng hắn dần ngoan ngoãn lại, nằm trong lòng hắn không còn giãy giụa nữa.
“Đây thật sự là Tuế Tuế sao?!” Vài thuật sĩ là người mới vào Các, chỉ nghe loáng thoáng về cái tên Tuế Tuế, biết nó là linh thú do Quốc sư nuôi, nhưng chưa từng thấy bao giờ, càng đừng nói đến những lính gác chưa từng đến Hàm Ninh Các.
Một vị chỉ huy lính gác làm tròn chức trách hỏi: “Nơi này là quân cơ trọng yếu, lại cách Hàm Ninh Các rất xa, sao nó lại chạy đến đây?”
Nếu không phải họ đuổi theo làm nàng sợ hãi, làm sao nàng có thể chạy lạc đến đây!
Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của con thú nhỏ trong lòng bàn tay, Mộ Giáng Tuyết dùng ngón tay xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, cười một tiếng giải thích: “Tuế Tuế ham chơi, chắc là chạy ra ngoài bị lạc đường, lại bị các vị dọa sợ rồi.”
Vậy là do bọn họ sai sao?!
Sự hiểu lầm được giải tỏa, mọi người dần tản ra, những thủ vệ được phái đi bảo vệ Thánh Đức Nữ đế cũng được gọi quay lại giữa đường.
Khi người chỉ huy lính gác ôm quyền rời đi, nhìn con thú nhỏ đang cuộn tròn như một quả bóng trong lòng Mộ Giáng Tuyết, đối phương không nhịn được nói: “Mong đại nhân trông chừng con linh thú này, đừng để nó chạy lung tung nữa.”
Lần này may là đội cung thủ chưa đến, nếu không lỡ bắn trúng mà xảy ra chuyện gì thì người xui xẻo vẫn là bọn họ.
Mộ Giáng Tuyết không hề có vẻ kiêu ngạo của bậc bề trên, rất hòa nhã đáp: “Được.”
“Ta sẽ trông chừng nó cẩn thận.”
Trường Tuệ bất mãn cắn vào ngón tay của hắn, thầm nghĩ hắn thật sự coi nàng như thú cưng của mình rồi.
Trường Tuệ ngoan ngoãn suốt cả quãng đường, vừa về đến Hàm Ninh Các, nàng liền vùng vẫy thò đầu ra khỏi tay áo của Mộ Giáng Tuyết, nhận biết đường về lầu các,
“Sao vậy?” Mộ Giáng Tuyết cố tình đi một con đường vắng vẻ, đoán rằng nó chắc chưa từng đến đây.
Một tay siết chặt thân thể của con thú, hắn dùng tay còn lại phủi đi những chiếc lá khô dính trên bộ lông của nó, rồi lại gần ngửi: “Ngọt quá, có phải đã lén ra ngoài ăn vụng điểm tâm không?”
Trường Tuệ nhe răng với hắn, ý bảo nếu hắn còn dám động tay động chân nữa thì sẽ cắn người.
Mộ Giáng Tuyết cũng không sợ nó, không chút kiêng nể mà búng nhẹ vào cái đầu nhỏ của nàng.
“Giáng Tuyết công tử.” Phía sau vang lên giọng nói của Tú Cầm.
Nàng ta cầm đèn lồng, đi tuần tra một vòng quanh lầu các của Trường Tuệ như thường lệ lại tình cờ gặp Mộ Giáng Tuyết. Nàng ta chạy tới với vẻ thân thiện, khác hẳn với sự gay gắt và sắc sảo trước đó: “Muộn thế này rồi sao công tử vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Mộ Giáng Tuyết che giấu Trường Tuệ một cách kín đáo, siết chặt nàng đang vùng vẫy trong lòng: “Ra ngoài làm vài việc.”
Là đại đệ tử, vì Tôn tọa bế quan nên đương nhiên hắn không rảnh rỗi. Không chỉ hắn, Thanh Kỳ và Tú Cầm cũng rất bận rộn, trong bóng tối, nàng ta không thấy điều gì bất thường trong lòng hắn, gật đầu rồi không hỏi thêm: “Vậy người mau về nghỉ ngơi đi, ta đi xem Tôn tọa thế nào.”
Mộ Giáng Tuyết khựng lại, nói: “Được.”
Trở về phòng, ngay khi cánh cửa đóng lại, con thú nhỏ trong lòng hắn liền xé tay áo, vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn.
Trường Tuệ bị bịt kín suốt cả quãng đường, để không bị Tú Cầm phát hiện, Mộ Giáng Tuyết một tay che miệng, một tay siết chặt cơ thể nàng khiến nàng suýt ngạt thở. Không chịu nổi những hành động kỳ quái của hắn, Trường Tuệ đành cào hắn một cái, trên lớp da mỏng manh ngay lập tức hiện lên một vết cào rướm máu.
Nhìn ống tay áo bị rách, ánh mắt Mộ Giáng Tuyết tối sầm lại trong giây lát, nhưng khi ngước mắt lên, hắn chỉ than thở: “Hung dữ quá, đây là y phục sư tôn tặng cho ta, lại bị ngươi làm hỏng rồi.”
“Sư tôn mà biết thì sẽ phạt ta.”
Lúc này Trường Tuệ chỉ muốn cào cho hắn thêm phát.
Nàng tức đến mức suýt nói ra tiếng người, đối diện với đôi mắt đang cười của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ bỗng thấy rợn người, cứ như thể hắn đã nhìn thấu điều gì đó. Không muốn dây dưa với hắn nữa, Trường Tuệ làm ra vẻ hung tợn định nhảy qua cửa sổ rời đi, nhưng lại bị thiếu niên túm lấy chân sau.
“Ta có bảo ngươi đi đâu?” Ngón tay hắn lạnh buốt, xuyên qua lớp lông làm nàng thấy rùng mình. Quay lưng về phía Mộ Giáng Tuyết, nàng chỉ cảm thấy giọng nói của thiếu niên lạnh lẽo một cách khó tả.
Quay đầu lại, nàng lại thấy thiếu niên tươi cười rạng rỡ, một thân áo trắng tôn lên vẻ nho nhã, không còn sự hung hăng như khi mặc y phục đỏ, toàn thân toát ra vẻ ôn hòa kỳ lạ.
Hắn kéo con thú nhỏ về lòng, véo nhẹ cái móng vuốt màu hồng đã cào người của nó và nói: “Hiện giờ sư tôn đang bế quan, đúng lúc nhiều chuyện xảy ra, không thể để ngươi ra ngoài gây rối nữa.”
“Vì ta là đồ đệ của sư tôn, ta có trách nhiệm trông chừng ngươi, mấy ngày này ngươi cứ ở lại đây với ta, đợi khi nào sư tôn bế quan xong thì ta sẽ giao ngươi lại cho người xử lý.”
Trường Tuệ ngây người trước lời giáo huấn của hắn, mơ hồ cảm thấy như mình thực sự có một chủ nhân nào đó đang bế quan vậy.
Nhưng nàng vốn là chủ nhân của mình, cũng không cần ai cao cao tại thượng đến quản thúc nàng.
“Suỵt…” Trong lúc giằng co, Trường Tuệ lại cào vào mu bàn tay Mộ Giáng Tuyết, thiếu niên cụp mi mắt nhìn nàng một cái, nắm chặt móng vuốt cào người của nàng, lẩm bẩm: “Xem ra nên cắt móng cho ngươi rồi.”
Trường Tuệ không chịu nổi nữa.
Không dùng sức mạnh thô bạo nữa, nàng dùng chiếc đuôi lớn vung ra một luồng linh quang, hung hăng quất vào cổ tay trắng nõn của hắn, ai ngờ thiếu niên nhẫn nhịn đau đớn mà vẫn không buông tay.
Là đồ đệ khó khăn lắm mới cứu về, nàng cũng không thể thực sự làm hắn bị thương.
Nhưng nếu không làm hắn bị thương để hắn buông tay, móng vuốt của nàng sẽ không giữ được. Sau vài lần giằng co, Trường Tuệ nén giận nói: “Ngươi buông ta ra!”
Nàng cố tình thay đổi giọng nói, dùng chất giọng non nớt lúc chưa hóa hình để hắn không thể nhận ra thân phận của mình.
Mộ Giáng Tuyết sững sờ, không ngờ nó lại có thể nói tiếng người, ngược lại càng nắm chặt hơn: “Ngươi biết nói chuyện sao?”
Trường Tuệ vùng vẫy trong không trung, cảm thấy chân sau sắp bị hắn bóp gãy, không nhịn được lại dùng đuôi quất vào tai hắn một cái, tức giận nói: “Buông ta ra! Không thì ta sẽ cào nát mặt ngươi đấy.”
Nếu còn trêu chọc nữa, e là hắn sẽ thực sự bị đánh cho một trận.
Mộ Giáng Tuyết từ từ thả lỏng tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt xòe ra của nàng, dường như vẫn muốn cắt móng cho nàng. Không cho hắn cơ hội đổi ý, Trường Tuệ dùng một cước đẩy hắn ra, dùng đầu húc tung cửa sổ, rồi nhảy ra ngoài…
Trong phòng, thiếu niên đứng lặng yên.
Để giữ con thú nhỏ lại, mu bàn tay hắn bị cào vài vết, cổ tay bị chiếc đuôi lớn quất sưng lên, má cũng có thêm một vết đỏ. Rõ ràng trông hơi thảm hại, nhưng thiếu niên lại mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn giơ tay bắt lấy một sợi lông mềm mại còn sót lại trên không trung, Mộ Giáng Tuyết nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Xì xì—
Ở góc tối, có tiếng rắn độc trườn lên.
Mộ Giáng Tuyết đưa môi lên liếm vết máu trên mu bàn tay, đôi môi mỏng dính màu đỏ tươi: “Đi theo xem sao.”
Con rắn đen thè lưỡi đỏ lòm, hóa thành một làn sương đen rồi lặng lẽ biến mất.
