Chương 28: Hành trình Tuyết Sơn 2

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Trường Tuệ bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức.

Trời đã tối, dạ minh châu trong xe ngựa bị tấm màn dày che khuất chỉ còn sót lại chút ánh sáng mờ ảo chiếu sáng một khoảng nhỏ. Trường Tuệ khẽ cử động chiếc cổ đang mỏi nhừ, than nhẹ một tiếng, lập tức có một đôi tay đỡ lấy: “Sư tôn sao vậy?”

Trường Tuệ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, nhờ Mộ Giáng Tuyết đỡ nàng ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mệt mỏi rã rời, một lúc sau mới dần tỉnh táo, nàng mới nhận ra đoàn xe đã dừng lại, trong cỗ xe rộng rãi giờ chỉ còn lại sư đồ hai người.

Dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết ôn hòa giải thích: “Chúng ta đã vào bắc cảnh, liên tiếp mấy trận bão tuyết đã phong kín con đường dẫn đến Tuyết Sơn, Thái tử điện ra lệnh cho chúng ta nghỉ ngơi tại nơi này một đêm.”

“Ta đã ngủ lâu vậy sao?” Trường Tuệ sửng sốt, vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đoàn xe đã tiến vào thành trấn gần đó, dưới trời bão tuyết, khắp nơi trắng xóa, đường phố chất đầy tuyết dày vắng bóng người qua lại, nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, cảnh tượng này chẳng khác nào đại yêu gây hoạ năm xưa.

Mộ Giáng Tuyết không đáp, chậm rãi đậy nắp lư hương rồi rót một chén trà nóng: “Sư tôn uống trà không?”

Đúng là Trường Tuệ hơi khát nước, bèn đưa tay cầm lấy chén trà hắn đưa, dòng nước ấm áp tràn vào miệng khiến nàng không khỏi rụt người vào trong chăn, vươn tay kéo tấm chăn phủ lên cao hơn. Lúc này nàng mới phát hiện mình đang đắp y phục của Mộ Giáng Tuyết, chất vải mềm mại đã bị nàng vò nhăn nhúm trong vô thức, thậm chí còn có một góc bị nàng đè dưới đầu gối.

“…” Trường Tuệ giả vờ ho nhẹ, lặng lẽ kéo áo khoác trên người ra.

Đoàn xe đã dừng lại, Thanh Kỳ và Tú Cầm đều ra ngoài sắp xếp chỗ ăn ở, tiếng ồn ào bên ngoài cũng từ đó mà ra. Một lúc sau, Tú Cầm co chân chạy về, bị lạnh đến mức vừa nhảy vừa run: “Giáng Tuyết công tử, bên ngoài…”

Vừa vén rèm lên đã thấy Trường Tuệ ngồi thẳng với gương mặt vô cảm, Tú Cầm phản ứng một chút rồi đổi lời: “ Tôn… tôn tọa.”

Trường Tuệ nâng chén trà trong tay: “Bên ngoài thế nào?”

Gương mặt nhỏ của Tú Cầm đã đỏ ửng vì lạnh, nàng ta vừa hà hơi vừa đáp: “Người của chúng ta quá nhiều, khách điếm gần đây không đủ chỗ nên chỉ có thể xếp năm người chung một gian phòng mà tạm nghỉ ngơi thôi.”

Thấy tuyết càng lúc càng dày, chỉ cần có chỗ tránh gió tuyết là được, Trường Tuệ vốn không câu nệ, khẽ gật đầu: “Vậy thì mấy người chúng ta chung một phòng.”

Tú Cầm tự nhiên tính luôn Mộ Giáng Tuyết vào, vừa đếm ngón tay vừa nói: “Tính thêm cả Thanh Kỳ… như vậy vẫn còn dư ra một người.”

Nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên Trường Tuệ đứng dậy bước ra ngoài, thấy nàng mặc phong phanh, Tú Cầm vội ngăn lại: “ Tôn tọa, ngài đi đâu vậy? Ngoài kia lạnh lắm, ngài cũng nên khoác thêm mấy lớp áo chứ.”

Hai chân Trường Tuệ giẫm lên nền tuyết dày cứng, cơn gió lạnh thốc thẳng vào mặt khiến nàng nghẹt thở, hơi thở vừa thoát ra đã hóa thành từng hạt sương trắng mịt mờ.

Cách đó không xa, Triệu Nguyên Tề và Triệu Nguyên Lăng cũng đã xuống xe ngựa, trên người khoác lông cáo dày cộp. Nghe Triệu Nguyên Lăng hạ lệnh năm người một phòng, Triệu Nguyên Tề cười nhạo nhưng cũng không hề phản đối: “Hay là hoàng huynh ở cùng một gian phòng với ta?”

Không đợi Triệu Nguyên Lăng đáp, sau lưng đã vang lên thanh âm lạnh nhạt của thiếu nữ: “Không cần.”

Trường Tuệ bước đến trước mặt Triệu Nguyên Lăng, nắm lấy cánh tay y rồi nói: “Thái tử điện hạ ở cùng một gian với ta.”

Đúng lúc Mộ Giáng Tuyết ôm áo khoác bước xuống xe nghe thấy câu này, hàng mi dài khẽ run, hắn ngước mắt nhìn thẳng phía trước, nghe thấy Triệu Nguyên Tề cười châm biếm: “Đúng là Quốc sư đại nhân không thèm che giấu luôn.”

“Đã nghe đồn từ lâu, Quốc sư và hoàng huynh tình thâm sâu đậm, xem ra chẳng sai chút nào.”

Nghe rõ ác ý ẩn trong câu nói của Triệu Nguyên Tề, sắc mặt Triệu Nguyên Lăng thoáng biến đổi, y đang định mở lời thì Trường Tuệ cắt ngang: “Không thân thiết với huynh ấy thì thân thiết với ngươi chắc?”

“Rốt cuộc những lời đồn kia từ đâu mà ra, ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn ta mới phải, giờ phương bắc gặp nạn, quốc gia nguy cấp, thay vì cứ mãi để ý mấy chuyện vụn vặt này, chi bằng điện hạ nghĩ xem làm thế nào mới có thể giải nguy ở phương bắc đi.”

Nói xong, không để Triệu Nguyên Tề có cơ hội mở miệng, nàng lập tức kéo cánh tay Triệu Nguyên Lăng: “Hoàng huynh, chúng ta đi.”

Thấy sắc mặt âm trầm của Triệu Nguyên Tề, Triệu Nguyên Lăng cũng theo nàng rời bước, chỉ là sau khi đi xe mới nhẹ nhàng thở dài: “Muội không nên dây vào hắn ta.”

Trường Tuệ bất mãn: “Rõ ràng là hắn ta chọc ta trước.”

Nói cho cùng, Triệu Nguyên Tề quả thực đáng ghét, rõ ràng hai người ghét nhau như chó với mèo, mỗi lần nàng gặp Triệu Nguyên Tề còn chẳng buồn đáp lại, vậy mà hắn ta cứ trêu chọc nàng mới được, như thể nếu không khiến Trường Tuệ nổi giận mắng một trận thì hắn ta cảm thấy khó chịu trong người.

“Sao lại mặc ít thế này?” Nhận ra y phục trên người Trường Tuệ quá phong phanh, Triệu Nguyên Lăng khẽ kéo nàng sát lại bên mình.

Y còn chưa kịp cởi áo khoác của mình ra thì đã có một chiếc áo choàng lông trắng dày cộp trùm lên người Trường Tuệ, không biết Mộ Giáng Tuyết đã bước đến phía sau hai người từ lúc nào, hắn rũ mi xuống: “Sư tôn, phòng đã chuẩn bị xong.”

Đoàn người của họ bao trọn mấy khách điếm xung quanh, biết được bọn họ là quân đội cứu trợ phương bắc nên có không ít nhà dân tình nguyện nhường phòng mình, nhưng vì để an toàn nên Triệu Nguyên Lăng đã từ chối.

Năm người một gian phòng, viên quan phụ trách sắp xếp vốn không tính Triệu Nguyên Lăng và Trường Tuệ vào, không nỡ để mấy vị quý nhân chen chúc cùng người khác, sau cùng chính Triệu Nguyên Lăng lên tiếng mọi người đối đãi như nhau thì mới sắp xếp thế này.

Bôn ba cả ngày, đêm đã khuya, bởi vì Trường Tuệ đã ngủ quá lâu trên xe ngựa nên nàng nhường giường cho hai nha hoàn, Thanh Kỳ và Tú Cầm nào dám ngủ, cứ nhìn Mộ Giáng Tuyết rồi lại nhìn Triệu Nguyên Lăng. Triệu Nguyên Lăng đứng khoanh tay bên cửa sổ, thấy hai người e dè thì mỉm cười: “Không cần bận tâm đến chúng ta, các ngươi cứ nghỉ đi.”

Trường Tuệ ngồi bên bàn, chống cằm nhìn y: “Huynh không buồn ngủ sao?”

Triệu Nguyên Lăng khẽ lắc đầu: “Có thư từ phương bắc đến, dị tượng bên đó xảy ra liên tục, đã có không ít bách tính bỏ mạng rồi.”

Sao mà y có thể ngủ được?

Nụ cười trên mặt Trường Tuệ cũng dần tắt, nỗi lo lắng trong lòng nàng không kém hơn y.

Nàng tìm một chỗ yên tĩnh tránh khỏi tầm mắt của mọi người để gieo quẻ lần nữa, kết quả vẫn như trước: chuyến đi Tuyết Sơn lần này đại hung, nàng thử tìm phương pháp hóa giải, sau cùng chỉ còn hiện ra ba chữ.

“Đi một mình?” Nhìn ba chữ phá cục hiện trên quẻ, Trường Tuệ chìm sâu trong suy tư.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Trường Tuệ chưa kịp quay đầu đã nghe thấy một tiếng thở dài vang lên, ngay sau đó là một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người: “Lúc nào sư tôn cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình, trời lạnh thế này, không sợ bản thân đóng băng sao?”

Lúc nào cũng phải để hắn theo sau khoác y phục cho nàng.

Trường Tuệ nghe vậy thì sờ mũi: “Ta không có thói quen đó.”

Là người tu hành, cái lạnh bình thường chẳng thể tổn hại nàng, hơn nữa xưa nay nàng không ưa những loại y phục làm hạn chế hành động như áo khoác.

Ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu lên có thể thấy sương mù mênh mông trong bóng đêm, ánh trăng bị mây mù che khuất khiến đêm bão tuyết càng sâu tối hơn thường. Thấy Mộ Giáng Tuyết cũng ngồi xuống bậc thang theo nàng, nàng nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Ngươi không ngủ?”

Mộ Giáng Tuyết lắc đầu: “Thái tử điện hạ ra ngoài bàn việc quân sự, ta ở trong phòng không được hay cho lắm.”

Dù sao, Thanh Kỳ và Tú Cầm đã vất vả suốt một ngày, cũng cần được nghỉ ngơi.

Trường Tuệ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: “Vậy thì ngươi ở đây ngồi với ta một lúc.”

Mộ Giáng Tuyết cong môi cười: “Được.”

Hắn vốn chẳng phải người nói nhiều, phần lớn thời gian đều im lặng, sẽ không khiến Trường Tuệ thấy phiền. Mà Trường Tuệ cũng chẳng phải kẻ hay lảm nhảm, huống chi khi quẻ đại hung hiện ra, nàng càng không có tâm trạng nói chuyện, chỉ chống cằm nghĩ về chuyện của bản thân.

Hai người cứ thả lòng theo suy nghĩ riêng hồi lâu, lâu đến mức Trường Tuệ cho rằng Mộ Giáng Tuyết đã ngủ rồi thì bất chợt nghe thấy hắn khẽ gọi: “Sư tôn.”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Trường Tuệ khôi phục lại tinh thần: “Sao vậy?”

Mộ Giáng Tuyết cúi đầu nhìn xuống mặt đất, dường như đã do dự rất lâu: “Người… thích Thái tử điện hạ sao?”

Trường Tuệ sững sốt, ngỡ như mình nghe lầm: “Ngươi, sao ngươi lại hỏi vậy?”

Khóe môi Mộ Giáng Tuyết khẽ cong lên: “Bên ngoài đều đồn rằng sư tôn và Thái tử điện hạ có tư tình, ta biết đây là giả nên không tin. Nhưng ta có mắt, nhìn ra được sự khác biệt trong thái độ của sư tôn đối với Thái tử điện hạ, cho nên vẫn luôn muốn biết… rốt cuộc sư tôn nghĩ thế nào?”

Rốt cuộc nàng có thích sư huynh không?

[Tuệ Tuệ, muội… thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?]

Ký ức quay về ngày Hoàn Lăng bệnh nặng mới tỉnh dậy, nghe tin Trường Tuệ muốn gả cho y, khi ấy gương mặt sư huynh tái nhợt như tờ giấy, chẳng hề vui mừng chút nào.

[Tuệ Tuệ thích sư huynh.]

[Ta muốn thành thân với sư huynh, chỉ cần giúp huynh thanh tẩy âm sát khí trên người, như vậy huynh sẽ không còn lo lắng về tính mạng nữa.]

[Sư huynh, huynh không vui sao? Huynh… không muốn cưới ta?]

Khi đó, Hoàn Lăng chỉ lặng lẽ dùng đôi mắt vô hồn, im lặng nhìn nàng. Mãi đến khi Trường Tuệ dè dặt quỳ bên giường y, nắm lấy tay y thì mới hỏi: “Muội không ngại thành thân với ta là vì không nỡ để huynh chết, hay là không nỡ để Hoàn Lăng chết?”

“Khác nhau sao?” Sư huynh chính là Hoàn Lăng mà.

Trường Tuệ không hiểu, cho đến giờ vẫn chẳng hiểu ẩn ý trong lời nói của Hoàn Lăng, nhưng đến ngày đại lễ hợp tịch, khi nàng khoác hỷ phục đỏ thẫm bước từng bước trên đường thấu ý vị ẩn sâu trong lời Hoàn Lăng. Nhưng đến ngày đại lễ tịch hợp, khi nàng khoác giá y đỏ thẫm, từng bước đi trên Thiên Địa Hôn Đạo, trong đầu chỉ vang vọng câu hỏi của Hoàn Lăng: “Tuệ Tuệ, muộn có thích ta không?”

Không phải tình cảm huynh muội, mà là tình cảm nam nữ, nàng có khao khát ôm hôn y không?

Trường Tuệ khó lòng diễn tả tâm trạng bản thân khi ấy, nàng bước đi trên đường, phía trước không xa chính là sư huynh đang chờ trong đại điện, thế nhưng nàng lại miên man suy nghĩ về Mộ Giáng Tuyết. Bởi vì ký ức bị phong ấn nên nàng đã quên đi quá nhiều chuyện, nhưng vẫn còn nhớ rõ tâm tình phức tạp của mình khi ấy. Hình như nàng giận Mộ Giáng Tuyết, chắc hẳn là vướng bận chuyện Mộ Giáng Tuyết giận dỗi phản bội tông môn chăng?

Giờ đây câu hỏi này lại được Mộ Giáng Tuyết hỏi lại lần nữa, Trường Tuệ chớp mắt, mơ hồ cảm giác ngoài sư huynh ra thì trong ký ức của mình, Mộ Giáng Tuyết cũng từng hỏi những lời gần giống thế, chỉ là nàng không nhớ nữa.

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Câu hỏi này vẫn khiến nàng khó trả lời, nàng nhíu mày thấy Mộ Giáng Tuyết vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình, mơ hồ thốt ra: “Là thích.”

Mộ Giáng Tuyết nghe vậy liền ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn nàng: “Là thích kiểu nào?”

“Sư tôn thật sự muốn gả cho hắn làm Thái tử phi sao?”

Câu này khiến Trường Tuệ nghẹn lại: “Thích thì nhất định phải gả sao?”

Bởi trận đại hôn huỷ diệt giới Linh Châu, Trường Tuệ đã có sự bài xích với chuyện cưới gả nên đè nén sự bất mãn: “Ta không gả, huynh ấy là a huynh, gả cho huynh ấy thì vẫn là a huynh của ta, cho nên tại sao ta lại phải gả!”

“Trên thế gian này ta thích rất nhiều người, chẳng lẽ đều phải gả cho từng người một sao?”

Ngụy biện.

Lời ấy hoàn toàn đã làm lệch khỏi ý ban đầu của Mộ Giáng Tuyết, thế mà từng câu từng chữ của Trường Tuệ lại hợp tình hợp lý chẳng hề chột dạ chút nào.

Nhìn đôi mắt Trường Tuệ mang theo sự tức giận, Mộ Giáng Tuyết khẽ nheo mắt, mơ hồ như đã nhận ra điều gì.

“Được.” Hắn đã tìm được câu trả lời từ đáp án của Trường Tuệ. Khóe môi không tự chủ được mà cong rộng thêm, hắn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng: “Sư tôn đừng giận, người không thích thì ta sẽ không hỏi nữa.”

“Người nói đúng, không phải cứ thích là cần phải cưới gả.”

Ý nàng nói như vậy sao?

Trường Tuệ đưa tay xoa ấn đường, đầu lại bắt đầu đau nhức, bèn thấp giọng nói: “Ta không hề nổi giận, chỉ là không thích nhắc đến chuyện cưới gả, nếu không có gì bất ngờ thì cả đời này ta sẽ không thành thân nữa.”

Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết chợt lóe sáng, chú ý đến chữ then chốt: “Nữa?”

Trường Tuệ tiếp tục xoa giữa lông mày, nói cho có lệ: “Lỡ lời.”

“Tóm lại ta sẽ không thành thân.” Đại hôn ở giới Linh Châu đã thành bóng ma trong lòng nàng, chỉ cần Hoàn Lăng được bình an mà không cần dùng đến nàng thì nàng cũng chẳng thành thân để rước thêm phiền toái.

Khi Triệu Nguyên Lăng bàn xong chính sự trở về, Trường Tuệ và Mộ Giáng Tuyết vẫn còn ngồi bên ngoài.

Hành lang vắng lặng, bên ngoài lan can là từng mảnh tuyết lả tả rơi. Thiếu nữ khoác áo lông dày cộm, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nghiêng dựa vào thiếu niên bên cạnh. Thấy nàng cứ mải miết xoa ấn đường, Mộ Giáng Tuyết liền nghiêng người gần hơn, hỏi: “Sư tôn thấy khó chịu sao?”

Trường Tuệ yếu ớt đáp: “Hơi đau đầu.”

“Để ta xem thử.” Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, Mộ Giáng Tuyết liền chú ý đến do nàng xoa bóp mà xung quanh pháp ấn màu xanh biếc đã đỏ ửng, lan rộng thành mảng lớn. Ngón tay hắn vừa định chạm vào, Trường Tuệ lập tức gạt tay ra: “Cho ngươi xem thì ích gì? Ngươi có thể khiến nó bớt đau được sao?”

Suy cho cùng, cơn đau đớn này có liên quan đến hắn.

Càng đến gần đỉnh Tuyết Sơn phương bắc, pháp ấn giữa trán nàng lại càng đau đớn dữ dội, lúc này đã đau đến mức choáng váng mơ hồ, tâm tình cũng dần nặng nề.

Nhìn ra được sự khó chịu của Trường Tuệ, hắn khẽ kéo nàng vào trong lòng mà không để lộ dấu vết gì, cánh tay vòng qua vai Trường Tuệ để nàng dựa vào bờ vai mình: “Đúng là ta vô dụng, chẳng thể khiến sư tôn dễ chịu hơn, chỉ có thể cho sư tôn mượn bờ vai này.”

Khi Trường Tuệ nghiêng đầu đặt lên vai hắn, ngón tay của Mộ Giáng Tuyết cố tình vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của nàng, cúi mặt xuống: “Nhưng ta sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ để che gió chắn mưa cho sư tôn, dù sau này sư tôn gặp phải hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ là bầu trời cuối cùng của người.”

Chỉ cần nàng quay đầu lại, hắn sẽ ở đó.

Giọng nói của Mộ Giáng Tuyết quá nhỏ khiến Trường Tuệ chẳng nghe rõ, nàng khó chịu nhắm mắt lại, vẫn chưa cảm nhận được sự đến gần của Triệu Nguyên Lăng.

Cách một khoảng, Triệu Nguyên Lăng cũng không nghe được hai người trò chuyện điều gì, y chỉ nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết ôm nghĩa muội của y vào lòng, mà sắc mặt của nghĩa muội y lại lộ rõ vẻ mệt mỏi ngoan ngoãn, hình ảnh hài hoà ấm áp này lại mang theo nét quỷ dị khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Chỉ cần gần thêm một chút nữa là Mộ Giáng Tuyết sẽ hôn lên má Trường Tuệ…

Tách, tách.

Bông tuyết rơi xuống tán ô, Triệu Nguyên Lăng thu ô lại, chậm rãi bước lên hành lang.

Nhận thấy y đã đến gần, Mộ Giáng Tuyết ngẩng mặt mỉm cười với y, siết chặt cánh tay ôm lấy Trường Tuệ: “Thái tử điện hạ.”

“Thân thể của sư tôn không được khỏe nên không tiện hành lễ, mong điện hạ đừng trách.”

“…”

Trời vừa hửng sáng, bão tuyết vẫn không ngớt, ngay cả chút ánh sáng mờ ảo cũng mang theo khí lạnh thấu xương.

Con đường dẫn đến đỉnh Tuyết Sơn đã bị tuyết phong tỏa, vẫn chẳng thể đi lại được, mọi người buộc phải chọn đường vòng, dị thú có thể đi nghìn dặm một ngày, thế nhưng đi vòng vèo nên chậm hơn hai ngày so với kế hoạch, đợi đến khi bọn họ đến đỉnh Tuyết Sơn thì thị trấn nhỏ dưới chân núi đã không còn người sống.

Toàn bộ trấn đều bị bão tuyết đóng băng lại, có rất nhiều bách tính hoảng sợ chạy trốn, còn chưa kịp rời đi đã bị gió tuyết đông thành tượng băng. Họ đứng trên đường phố với đủ mọi hình dáng khác nhau, có người bị đóng băng trong nhà, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài lớp băng, trống rỗng và vô định.

“Bọn họ… còn sống không?” Tú Cầm bị cảnh tượng này dọa sợ, không biết là rét hay sợ hãi mà toàn thân run rẩy.

Cái lạnh lẽo ở chân núi đã vượt quá giới hạn chịu đựng của người thường, một đoàn người tiến vào trấn, ai nấy đều bọc kín mít áo gió từ đầu tới mặt.

“Thật thú vị.” Nhìn thị trấn đóng băng trước mắt, Triệu Nguyên Tề hứng thú dâng cao, sau đó đưa tay đẩy ngã một tượng băng chắn đường, tiếng “rắc rắc” vỡ vụn thành từng mảnh.

Nơi này đã không thể ở được nữa, dù trên núi tuyết hiểm trở nhưng giờ thị trấn dưới núi cũng không an toàn. Sau một hồi cân nhắc, Triệu Nguyên Lăng hạ lệnh: “Trực tiếp lên núi đi.”

“Sư tôn?” Thấy Trường Tuệ còn đang thất thần nhìn tượng băng, Mộ Giáng Tuyết khẽ gọi một tiếng, đồng thời nắm lấy cánh tay nàng.

Trường Tuệ giật mình: “Sao vậy?”

Mộ Giáng Tuyết đáp: “Thái tử điện hạ nói trực tiếp lên núi.”

“Được… được.” Suốt dọc đường tâm trạng của Trường Tuệ nặng nề, chỉ cảm thấy pháp ấn giữa chân mày lại bắt đầu đau đớn.

Trong đầu toàn là quẻ tượng vừa bói được, khi đoàn người hùng hậu lên núi, cuối cùng Trường Tuệ cũng hạ quyết tâm. “Mộ Giáng Tuyết.”

Nàng nắm lấy tay Mộ Giáng Tuyết, ánh mắt lại dõi về phía Triệu Nguyên Lăng đang dẫn đầu: “Ta có một việc muốn nhờ ngươi.”

“Giúp ta chăm sóc a huynh, đừng để Triệu Nguyên Tề thừa cơ mà lợi dụng.”

Mộ Giáng Tuyết dừng bước, nghe ra sự bất thường trong lời nói của Trường Tuệ, liền siết chặt tay nàng: “Sư tôn muốn đi đâu?”

Trường Tuệ hít sâu một hơi, gượng cười: “Tốc độ của các ngươi quá chậm, ta định đi trước một bước lên núi thám thính tình hình.”

Để lại một bình luận