Chương 18: Ngươi dám giam cầm ta?
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Sau khi từ bãi săn trở về, Thanh Kỳ đã sắp xếp cho Mộ Giáng Tuyết một chỗ ở mới, là một sân viện mà Trường Tuệ chưa từng đặt chân tới.
Vốn dĩ nàng đã chẳng quen đường, sau khi hóa về nguyên hình thì phương hướng lại càng tệ hơn nữa, lần nào cũng đi chệch khỏi đường chính dẫn đến lạc càng lúc càng xa. Từ khi đến chốn phàm trần này, tật xấu ấy lại càng trở nên trầm trọng hơn.
May mà lầu các nơi nàng bế quan là kiến trúc cao nhất của toàn bộ Hàm Ninh Các, dù chẳng biết đường về thì nàng vẫn có thể nhìn thẳng lầu các mà đi. Sau một hồi leo trèo nhảy nhót, cuối cùng nàng cũng đã quay về được lầu các của mình.
Đêm đã khuya, toàn bộ Hàm Ninh Các đèn đuốc sáng trưng nhưng lại chìm trong tĩnh lặng.
Bốn chân Trường Tuệ mềm nhũn nằm trên mặt đất thử vận khí để khôi phục thân người nhưng chẳng thành, liền bò ra trước cửa sổ tắm mình trong ánh trăng. Ngoài việc ngồi thiền tu luyện và ăn hoa cỏ, nàng cũng có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt để bồi dưỡng linh khí cho bản thân.
Bên dưới lầu các, một luồng khói đen uốn lượn hóa thành hình rắn, trườn lên cao lướt qua cửa sổ trong chớp mắt, cơn gió âm u thổi tới khiến nàng khẽ rùng mình, Trường Tuệ mở mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt cảm thấy có thứ gì đó ghê rợn vừa liếm mình một cái.
Thật kỳ lạ.
Trường Tuệ nhấc cao chiếc đuôi lớn, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Sắc trời tối sầm, mây đen che kín bầu trời sao, chỉ để lại một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không. Gió lạnh thổi qua mang theo chút hơi ẩm mờ mịt, có lẽ lại sắp có tuyết rơi rồi.
Trường Tuệ đoán không sai, ngay trong đêm đó, một trận bão tuyết lại ập đến, cơn gió lạnh gào thét thổi tung đám lông mềm trên người nàng, suýt chút nữa đã hất văng nàng khỏi bệ cửa sổ.
Nàng chui vào trong chăn, thành công bị trận tuyết này kéo vào cơn ác mộng, đến khi lờ mờ tỉnh dậy từ trong giấc mộng, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Soạt, soạt—
Dưới lầu các vang lên tiếng quét tuyết.
Trường Tuệ chui ra từ trong chăn gấm ấm áp, nhảy lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy toàn bộ Hàm Ninh Các đều bị tuyết trắng bao phủ, thanh tịnh mà chói mắt. Chẳng biết ai lại đắp một quả cầu tuyết tròn vo trong vườn hoa cỏ. Trường Tuệ nhìn chăm chú, phát hiện trên đầu quả cầu tuyết kia có đôi tai nhọn, mắt làm bằng quả màu cam vàng, phía sau còn cắm một chiếc chổi xù lông to tướng.
Đây là thứ quái dị gì đây?
Trường Tuệ nghiêng đầu, bỗng nhiên cảm thấy quả cầu tuyết quái dị này hơi đáng yêu. Nhưng nàng cũng chỉ hứng thú trong chốc lát, ngay sau đó lại cảm thấy tức giận, lại có kẻ dám ngang nhiên làm càn trong vườn hoa của nàng, thật sự coi đây là hoa viên muốn đi dạo thì đi sao?!
Có lẽ nàng nên lấy một ổ khóa để khóa nơi này lại.
Nhảy xuống từ bệ cửa sổ, Trường Tuệ vẫy vẫy chiếc đuôi lớn, trực tiếp xông thẳng tới quả cầu tuyết, dùng thân mình đập cho nó nát bươm.
Tuyết trên trời vẫn còn đang rơi, cách đó không xa là tiếng cung tì nô đùa cười nói, Trường Tuệ thò đầu nhỏ ra từ đống tuyết, bị tuyết lạnh cóng run cầm cập, trong lúc nàng rung đùi đắc ý thì nghe thấy thấy tiếng sột soạt của bước chân dẫm lên tuyết, có người đang tới gần.
Mộ Giáng Tuyết chỉ rời đi một lúc mà đến khi quay lại đã thấy quả cầu tuyết hắn đắp nặn đã bị đổ nát.
Quả cầu lông trắng xóa ló ra đôi tai nhọn trong đống tuyết, nhìn qua như hòa làm một với màu tuyết, chỉ còn lại lớp lông mềm mại bay trong gió lạnh. Nhìn thấy người tới, nó rất bất mãn nói: “Ai cho ngươi vào?”
Mộ Giáng Tuyết đặt hộp thức ăn trong tay xuống đất, ngồi xổm xuống nhìn nó: “Ta là đệ tử của sư tôn, nơi nào mà chẳng đi được?”
“Vậy sư tôn của ngươi không nói cho ngươi biết, nơi này không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào sao?”
Mộ Giáng Tuyết nhướng mày: “Ta là người ngoài sao?”
Hắn là đệ tử của sư tôn hắn kia mà.
Nếu nói một cách nghiêm khắc, trong Hàm Ninh Các này, ngoại trừ Trường Tuệ ra thì hắn là người định đoạt.
Trường Tuệ không lên tiếng nữa, chủ yếu là vì không thể bày ra vẻ uy nghiêm của sư tôn để áp chế hắn. Chẳng muốn nói nhiều với hắn, chọc không nổi thì nàng không trốn được sao? Trường Tuệ đang chuẩn bị rời đi, chiếc đuôi lớn xù lông lại bị người ta túm lấy, Mộ Giáng Tuyết kéo nàng đến trước mặt mình hỏi: “Không đói sao?”
Hắn mở hộp thức ăn ra, bên trong đặt vài miếng bánh điểm tâm tinh xảo, nghe mùi rất thơm: “Ta làm bánh hoa cho ngươi, muốn nếm thử không?”
Trường Tuệ lập tức trở nên cảnh giác: “Ngươi làm cái này cho ta làm gì?”
Mộ Giáng Tuyết khựng lại một chút, rất ân cần nói: “Những cây hoa này đều bám đầy tuyết rồi nên không ăn được nữa, nghe nói sư tôn rất thích ăn những loại bánh hoa này, nghĩ rằng ngươi hẳn cũng sẽ thích.”
Trường Tuệ không nghe ra được hai điều này có liên quan gì đến nhau, nhưng lại không muốn hỏi nhiều để tránh gây ra sự nghi ngờ. Ánh mắt nàng rơi vào những chiếc bánh trong hộp thức ăn, Trường Tuệ nuốt nước bọt nói: “Bổn thú không bao giờ ăn thức ăn của nhân loại ngu xuẩn các ngươi?”
Mộ Giáng Tuyết ‘à’ một tiếng: “Thật sự không ăn sao?”
Hắn huơ huơ tay mình trước mặt nàng, chỉ thấy trên bàn tay thon dài trắng nõn ấy, không chỉ có những vết cào mà nàng để lại từ hôm qua, mà còn có thêm mấy vết bỏng sưng đỏ. Mộ Giáng Tuyết thất vọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta thử, ta đã làm rất lâu mới thành công.”
Vậy thì nàng lại càng không muốn ăn!
Trường Tuệ kiêu ngạo quay đầu nhỏ lại, gạt tay hắn ra rồi chạy đi.
Thật ra ở giới Linh Châu, bánh hoa do Mộ Giáng Tuyết làm rất ngon.
Ban đầu, là Hoàn Lăng không thể chịu nổi khi thấy nàng cả ngày ngồi trong vườn linh thảo gặm cỏ nên đã thử làm những loại bánh từ hoa cỏ linh thực cho nàng. Hoàn Lăng hiểu rõ sở thích của nàng, vì vậy những món ăn y làm ra luôn rất hợp khẩu vị của nàng, thế là mỗi ngày ba bữa nàng đều ở chỗ Hoàn Lăng.
Sau này khi nàng nhận đệ tử, vậy mà mỗi ngày vẫn chạy đến chỗ Hoàn Lăng, ban đầu Mộ Giáng Tuyết chưa từng nói gì, chẳng biết từ ngày nào đó, bỗng nhiên thiếu niên cũng bắt đầu nghiên cứu làm điểm tâm. Vì việc này mà hắn còn cố tình đi thỉnh giáo Hoàn Lăng, nhưng đáng tiếc kết quả ban đầu không tốt, Trường Tuệ ăn được vài miếng rồi không ăn nữa.
Ở một vài phương diện, sự kiên nhẫn và bất chấp của Mộ Giáng Tuyết vượt xa sức tưởng tượng. Không làm ra được món Trường Tuệ thích, ngày nào hắn cũng thử lại, bởi vì là thiếu niên thiên tài của Thần Kiếm Tông nên đương nhiên hắn có thể thành công. Vào cái ngày mà món ăn chinh phục được trái tim Trường Tuệ, hắn thản nhiên nói: “Sau này người muốn ăn cái gì ta đều có thể làm cho người, cần gì phải chạy đến chỗ Hoàn Lăng, không mệt sao?”
Đi thăm sư huynh của mình, sao Trường Tuệ có thể mệt được.
Nhưng kể từ đó, một ngày ba bữa của nàng đều do Mộ Giáng Tuyết sắp xếp, cứ như thế ăn suốt mấy trăm năm, giờ nhớ lại, Trường Tuệ không có tiền đồ lại thèm thuồng.
Sau khi thoát khỏi Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ gặm vài miếng hoa cỏ khô cứng lạnh lẽo, nhạt nhẽo như nhai sáp, ăn được vài miếng liền mất hứng.
Quay về lầu các, nàng nghỉ ngơi cho đến khi trời tối, đợi đến đêm khuya, mới rón rén lén ra khỏi lầu các chạy về phía ngoài Hàm Ninh Các.
Có bài học từ đêm qua, lần này trên đường đi đến Thánh cung, Trường Tuệ đã để lại dấu hiệu dọc đường, đi theo một cung nữ tiến vào Thánh cung. Lần này nàng may mắn hơn, tiểu cung nữ kia vừa hay là người phụ trách chăm sóc Hoàn Lăng, giúp nàng tiết kiệm được thời gian nơm nớp lo sợ tìm đường trong cung.
Cẩn thận trốn ở bên cửa sổ, đợi cung nữ bưng chén thuốc rời đi, Trường Tuệ liền đẩy cửa sổ chui vào.
Nghe thấy tiếng động rất nhỏ, Triệu Nguyên Lăng nghiêng đầu nhìn sang thì thấy con thú nhỏ màu trắng xuất hiện đêm qua, y ngẩn người một chút, chỉ trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi đó, con thú nhỏ đã nhảy lên giường của y, dùng cái đầu nhỏ mềm mại cọ cọ mu bàn tay y.
Vì chạy trong tuyết một lúc lâu, bộ lông của Trường Tuệ trở nên lạnh buốt, dựa vào người Hoàn Lăng để sưởi ấm.
Nhìn con thú nhỏ thân cận với mình như vậy, ngón tay Triệu Nguyên Lăng khẽ cử động, do dự chạm vào bộ lông xù của nó. Nhiệt độ tinh tế truyền qua lòng bàn tay nói với y rằng tất cả những điều này không phải là ảo giác, y cong cong khoé môi: “Hoá ra không phải là mơ.”
Sáng nay khi tỉnh dậy, y nhìn vòng tay trống rỗng, nhớ lại tiểu linh quái xinh đẹp đã thân cận với mình đêm qua, còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mộng hão huyền trong cơn bệnh.
Nhờ có linh khí Trường Tuệ truyền cho hôm qua, hôm nay khi tỉnh lại, tinh thần Triệu Nguyên Lăng đã khá hơn nhiều so với trước, ít nhất là không còn mệt mỏi rã rời nữa. Y vuốt ve quả cầu lông nhỏ trong lòng, rồi lại lấy điểm tâm ra đút cho nó, Trường Tuệ không hề từ chối mà nuốt hết vào bụng.
Lần nào Trường Tuệ cũng đến không đúng lúc, còn chưa kịp thân thiết với Hoàn Lăng được bao lâu thì bên ngoài lại truyền đến tiếng của Thánh Đức Nữ đế. Triệu Nguyên Lăng muốn giấu nó vào trong chăn, nhưng nó lại dùng móng vuốt ấn ấn, lắc lắc cái đầu nhỏ, chóp đuôi chỉ ra phía ngoài cửa sổ.
Triệu Nguyên Lăng hiểu ý: “Ngươi muốn đi?”
Trường Tuệ gật đầu.
Triệu Nguyên Lăng sớm đã nhận ra con thú nhỏ này có linh tính, nhưng không ngờ nó lại thông minh đến vậy, cứ như giao tiếp với con người mà không gặp trở ngại gì. Trong lòng có chút không nỡ, nhưng y không có lý do gì để giam giữ nó không cho đi, chỉ có thể chậm rãi nới lỏng động tác: “Vậy ngươi đi đi.”
“Cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.”
Trường Tuệ nhảy về phía trước, nhưng cảm nhận được cảm xúc của sư huynh nhà mình, trước khi Thánh Đức Nữ đế đẩy cửa bước vào, nàng lại lao về ôm lấy mặt Hoàn Lăng, dùng cái đầu mềm mại cọ cọ y, ý muốn nói rằng sau này sẽ thường xuyên đến thăm.
Kẽo kẹt—
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, dường như có thứ gì đó lướt qua trong chớp mắt nhưng lại giống như chỉ là ảo giác.
Nhìn thấy cửa sổ hé mở, Thánh Đức Nữ đế khẽ nhíu mày, quở trách cung nữ chăm sóc Triệu Nguyên Lăng: “Bên ngoài trời lạnh giá như thế, sao lại không biết đóng cửa sổ?”
Cung nữ vội vàng quỳ xuống, trong lòng ấm ức nhưng không dám nói ra, rõ ràng nàng ấy nhớ mình đã đóng cửa sổ rồi mà.
Nhìn bóng trắng biến mất trong màn đêm, dường như lòng bàn tay Triệu Nguyên Lăng vẫn còn lưu lại hơi ấm của con thú nhỏ, y ho khan một tiếng: “Mẫu hậu.”
Đây là lần đầu tiên y cất tiếng gọi Thánh Đức Mẫu hậu.
Thánh Đức sững sờ, nghe Triệu Nguyên Lăng ôn tồn nói: “Là con bảo nàng ấy mở cửa sổ.”
“Cảnh tuyết đêm nay rất đẹp.”
“…”
Không phải Trường Tuệ không muốn ở lại bầu bạn với Hoàn Lăng lâu hơn, mà là nàng lo lắng mình sẽ bị Thánh Đức Nữ đế phát hiện.
Một khi bị phát hiện, Thánh Đức mà biết nàng là linh thú bên cạnh Quốc sư thì khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ, hơn nữa, đây chính là thời điểm mấu chốt để Hoàn Lăng và Thánh Đức bồi dưỡng tình mẫu tử, nàng không có lý do gì để đứng đó nghe lén.
Nhờ những dấu hiệu đã để lại từ trước, lần này Trường Tuệ cũng không phải chạy loạn khắp cung nữa. Nàng bay nhảy theo dấu hiệu, đang định ra khỏi Thánh cung, bỗng nhiên một bóng đen vụt qua, hai bên cùng lúc phát hiện ra đối phương: “Ai ở đó!”
Một luồng linh quang đánh tới mang theo sát ý mạnh mẽ, Trường Tuệ nghiêng mình né tránh.
Linh thuật như thế này, tuyệt đối không phải thuật sĩ bình thường có thể thi triển, Trường Tuệ kinh ngạc khi trong cung lại ẩn giấu một thuật sĩ lợi hại như vậy, ngước mắt nhìn lên thì thấy đó là một người mặt nạ sắt, toàn thân bao bọc trong y phục đen.
Màn đêm xé ra một góc, lộ ra bộ lông trắng tinh khiết của Trường Tuệ, pháp ấn trên trán phát ra ánh sáng sâu kín. Người mặt nạ sắt nhìn rõ thân ảnh ẩn mình trong bóng tối, giọng nói trầm đục khàn khàn từ sau mặt nạ truyền ra: “Thế mà lại là một con linh thú.”
Gã ta thông qua pháp ấn mà phán đoán ra thân phận của linh thú, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là linh thú cộng sinh của Quốc sư?”
Cảm nhận được sát ý từ người mặt nạ sắt tuôn trào, toàn thân Trường Tuệ dựng lông, nhe nanh múa vuốt với gã ta, đây tuyệt đối không phải là một thuật sĩ đơn giản.
Hẳn là người mặt nạ sắt này có ân oán gì đó với nàng nên mới chẳng màng đến việc vẫn đang ở trong Thánh cung, trực tiếp ra tay lao tới bắt nàng. Trường Tuệ đâu thể để gã ta toại nguyện, sau khi hóa thành bản thể dạng thú, hiện giờ tuy nàng yếu ớt nhưng cũng không phải là dạng vừa, nàng né tránh linh hoạt những đòn tấn công của người mặt nạ sắt, rồi vươn móng vuốt sắc nhọn lao tới gã ta.
Đêm đã khuya, bên ngoài Thánh cung truyền đến tiếng bước chân tuần tra của binh lính.
Kết giới lặng lẽ lan ra, bao trùm lấy một người một thú đang giao chiến, Trường Tuệ nhiều lần muốn hất mặt nạ của người mặt nạ sắt xuống, nhưng đều bị gã ta né tránh trong gang tấc. Có lẽ gã ta cũng không ngờ rằng một con linh thú nhỏ bé lại khó đối phó đến vậy, nhìn thấy thời gian đã muộn, gã ta lùi lại một bước, đột nhiên lắc người ra khỏi kết giới.
“A— có yêu quái!” Bên ngoài kết giới vang lên tiếng kêu the thé của một tiểu thái giám.
Trường Tuệ đuổi ra khỏi kết giới, chỉ thấy bóng đen biến mất không dấu vết, chỉ còn lại tiếng kêu của tiểu thái giám vang vọng khắp Thánh cung: “Cứu mạng, yêu quái ăn thịt người rồi!”
“Mau đến đây bắt yêu quái!”
Thật xảo trá.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bốn phương tám hướng, cơn giận của Trường Tuệ bùng lên dữ dội, khi muốn chạy trốn thì đã không còn kịp nữa rồi.
Để tránh liên lụy đến Hàm Ninh Các, Trường Tuệ chỉ có thể hóa hình nhanh nhất có thể, biến thành một con mèo đen sì.
Vốn định dựa vào đó để qua mặt, ai ngờ lại thu hút sự chú ý của Tư Tinh bên cạnh Nữ đế, nữ tử áo xanh không lông mày, tóc bạc với khuôn mặt vô cảm liếc mắt một cái đã nhìn thấu thuật biến hóa của Trường Tuệ, lạnh lùng nói: “Một yêu quái nhỏ bé mà cũng dám làm càn trong Thánh cung.”
“Giết không tha cho ta!”
Trường Tuệ thật sự muốn chửi thề.
Là một người tu luyện, nàng không thể giết hại những người vô tội lương thiện, nhưng nhìn những mũi đao nhọn đang nhắm thẳng vào mình, nếu không ra tay thì nàng không thể đột phá vòng vây. Thấy cả các thuật sĩ của Hàm Ninh Các cũng đã đến, đủ loại pháp khí ném vào người nó, Trường Tuệ né tránh không kịp nên bị đánh trúng mấy lần, còn phải đối phó với cây phất trần mà Tư Tinh tấn công tới.
“Lạ thật, sao con yêu nghiệt này chỉ né mà không đánh? “Có một thuật sĩ phát hiện điều bất thường.
Lại có một thuật sĩ ném ra một lá bùa, thấy lá bùa rơi trên người con mèo đen mà không có phản ứng gì bèn nhíu mày: “Đây hình như không phải là yêu.”
Nhưng không cho họ cơ hội làm rõ sự thật, vô số ngọn giáo chĩa thẳng vào Trường Tuệ, lưỡi dao sắc nhọn cứa rách lông da của nó, cú đánh chí mạng nhất là của Tư Tinh, đánh nàng xuyên thủng một mảng tường.
Không thể để bọn họ bắt được.
Trường Tuệ bò dậy từ đống đổ nát, ho ra một ngụm máu tươi.
Khi tất cả mọi người cùng lao tới tấn công, nàng nhắm mắt lại, cái bóng trên tuyết nhanh chóng tách ra, Tư Tinh tiến lên tóm lấy con mèo đen đang thoi thóp, vừa định gỡ bỏ thuật ngụy trang của nó, con mèo đen trong tay bỗng hóa thành một làn khói trắng, biến mất không dấu vết.
Là thuật phân thân.
Có thể sử dụng loại thuật pháp cao cấp như vậy, tuyệt đối không chỉ là một con linh thú, hẳn là nó đã có khả năng hóa thành thân người từ lâu rồi mới phải.
…
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Trường Tuệ lại bị linh lực phản phệ rồi.
Chưa kịp trở về Hàm Ninh Các, ảo ảnh ngụy trang của nó đã tự động biến mất, hình dáng thú trắng tuyết ẩn hiện không rõ, Trường Tuệ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đi đứng cũng không vững nữa.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Trong Thánh cung sao lại có nhân vật lợi hại như vậy? Vì sao gã ta lại bịt mặt xuất hiện trong Thánh Cung vào ban đêm, rốt cuộc gã ta là người của Thánh cung hay là kẻ đang ẩn thân trong Hàm Ninh Các của nàng?
Một loạt câu hỏi dồn dập trong lòng, Trường Tuệ lắc lắc đầu, dưới chân hẫng một cái ngã nhào vào đống tuyết, giãy giụa nhưng không thể đứng lên.
Cố gắng thêm chút nữa, sắp về đến nhà rồi.
Nhìn lầu các cao vút được bao bọc trong ánh kim quang, Trường Tuệ giật giật cơ thể, mí mắt trở nên nặng trĩu. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy có người cầm đèn lồng chậm rãi bước tới, thiếu niên bạch y tóc đen buông xõa, ánh nến vàng ấm áp chiếu lên y phục hắn càng tăng thêm vài phần ấm áp.
Mí mắt rủ xuống rồi lại cố sức mở ra.
Nhìn mặt tuyết bị máu nhuộm đỏ, dường như thiếu niên hơi sững sờ, từ từ ngồi xổm xuống gọi: “Tuế Tuế?”
“Ngươi sao vậy?”
“Là ai làm người bị thương?”
Nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên, Trường Tuệ nghiêng đầu một cái rồi ngất đi.
Tuyết rơi suốt hai ngày, đến ngày thứ ba khi tuyết ngừng rơi một chút thì Trường Tuệ mới tỉnh táo được đôi chút.
Trong phòng ngủ tao nhã, hương tuyết thanh u thoang thoảng, trên bàn là ấm trà đang sôi, cách đó không xa rải rác vài khúc gỗ có hình thù kỳ lạ, và một đống vụn gỗ nhỏ.
Trường Tuệ thử thăm dò khẽ nhúc nhích, phát hiện mình đang nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, dường như sợ nàng không thoải mái nên dưới thân nàng còn được lót thêm một chiếc gối ôm mềm mại. Chiếc áo choàng rộng rãi bao bọc lấy chỗ nàng nằm như để ngăn nàng lăn xuống giường, Trường Tuệ ngửi thấy mùi hương của Mộ Giáng Tuyết trên chiếc áo.
Đây không phải là lầu các mà là nơi ở của Mộ Giáng Tuyết.
Từ trên gối ôm bò dậy, Trường Tuệ mới để ý đến băng gạc quấn quanh móng vuốt của mình, những vết thương khác trên người cũng đã được xử lý cẩn thận, bộ lông dính máu đã được lau sạch, rõ ràng còn được chải chuốt cẩn thận.
Là Mộ Giáng Tuyết đã nhặt nàng về, còn giúp nàng xử lý vết thương.
Trường Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng đệ tử này cũng không uổng công nuôi dưỡng, vào những lúc quan trọng vẫn khá đáng tin cậy. Vừa khen xong, khi nàng định lén lút rời đi thì cổ nàng đột nhiên bị siết lại, kèm theo tiếng kêu leng keng.
Giống như có một sợi dây nào đó quấn quanh cổ nàng, Trường Tuệ từ từ cúi đầu xuống nhìn thấy một sợi xích mảnh có treo mấy chiếc chuông nhỏ, từ cổ nàng rủ xuống giường, quấn vài vòng quanh đồ trang trí giường chạm khắc bên cạnh.
Trường Tuệ: “…”
Khi Mộ Giáng Tuyết trở về, Trường Tuệ đang cào cấu sợi xích trên cổ.
Thấy con thú nhỏ đã tỉnh, hắn tùy ý đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, ngồi xuống giường xoa đầu nó: “Mới tỉnh lại đã nghịch ngợm thế này, vết thương không đau sao?”
Thật ra Trường Tuệ chỉ bị thương ngoài ra, đối với nàng mà nói thì đây không phải là vết thương chí mạng, đáng sợ là trong đám thị vệ và thuật sĩ ra tay với nàng, hẳn là có ẩn giấu tên mặt nạ sắt độc ác kia. Gã ta đã bôi kịch độc lên binh khí, nếu không phải Trường Tuệ có linh thể thuần khiết có thể hóa giải độc tố thì giờ này thi thể đã lạnh ngắt rồi.
Không giãy ra được thứ trên cổ, Trường Tuệ đang vô cùng bực tức, mở miệng định cắn bàn tay đang xoa đầu mình, nàng vô cùng tức giận nói: “Ngươi dám giam cầm ta?”
“Sao lại gọi là giam cầm chứ?” Mộ Giáng Tuyết rụt tay lại tránh đòn tấn công của Trường Tuệ, vô cùng ngây thơ nói: “Ta đang cứu ngươi đấy.”
Động tĩnh đêm hôm đó quá lớn, vì xảy ra trong Thánh cung nên không dễ dàng gì mà dẹp yên được.
Mấy ngày Trường Tuệ hôn mê, Thánh Đức Nữ đế đã điều động rất nhiều thuật sĩ của Hàm Ninh Các lục soát khắp hoàng cung để tìm con mèo yêu hung ác gây chuyện, giờ đây lòng người hoang mang, những con mèo trong cung hầu như đều bị bắt nhốt, nhưng vẫn không tìm được con mèo yêu đáng ngờ kia.
“Tư Tinh vừa đến Hàm Ninh Các, nói rằng bệ hạ muốn mời sư tôn xuất quan bắt yêu, đáng tiếc là bên sư tôn không có hồi đáp.”
Lòng Trường Tuệ chùng xuống, mấy ngày nay nàng đều hôn mê, làm sao mà có hồi đáp được.
Đang suy nghĩ đối sách, thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên nghiêng người, một tay vớt con thú nhỏ mềm oặt vào lòng bàn tay để đối diện, hắn mỉm cười nói: “Nếu ta đoán không sai…”
Trường Tuệ mở to mắt, nghe Mộ Giáng Tuyết nói từng chữ: “Ngươi chính là con mèo yêu mà bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi?”
Trường Tuệ: “…”
Suýt nữa thì nàng đã tưởng hắn phát hiện ra chân thân của mình.
Giờ nàng đang yếu ớt, không chịu nổi kiểu trêu chọc dọa dẫm này của Mộ Giáng Tuyết, bốn chân mềm nhũn, nằm bẹp trong lòng bàn tay hắn, chẳng buồn phản ứng.
Mộ Giáng Tuyết dùng ngón tay xoa xoa nàng: “Lúc cứu ngươi về, ta ngửi thấy mùi điểm tâm trên người ngươi, có phải điểm tâm ta làm không hợp khẩu vị nên ngươi chạy đến Thánh cung ăn vụng?”
“Lá gan của Tuế Tuế lớn thật.”
Trường Tuệ cảm thấy câu nói này có gì đó là lạ.
Có lẽ cũng vì lý do này, lo lắng con thú nhỏ lại chạy ra ngoài gây rối, hắn dùng xích xích nàng lại trong phòng ngủ, đích thân trông chừng: “Mấy ngày này ngươi đừng hòng đi đâu cả, đợi sư tôn xuất quan rồi sẽ sắp xếp.”
“Đói chưa?” Hắn lấy điểm tâm trong hộp ra, bẻ thành những miếng nhỏ rồi đặt vào lòng bàn tay: “Nếm thử điểm tâm ta làm, có lẽ không thua kém gì với trong Thánh cung đâu.”
Quả thực Trường Tuệ rất đói.
Sau khi bị linh lực phản phệ, nàng cũng rất cần một lượng lớn hoa cỏ để hồi phục nguyên khí. Thấy nhân điểm tâm trong đĩa đều làm từ hoa, nàng cũng không khách sáo nữa mà há miệng ăn sạch, không ngờ lại ngon một cách bất ngờ.
Hay nói đúng hơn, hương vị này giống hệt trong ký ức của nàng.
“Ngon không?” Thấy con thú nhỏ ngẩn người, Mộ Giáng Tuyết dùng ngón tay cái phủi đi những mảnh vụn dính trên lông của nó.
Trường Tuệ vẫn còn giận hắn vì đã dùng xích xích mình lại, chẳng lấy gì làm vui vẻ gì: “Khó ăn.”
Mộ Giáng Tuyết chớp mắt, nghe xong không giận mà lại mỉm cười nói: “Cho dù có khó ăn thì ngươi cũng chỉ có thể ăn bánh do ta làm thôi.”
Trường Tuệ lại muốn cào hắn.
“…”
Vì linh lực không đủ, Trường Tuệ buộc phải ở lại chỗ Mộ Giáng Tuyết vài ngày.
Trong những lần tiếp xúc gần gũi, nàng phát hiện thiếu niên đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc mới được nhặt về, mỗi ngày ngoài việc luyện chữ và học tông quy thì hắn nghiên cứu hương liệu và mày mò với đống gỗ kia. Tính cách và sở thích đã hoàn toàn giống người bình thường, ngay cả khi trò chuyện với người khác cũng rất hòa nhã, lễ phép.
Là đệ tử đầu tiên của Quốc sư, khi Trường Tuệ bế quan, có rất nhiều việc hắn cần học hỏi và xử lý, vì vậy phần lớn thời gian hắn đều không có trong phòng.
Mỗi lần rời đi, rõ ràng hắn đều đóng cửa sổ thật kín, vậy mà Trường Tuệ luôn cảm thấy nơi này âm u lạnh lẽo, cứ như có thứ gì đó đang lén lút nhìn chằm chằm vào nàng trong bóng tối, tìm kỹ thì mọi thứ lại bình thường, phong thủy cực kỳ tệ.
Để nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn trước đó, mấy ngày nay nàng đã bồi bổ rất nhiều hoa cỏ, mỗi đêm đều hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt không dám lơ là. Cuối cùng đến một ngày, nàng cảm nhận được đan điền tràn đầy linh khí, chỉ dùng một móng vuốt đã cào đứt sợi xích đang giam giữ mình.
Trong hành lang, Mộ Giáng Tuyết và Thanh Kỳ đang chuẩn bị đi xử lý công việc của tông môn, mí mắt hắn khẽ giật, khóe mắt chợt lóe lên một bóng trắng.
“Làm sao vậy?” Thanh Kỳ thấy Mộ Giáng Tuyết dừng lại.
Thiếu niên bạch y khựng lại một chút, ngẩng mặt lên nở một nụ cười rất nhạt: “Đi vội quá, hình như quên khóa cửa rồi, ngươi đi trước đi, ta sẽ tới ngay.”
Không cho Thanh Kỳ cơ hội mở lời, hắn xoay người đuổi theo hướng bóng trắng vừa biến mất.
Để đề phòng vạn nhất, Trường Tuệ không dám hóa hình trong phòng Mộ Giáng Tuyết.
Vốn định về lầu các trước, ai ngờ vừa thoát ra đã đụng phải Mộ Giáng Tuyết, nhìn thấy càng trốn càng lạc đường dần mất phương hướng, nàng dừng lại trước một bức tường cao, dậm dậm móng vuốt.
Khi Mộ Giáng Tuyết đuổi tới ngõ nhỏ, bóng trắng kia đã biến mất không còn dấu vết. Dưới bức tường cao, một thiếu nữ áo trắng đang đứng chắp tay nhìn trời, mái tóc mềm mại buông xõa sau lưng không buộc.
Nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của thiếu nữ, Mộ Giáng Tuyết dừng lại, do dự gọi một tiếng: “Sư tôn?”
Trường Tuệ nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt lạnh tanh như bị quấy rầy, cất tiếng trước: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mộ Giáng Tuyết chớp mắt: “Vừa rồi thấy một cục bông béo ú chạy lung tung khắp nơi, ta đến đây để bắt nó, sư tôn có thấy không?”
Trường Tuệ nghiến răng nghiến lợi: “Bổn tọa không thấy cục bông béo ú nào cả.”
Vốn định phủ nhận thẳng thừng, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức, nàng không muốn bỏ qua như vậy.
Thế là nàng nói: “Vừa rồi chỉ có linh thú cộng sinh của bổn tọa đến đây, không béo, trắng tinh và xinh đẹp. Nó nói với bổn tọa rằng mấy ngày nay ngươi đã vô cùng lỗ mãng với nó. Lần sau gặp lại nó, phải cung kính hơn một chút.”
“Nghe rõ chưa?”
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết rơi vào cổ tay Trường Tuệ đang khẽ che đi, hắn lơ đễnh đáp: “Nghe rõ rồi.”
Nếu hắn không nhìn lầm, cổ tay bị thương của sư tôn nhà hắn và chỗ bị thương của linh thú tên Tuế Tuế kia… giống nhau như đúc.
