Chương 22: Cặp sư đồ kỳ lạ
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Khi Trường Tuệ vội vã chạy đến Thái Thương Học cung thì Vương Hồ An đã được đưa đi cứu chữa rồi.
Mộ Giáng Tuyết bị giam vào phòng giáo huấn của Học cung, mấy vị trưởng lão đang xét hỏi, có lẽ và vì quá sợ hãi, cả buổi Mộ Giáng Tuyết không nói một lời, hắn cúi đầu nhìn đôi tay nhuộm đầy máu của mình. Rõ ràng hắn rất đáng sợ nhưng lại được dung mạo đẹp đẽ thuần khiết của mình làm mềm mại hơn khiến cả người trông mong manh và vô tội.
Két…
Trong phòng giáo huấn, theo tiếng cửa phòng đẩy ra là một tia ánh sáng chiếu vào. Vài vị trưởng lão đứng dậy: “Quốc sư đại nhân.”
Trường Tuệ đứng trước cửa, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ hé ra hơi thở nặng nề. Mái tóc thường ngày được chải chuốt gọn gàng giờ đã bị gió thổi rối tung, tùy ý phủ trên chiếc áo bào trắng.
“Sao lại thế này?” Nhận được tin từ Học cung, nàng lập tức từ chỗ sư huynh vội vã đến, ngay cả đồ cũng chưa kịp thay.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nàng lại đến vội vàng, chạy một mạch đến đây khiến tóc tai rối bời, hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh, vững chãi như thường ngày. Trong đầu nàng chỉ vang vọng tiếng thét hoảng sợ của Tú Cầm: “Tôn toạ! Xảy ra chuyện lớn rồi! Giáng Tuyết công tử đã giết tiểu công tử của Đại tư mã gia (*) rồi!”
(*) Đại tư mã: một chức quan đứng đầu về quân sự, có quyền lực rất lớn, có thể ngang hàng với Tể tướng.
Mộ Giáng Tuyết đã giết người! Lại còn là công tử của Đại tư mã gia!
Đây là tin tức duy nhất Trường Tuệ có được trên đường đến, giờ khắc này, nàng vẫn có thể giả vờ bình tĩnh là nhờ vào mặt dây chuyền hoa băng vẫn chưa hề đổi màu trên cổ tay. Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, đứng trước cửa quét mắt nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bộ y phục trắng nhuốm máu: “Mộ Giáng Tuyết.”
Mộ Giáng Tuyết như vừa khôi phục lại tinh thần, lông mi run rẩy chậm rãi ngẩng lên.
“Sư tôn…” Giọng hắn khàn khàn yếu ớt như chỉ còn hơi thở.
Trường Tuệ nhìn hắn.
Nhìn thấy một bên mặt lấm lem máu, nhìn rõ vết máu văng tung tóe khắp người, mái tóc đen rối loạn chật vật, rõ ràng vẻ ngoài yếu đuối đến vậy, nhưng Trường Tuệ lại không khỏi nảy sinh một thoáng sợ hãi. Trong lúc thất thần, dường như nàng nhớ ra điều gì đó rồi lại nhanh chóng quên đi, cuối cùng chỉ còn khắc sâu bốn chữ ‘Ngọc diện Tu La’ vào tâm trí.
Nếu theo tính cách trước kia thì nàng hẳn đã chửi Mộ Giáng Tuyết một trận rồi, nhưng trải qua mấy năm ở phàm trần, khi đối diện với Mộ Giáng Tuyết, nàng đã có thêm sự lý trí và tính toán quá mức, vì thế nàng chỉ nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì.”
Nàng không muốn nghe lời giải thích từ người khác, chỉ muốn nghe từ chính miệng hắn.
Đó là sự tin tưởng dành cho Mộ Giáng Tuyết, cũng là sự che chở thiên vị mà một người làm sư tôn như Trường Tuệ nên có.
Quả nhiên, cách này đã có tác dụng Mộ Giáng Tuyết vốn chần chừ không chịu mở lời nhưng giờ lại hơi dao động khi Trường Tuệ đến gần. Chỉ là hành động của hắn thực sự khiến Trường Tuệ giật mình, bởi vì Mộ Giáng Tuyết đột nhiên lao tới ôm chặt lấy nàng.
Ngày thường nàng không cảm thấy chiều cao hai người chênh lệch quá nhiều, nhưng giờ đây khi Mộ Giáng Tuyết bất ngờ xông đến, nàng bị ép chúi đầu vào lòng tên tiểu nghiệt đồ, hít trọn một ngụm hương lạnh trộn lẫn với mùi máu tanh của hắn.
Cơ thể không tự chủ lùi lại mấy bước lại bị vòng tay dài của Mộ Giáng Tuyết mạnh mẽ kéo vào lòng, hắn siết chặt nàng như muốn người nàng hòa vào có thể hắn, cúi đầu vùi vào vai nàng lẩm bẩm gọi: “Sư tôn.”
“Sư tôn…”
Giọng hắn trầm thấp pha lẫn run rẩy phả vào bên tai Trường Tuệ, lạnh lẽo như tuyết: “Ta giết người rồi… ta giết người rồi.”
Hắn ôm Trường Tuệ ngày càng chặt, vùi mặt vào hõm cổ nàng run rẩy nói: “Sư tôn… ta sợ quá.”
Trường Tuệ bị mùi hương lạnh trên người hắn làm cho choáng váng, suýt chút nữa bị hắn siết gãy eo.
Làn da ở cổ vốn mẫn cảm bị hắn cọ xát liên tục, Trường Tuệ ngứa ngáy muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay nàng cũng bị hắn ôm chặt trong ngực. Dường như có thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm chạm vào da thịt nàng, Trường Tuệ giật mình dùng sức đẩy hắn: “Ngươi, ngươi buông ta ra trước đã!”
Giơ tay tóm lấy y phục hắn, Trường Tuệ mới nhận ra sự chênh lệch về vóc dáng giữa hai người, chẳng biết từ lúc nào, Mộ Giáng Tuyết đã có khí chất uy nghiêm của một người trưởng thành, không còn là thiếu niên mà nàng tùy ý nhìn xuống nữa.
“Làm càn.” Trường Tuệ kéo hắn ra khỏi người nàng, hay nói đúng hơn là tự nàng đã vùng thoát khỏi vòng tay Mộ Giáng Tuyết.
Bởi vì hít thở không thông nên da mặt và cổ nàng ửng hồng một mảng, vùng cổ bị Mộ Giáng Tuyết cọ xát có màu đậm nhất, giống như vừa tô một lớp son phấn. Tóc nàng càng rối hơn trước, nàng không kịp chỉnh trang mà vội vã lùi lại, bực bội nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân!”
Có nhiều người đang nhìn như vậy, nàng đường đường là Quốc sư lại bị đệ tử lôi kéo ôm ấp suýt ngã, còn đâu uy nghiêm nữa?
Sau khi ôm Trường Tuệ, tình trạng của Mộ Giáng Tuyết có vẻ đã khá hơn đôi chút, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn. Hắn quỳ trên mặt đất, che mặt lại, dường như vẫn chưa thể chấp nhận được những gì đã xảy ra trong kỳ thi võ: “Sư tôn, ta thật sự không cố ý…”
“Ta không hề muốn giết hắn, không hề…”
Các vị trưởng lão đứng một bên bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ dạy dỗ nhiều năm nên hiểu rõ Mộ Giáng Tuyết là người như thế nào, mấy người đều không tin Mộ Giáng Tuyết cố ý ra tay.
Nhưng, tại sao một thanh kiếm cùn vốn không thể làm người khác bị thương lại biến thành một thanh kiếm sắc bén giết người ngay lập tức, tại sao nó lại vừa vặn nằm trong tay hắn và cứa vào cổ Vương Hồ An, những điểm nghi vấn này cần phải được điều tra làm rõ.
“Nếu ngươi không cố ý giết người, vậy thanh kiếm sắc bén trong tay ngươi từ đâu mà có?” Có một vị trưởng lão đặt câu hỏi.
Mộ Giáng Tuyết không đáp.
Hắn chỉ nhìn Trường Tuệ, trên chiếc cổ dài trắng nõn có một vệt máu loang lổ, là máu của Vương Hồ An: “Sư tôn.”
Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Trường Tuệ đang giấu trong tay áo, bày ra dáng vẻ thành kính và yếu đuối: “Ta đã sửa đổi rồi, ta thật sự không cố ý làm Vương công tử bị thương, người có tin ta không?”
Trường Tuệ cảm thấy nhiệt độ từ ngón tay hắn lạnh buốt, nàng kín đáo liếc nhìn mặt dây chuyền hoa băng trên cổ tay, ngón út khẽ co lại nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của hắn: “Ta tin.”
Nàng bình thản nói: “Nhưng ngươi phải nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Khóe môi Mộ Giáng Tuyết vô cớ nhếch lên, khi bị Trường Tuệ bắt gặp, lại lập tức hạ xuống, hắn cúi mặt: “Ta chỉ muốn giải thích cho sư tôn nghe thôi.”
Đây là tật gì vậy? Chẳng lẽ chỉ tin tưởng mỗi nàng?
Trường Tuệ khẽ nhíu mày, tuy hơi không hiểu nhưng vẫn vẫy tay ra hiệu cho mấy vị trưởng lão ra ngoài trước.
Các vị trưởng lão cũng có cùng thắc mắc như nàng, vì một loạt hành động của Mộ Giáng Tuyết, một trong số họ đã đưa mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau lén lút của hai người, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị, luôn cảm thấy đôi sư đồ này có gì đó quái quái.
Dù không muốn, nhưng khi thấy Trường Tuệ lấy ra lưu ảnh thạch làm chứng cứ nên mấy người cũng không nói gì thêm.
“Giờ có thể nói rồi chứ?” Sau khi các trưởng lão rời đi, trong phòng giáo huấn chỉ còn lại Trường Tuệ và Mộ Giáng Tuyết.
Trong không gian u tối rất dễ để che giấu biểu cảm dần trở nên lạnh nhạt của Mộ Giáng Tuyết, hắn vẫn dùng giọng nói run rẩy, xây dựng lên hình tượng vô tội nhằm giành được sự tin tưởng tuyệt đối từ Trường Tuệ.
Lần này, hắn quyết không để Trường Tuệ phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào nữa.
…
Mộ Giáng Tuyết kể rằng, thanh kiếm dùng để tỷ thí là hắn tùy tiện chọn trong kho vũ khí, còn vì sao kiếm cùn lại biến thành kiếm sắc thì hắn không biết.
Sở dĩ hắn có hành vi tấn công trong lúc tỷ thí với Vương Hồ An là vì hai người đã xảy ra xích mích nhỏ trước đó, tất cả các thí sinh đều có thể làm chứng điều này. Còn về nguyên nhân xích mích, Mộ Giáng Tuyết im lặng không nói, ngược lại Tú Cầm đang chờ bên ngoài kho vũ khí đã đưa ra câu trả lời cho Trường Tuệ, vài thí sinh khác theo phe Thái tử cũng sẵn sàng làm chứng.
Nghe những lời dơ bẩn đó mà không tức giận thì là giả, Trường Tuệ còn hận không thể xé nát cái miệng thối tha của Vương Hồ An.
Nàng kiên nhẫn điều tra chứng cứ, đến kho vũ khí nơi Mộ Giáng Tuyết đã chọn kiếm. Ở đó, nàng lại tìm thấy hai thanh kiếm khác trông có vẻ cùn nhưng lại sắc bén, có vẻ chúng đã được cất giữ nhiều năm, chỉ là trước đó may mắn không bị các thí sinh chọn phải, lần này lại bị Mộ Giáng Tuyết chọn trúng.
Do đó, xét cho cùng, chuyện này là trách nhiệm của Học cung, nếu không phải Học cung quản lý kho vũ khí lỏng lẻo thì đã không xảy ra thảm kịch ngày hôm nay.
“Nhưng Mộ Giáng Tuyết có hành vi tấn công trong trận tỷ thí là sự thật…” Vị lão tiên sinh đã dạy dỗ Mộ Giáng Tuyết nhiều năm thở dài: “Vừa rồi bên ngoài có tin báo, tính mạng của Vương Hồ An đã giữ được, nhưng e rằng sau này sẽ không thể nói chuyện được nữa.”
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Tuy Vương Hồ An là đứa con duy nhất của Vương gia được vào Học cung, nhưng vì tính tình kiêu căng ngạo mạn, hay gây chuyện nên không được Đại tư mã yêu quý. Tuy nhiên, đệ tử của Trường Tuệ đã cứa cổ nhi tử của ông ta, chuyện này dù thế nào cũng làm ông ta mất mặt, Vương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Nhà hắn ta còn muốn thế nào?” Trường Tuệ lạnh lùng nói. “Nếu không phải Vương Hồ An mở miệng nói những lời dơ bẩn trước thì sao Mộ Giáng Tuyết có thể hành động bộc phát như vậy? Dù có tâu chuyện này lên Thánh thượng thì ông ta cũng không có lý, ta còn muốn hỏi xem ông ta đã dạy nhi tử mình như thế nào đây!”
Nhiều năm nay, Vương gia theo phe Triệu Nguyên Tề luôn tìm cách gây khó dễ cho sư huynh của nàng.
Trường Tuệ hiểu rõ bản tính của Đại tư mã, biết rằng nếu không lột được một lớp da của nàng thì ông ta sẽ không chịu bỏ qua, Trường Tuệ đều có thể đối phó được các chiêu trò nhưng nàng không thể chịu được việc bọn họ động đến Mộ Giáng Tuyết.
Nếu Mộ Giáng Tuyết có mệnh hệ gì thì nhiệm vụ của nàng phải làm sao đây?!
Trường Tuệ không phải là người hiền lành tốt bụng, nàng vốn dĩ không phải con người, dù là một linh thể thuần khiết nhưng nàng cũng có những quy tắc riêng của mình. Nếu Mộ Giáng Tuyết không cố ý giết người mà còn giúp nàng trút giận, vậy thì cái miệng thối của Vương Hồ An kia có trở thành kẻ câm thì cũng đáng đời.
“Tú Cầm.” Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện, tâm trạng Trường Tuệ khá hơn một chút.
Nàng sai Tú Cầm đưa Mộ Giáng Tuyết về Hàm Ninh Các trước, cố tình dặn dò: “Bảo hắn đóng cửa tự kiểm điểm, không có sự cho phép của ta thì không được bước ra khỏi phòng.”
Tú Cầm vâng lời, thấy Trường Tuệ không định đi cùng bọn họ về, tò mò hỏi: “Tôn toạ không về sao?”
“Ta rất muốn về.” Trường Tuệ vẫn còn chút oán giận.
Vốn dĩ nàng đã đủ bận rộn rồi, giờ lại càng thêm một đống việc chồng chất, nàng xoa xoa thái dương: “Nếu không xử lý xong mớ hỗn độn này cho Mộ Giáng Tuyết thì ta làm sao về được?”
Nàng phải đến chỗ Thánh Đức Nữ đế cáo trạng trước khi Đại tư mã vào cung, vì danh dự của Thái tử và Quốc sư, chắc chắn Nữ đế sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vương gia.
…
Đêm khuya, tại phủ Đại tư mã.
Nửa canh giờ trước, các y quan trong viện của Vương Hồ An mới rời đi sạch sẽ, cậu ta chầm chậm tỉnh lại, nhìn bóng dáng tên sai vặt bưng chậu nước rời đi, yết hầu phát ra những âm thanh khó nhọc, nhưng không một ai nghe thấy.
“Hộc hộc…” Cậu ta vẫn chưa chết!
Vương Hồ An gắng sức hít thở, nhớ lại từng cảnh tượng trên võ trường, lời đe dọa lạnh lẽo của Mộ Giáng Tuyết vẫn còn văng vẳng bên tai khiến cậu ta không kìm được mà rùng mình.
Những điều đó tuyệt đối không phải là ảo giác, quả nhiên Mộ Giáng Tuyết là kẻ tiểu nhân hai mặt! Ngày thường giả vờ quân tử nhã nhặn nhưng thực chất lại là một kẻ thần kinh ác độc giả nhân giả nghĩa!
Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là Mộ Giáng Tuyết cố ý hãm hại cậu ta! Chính hắn đã cố tình khiến cậu ta trở thành kẻ câm, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho Mộ Giáng Tuyết!
Trên cổ được băng bó bằng một lớp gạc dày, bất chấp cảm giác đau đớn như xé rách, Vương Hồ An run rẩy ngã xuống khỏi giường. Máu nhanh chóng thấm ra ngoài lớp gạc, gương mặt cậu ta trắng bệch không thể thốt ra tiếng kêu đau, chầm chậm bò đến trước bàn, cúi người và cầm lấy giấy bút.
Cậu ta phải viết những chứng cứ Mộ Giáng Tuyết đã hãm hại hắn!
Xì xì…
Trong lúc run rẩy cầm bút, một luồng khí đen lặng lẽ xuất hiện quấn quanh cổ tay cậu ta, kết thành một sợi dây thừng và phát ra âm thanh như rắn đang rít.
Tách.
Mực nhỏ ra từ đầu bút làm lem một góc giấy Tuyên Thành, bàn tay Vương Hồ An đang cầm bút bắt đầu trở nên tê dại và cứng đờ, cậu ta trơ mắt nhìn luồng sương đen đó ngưng tụ thành hình một con rắn đen, dùng đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta.
Xì xì—
Rắn đen nói tiếng người, lạnh lùng gọi tên cậu ta: “Vương… Hồ… An…”
Cái đầu tam giác đầy vảy vươn dài áp sát, cơ thể con rắn đen siết chặt cánh tay cậu ta, càng lúc càng siết chặt khiến da thịt hằn những vệt máu. Mặt rắn dí sát vào mặt cậu ta, phát ra giọng nói của Mộ Giáng Tuyết đầy âm hiểm: “Ngươi muốn sống không?”
“A—”
Một tiếng kêu thảm thiết khàn đục và tan vỡ vang vọng khắp phủ Đại tư mã.
Ngày hôm sau, mọi người đều biết, tiểu công tử Vương Hồ An của phủ Đại tư mã vì bị câm mà hóa điên, trở thành một kẻ ngốc không nói được, hành vi thất thường.
Hình phạt mà Nữ đế định giáng xuống trước đó lập tức được thu hồi mà chuyển sang Đại tư mã, từ đó Vương gia chìm vào im lặng một thời gian dài.
Mãi đến khi dọn dẹp xong mớ hỗn độn này, Trường Tuệ mới quay về Hàm Ninh Các.
Tuy đã giúp Mộ Giáng Tuyết dẹp yên hậu họa nhưng khi tĩnh tâm suy nghĩ kỹ, nàng vẫn cảm thấy chuyện này có điều gì đó mờ ám khó nói. Đặc biệt sau khi biết tin Vương Hồ An trở thành kẻ ngốc, cảm giác kỳ lạ này càng mạnh hơn, cho nên sau khi trở về, nàng không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến viện của Mộ Giáng Tuyết.
Thanh Kỳ nói rằng, mấy ngày nay Mộ Giáng Tuyết rất yên lặng, tuân theo lời dặn dò chưa từng bước ra khỏi sân viện, luôn ở trong phòng.
Qua ô cửa sổ chưa đóng, Trường Tuệ thấy hắn đứng trước bàn, một thân bạch y sạch sẽ không chút tì vết, cả người tắm mình trong ánh mặt trời nhưng lại toát ra cảm giác tiêu điều khó hiểu.
Không biết hắn cúi đầu nhìn thứ gì mà vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của Trường Tuệ.
Trường Tuệ bỏ ý định đẩy cửa đi thẳng vào, đi tới một góc khuất rồi biến mất không dấu vết. Khi xuất hiện trở lại, nàng đã là một tiểu thú có bộ lông mềm mại với đôi mắt tròn xoe, liếm liếm bộ lông xù của mình, vươn móng vuốt bay lên không trung trông như một quả cầu tuyết trực tiếp nhảy qua cửa sổ nơi Mộ Giáng Tuyết đang đứng.
Bốn chân tiếp đất, tiểu thú rơi xuống ngay trên chiếc bàn nơi hắn đang cúi đầu mà chăm chú nhìn.
