Chương 30: Ngươi muốn hại chết nàng sao?
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Tính công kích của thần khí mãnh liệt, vừa dụ dỗ Trường Tuệ lại gần chiếm hữu lại vừa đánh nàng trọng thương.
Dưới sự dao động của luồng linh lực mạnh mẽ, Trường Tuệ bị đánh bay khỏi mặt nước, nàng cảm nhận được mình trôi nổi trong dòng khí rất lâu nhưng lại chẳng thể mở mắt để tự cứu lấy bản thân.
Thần khí Cư Chư tiến vào cơ thể nàng không ngừng nghỉ, có lẽ là cảm ứng được luồng uy áp quen thuộc nên ấn pháp ba cánh hoa quấn quýt trên trán Trường Tuệ lại sáng rực, bất diệt, đưa nàng cuốn vào giới Linh Châu đang sụp đổ.
Tách tách—
Là tiếng lửa cháy dữ dội đốt mọi thứ thành tro.
Tuyết đỏ bay ngợp trời, tấm lụa che hỷ trướng bị cháy rách tả tơi bay lượn trong không trung, từ phía xa vọng lại tiếng gầm thét của Long Tổ hoang dã.
Trường Tuệ ngã quỵ xuống đất, cảm giác đau đớn từ ấn pháp trên trán khiến nàng run rẩy choáng váng. Nàng ôm lấy trán đau đến mức co quắp, lần này nàng không tỉnh lại vì đau, mà từ trạng thái mơ màng đã cố gắng lấy lại ý thức, cuối cùng nàng đã nhìn rõ luồng sáng mờ ảo mà trước đó nàng không hiểu, chúng tạo thành những đồ đằng và bùa chú chằng chịt bao vây nàng ở giữa.
… Đây là cấm trận từ Cổ Giới.
Rốt cuộc Mộ Giáng Tuyết muốn làm gì?
Từ khoé mắt, một màu sắc rực rỡ hiện lên, là Mộ Giáng Tuyết đang bước trên những đồ đằng đó đi đến trước mặt nàng, hắn vẫn nắm chặt cung thần Cư Chư, chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của nàng và hỏi: “Đau không?”
Trường Tuệ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, rõ ràng là đau đến không nói nên lời, nhưng vẫn cứng cỏi đáp lại: “Để ta bắn ngươi một mũi tên thì ngươi sẽ tự cảm nhận được thôi.”
Mộ Giáng Tuyết lắc đầu, cười một cách bất đắc dĩ: “Nó không làm ta bị thương được.”
Cư Chư không thể làm tổn thương bất cứ ai, nhưng lại có thể làm trọng thương Trường Tuệ.
Cùng lúc ấn pháp trên trán Trường Tuệ nứt toạc, những làn sương đen bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất, điên cuồng lao về phía Mộ Giáng Tuyết, chúng xuyên qua cơ thể hắn, bao bọc lấy hắn, ngưng tụ thành luồng khí đáng sợ. Dường như Mộ Giáng Tuyết không cảm thấy gì, đôi mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trường Tuệ, khẽ cong khoé môi: “Là người đã trêu chọc ta trước.”
“Người giam cầm ta, thuần phục ta, nhưng giờ lại vì người khác mà vứt bỏ ta, Trường Tuệ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy… Người thực sự nghĩ ta dễ tính sao?”
Trường Tuệ hoàn toàn không hiểu Mộ Giáng Tuyết đang nói gì, nhưng Trường Tuệ trước khi mất trí nhớ đại khái đã hiểu.
Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, không phải vì đau đớn mà vì một cảm xúc khó tả khác. Chẳng hiểu nghĩ đến điều gì, nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Ngươi làm vậy là đại nghịch bất đạo!”
“Thế nào là đạo?” Mộ Giáng Tuyết lại gần bóp lấy cằm nàng, buộc nàng phải ngước mắt lên. “Đạo do ai định?”
Đôi mắt xinh đẹp của hắn tràn đầy vẻ châm biếm: “Người gả cho Hoàn Lăng, đó chính là đại đạo chính nghĩa mà người theo đuổi sao?”
Có phải vì không yêu… nên nàng mới luôn có nhiều lý do để qua loa lấp liếm cho hắn?
Ầm!!!
Trời đất bắt đầu rung chuyển, có một thứ gì đó đáng sợ đang xé toạc hư không, cố gắng lấn vào giới Linh Châu đã ổn định này.
Lốc xoáy màu đen phía sau Mộ Giáng Tuyết ngày càng lớn dần, ngưng tụ thành gió và sấm sét, Trường Tuệ dần không còn cảm nhận được những cảnh vật xung quanh nữa. Dưới áp lực mạnh mẽ, nàng mở to hai mắt nhìn thứ đang ló ra từ trong vòng xoáy, bên tai chỉ còn lại giọng nói lạnh lẽo của Mộ Giáng Tuyết.
“Chi bằng để ta dẫn người xem thế nào mới là đạo chân chính?”
[Tuế Tuế!]
[Tỉnh lại đi Tuế Tuế, muội có nghe thấy tiếng của ta không?] Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, kéo Trường Tuệ ra khỏi quá khứ nặng nề sắp sụp đổ.
Trường Tuệ cố hết sức mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hoàn Lăng, những chuyện ở giới Linh Châu ùa về khiến nàng đỏ mắt: “A huynh…”
“Ta…” Ta làm sai sao?
Vì cứu y mà nàng chọn gả cho y, liệu có thật sự đã làm sai?
Rốt cuộc nàng đã trêu chọc Mộ Giáng Tuyết bằng cách nào, vì sao đồ đệ đang êm đẹp lại có lòng thù hận lớn đến thế? Nàng phải làm sao để xoay chuyển một thế giới đã sụp đổ?
Ý thức của nàng chỉ tỉnh lại trong khoảnh khắc rồi lại bị kéo vào quá khứ dài đằng đẵng, nặng nề. Nàng thấy chính mình rũ mắt, mệt mỏi bước đi trên hành lang quanh co của Thần Kiếm Tông. Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng giật mình quay đầu lại thấy một thiếu niên bạch y tuấn tú.
“Sao vậy?” Nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tiểu đồ đệ ngày thường luôn dịu dàng và hay cười, giờ đây đôi mắt lại đen kịt nhìn chằm chằm vào nàng: “Bọn họ nói người sắp thành hôn.”
Trường Tuệ không phản bác, trầm mặt cúi đầu xuống: “Ta phải cứu Hoàn Lăng.”
Nàng nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của thiếu niên: “Người thích hắn?”
Vấn đề này đã có vô số người hỏi nàng, chỉ cách đây không lâu, Hoàn Lăng cũng hỏi, giờ đến cả đồ đệ của mình cũng hỏi như vậy, thiếu nữ vốn đã phiền muộn càng mất kiên nhẫn hơn: “Đúng vậy! Ta thích huynh ấy! Không ai có thể ngăn cản ta gả cho huynh ấy, ta nhất định phải cứu sư huynh!”
Khung cảnh trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo và đẫm nước, mờ đến nỗi Trường Tuệ không còn nhìn rõ khuôn mặt Mộ Giáng Tuyết. Cảnh tượng lại chuyển đổi, là Trường Tuệ tát vào mặt hắn, nàng hoảng sợ lùi về phía sau, che miệng không dám tin: “Mộ Giáng Tuyết, ngươi điên rồi!”
Hắn điên rồi sao?
Hắn có biết mình đang làm gì không!
Hắn làm vậy là đại nghịch bất đạo! Rốt cuộc là hắn là sư tôn hay nàng là sư tôn, hắn có tư cách gì mà quản nàng!
Ảo ảnh tràn ngập những lời chất vấn hoảng hốt của chính nàng. Đây là một đoạn ký ức đã bị Trường Tuệ phong ấn, giờ đây Trường Tuệ đã mất trí nhớ không biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng mơ hồ nhìn chính mình vẫn còn đang lo lắng lùi lại, nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Hắn im lặng hòa vào ánh hoàng hôn rực rỡ, cuối cùng biến mất khỏi ảo ảnh của nàng.
Trường Tuệ chìm vào bóng tối vô tận. Ý thức cuối cùng của nàng là tuyết rơi trắng trời. Lúc này Mộ Giáng Tuyết đã thoát khỏi tà mà, hắn che ô đi cùng nàng trên con đường trong cung. Hắn cởi chiếc áo khoác trên người khoác lên vai nàng, nhướng mày: “Thế này người còn lạnh không?”
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, Trường Tuệ thở ra màn sương mỏng manh hoà giữa hai người, trong hô hấp tràn ngập hương Tuyết Hải.
Nàng lắc đầu, bèn thấy Mộ Giáng Tuyết cong môi cười, đôi mắt lấp lánh phản chiếu gương mặt nàng, có hít vào hương tuyết lạnh lẽo.
Nàng lắc đầu, liền thấy Mộ Giáng Tuyết cong môi cười, đôi mắt lấp lánh phản chiếu gương mặt nàng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như Trường Tuệ đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng rồi nó lại vụt qua.
Ngoài ảo cảnh, trên đỉnh Tuyết Sơn.
Sau khi con thú nhỏ màu trắng thốt ra tiếng người, Triệu Nguyên Lăng lập tức kinh ngạc.
Nó vừa gọi y là gì?
Nó gọi y là… a huynh?!
Nhìn thấy pháp ấn ba cánh hoa trên trán con thú nhỏ, Triệu Nguyên Lăng cau mày, cánh tay ôm lấy con thú bắt đầu cứng lại và run rẩy. Y nghĩ đến một khả năng nào đó, rồi lại nhanh chóng phủ nhận: “Không, không thể nào.”
Từ từ thu cánh tay lại, Triệu Nguyên Lăng khẽ lẩm bẩm: “Tuyệt đối không thể.”
“Tuế… Tuế Tuế…”
“Tuế Tuế.” Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng ngày càng lạnh, Triệu Nguyên Lăng ôm chặt nó vào lòng, cởi chiếc áo chống lạnh của mình ra bọc lấy nó, rồi đưa nó vào một hang động nhỏ hẹp để ẩn nấp.
Bên ngoài hang động gió lạnh gào thét, kèm theo tiếng kêu của dị thú lúc gần lúc xa.
Triệu Nguyên Lăng xử lý vết thương đơn giản, che giấu mùi máu tanh, trong cơn giá rét cố nặn ra một lá bùa, nó sẽ dẫn đường cho thuộc hạ của y tìm đến.
Cầu mong bọn họ đừng đến quá trễ.
…
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Thuộc hạ của Triệu Nguyên Lăng và Mộ Giáng Tuyết tìm đến cùng một lúc.
Một con rắn vảy đen ánh lên hàn quang ẩn hiện trong tuyết, di chuyển nhanh chóng, một đội binh lính mặc giáp cứng đuổi theo lá bùa đã cháy được một nửa mà đến. Khi thấy bóng người đột ngột xuất hiện giữa nền tuyết, bọn họ theo bản năng rút đao ra: “Ai!”
Dưới chiếc mũ trùm, một lọn tóc đen mượt như tơ lụa rũ xuống, Mộ Giáng Tuyết ngước mặt lên nhìn thấy vị tướng quân dẫn đầu đang cảnh giác nhìn mình: “Thì ra là Giáng Tuyết công tử.”
“Ngài đến đây làm gì?”
Đã tìm thấy bảo vật muốn tìm, con rắn đen trườn qua eo hắn, quấn vào cổ tay rồi hoá thành một làn sương biến mất không dấu vết. Mộ Giáng Tuyết khẽ nhấc cánh tay, ánh mắt lướt qua cửa hang bị che giấu không xa: “Đương nhiên là tìm sư tôn của ta.”
Công Tôn tướng quân nhíu mày, cũng nhìn thấy lá bùa rơi bên ngoài cửa hang.
“Thật trùng hợp, điện hạ nhà ta cũng ở chỗ này.” Công Tôn Hàn Văn lạnh nhạt đáp lại.
Trước mắt đội ngũ chia làm ba phe, phe của Triệu Nguyên Tề đã ra tay, dù biết Hàm Ninh Các vốn cùng phe với bọn họ nhưng mà hiện giờ Quốc sư đại nhân bặt vô âm tín, không rõ sống chết, Hàm Ninh Các lại do thiếu niên này nắm quyền, ở giữa núi tuyết bao quanh này, y không thể không đề phòng cảnh giác.
Nhìn nhóm người của Hàm Ninh Các vội vã chạy đến, tay đang nắm chuôi đao của Công Tôn Hàn Văn không dám lơi lỏng, bước nhanh đến trước cửa hang động.
“Điện hạ!” Y quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”
Gió tuyết giữa núi rừng gào thét, trong tiếng rít gào bên trong hang động lại i ắng không một tiếng động.
Công Tôn Hàn Văn nghi hoặc ngẩng đầu, chắp tay ôm quyền, lớn tiếng hô lại một lần nữa: “Điện hạ…”
“Ngươi làm gì!”
“Công tử—” Lời còn chưa dứt, Mộ Giáng Tuyết cách đó vài bước đã mất kiên nhẫn, giữa tiếng binh lính rút đao rầm rầm, hắn bước nhanh tới, vén tấm vật liệu che chắn cửa hang lên.
Cùng với tiếng soạt vang lên, tuyết dày rơi xuống lả tả, để lộ cảnh tượng bên trong hang. Mộ Giáng Tuyết đứng sững tại chỗ, nghe thấy tiếng hít khí từ phía sau, ngay cả Công Tôn Hàn Văn cũng bật đứng dậy, ngẩn người nhìn hai người trong hang động: “Cái, cái này…”
Đây là tình huống gì?!
Trong hang động chật hẹp, thú nhỏ mà Triệu Nguyên Lăng cởi áo ngoài ra bọc kín và ôm chặt, chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành hình người. Nàng nhắm nghiền hai mắt, tựa vào vai Triệu Nguyên Lăng và ôm nhau ngủ, tư thế thân mật khiến người ta không khỏi suy đoán.
Triệu Nguyên Tề bị dị thú vây lại tấn công nên đến chậm một bước, trên người hắn ta còn dính máu tươi chưa khô, sau khi nhìn thấy vòng người vây quanh cửa hang, hắn ta khẽ nguyền rủa vài câu, cố gắng kiềm chế sát khí đang bừng bừng mà chậm rãi bước tới.
“Ồ.” Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn ta nheo mắt, siết chặt thanh kiếm trong tay: “Đây là tình huống gì thế này?”
Lúc này ba nhóm người đã tề tựu, hắn ta âm thầm tính toán xem người của mình có bao nhiêu phần thắng để tiêu diệt hết đám phiền phức này. Hắn ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu giờ không ra tay thì sẽ hoàn toàn mất hết cơ hội.
Đúng lúc định hành động, Triệu Nguyên Lăng đang hôn mê bất tỉnh cảm nhận được sự ồn ào bên ngoài thì chậm rãi mở mắt.
“Điện hạ, người tỉnh rồi…” Công Tôn Hàn Văn mừng rỡ, muốn bước lên nhưng lại có điều e ngại, ánh mắt lướt qua vòng tay của y.
Cả người Triệu Nguyên Lăng cứng đờ, vẫn còn hơi mơ màng. Cùng lúc ý thức dần hồi phục, y nhớ ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu. Con thú nhỏ bé, yếu ớt ban nãy đã biến mất, người đang tựa vào lòng y lúc này chính là Trường Tuệ đã mất tích bấy lâu.
“Tuế Tuế…”
“Tuệ Tuệ.” Đến lúc này, y không còn lý do gì để tự lừa dối mình nữa.
Quốc sư đại nhân của Bắc Lương Quốc, thiếu nữ thần bí với thuật pháp cường đại ấy không phải là người… mà là yêu.
Nghĩa muội của y được hóa hình từ một con linh thú, mà ở thế gian này, ai ai cũng có thể diệt trừ yêu tà, chỉ cần là yêu tà thì bất kể thiện ác đều bị tiêu diệt.
Chỉ là… tại sao lại biến trở lại hình người đúng vào lúc này cơ chứ?
Một bóng râm phủ xuống trước mắt, Triệu Nguyên Lăng ngây người ngước lên, thấy Mộ Giáng Tuyết cúi người sát lại, vòng tay qua eo thiếu nữ định ôm nàng lên. Triệu Nguyên Lăng theo bản năng siết chặt cánh tay, ý nghĩ “không phải người mà là yêu” trong đầu y bị sự hoảng loạn thay thế. Dù Trường Tuệ là yêu, dù nghĩa muội của y đã lừa dối cả Bắc Lương Quốc thì y cũng không thể giao nàng ra.
Tuyệt đối không thể để người thứ hai biết bí mật này.
“Giao nàng cho ta.” Thấy Triệu Nguyên Lăng ngăn cản, động tác của Mộ Giáng Tuyết khựng lại.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo không chút ánh sáng, hắn nhìn Triệu Nguyên Lăng, thốt ra câu lạnh lẽo: “Ngươi muốn hại chết nàng sao?”
Nghĩ đến điều gì đó, Triệu Nguyên Lăng từ từ buông thõng tay xuống.
Thực ra dù buông tay hay không buông tay, y và Trường Tuệ đều đã rơi vào tình thế không thể kiểm soát, một khi trở về hoàng thành thì điều chờ đợi họ sẽ là sóng gió kinh hoàng.
