Chương 24: Thần khí Cư Chư Bất Tức
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Trường Tuệ cũng muốn tự hỏi chính mình rằng sao nàng lại ở đây?
Tại sao chỉ vì một thoáng mềm lòng mà ở lại cùng hắn?! Hành động này khác gì với việc lấy đức báo oán mà nàng căm ghét nhất?
Trường Tuệ hít sâu một hơi, ngón tay trắng nhợt đang siết cần cổ của Mộ Giáng Tuyết, nàng phải gắng hết sức mới kìm nén được ý niệm siết chặt cổ hắn, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo với Mộ Giáng Tuyết.
“Ta…” Giọng của nàng khẽ run rẩy, dừng lại một lát: “Nghe nói dạo này ngươi nghỉ ngơi không tốt nên bản tọa tới xem ngươi.”
Trường Tuệ tự nhủ với chính mình là phải bình tĩnh.
Khó khăn lắm nàng mới đi đến bước này, vất vả lắm mới lôi kéo ác hồn này về chính đạo, tuyệt đối không thể lúc thất bại vào lúc này. Suy nghĩ theo một hướng khác, nếu không phải vì nàng mềm lòng mà ở lại, e rằng cũng chẳng thể tìm được những mảnh ký ức này.
Tự an ủi mình như thế, Trường Tuệ cố gắng cử động ngón tay cứng đờ, mạnh mẽ biến động tác siết cổ thành động tác vuốt ve.
Thân nhiệt Mộ Giáng Tuyết lạnh như ngọc, cho dù mới vừa tỉnh giấc thì da thịt hắn vẫn không ấm áp như người thường, lòng bàn tay chạm vào một mảnh trơn mịn, tựa như đoạn tơ lụa thượng hạng, chỉ có điều tấm lụa này lại có thể cử động. Hắn khẽ ngửa cổ lộ ra mảng da thịt rộng hơn, ánh mắt mơ hồ khó hiểu nhìn về phía Trường Tuệ.
Dường như hắn không biết vì sao Trường Tuệ lại chạm vào cổ mình, nhưng cũng mặc cho nàng làm gì thì làm.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô vô hại ấy của hắn, chẳng hiểu sao Trường Tuệ lại càng thêm muốn siết chặt lấy hắn.
Để giấu đi hành vi giống biến thái của mình, ngón tay Trường Tuệ lướt thật nhanh qua cổ hắn, rồi đặt lên vạt áo lỏng lẻo.
“Đêm lạnh, chú ý giữ gìn thân thể.” Nàng tùy tiện giúp hắn khép lại vạt áo, che kín xương quai xanh cùng cổ gáy.
Thấy Mộ Giáng Tuyết vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng giật tay thoát khỏi cổ tay đang bị hắn giữ chặt, ngữ điệu có chút không vui: “Nhìn gì?”
Mộ Giáng Tuyết khẽ nghiêng đầu.
Mái tóc lòa xòa trượt dọc theo gương mặt hắn rơi xuống tận cổ áo, ánh mắt hắn dừng lại trên trán Trường Tuệ, rồi bất ngờ tiến lại lại gần thu hẹp khoảng cách. Trong lòng Trường Tuệ giật nảy, nhưng trên gương mặt vẫn không hề biểu cảm, chỉ ngồi thẳng bất động tại chỗ.
“Sư tôn.” Hắn đưa tay chạm vào ấn đường của nàng, pháp ấn hình ba cánh hoa đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tựa hồ chẳng ổn định.
Hắn cụp mi mắt xuống lo lắng hỏi: “Sư tôn cảm thấy không khỏe sao?”
Ở khoảng cách quá gần như vậy, Trường Tuệ thoáng ngửi thấy hương tuyết lạnh lẽo trên người hắn, dường như chỉ cần lại gần thêm một bước thì hắn có thể chạm đến gương mặt nàng.
Trường Tuệ cũng không quen với sự gần gũi ấy, không kìm được liền đưa tay đẩy hắn ra, khẽ nghiêng mặt đi: “Ta không sao.”
Pháp ấn loé sáng có lẽ là do cảm xúc của nàng dao động quá mạnh, lại thêm việc vừa nhặt được mảnh ký ức vỡ vụn.
Nói không có việc gì là nói dối, bởi vì khi lấy lại được mảnh ký ức, ấn đường của nàng đau nhức dữ dội như thể thật sự từng bị mũi tên xuyên thấu. Nhờ sự vuốt ve nhẹ nhàng của Mộ Giáng Tuyết mà cơn đau mới dần dịu bớt.
Sợ chính mình lại làm ra hành động mất kiểm soát, Trường Tuệ chẳng dám ở lại lâu thêm, chỉ để lại một câu ‘nghỉ ngơi cho tốt’ rồi vội vã rời đi.
Khi đi, nàng còn giả vờ kéo lại chăn gối cho Mộ Giáng Tuyết khiến hắn ngẩn người, sau đó khẽ cong môi cười với nàng: “Sư tôn cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Đừng để ta lo lắng.”
Trường Tuệ không đáp, trông bóng dáng rời đi có phần chật vật.
Đến khi hoàn toàn lấy được bình tĩnh và lý trí, nàng mới hồi tưởng lại đoạn ký ức vừa rồi, dần nhận ra trong đó có điều bất thường.
—Trong mảnh ký ức ấy, cây cung khổng lồ hình trăng khuyết trong tay Mộ Giáng Tuyết chính là thần khí Cư Chư, còn mũi tên mà Cư Chư bắn ra chính là Bất Tức.
Ngón tay nàng vô thức lướt qua dải lụa Vô Cấu quấn quanh cổ tay, Trường Tuệ nhớ ra rằng Cư Chư và Bất Tức không phải là thần khí gây sát thương, mà là pháp khí khống chế thời gian. Ở giới Linh Châu nhiều năm như vậy, tuy nàng không biết công dụng cụ thể của Cư Chư nhưng chưa từng nghe nói có người dùng nó để giết người cả, huống hồ…
Nếu hôm ấy Mộ Giáng Tuyết thật sự muốn giết nàng, vậy nàng làm sao có thể thoát chết và đến được phàm thế? Làm thế nào nàng lại còn có thể đối đầu cùng hắn ký kết khế ước nhiệm vụ?
Dù chẳng muốn nhớ lại, nhưng Trường Tuệ vẫn nhắm mắt lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối hữu dụng từ đoạn ký ức ấy.
Bên tai như lại vang lên tiếng lửa đỏ hừng hực, Trường Tuệ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn không thể chịu nổi của chính mình, nàng không thể quên được cảm giác đau đớn chấn động linh hồn đó, nhưng đó không phải là sự thoát ly của cái chết, mà là giống như… một loại xiềng xích của linh hồn nào đó bị vỡ tan.
Trong mơ hồ, dường như nàng còn trông thấy trên mặt đất hiện ra từng ánh sáng lấp lánh đang lưu chuyển, tạo thành đồ đằng kỳ dị tựa như trận pháp. Trước mắt nàng ngập tràn sắc đỏ, nàng quỳ gối trên mặt đất, dường như nghe thấy ai đó nói chuyện trong cảnh hỗn loạn:
“Ngươi xem, lồng giam đã nát.”
Trường Tuệ bừng tỉnh mở mắt, cho nên không phải Mộ Giáng Tuyết muốn giết nàng?
Nhưng đó không phải trọng tâm, trọng tâm chính là lồng giam là cái gì? Đồ đằng kỳ quái được tạo nên từ ánh sáng lấp lánh trên mặt đất là gì? Nếu Mộ Giáng Tuyết không có ý định giết nàng, vậy tại sao lại bắn mũi tên Bất Tức vào nàng, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vì sao Mộ Giáng Tuyết lại trở nên như vậy, và nàng đã thuyết phục hắn tách ác hồn ra rồi ký kết khế ước nhiệm vụ với nàng bằng cách nào?
Một loạt câu hỏi quanh quẩn trong đầu khiến Trường Tuệ ôm đầu đau đớn đến cực điểm, hận không thể ngay tức khắc nhớ lại toàn bộ ký ức đã mất.
Nhưng phong ấn ký ức lại vô cùng kiên cố, thậm chí vượt quá năng lực vốn có của bản thân nàng, có thể thấy quyết tâm khi xưa nàng tự tay phong tỏa ký ức ấy lớn đến mức nào.
Rốt cuộc là loại ký ức thế nào mới khiến nàng tự ra tay tàn nhẫn với chính mình như vậy? Sắc mặt Trường Tuệ trắng bệch, mơ hồ nhận ra có điều không ổn. Thế nhưng, cho dù nàng gấp gáp thế nào thì mảnh ký ức đã bị phong toả cũng chẳng mở ra được, nàng chỉ đành tạm gác chuyện này xuống, tự trấn an bản thân rằng không nên vội vã.
Ít nhất, nàng đã xác nhận được Mộ Giáng Tuyết vốn dĩ không muốn giết nàng, nghiệt đồ mà nàng nuôi dạy vẫn chưa điên cuồng đến mức giết sư.
Nàng ép bản thân phải thả lỏng, chỉ có như vậy mới có thể cười gượng trước mặt Mộ Giáng Tuyết. Cũng may lại có việc khác làm nàng phân tán sự chú ý, đôi chân của Triệu Nguyên Lăng đã khôi phục ngày một khả quan hơn.
Vào đúng ngày cuối cùng trước thời hạn sáu tháng, Triệu Nguyên Tề ‘nhất quyết’ không chịu về cung nay đã trở lại.
Trải qua nhiều năm lưu lạc trong chùa miếu, thiếu niên ngông cuồng ngày xưa đã khoác bộ áo cà sa trắng toát, tay cầm chuỗi Phật châu như đã gội rửa hết thảy sát khí, dáng người cao lớn lại gầy đi rất nhiều.
Vừa trông thấy Thánh Đức Nữ đế, hắn ta liền khóc lóc quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi lã chã từ hốc mắt phải, dùng đôi mắt giả bằng viên châu đen trống rỗng vĩnh viễn nhìn Nữ đế, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu, nhi thần đã trở về.”
Nếu chẳng biết rõ những thủ đoạn mờ ám hắn ta giở trò sau lưng, e rằng Trường Tuệ đã bị hắn ta lừa rồi.
Đặc biệt là khi Triệu Nguyên Tề trông thấy Hoàn Lăng, hắn ta còn quỳ lạy nhận tội, diễn cảnh hối hận và áy náy đến mức còn chút tôn nghiêm nào, thành công lấy được thiện cảm của một đám người. Thánh Đức Nữ Đế an ủi nói: “Tề nhi đã trưởng thành rồi.”
Trường Tuệ khẽ hừ lạnh trong lòng.
Ở nơi không ai chú ý, nàng thấy ánh mắt Triệu Nguyên Tề đẫm lệ lạnh lẽo nhìn nàng, trong hốc mắt chứa viên châu đen âm tà u ám.
Đúng là Triệu Nguyên Tề đã trưởng thành.
Hiểu được cách che giấu dã tâm cùng sát khí và trở nên càng đáng sợ hơn.
Đến ngày cuối cùng của kỳ hạn nửa năm, dưới sự chứng kiến của mọi người, Triệu Nguyên Lăng khoác lên mình y phục hoa lệ đứng dậy từ xe lăn, bước từng bước lên thảm đỏ đi vào chính điện, đứng bên cạnh Thánh Đức Nữ đế.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Trường Tuệ, đôi chân của y đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ những ngày mưa gió sẽ đau nhức không chịu nổi thì ngày thường có thể đi lại giống như người thường, chạy nhảy cũng không thành vấn đề.
Kể từ đây, ngôi vị Thái tử của Triệu Nguyên Lăng coi như đã vững vàng, triều đình bắt đầu có những đợt sóng ngầm nổi lên.
Có lẽ hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, chẳng bao lâu, Nữ đế mắc cơn bệnh không lớn không nhỏ, cùng với sự xuất hiện của tuyết mùa đông, chứng đau đầu của bà ta lại tái phát, ngày càng ảnh hưởng đến việc thường triều nên giao cho Thái tử thay mình xử lý triều chính.
Việc này khiến nhiều phe cánh bất mãn từ nhiều phía và việc ngấm ngầm gây rắc rối là điều không thể tránh khỏi, kỳ lạ chính là phía Triệu Nguyên Tề lại hoàn toàn không có động tĩnh càng khiến Trường Tuệ phải cảnh giác.
“Phải tăng cường cảnh vệ.”
Đêm khuya, trong thư phòng ở cung Thái tử, Trường Tuệ chống cằm chau mày: “Sự việc bất thường chắc chắn có vấn đề, hiện giờ hắn ta án binh bất động, chắc chắn sau này sẽ có động thái lớn.”
Triệu Nguyên Lăng ngồi đối diện nàng, trong tay cầm tấu chương còn chưa phê duyệt, nghiêm túc lắng nghe lời nàng: “Ta đã tăng thêm nhân lực trong cung, bên cạnh Nữ đế cũng đã bày phòng thủ, vài ngày tới ta sẽ tìm cơ hội cài thêm một nhóm mật thám vào.”
Trường Tuệ vẫn không yên tâm: “Bao năm nay Triệu Nguyên Tề ẩn thân trong chùa miếu học được không ít tà thuật, bên cạnh hắn ta còn có một tên có tu vi cao thâm, nếu kẻ này ra tay thì e rằng những người này khó mà chống giữ nổi.”
Nàng lo lắng đến mức đôi má phúng phính dồn lại, trông chẳng khác nào chú sóc nhỏ căng má tích trữ đồ ăn, vẫn không yên tâm: “Ta vẫn nên điều thêm người từ trong Các đến đây mới được.”
Triệu Nguyên Lăng khẽ cong môi, cầm lấy quả hải đường ngọt trên án thư đưa cho nàng, giọng điệu mang theo ý cưng chiều: “Được, cứ để muội sắp xếp.”
“Nhưng đừng điều đi quá nhiều thuật sĩ, để tránh khiến cho hắn ta cảnh giác.”
Trường Tuệ gật đầu liên tục, há miệng cắn một miếng to, chẳng hề giữ chút phong thái Quốc sư mà người ngoài vẫn kính ngưỡng.
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
“Ngọt quá.” Thấy nàng chẳng buồn đưa tay, cứ thế ngậm lấy quả trong tay Triệu Nguyên Lăng mà cắn, khiến y thoáng sinh ra ảo giác như đang đút cho một động vật nhỏ ăn vật, vô tình cảm giác Trường Tuệ trước mặt cực kỳ giống Tuế Tuế đang khẽ vẫy đuôi làm nũng.
Khi Trường Tuệ lại há miệng cắn thêm một miếng, y hơi dùng sức nhét cả quả vào miệng nàng, khẽ bật cười: “Tự cầm đi, ta còn phải phê duyệt tấu chương.”
Nhìn chồng tấu chương chất cao trên án thư, lúc này Trường Tuệ mới chợt nhận ra mình đã làm chậm trễ thời gian của sư huynh: “Còn nhiều như vậy… phải xử lý xong trong đêm nay sao?”
Triệu Nguyên Lăng khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Sáng mai thường triều phải xử lý rồi.”
Trường Tuệ liền gục xuống bàn, trong cơn mơ hồ lại nhớ về quá khứ, ở giới Linh Châu, khi Hoàn Lăng còn là chưởng chấp (*) của Thần Kiếm Tông cũng thường xuyên bận rộn đến tận đêm khuya, Trường Tuệ sẽ hóa thành hình thú cuộn tròn trên đầu gối y ngủ gật, thỉnh thoảng Hoàn Lăng mệt mỏi sẽ xoa đầu nàng: “Đôi khi thật sự ghen tỵ với muội.”
(*) Chưởng chấp: người nắm giữ quyền lực, kiểm soát
Trường Tuệ cũng rất ghen tỵ với chính mình, ghen tỵ bản thân có sư huynh tốt, còn ghen tỵ sư huynh có sư muội tốt như thế, ngày nào cũng bầu bạn với y đến tận khuya.
“Sư huynh…” Cảm xúc dâng trào, Trường Tuệ định ở lại thì có vài tiếng gõ cửa vang lên: “Điện hạ, Quốc sư đại nhân, Giáng Tuyết công tử cầu kiến.”
Hắn đến làm gì?
Triệu Nguyên Lăng xoay xoay cổ tay tê mỏi, khẽ lắc đầu: “Muộn thế này còn chưa trở về, e rằng đồ đệ của muội lo lắng rồi.”
“Về đi.” Y trêu chọc đuổi người: “Nếu còn ở lại đây không chịu đi, lát nữa Thanh Kỳ và Tú Cầm sẽ tới đòi người mất.”
Nhớ tới quan hệ hiện giờ giữa họ, Trường Tuệ đành phải nuốt lời định nói xuống, chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng.
“Khoan đã.”
Vừa mới đứng dậy, Triệu Nguyên Lăng lại gọi nàng, tay chỉ về đĩa quả ngọt trên bàn: “Đem cái này về đi.”
Nghĩ tới Hoàn Lăng vốn chẳng ưa vị ngọt, Trường Tuệ khẽ ngẩn ra: “Những thứ này… không phải là huynh cố ý chuẩn bị cho muội chứ?”
Triệu Nguyên Lăng không buồn ngẩng đầu: “Không phải, là để cho Tuế Tuế ăn.”
Tuế Tuế thần bí, thường thì mấy tháng cũng chẳng lộ diện, chờ nó đến ăn thì e rằng những quả này đã hỏng từ lâu rồi, huống chi chẳng phải nàng chính là Tuế Tuế sao?
Dẫu đã mang thân phàm nhân, nhưng cái tính hay nói ngược của Hoàn Lăng không hề thay đổi, nghĩ một đằng nói một nẻo, Trường Tuệ nghe xong liền bật cười một tiếng, tâm tình lập tức sáng sủa: “Vậy muội nhận thay Tuế Tuế nhé.”
Nàng ôm cả đĩa lưu ly cùng quả ngọt tinh nghịch ghé sát: “Nhân tiện, thay Tuế Tuế cảm tạ Thái tử ca ca.”
Triệu Nguyên Lăng không nhịn nổi ý cười, khẽ khụ vài tiếng: “Mau đi đi.”
“…”
Từ trong thư phòng ấm áp bước ra, Trường Tuệ mới hay ngoài trời đã đổi sắc.
Chẳng rõ tự khi nào, trên không trung lất phất từng hạt tuyết nhỏ, mặt đất ẩm ướt trơn trượt, trong gió phảng phất mũi dao lạnh buốt.
Mộ Giáng Tuyết che ô đứng dưới gốc cây, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng mắt nhìn sang.
Thiếu nữ mặc váy trắng ngà, dường như tâm tình rất tốt, bước được vài bước đã không nhịn được mà nhảy nhót. Trong lòng ôm một đĩa quả ngọt, mỉm cười nhẹ nhàng khép cửa lại, nếu không phải bên ngoài còn có thị vệ thì chắc ngàng đã vui đến mức nhảy nhót tại chỗ, nụ cười bên môi mãi chẳng tan đi.
Gió lạnh lùa tới, nàng khẽ nghiêng người che chở đĩa quả trong lòng, tà váy cũng theo gió tung bay.
Có lẽ cảm thấy như thế không còn sự uy nghiêm nên nàng vội vàng đè vạt váy xuống, rõ ràng vui mừng nhưng lại cố mím môi khiến khóe miệng hơi cong lên, chẳng còn giả vờ nghiêm nghị như thường ngày.
Đây mới chính là dáng vẻ chân thực nhất của nàng.
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết rơi xuống tà váy phấp phới kia, thầm nghĩ hẳn là nàng hợp với y phục tươi sáng rực rỡ hơn, có điều như vậy thì thiếu nữ này không còn chút uy nghiêm nào của bậc Quốc sư nữa.
Khi Trường Tuệ đưa mắt nhìn tới, Mộ Giáng Tuyết mở miệng gọi: “Sư tôn.”
Hắn bước ra từ trong bóng tối, cầm ô đến dưới hiên, nghiêng phần lớn tán ô về phía bậc thềm, đưa tay về phía nàng: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Trường Tuệ thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn khuôn mặt Mộ Giáng Tuyết, lại cúi đầu ngó xuống bậc thang dưới chân.
Chỉ khi đứng trên bậc thềm, nàng mới có thể ngang tầm mắt với Mộ Giáng Tuyết, hắn lại cao hơn rồi sao?!
Nhìn bàn tay Mộ Giáng Tuyết đưa ra, nàng không hiểu rõ lắm, tưởng hắn muốn học theo tiểu thái giám đỡ Nữ đế xuống bậc thềm, liền ngập ngừng lật lòng bàn tay của hắn lên, đặt tay mình lên mu bàn tay hắn.
Mộ Giáng Tuyết khựng lại.
Trường Tuệ khó hiểu: “Sao vậy?”
Tuyết rơi lất phất không ngừng, theo tán ô tí tách rơi xuống, bên trong và bên ngoài ô như thể ngăn cách thành hai thế giới.
Gió đêm thổi tung vạt áo choàng bằng lông thú tinh xảo của Mộ Giáng Tuyết để lộ những hoa văn thêu tinh xảo, hắn dừng lại rồi cong môi: “Không có gì.”
Ngay sau đó, hắn lật cổ tay, trực tiếp nắm chặt bàn tay đang đặt trên mu bàn tay mình vào lòng bàn tay, ôn tồn giải thích: “Đêm tuyết đường trơn, sư tôn cẩn thận dưới chân.”
Trường Tuệ: “…”
Hình như nàng đã hiểu lầm ý của hắn rồi.
