Chương 21: Tiểu Quốc sư sẽ trở thành Thái tử phi

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Kỳ thi võ là gian khổ nhất, nhưng cũng là kỳ thi không cần động não nhiều nhất, bao gồm ba phần: kiểm tra sức bền, kiếm thuật và bùa chú.

Bởi lẽ thế gian linh lực thưa thớt, pháp sư bắt yêu thường có tu vi thấp kém, nên những phép bùa chú được giảng dạy trong Học cung cũng chỉ là những kỹ thuật sơ đẳng, tiên sinh dạy dỗ cũng là một vị thuật sĩ đến từ Hàm Ninh Các.

Bài thi bùa chú chẳng qua cũng chỉ là một hình thức, chẳng phải ai cũng có thể làm thuật sĩ, chỉ cần hiểu rõ quy trình tự cứu khi bắt yêu hay tránh yêu là có thể qua được, khó nhất chính là thi sức bền và thể lực.

Khi mới bái sư, Trường Tuệ thấy Mộ Giáng Tuyết yếu ớt nên đã bắt hắn hàng ngày dậy sớm theo các thuật sĩ trong Các để luyện tập, việc này đã kiên trì được sáu năm, cộng thêm những bài luyện đặc biệt trong Học cung nên hắn đã dễ dàng vượt qua kỳ thi thể lực.

Sau một buổi sáng đầy tra tấn, những người khác đều mệt đến mức thở hổn hển, người nặng hơn thì nằm sõng soài trên đất mà nôn mửa, chỉ có Mộ Giáng Tuyết tuy hơi thở hơi rối loạn đôi chút nhưng vẫn đứng thẳng đi lại được, hắn chính là người đứng đầu toàn bộ kỳ thi.

Cuối cùng là kỳ thi kiếm thuật.

Vì vừa hoàn thành kỳ thi thể lực nên Học cung đã cho các thí sinh nửa canh giờ để tắm rửa và thay quần áo, mỗi người đều có gian phòng riêng để chỉnh trang lại.

Khi Mộ Giáng Tuyết đến, Tú Cầm đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy hắn đến nàng ta vui vẻ tiến lên đón: “Nghe nói công tử lại giành được thủ khoa, chúc mừng công tử!”

“Nước nóng và bộ đồ mới đều đã chuẩn bị xong, mùi hương mà ngài dặn cũng đã đốt rồi, ngài có thể dùng bữa bất cứ lúc nào…”

Mộ Giáng Tuyết khẽ “ừm” một tiếng, tiện tay đẩy cửa phòng, thấy bên trong trống rỗng không có người hắn muốn gặp, ánh mắt trở nên u ám: “Sư tôn đâu?”

“Tôn tọa…”

“Tôn tọa…” Giọng của Tú Cầm bỗng ngừng lại, không dám nhìn vẻ mặt của Mộ Giáng Tuyết, đành cúi đầu khẽ nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ bị ngã gãy chân, Tôn toạ lo lắng nên đã đi xem rồi, chắc là không đến được.”

Là Quốc sư của một nước, hàng năm Học cung đều mời Trường Tuệ đến xem kỳ thi, năm nay cũng không ngoại lệ.

Thư mời năm nay là các trưởng lão trong Học cung đã nhờ Mộ Giáng Tuyết đích thân chuyển lời. Những năm trước Trường Tuệ chưa từng tham gia, nhưng năm nay vì có Mộ Giáng Tuyết nên sau khi sắp xếp công việc vẫn do dự một lát rồi quyết định đến xem trận đấu võ cuối cùng và nói rõ: “Ta không có hứng thú với người khác, nhưng rất tò mò không biết những năm nay ngươi đã học được những gì ở Học cung.”

Vậy Mộ Giáng Tuyết có thể tin rằng, Trường Tuệ nhận lời đến Học cung xem thi là vì muốn đến xem hắn không?

Nhưng nói thì hay, cuối cùng lại là một niềm vui hão huyền, Một Giáng Tuyết chầm chậm lặp lại lời của Tú Cầm: “Chân của Thái tử điện hạ bị thương… người muốn đi xem…”

Dường như trong không khí có một luồng khí sắc bén vô hình, Tú Cầm bỗng dưng cảm thấy khó thở, nàng ta cả gan nhìn vào vẻ mặt của Mộ Giáng Tuyết, nhưng lại thấy vị bạch y công tử nở một nụ cười ôn hoà: “Chân của Thái tử điện hạ bị thương, đương nhiên là người quan trọng nhất rồi.”

“Chỉ tiếc là các trưởng lão của Học cung lại phải thất vọng rồi.” Năm nào bọn họ đều hy vọng Trường Tuệ có thể đến xem kỳ thi.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Mộ Giáng Tuyết, Tú Cầm nói không suy nghĩ, đột ngột buột miệng: “Công tử cũng đừng buồn, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, Tôn tọa nhất định sẽ đến xem ngài.”

Nói xong câu này nàng ta liền hối hận.

Dường như nụ cười trên mặt đông cứng lại, Mộ Giáng Tuyết khẽ nâng hàng mi, dùng đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Trông ta rất buồn sao?”

“Không có không có.” Tú Cầm vội vàng lắc đầu.

Nàng ta ngửi thấy hương tuyết hải lan tỏa trong không khí, lạnh lẽo âm u như sương tuyết buốt giá của mùa đông. Thấy Mộ Giáng Tuyết cởi áo ngoài, nàng ta vội vàng nhận lấy và treo lên phía sau tấm bình phong, động tác thuần thục lưu loát.

Sáu năm trước, từ khi Mộ Giáng Tuyết suýt mất mạng để cứu các nàng, Tú Cầm đã thay đổi thái độ đối với hắn, thậm chí càng ngày càng cung kính hơn. Ngược lại, bề ngoài Thanh Kỳ vẫn cung kính với Mộ Giáng Tuyết như cũ, nhưng luôn không thể che giấu sự cảnh giác, còn thường khuyên nàng ta không nên quá thân thiết với Mộ Giáng Tuyết. Vai trò của hai người coi như đã hoán đổi cho nhau.

Vì sao lại không thể quá thân thiết?

Cúi đầu rời khỏi phòng, Tú Cầm lờ mờ hiểu được lời khuyên của Thanh Kỳ, không phải nàng ta không nhận ra sự nguy hiểm của Mộ Giáng Tuyết, nhưng nàng ta đã không còn cách nào để kiểm soát bản thân nữa rồi.

Sờ sờ cổ mình lạnh toát, nàng ta thầm nghĩ Mộ Giáng Tuyết là đệ tử đầu tiên của Tôn tọa, sau này còn là chủ tử của Hàm Ninh Các, nàng ta muốn mãi mãi ở trong trung tâm quyền lực của Hàm Ninh Các, ngoài việc dựa vào Trường Tuệ thì Mộ Giáng Tuyết chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta.

Dẫu sao, nàng ta cảm thấy Tôn tọa tin tưởng và cưng chiều Thanh Kỳ hơn so với nàng ta, gần đây nàng ta luôn mơ thấy ác mộng bị đuổi khỏi Hàm Ninh Các, để ác mộng không trở thành sự thật, nàng ta phải tự mình chuẩn bị đường lui cho mình.

Nàng ta không làm gì sai cả.

Nghĩ đến những điều này, Tú Cầm buông tiếng thở dài, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để Mộ Giáng Tuyết tin tưởng mình hơn.

Nửa canh giờ sau, các thí sinh thay bộ đồ mới sạch sẽ thoải mái chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.

Khi Mộ Giáng Tuyết đến, các thí sinh khác đang tụ tập ở kho vũ khí để chọn binh khí phù hợp, có người bất mãn oán giận: “Vì sao lại phải chọn trong đống đồ tồi tạn này? Ta luyện kiếm nhiều năm, đã quen với thanh Thúy Kiếm bảo bối của mình rồi, đống vũ khí trong kho này là cái gì chứ, Học cung hết tiền rồi sao!”

“Trưởng lão nói là vì sự công bằng, dù sao thì giữa các bảo kiếm cũng có sự khác biệt.”

“Hừ, lời đó mà ngươi cũng tin?” Một học sinh biết nội tình nói: “Thật ra là để đề phòng đổ máu trong khi thi đấu, đao kiếm không có mắt, bị trầy da nhẹ là chuyện khó tránh khỏi, chỉ sợ một khi kích động máu văng ngay tại chỗ thì đến thần tiên cũng không cứu được.”

“Ngươi nói vậy hơi quá rồi đấy?”

“Hừ, ngươi đừng có mà không tin! Những năm trước từng có thí sinh mượn kỳ thi võ để đả thương người khác, nghe nói hai người đó vốn có mâu thuẫn với nhau, trong đó có một người mượn cuộc thi để trả thù, ra tay quá mạnh, đâm xuyên cổ họng người kia, lúc đó máu văng ra… chậc chậc.”

Từ sau sự việc đó, quy tắc của kỳ thi võ của Thái Thương Học cung đã thay đổi, thí sinh chỉ được phép chọn những thanh kiếm dài đặc chế trong kho vũ khí, và từ đó cũng không còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Mấy người đó không chú ý đến Mộ Giáng Tuyết đang đi tới, không biết là ai đột nhiên nhắc đến Hàm Ninh Các: “Không phải nói lần này Quốc sư đại nhân sẽ đến xem thi sao? Sao các trưởng lão đều đã có mặt đông đủ rồi mà vị ấy vẫn chưa xuất hiện, làm giá vậy sao?”

“Chuyện này thì ngươi lại không biết rồi, vị tiểu Quốc sư đó không đến được đâu.”

“Vì sao?”

Mộ Giáng Tuyết dừng bước, nghe thấy câu trả lời không khác gì lời của Tú Cầm, xem ra chuyện này ai cũng đã biết.

Đề tài này vốn nên kết thúc ở đây, nhưng lại có người to gan chê chuyện chưa đủ loạn đã bổ sung một câu: “Nếu không thì sao người ta có thể làm Quốc sư được chứ, có theo đuổi, có dã tâm, chắc chẳng bao lâu nữa chúng ta lại phải đổi cách xưng hô rồi.”

“Vương huynh nói như vậy là sao?”

Nam nhân gầy gò cười một tiếng đầy ác ý, hạ thấp giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi đều chưa nghe sao? Vị Quốc sư đại nhân này và vị kia có gian tình, ngày ngày mượn cớ chữa chân để làm chuyện xấu xa, có không ít cung nữ đều nhìn thấy tiểu Quốc sư tự nhào vào lòng người đó.”

“Ta cũng nghe nói chuyện này rồi.” Thấy xung quanh toàn là huynh đệ chí cốt, có người khẽ nói: “Nghe nói vị tiểu Quốc sư kia lẳng lơ lắm, một tiếng ‘ca ca’ gọi ngọt ngào thân thiết, trước mặt cung nữ còn dám ôm ấp thì không biết sau lưng sẽ làm gì nữa.”

“Còn làm gì được nữa?” Người được gọi là Vương huynh nhướng mày: “Không nói đến thân phận của nàng, vị tiểu Quốc sư này nhìn còn trẻ hơn cả chúng ta, cái eo cái mặt đó ai nhìn mà nhịn được chứ, trước đây ta từng lén nhìn từ xa một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn thật là…”

Vương Hồ An làm vẻ mặt hồi tưởng, khiến vài huynh đệ bật cười ha ha.

Đột nhiên, có người liếc thấy bóng trắng ở cửa, sau khi nhìn rõ người đến, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Cậu ta vội vàng chọc vào người bên cạnh, mấy người thấy Mộ Giáng Tuyết đến đều ngừng cười, thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Bọn họ sợ hắn, nhưng Vương Hồ An thì không.

Nhà cậu ta cũng là quan lớn có tiền có thế, lại dựa vào Triệu Nguyên Tề, đương nhiên không ưa Hàm Ninh Các. Ở đây, chỉ có cậu ta là có quyền thế dám đối đầu với Mộ Giáng Tuyết. Trước đây cậu ta đã công khai lẫn lén lút gây khó dễ cho hắn không ít lần, lần này thấy Mộ Giáng Tuyết nghe lén được chuyện nhảm nhí của bọn họ, không những không sợ hãi mà còn trêu chọc: “Ôi chao, Giáng Tuyết công tử, ngài đến thật đúng lúc đấy.”

Thông thường Mộ Giáng Tuyết sẽ không thèm để ý đến cậu ta, nhưng lần này lại cong môi cười với cậu ta một cái: “Đúng là rất trùng hợp.”

Hắn mặc một bộ y phục trắng như tuyết, trông có vẻ hiền lành dễ bắt nạt, cứ như thể không nghe thấy những lời dơ bẩn vừa nãy của họ, hắn hơi nghiêng đầu tò mò hỏi: “Thấy các ngươi cười vui vẻ thế, đang nói chuyện gì vậy?”

Có người cười ha ha muốn lảng tránh nhưng Vương Hồ An lại là một kẻ không an phận.

Nghĩ đến Triệu Nguyên Tề sắp trở về, cậu ta ưỡn ngực nói: “Nói về sư tôn nhà ngươi đấy.”

“Chắc ngươi cũng nghe thấy những lời đồn trong cung gần đây rồi nhỉ? Chúng ta đều mừng thay cho ngươi đấy, nếu sau này tiểu Quốc sư trở thành Thái tử phi, ngươi phải thay bọn ta nói lời chúc mừng đấy nhé.” Nói xong cậu ta bật cười khoái chí.

Mộ Giáng Tuyết chỉ nhìn cậu ta cười, vẻ mặt hờ hững không thể đoán được vui giận, nếu có người nhìn kỹ sẽ phát hiện khi Vương Hồ An nhắc đến mấy chữ ‘Thái tử phi’, khóe môi Mộ Giáng Tuyết khẽ cong lên một đường rất nhỏ.

Xung quanh im lặng một cách quỷ dị, Vương Hồ An cười vài tiếng mới nhận ra những thí sinh xung quanh đang tái mặt, không ai dám hùa theo, ngay cả vài huynh đệ chí cốt cũng lộ vẻ khó xử, co rúm lại không dám đến gần cậu ta.

“Một đám phế vật nhát gan, sợ hắn làm gì?” Vương Hồ An tức giận mắng chửi: “Không có Quốc sư thì hắn chẳng là cái thá gì, ngày thường cũng có thấy Quốc sư cưng chiều hắn nhiều đâu, lần này chẳng phải cũng bỏ hắn lại để đi gặp…”

Rốt cuộc cậu ta cũng phải dè chừng mấy chữ cuối, khẽ hừ một tiếng rồi không nói nữa.

“Được rồi, sắp đến giờ rồi, chúng ta chọn xong binh khí rồi mau ra ngoài thôi.” Không dám để Vương Hồ An nói tiếp, mấy người tiến lên hoà giải rồi kéo cậu ta ra ngoài.

Có người nhát gan sợ bị vạ lây, dù sao không phải ai cũng có gia thế lớn như Vương Hồ An, thấy mọi người đi gần hết bèn đi đến trước mặt Mộ Giáng Tuyết cười cười, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vừa rồi Vương huynh đều nói bừa thôi, Giáng Tuyết công tử đừng để trong lòng, hắn ghen tị vì ngươi thi đứng đầu các môn nên trong lòng bực bội mới lỡ lời thôi.”

Mộ Giáng Tuyết chăm chú chọn binh khí, rút ra một thanh kiếm dài cùn và không có ánh sáng, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt qua: “Ngươi cũng đã nghe những lời đồn đó rồi?”

Người nọ sửng sốt: “Gì cơ?”

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Thấy Mộ Giáng Tuyết nhìn mình, cậu ta cảm thấy lạnh lẽo, phản ứng không được tự nhiên: “Đều là người trong cung truyền linh tinh thôi, Quốc sư đại nhân và Thái tử điện hạ là huynh muội kết nghĩa, nhiều lắm thì chỉ là quan hệ tốt hơn một chút, không thể có chuyện gì khác… bọn ta đều không tin… không tin đâu.”

Đinh——

Hắn búng ngón tay lên thân kiếm, phát ra tiếng ngân rung, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu, thân kiếm xám xịt như toát ra một luồng hàn quang sắc lạnh.

Mộ Giáng Tuyết cong khóe môi theo lời của cậu ta: “Đúng vậy, bọn họ chỉ là huynh muội.”

“Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

“…”

Trường Tuệ không hề hay biết những lời đồn trong cung.

Để chữa khỏi chân cho sư huynh, nàng ngày ngày bôn ba giữa đan phòng và tẩm cung của y, hành động thân mật nhất mà nàng làm cũng chỉ là giúp y lau mồ hôi, xoa chân thôi, mà những điều này đối với nàng cũng chỉ là những hành động hết sức bình thường.

Có lẽ là do hai người ở chung quá đỗi tự nhiên và hòa hợp, hoặc là khi đối mặt với Triệu Nguyên Lăng, thỉnh thoảng Trường Tuệ lại vô tình bộc lộ hành vi của tiểu cô nương, khác biệt quá lớn so với ngày thường khiến các cung nữ trong cung hiểu lầm. Nhưng những hiểu lầm đó lẽ ra không nên tạo ra những lời đồn bẩn thỉu, ác ý như vậy.

Triệu Nguyên Lăng không muốn Trường Tuệ biết những chuyện này, âm thầm điều tra thì phát hiện kẻ đứng sau giật dây là người của Triệu Nguyên Tề. Trong cung của y cũng có nội gián bị Triệu Nguyên Tề mua chuộc, cố ý lan truyền những lời dơ bẩn nhằm hủy hoại danh tiếng của Trường Tuệ, nhưng y vẫn chưa tóm được những kẻ đó.

Chính vì vậy, y mới hết lời khuyên Trường Tuệ nên có khoảng cách giữa nam nữ, rồi lại nhìn ra sự thất vọng và tủi thân của nàng nên muốn nhanh chóng hồi phục đôi chân để có thể che mưa chắn gió cho nàng. Nhưng y không ngờ rằng, Triệu Nguyên Tề lại to gan đến thế, dám trực tiếp ra tay hãm hại y.

Triệu Nguyên Lăng không phải là bị tai nạn mà là có kẻ đã hãm hại cố ý khiến y ngã bị thương ở chân.

“Được rồi, ta đã không sao rồi, không phải muội còn phải đi xem kỳ thi sao? Nếu không đi là không kịp đấy.” Triệu Nguyên Lăng tựa lưng vào giường, sắc mặt hơi tái nhợt.

Y không định nói chuyện này cho Trường Tuệ biết, chỉ có thể nói là vô tình bị ngã.

Trường Tuệ cũng không phải là kẻ ngu ngốc đầu óc đơn giản, nàng lờ mờ cảm nhận được có vấn đề, nhưng vì Triệu Nguyên Lăng cố tình giấu giếm nên nàng không thể điều tra ra được điều bất thường.

“Thuốc mỡ phải bôi một ngày ba lần, nếu sưng đỏ chưa tan thì tuyệt đối không được xuống giường.” Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn, nàng dặn dò cẩn thận những điều cần chú ý.

Triệu Nguyên Lăng lần lượt đáp lời, giục nàng nhanh chóng đến Thái Thương Học cung, đã nhận thiệp mời thì không nên thất hứa.

Nhìn cổ chân sưng đỏ quá mức của sư huynh, Trường Tuệ lắc đầu: “Không đi nữa, thất hứa thì thất hứa vậy.”

Vốn dĩ nàng đã không muốn tham gia vào những chuyện náo nhiệt này.

Triệu Nguyên Lăng thở dài: “Vậy Mộ Giáng Tuyết thì sao?”

Y nói: “Đây là kỳ thi cuối cùng của hắn, hẳn là hắn hy vọng muội sẽ đến.”

Trường Tuệ sững sờ, vì chuyện sư huynh bị thương mà đầu óc rối bời, quả thực đã quên mất hắn.

Cúi đầu nhìn mặt hoa băng chỉ còn lại đốm lấm chấm mờ nhạt, nàng yên tâm hơn nhiều: “Hắn rất ngoan, biết phân biệt nặng nhẹ nên sẽ hiểu cho muội thôi.”

Trước đây không phải hắn vẫn luôn khuyên nàng, bảo nàng làm việc gì cũng nên lấy Thái tử làm trọng sao? Tấm lòng rộng lượng là phẩm chất của một quân tử, việc ác hồn của Mộ Giáng Tuyết đang dần tan biến, mặt hoa băng sắp trở nên trong suốt chính là bằng chứng tốt nhất.

Nhưng nàng không biết rằng, ngay lúc nàng nói câu này đã có một cuộc ‘tàn sát’ đang diễn ra trên sân thi đấu của Thái Thương Học cung.

Người thi đấu với Mộ Giáng Tuyết chính là Vương Hồ An, hai người giao đấu mấy chục chiêu thức mà chưa phân thắng bại khiến mấy vị trưởng lão không ngừng gật đầu.

Ở những mặt khác thì Vương Hồ An kém hơn Mộ Giáng Tuyết rất nhiều, nhưng xuất thân từ võ tướng nên cậu ta đã luyện kiếm thuật từ nhỏ, đây là kỳ thi duy nhất mà cậu ta tự tin có thể đứng đầu bảng. Nghĩ vậy, cậu ta ra chiêu càng hung hãn hơn, hai thanh kiếm cùn quấn lấy nhau, ma sát phát ra những âm thanh chói tai.

Keng—

Khi hai thanh kiếm lại dây dưa với nhau, đi kèm với tiếng ma sát, Vương Hồ An nghe thấy một tiếng thở dài bên tai: “Phải làm sao đây, ta hơi tức giận rồi.” 

Sững sờ một chút, cậu ta tưởng mình nghe nhầm, khi xoay người đối kiếm, khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, cậu ta lại nghe thấy một câu: “Thật muốn rút lưỡi của ngươi rồi băm cho chó ăn, nhưng nếu sư tôn biết thì sẽ giận mất.”

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không thể phát tiết lệ khí trong người khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, thậm chí còn tích tụ những cảm xúc hung bạo hơn.

Thế là, hắn nghĩ ra một ý hay vẹn cả đôi đường: “Vậy thì để ngươi thành kẻ câm vậy.”

Lần này, Vương Hồ An thấy rõ đôi môi của Mộ Giáng Tuyết hé mở, xác nhận đối phương đang nói chuyện với mình, giọng điệu lạnh lẽo âm u ấy khiến sống lưng cậu ta tê dại mới nhận ra được sự nguy hiểm đang ập đến.

Mặt trời treo cao trên cao, đi kèm với động tác lùi lại và bước tới của Mộ Giáng Tuyết, tay áo trắng như tuyết bay phấp phới, che khuất luồng hàn quang sắc lạnh tỏa ra từ thanh kiếm dài. Cùng lúc đó, những giọt máu nóng bỏng như ngọn lửa bắn ra theo hình vòng cung.

Xoẹt——

Máu tươi vương vãi khắp mặt đất, bắn lên y phục và khuôn mặt của Mộ Giáng Tuyết, rơi trên nền đất như những đóa hồng mai nở rộ.

Vương Hồ An mở to mắt, chỉ cảm thấy trước mắt nhuốm một màu máu, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân đối diện.

“Khụ… khụ khụ.” Vương Hồ An muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, cậu ta không thể tin nổi đưa tay sờ lên cổ họng, cảm thấy bàn tay dính nhớp, trên cổ dường như có một đường máu mỏng, không đau, nhưng rất nóng.

Rầm.

Khi cậu ta ngã quỵ xuống đất, trong đám đông vang lên tiếng kinh hô: “Có chuyện rồi! Giết người rồi!”

Keng.

Thanh kiếm nhuốm máu rơi xuống đất, dường như Mộ Giáng Tuyết mới hoàn hồn, lảo đảo lùi lại rồi ngã ngồi trên mặt đất. Hắn run rẩy đưa tay lau máu tươi dính đầy trên mặt, dưới sự che chắn của đôi bàn tay, mọi người chỉ nghĩ hắn hoảng sợ vì kinh hãi, nhưng lại không biết rằng phía sau đôi tay đó là khuôn mặt nhuốm máu với nụ cười rạng rỡ của hắn.

Đã lâu không ngửi thấy mùi máu tanh.

Thật tốt.

Để lại một bình luận