Chương 20: Nửa năm nữa lại trôi qua
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Kỳ hạn càng ngày càng gần, thế cục triều đình cũng trở nên căng thẳng hơn.
Không ít kẻ muốn nhân cơ hội này kéo Triệu Nguyên Lăng xuống khỏi vị trí Thái tử rồi gán cho Trường Tuệ một tội danh để đẩy nàng vào chỗ chết. Bấy lâu nay, vì giúp Nữ đế dọn dẹp những kẻ có mưu đồ bất chính, nàng đã đắc tội với không ít người.
Phải nói rằng, trong số các thế lực đang dòm ngó ngôi vị hoàng đế, Triệu Nguyên Tề nghiễm nhiên là kẻ mạnh nhất.
Sức mạnh của hắn ta nằm ở chỗ, dù tất cả mọi người đều biết rõ dã tâm của hắn ta, nhưng chỉ có mình Nữ đế tin rằng hắn ta ngay thẳng, đơn thuần. Bởi lẽ năm xưa hắn vì hộ giá nên mới bị thương một con mắt, tình cảm của Nữ đế dành cho hắn ta không hề suy giảm mà ngày một sâu đậm hơn.
Biết rõ người này nguy hiểm nên Trường Tuệ vốn không định buông tha hắn ta.
Nàng vốn muốn lấy lý do Triệu Nguyên Tề suýt hại chết Triệu Nguyên Lăng để hắn ta không còn cơ hội xoay mình nữa, ai ngờ đúng lúc này, Triệu Nguyên Tề lại chủ động đứng ra nhận phạt, hắn ta dùng con mắt giả trống rỗng, đen sẫm đó khóc lóc dập đầu trước Nữ đế, thỉnh cầu được phép đến chùa chép kinh cầu phúc. Chuyến đi đó, hắn ta đã đi suốt năm năm không trở về.
Hành động này của hắn ta ngầm ý là tỏ ra không có lòng tranh giành vị trí đế vương, công khai thì lại có được tiếng tốt là người không màng danh lợi, lương thiện chuộc tội, không những có thể tránh được cuộc thanh trừng ‘binh biến tuyết đỏ’ mà còn có thể dưỡng sức ngầm quan sát cục diện chiến cuộc.
Năm năm sau, ngày hôm nay, ai cũng đều biết Triệu Nguyên Tề vì cầu phúc cho huynh trưởng mà ở lại chùa chiền nhiều năm không về, vậy còn ai nhắc đến chuyện năm xưa chính hắn ta suýt hại chết nhi tử ruột của Nữ đế nữa?
Thật là cao minh.
Giờ đây, triều đình lại dấy lên phong ba, sau lưng phần lớn là người của Triệu Nguyên Tề giở trò, bọn chúng mong Trường Tuệ không thể cứu được Triệu Nguyên Lăng, như vậy hắn ta có thể thuận lý thành chương (*) tiếp nhận vị trí Thái tử này.
(*) Thuận lý thành chương: một sự việc diễn ra một cách hợp lý, tự nhiên như thể mọi thứ đã được sắp xếp sẵn từ trước.
Dù thế nào đi nữa, Trường Tuệ cũng không thể để cho quỷ kế của Triệu Nguyên Tề thực hiện được, nàng phải bảo vệ Hoàn Lăng thật tốt.
May mà Thiên Đạo phù hộ Trường Tuệ, khi chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ hạn sáu năm, những viên đan dược Triệu Nguyên Lăng uống vào đã phát huy tác dụng, chân của y dần có lại cảm giác, sau khi chăm chỉ luyện tập đã có thể được người khác dìu đi lại.
“Điện hạ, ngài đi chậm thôi.”
“Cẩn thận dưới đất!”
“Điện hạ, ngài đã đi nửa canh giờ rồi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?”
Chưa vào đến cửa điện, Trường Tuệ đã nghe thấy tiếng động trong vườn, hô hấp của Triệu Nguyên Lăng hơi nặng nhọc, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, y khẽ lẩm bẩm: “Không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ngài nói gì ạ?”
Triệu Nguyên Lăng đẩy tay cung nữ ra, cố gắng tự đi một mình: “Nửa năm sau, ta nhất định phải tự bước lên đại điện.”
Thế nhưng đôi chân đã tê liệt nhiều năm đâu phải chỉ vài ngày là có thể phục hồi được? Sau khi có lại cảm giác, mỗi bước chân của y đều đau nhức không chịu nổi, bước thêm một bước nữa, thân hình y loạng choạng suýt ngã về phía trước, may được một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy.
“Tuy biết huynh nóng vội, nhưng dù có vội vã đến mấy cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Thiếu nữ bạch y đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, nàng đỡ Triệu Nguyên Lăng, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu mà ngã bị thương, ta sẽ thả Tuế Tuế ra quấy phá đấy.”
Cả người Triệu Nguyên Lăng gần như tựa cả vào người Trường Tuệ, khi nhìn thấy rõ người đến, khoé môi y bất giác cong lên: “Rõ ràng Tuế Tuế rất ngoan, sao lại quấy phá được.”
Cố gắng gượng dậy, y được Trường Tuệ dìu đến xe lăn, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, sắc da vẫn trắng bệch một cách bất thường.
Nhìn những giọt mồ hôi lăn dài xuống cằm, Trường Tuệ rất tự nhiên đưa tay lên, tùy tiện lau giúp Triệu Nguyên Lăng vài cái. Triệu Nguyên Lăng khẽ ho, các cung nữ bên cạnh đã quá quen với cảnh này, thấy Trường Tuệ còn có ý định giúp y chỉnh lại quần áo, y vội vàng ngăn lại: “Ta có thể tự làm được.”
“Không cần đâu.” Trường Tuệ gạt tay y ra: “Huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Trường Tuệ.”
Bàn tay đang chỉnh lại vạt áo của y lại bị giữ chặt, Triệu Nguyên Lăng há miệng thở dốc, cuối cùng da mặt cũng ửng lên chút sắc hồng nhàn nhạt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể như vậy.”
Trường Tuệ ngẩn ra một chút, trừng mắt nhìn Triệu Nguyên Lăng, giọng nói vô thức dịu đi: “Nhưng huynh là ca ca mà.”
Đương nhiên nàng biết nam nữ thụ thụ bất thân.
Là một linh vật cao ngạo và hung dữ, nàng xưa nay chỉ có người khác cung phụng và van xin nàng chứ nàng tuyệt đối không cúi đầu hầu hạ người khác, huống hồ là những nam nhân thúi. Nhưng Hoàn Lăng thì khác, Hoàn Lăng là người thân cận và quan trọng nhất của nàng trên thế gian này, là sư huynh cũng là ân nhân nuôi dưỡng nàng lớn lên, nàng sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì Hoàn Lăng.
Giờ đây Triệu Nguyên Lăng chỉ là phàm nhân, không có ký ức về giới Linh Châu, dĩ nhiên không hiểu được tình cảm mà Trường Tuệ thể hiện qua câu nói đó. Y chỉ lắc đầu: “Ca ca cũng không thể.”
Huống chi, bọn họ chỉ là huynh muội kết nghĩa mà thôi.
Sau khi được Trường Tuệ cứu khỏi bãi săn, dù phần lớn thời gian Triệu Nguyên Lăng đều hôn mê, nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Y biết là Trường Tuệ đã cứu mình, cũng biết là Trường Tuệ đã giúp y trở về cuộc sống vốn có, cho nên sau khi tỉnh lại, y rất muốn tự mình nói lời cảm ơn với nàng.
Thế nhưng, khi y tỉnh lại, lại nhận được tin Trường Tuệ đang bế quan.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt là lúc Nữ đế phát hiện ra đôi chân của y có điều bất thường.
Sau khi vô số danh y bó tay không có kết quả, Thánh Đức Nữ đế đã đặt hy vọng vào Trường Tuệ. Thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo choàng trắng già dặn vội vã chạy đến, trông nàng vừa thanh mảnh lại vừa lạnh lùng. Nhưng khi đôi mắt nàng nhìn về phía y, đồng tử mở to lại có thể in rõ hình bóng của y, nàng mỉm cười với y, nụ cười rạng rỡ trẻ con không hề phù hợp với một Quốc sư.
Nhiều người trong cung đều nói, tuy Quốc sư có dung mạo thiếu nữ, nhưng khí thế lại mạnh hơn rất nhiều vị đại nhân quyền cao chức trọng. Lại có người nói tính tình nàng cổ quái, uy nghiêm vô tình, là một chủ nhân cực kỳ khó hầu hạ.
Chính người như vậy lại giở trò nhõng nhẽo với y, nói rằng mệnh nàng thiếu một người ca ca, bát tự của Triệu Nguyên Lăng hợp với nàng nên chắc chắn y là ca ca thất lạc từ kiếp trước, nàng muốn nối lại duyên tiền kiếp với y nên xin kết nghĩa huynh muội.
Cũng lấy cái danh nghĩa nghĩa huynh đó, nàng dùng thân thể gầy yếu của mình để giúp y chống đỡ những cuộc công kích cả trong sáng lẫn ngoài tối từ khắp nơi, đôi khi Triệu Nguyên Lăng không nhịn được hỏi: “Sao muội phải khổ như vậy.”
Thiếu nữ thu lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đối với người ngoài, luôn cười tươi trả lời y: “Bởi vì huynh là ca ca của ta mà.”
Thế nhưng bọn họ… suy cho cùng không phải có cùng quan hệ huyết thống.
Trong lòng Triệu Nguyên Lăng không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ Trường Tuệ: “Trong cung nhiều tai mắt, đã có không ít kẻ nói lời đàm tiếu rồi, ngay cả…”
Ngay cả Thánh Đức Nữ đế cũng cố ý hay vô ý dò hỏi sở thích của y, nói rằng bất kể y thích ai thì bà ta cũng sẽ ủng hộ.
Đối diện với ánh mắt của Trường Tuệ, có một vài lời y thực sự không thể nói ra, chỉ có thể thở dài: “Nói tóm lại, sau này không thể như thế nữa.”
Trường Tuệ ngượng ngùng rụt tay lại, sụt sịt mũi và đáp một tiếng khô khan: “Ừm.”
Thật ra nàng không thể hiểu nổi.
Thậm chí còn cảm thấy tủi thân, buồn bã.
Ở giới Linh Châu, không phải nàng và Hoàn Lăng chưa từng ăn ngủ cùng nhau. Lúc nhỏ, Hoàn Lăng thường xuyên đút thức ăn cho nàng, sau này khi Hoàn Lăng bị thương, y cũng vô cùng tin tưởng mà ngả vào lòng Trường Tuệ, chưa bao giờ ngại ánh mắt người ngoài, hay đẩy nàng ra lấy cớ nam nữ thụ thụ bất thân.
Giữa bọn họ, vốn dĩ không nên có sự khác biệt nam nữ.
Nhưng cuối cùng vẫn là có chút khác biệt.
Trường Tuệ che giấu sự thất vọng, nàng hiểu rằng sư huynh của mình không có ký ức, đứng trên lập trường của phàm nhân, việc y làm hoàn toàn là vì nghĩ cho nàng. Mặc dù có thể hiểu, nhưng Trường Tuệ vẫn cảm thấy buồn bã, nàng luôn cảm thấy mình rất cô độc ở thế giới này, giống như bị giới Linh Châu bỏ rơi vậy.
Không muốn để Hoàn Lăng nhận ra tâm trạng xuống dốc của mình, Trường Tuệ lấy lại tinh thần, nói chuyện với y thêm một lát rồi tìm cớ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa điện, Thanh Kỳ đã vội vã bước đến, nói nhỏ: “Bên chùa có động tĩnh.”
Mấy năm nay, tuy Trường Tuệ không thể động đến Triệu Nguyên Tề, nhưng vẫn luôn phái người theo dõi. Tình hình của sư huynh bên này không thể giấu được, chắc hẳn Triệu Nguyên Tề đã nhận được tin tức và không thể ngồi yên nữa, chuẩn bị trở về giở trò.
Lo lắng Triệu Nguyên Tề sẽ ngấm ngầm hãm hại sư huynh, Trường Tuệ không yên lòng dặn dò: “Phái thêm người đến đây.”
“…”
Trở về Hàm Ninh Các, Trường Tuệ đi thẳng đến viện của Mộ Giáng Tuyết.
Trong căn phòng lịch sự tao nhã châm hương tuyết hải thanh khiết khiến mùi hương len lỏi khắp mọi ngóc ngách, khi Trường Tuệ bước vào, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Trước bàn, Mộ Giáng Tuyết đang lật xem thư tịch, bên cạnh là bài tập đã hoàn thành. Nét chữ chỉnh tề, dứt khoát, toát lên vẻ sắc bén ẩn hiện. Trường Tuệ thò đầu lại gần xem, chắp tay sau lưng khen: “Chữ đẹp đấy chứ.”
Mộ Giáng Tuyết chẳng thèm ngẩng đầu lên, không nói một lời, tiếp tục lật cuốn sách trong tay.
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Trường Tuệ vốn có giác quan nhạy bén, đương nhiên nhận ra tâm trạng của Mộ Giáng Tuyết không đúng, nàng định giả ngu cho qua chuyện, ai ngờ tiểu nghiệt chướng hoàn toàn không đáp lại. Nàng tự mình đứng đó khen ngợi cũng thấy mất mặt bèn nghiêm túc lại, ậm ừ một tiếng: “Giận rồi?”
Nàng đã hứa mỗi ngày sẽ đích thân đến giám sát hắn hoàn thành bài vở, thế nhưng hôm nay lại đến muộn vì đi gặp sư huynh.
Bao năm nay, đây là lần duy nhất nàng đến muộn. Rõ ràng chỉ muộn nửa khắc, vậy mà tên tiểu nghiệt chướng này đã viết xong bài tập rồi. Bài tập hôm nay ít thế sao? Thường ngày phải mất ít nhất một canh giờ mới xong cơ mà.
Mộ Giáng Tuyết khẽ nhướng mi, nụ cười trên môi chẳng có mấy phần thành ý: “Đồ nhi nào dám.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Ta đã nói từ trước rồi, nếu sư tôn bận rộn, hoàn toàn có thể ưu tiên lo cho Thái tử điện hạ. Không cần phải bận rộn cả hai phía lại đánh mất chữ tín, tham lam quá cẩn thận đều mất cả hai người đấy.”
Trường Tuệ sững sờ, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Nàng đuối lý vì đã thất tín, cũng không phải kẻ sĩ diện không chịu nhận lỗi, sẵn lòng để tiểu đồ đệ này giận dỗi. Nhưng vấn đề là, Mộ Giáng Tuyết không thể công kích hay động chạm đến Hoàn Lăng được.
Cảm thấy tên tiểu nghiệt chướng này nói có ẩn ý, câu cuối cùng thậm chí còn ẩn chứa sát ý, đồng tử của nàng sắc lạnh: “Ngươi có ý gì?”
“Đều mất cả hai người?”
Mộ Giáng Tuyết khựng lại, có lẽ nhận ra sự công kích trong lời nói của mình, hoặc cũng có thể là nhận thấy Trường Tuệ đã tức giận, hắn thả chậm tốc độ lại: “Không có gì, ta chỉ muốn nói… ta sắp kết thúc khoá học rồi.”
Vào Học cung gần sáu năm, Mộ Giáng Tuyết thông minh, ngộ tính tốt đã học hết những gì có thể học. Các tiên sinh trong cung cũng không còn gì để dạy hắn nữa.
Khi khóa học kết thúc, Trường Tuệ sẽ không cần phải ngày ngày đến giám sát việc học hành của hắn, có rất nhiều thời gian để dồn hết tâm trí vào Triệu Nguyên Lăng.
Thay đổi vẻ lạnh lùng trước đó, Mộ Giáng Tuyết đưa tay chỉnh chiếc ngọc bài ở thắt lưng Trường Tuệ ngay ngắn lại, giọng điệu lộ rõ vẻ lo lắng: “Dù sao cũng chỉ còn nửa năm thôi.”
Nửa năm sau, nếu Triệu Nguyên Lăng không thể tự mình bước lên đại điện như người bình thường, Hàm Ninh Các sẽ là nơi đầu tiên bị liên lụy.
“Sư tôn hãy dồn hết tâm trì vào Thái tử điện hạ đi.” Mộ Giáng Tuyết cụp mi, nói với vẻ thành kính: “Đồ nhi chỉ là một kẻ thân phận thấp kém, thế nào cũng được, nhưng Thái tử điện hạ liên quan đến tương lai của Bắc Lương quốc, không thể có bất kỳ sai sót nào.”
Thì ra hắn có ý này?
Sự cảnh giác trong lòng Trường Tuệ giảm đi một chút, nghĩ đến mặt dây hoa băng đã nhạt thành màu hồng nhạt, nàng tin tưởng từ tận đáy lòng rằng ác hồn này đã được các tiên sinh trong cung uốn nắn thành người tốt rồi.
“Vi sư thật sư vui mừng khi ngươi có được giác ngộ này.” Trường Tuệ nhanh chóng liếc nhìn mặt dây hoa băng trên cổ tay, cảm giác màu sắc lại càng nhạt đi.
Nàng bắt chước hành động của các tiên sinh khi khen thưởng đệ tử, đưa tay xoa đầu Mộ Giáng Tuyết, động tác xoa đầu tùy tiện cứ như đang vuốt ve mèo hay chó nhưng bản thân nàng không hề hay biết. Nàng nghiêm túc sửa lại lời nói: “Có một câu vi sư đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, trong lòng vi sư, ngươi là người không thể thay thế được, Thái tử điện hạ quan trọng, ngươi cũng quan trọng không kém.”
“Sau này cũng đừng nói cái gì mà thân phận thấp kém nữa.” Trường Tuệ không thích những lời đó, hơi nhíu mày nói: “Sinh ra đều là người, làm gì có cao thấp sang hèn? Bất kể quyền thế lớn nhỏ, sinh mệnh của mỗi người đều rất quan trọng, không thể tùy tiện chà đạp, sát hại. Điều này ngươi phải ghi nhớ cho kỹ.”
Mái tóc của Mộ Giáng Tuyết hơi rối, khẽ cong môi gật đầu: “Đồ nhi đã nhớ.”
Hương tuyết hải trong phòng này quá nồng, Trường Tuệ ngửi nhiều lại cảm thấy buồn ngủ, bao năm nay nàng vẫn không quen lắm, cứ như thể từ rất, rất lâu trước đây, nàng đã từng bị mùi hương này làm tổn thương nghiêm trọng về mặt tâm lý, dẫn đến giờ mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là ở giới Linh Châu nàng không hề như vậy.
Trường Tuệ day day trán, biết rằng đáp án nằm trong ký ức đã bị nàng tự phong ấn, nhưng bao năm qua nàng vẫn không thể giải được phong ấn đó.
“Nếu sư tôn mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi.” Nhận thấy sự mệt mỏi của Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết không giữ nàng lại.
Chỉ là trước khi nàng rời đi, hắn như có như không nắm lấy cổ tay Trường Tuệ, ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao gần đây không thấy Tuế Tuế?”
Sau lần suýt bị Mộ Giáng Tuyết bắt quả tang, Trường Tuệ đã có một thời gian dài không hóa hình, nhưng việc nàng nói điềm dữ tuyết đỏ thành điềm lành đã chọc giận Thiên Đạo, đương nhiên lại phải chịu áp chế một thời gian dài. Khoảng thời gian đó, thân thể nàng không ổn định nên thường xuyên hóa hình và bị Mộ Giáng Tuyết bắt gặp vài lần, nàng cũng nhân cơ hội đó mà chạy sang chỗ Triệu Nguyên Lăng mấy lần.
Giờ đây, uy áp của Thiên Đạo đã giảm, nói ra thì lần cuối cùng nàng hóa hình cũng là nửa năm trước rồi.
Không hiểu tại sao người nàng đang đứng sờ sờ ở đây, mà kẻ này kẻ kia đều nhớ đến nguyên thân của nàng, thấy Mộ Giáng Tuyết thực sự yêu thích và nhớ nhung, nàng vốn hơi bài xích nhưng sau một lúc lại quyết tâm: “Mấy ngày trước nó phạm lỗi nên ta nhốt lại rồi.”
“Chờ vài ngày nữa ngươi kết thúc khóa học, ta có thể cho phép ngươi gặp nó một lần.”
Tiện thể nàng cũng đến chỗ Triệu Nguyên Lăng để tìm lại cảm giác ‘tồn tại’.
Thái Thương Học cung là học cung do Thái tổ Đế sư của Bắc Lương quốc sáng lập, chiêu mộ những người tài giỏi khắp nơi, ngưỡng cửa nhận học trò cực kỳ cao, ngày trước Trường Tuệ đã tốn không ít công sức mới đưa được Mộ Giáng Tuyết vào.
Vào Học cung đã khó, muốn xuất sư còn khó hơn, tiêu chuẩn kết thúc khoá học của Học cung không dựa vào số năm mà dựa vào kết quả khảo hạch học tập hàng năm. Trong Học cung có rất nhiều học sinh đã đến tuổi trung niên mà vẫn chưa thể tốt nghiệp, cũng có không ít đại thần trong triều kiêm luôn thân phận học sinh. Mộ Giáng Tuyết có khả năng tốt nghiệp sau sáu năm nhập học đã được xem là người thông minh xuất chúng rồi.
Kỳ thi kết thúc khoá học của hắn được sắp xếp vào mười ngày sau, sau đó sẽ là một loạt các bài kiểm tra, phải đạt loại ưu trở lên mới được qua. Sau kỳ thi kéo dài bốn ngày, bài thi cuối cùng là thi võ, có tổng cộng mười lăm thí sinh tham gia kỳ thi này.
Cũng chính trong kỳ thi tưởng chừng đơn giản nhất này, Mộ Giáng Tuyết suýt chút nữa đã giết người.
