Chương 33: Ta phải gả cho a huynh
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.
Có lẽ bởi tâm sự chồng chất, hoặc cũng bởi thần khí trong cơ thể đang quấy phá nên sau khi từ điện Thánh Đức Hoàng hậu bước ra, Trường Tuệ luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong đầu nàng đều là chuyện rắc rối ở Bắc Lương khiến nàng suýt nữa quên cả mục đích thật sự của mình khi tới phàm thế này, mãi cho đến khi nàng mơ hồ bước ra khỏi đại điện, nhìn thấy Mộ Giang Tuyết đang đứng đợi bên ngoài.
Không biết thiếu niên đã lặng lẽ đứng trong gió lạnh đợi nàng từ bao giờ, chú ý thấy tay nàng vẫn nắm chặt chiếu ban hôn, ánh mắt Mộ Giáng Tuyết mơ hồ đã hiểu ra điều gì đó. Sau một hồi trầm mặc thì đi tới kéo tay nàng, cầm tay trái khuyên nàng: “Không sao đâu.”
Giọng hắn trở nên vô cùng dịu dàng “Muốn lay chuyển được ý định của đế vương thật sự không dễ, nếu không muốn gả thì chúng ta nghĩ cách khác là được.”
Hắn ngỡ rằng nàng muốn gả cho Triệu Nguyên Lăng giống như đã hứa với hắn, trước khi diện kiến Thánh Đức Nữ đế, Trường Tuệ cũng từng nghĩ cuộc ban hôn này vô cùng hoang đường, định sẽ tìm cách từ hôn.
Nhưng sau khi nghe lời của Thánh Đức Nữ đế, biết được gánh nặng đằng sau cuộc ban hôn này, dù thế nào thì nàng cũng chẳng thể mở miệng nói ra hai chữ “không muốn” nữa.
Trong cổ họng nghẹn lại như có vật chắn ngang, trong lòng thì hổ thẹn bất lực vô cùng.
Trường Tuệ đã chẳng còn nhớ rõ mình phản ứng ra sao, chỉ biết lúc nàng lấy lại tinh thần thì dùng lý do bế quan để tránh mặt Mộ Giáng Tuyết.
Mấy ngày nay, Trường Tuệ vẫn biết Mộ Giáng Tuyết vẫn kiên nhẫn đợi ngoài cửa, nhưng nàng chẳng biết phải đối diện như thế nào. Trong lúc bực bội, nàng đã nổi giận hứa rằng ‘Nếu không có chuyện gì bất ngờ’, mà nay nàng đồng ý hôn sự này là do bị ép buộc, đương nhiên phải tính là điều bất ngờ rồi. Sao cứ phải tự nhận mình là người thất hứa rồi chột dạ mà trốn tránh như vậy chứ.
Là sư tôn nên nàng làm việc đều có lý do, cần gì phải quan tâm đến tâm trạng của đồ đệ!
Nhưng khi chuẩn bị mở cửa nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết, nàng không khỏi nhớ lại hình ảnh hắn cầm ô khoác áo cho nàng trong đêm tuyết. Ở giới Linh Châu, trước hôn lễ, Mộ Giáng Tuyết cũng từng dịu dàng như thế; chỉ là sau đó mọi thứ bỗng chốc tan biến.
Chẳng lẽ nàng lại vì sự cao ngạo mà không quan tâm đến cảm xúc của đồ đệ rồi giẫm lên vết xe đổ ở giới Linh Châu sao?
Nghĩ đến nghiệt đồ tàn bạo và nguy hiểm trong ký ức, Trường Tuệ bỗng lạnh buốt khắp người, cúi đầu khom lưng.
Trong những ngày đóng cửa tịnh tâm, không phải lúc nào Trường Tuệ cũng chỉ nghĩ đến chuyện hôn ước, mà phần lớn thời gian là dốc sức áp chế Cư Chư Bất Tức trong người.
Có lẽ vì cảm nhận được hơi thở của Mộ Giáng Tuyết nên dị vật trong người nàng càng lúc càng náo động, trước mắt Trường Tuệ không có pháp khí nào để phong ấn nó nên đành lấy chính cơ thể mình làm vật chưa áp chế, khiến tinh thần và tu vi bị hao tổn nghiêm trọng.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Trường Tuệ đã gầy rộc đi đáng kể, tuy biết Cư Chư Bất Tức vốn không gây tổn thương cho người, nhưng Trường Tuệ rất hiểu sức mạnh của nó, cũng biết nó đáng sợ nhường nào khi nằm trong tay của Mộ Giáng Tuyết. Giới Linh Châu bị sụp đổ cũng là do vật này chiếm một nửa ‘công lao’.
Để tránh cho phàm giới này biến thành giới Linh Châu thứ hai, Trường Tuệ tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào tay Mộ Giáng Tuyết.
Nếu chỉ dựa vào việc áp chế đơn thuần thì thần khí thượng cổ này phá thân nàng mà ra ngoài cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, vì phong ấn triệt để thần khí trong cơ thể nên Trường Tuệ đã dựng một trận phong ấn lớn trên người mình, với bản lĩnh tu vi hiện tại của nàng thì việc áp chế và phong ấn cũng phải mất nhiều ngày, cũng coi như là một lần bế quan chân chính.
Nàng vốn nghĩ rằng Triệu Nguyên Lăng sẽ tìm đến Hàm Ninh Các tìm nàng, nhưng y lại đến chậm hơn nàng tưởng, nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt của y trên đường về thành, dẫu Trường Tuệ đoán được nguyên nhân nhưng vẫn hơi tức giận nên quyết định giữ im lặng.
Mãi cho đến khi Mộ Giáng Tuyết suýt nữa đã đuổi người về.
“Là Thái tử điện hạ tới sao?” Giọng nói của Trường Tuệ tỏ vẻ xa cách.
Trong phòng, vị Quốc sư đại nhân vốn dùng giọng điệu xa cách kia đang nằm bò trên bàn trang điểm, vừa vò rối tóc vừa dụi mắt để người trong gương trông thật tiều tuỵ. Đến khi vừa ý nàng mới đặt mông ngồi xuống trước cửa sổ, ho khan một tiếng rồi cất lời: “Cho huynh ấy vào đi.”
Khi Triệu Nguyên Lăng bước vào, xoay người khép cửa lại, Trường Tuệ lặng lẽ nhìn y trong gian phòng thiếu ánh sáng, mặt mày tái nhợt.
Nàng chưa kịp buông lời oán giận với y rằng ‘Bị đối xử lạnh nhạt bao nhiêu này như vậy ta còn tưởng a huynh không cần ta nữa rồi chứ?’, Triệu Nguyên Lăng nhìn thấy nàng thì thay đổi sắc mặt, bước đến gần nàng: “Sao sắc mặt lại kém như vậy? Là vết thương cũ lại tái phát?”
Trường Tuệ ngẩn người, bao nhiêu lời chuẩn bị nói ra bỗng hóa mây khói, nàng chỉ thốt được một câu gượng gạo: “Huynh, huynh còn biết quan tâm đến muội à?”
Trong lòng Triệu Nguyên Lăng lo lắng cho sức khỏe của nàng, hơi bất đắc dĩ: “Sao ta lại có thể không quan tâm đến muội?”
Y ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt đôi má gầy guộc tái nhợt của nàng: “Mới vài ngày thôi sao muội lại khiến bản thân thành ra như vậy? Đã mời y quan khám bệnh chưa?”
Thân thể Trường Tuệ không có vấn đề gì, chẳng qua là do Cư Chư Bất Tức cứ lăn lộn không thôi.
Nàng mới cố ý bày ra bộ dạng chật vật để khiến Triệu Nguyên Lăng đau lòng, nào ngờ chính mình cũng mỏi mệt đến cực điểm, lại còn bày ra dáng vẻ tiều tuỵ dẫn đến doạ Triệu Nguyên Lăng hoảng sợ.
Khoảnh khắc ấy, dường như Triệu Nguyên Lăng đã hoà làm một với Hoàn Lăng của giới Linh Châu, người sư huynh đã nuôi nấng không để nàng bị tổn hại một sợi tóc, y ôm nàng vào lòng và dịu dàng an ủi, rồi lại tự trách: “Là lỗi của ta.”
“Là a huynh không bảo vệ được muội.”
Nhìn xem, thật ra tình cảm giữa họ chưa bao giờ thay đổi.
Sống mũi Trường Tuệ cay cay, hơi hối hận vì vừa rồi đã tuỳ hứng trêu đùa y.
“Muội không sao.” Không muốn người tốt như a huynh phải thêm lo lắng, Trường Tuệ vỗ lưng y, ngượng ngùng giải thích: “Vừa rồi trêu huynh thôi.”
Vừa dứt lời, căn phòng u ám trở nên sáng ngời xua đi bao nhiêu buồn tẻ vừa rồi.
Thấy sắc mặt của Trường Tuệ tốt hơn không ít, Triệu Nguyên Lăng mới yên lòng, nhận ra mình vừa bị Trường Tuệ chọc ghẹo nên y vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay chọc nhẹ lên trán nàng, nhưng lại không dùng quá nhiều sức: “Muội thật là…”
Trường Tuệ mặc kệ y chọc, khẽ lên tiếng biện hộ: “Là ai không để ý đến muộn suốt quãng đường về?”
Triệu Nguyên Lăng thở dài: “Ta chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi.”
Trường Tuệ vốn đơn thuần nên chẳng nhìn rõ được lòng người, rất nhiều chuyện đều không cân nhắc kỹ lưỡng mọi việc, nhưng với tư cách a huynh của nàng nên luôn phải quan tâm đến nàng nhiều hơn cả.
Trước khi trở về, Triệu Nguyên Lăng đã lường trước được chuyện xảy ra ở Tuyết Sơn không thể giấu được, y lường trước được trong kinh thành sẽ có những lời đồn đại vớ vẩn, chắc chắn là có tai mắt trong đội ngũ báo tin cho Thánh Đức Nữ đế, chính vì vậy mà đoán trước được cuộc ban hôn này.
Y và Trường Tuệ vốn chỉ là tình huynh muội, không phải là tình yêu, huống hồ bọn họ ở trên Tuyết Sơn đều trong sạch, nhưng lại không thể chối cãi được gì.
Trên đường trở về, ở trước mặt mọi người, điều duy nhất mà Triệu Nguyên Lăng có thể làm là giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ mong Thánh Đức Nữ đế có thể thông qua hành động của y mà nhìn rõ được tâm tư của y, tránh tạo ra trường hợp xấu nhất, kết quả vẫn vô ích.
Thánh Đức Nữ đế nhìn xa trông rộng hơn y, dù Triệu Nguyên Lăng có cố gắng thế nào cũng không thể xoay chuyển được mọi chuyện, cuối cùng hôn sự giữa y và Trường Tuệ vẫn bị định đoạt một cách vô lý như vậy.
“Muội…” Nghĩ đến đó là đau đầu, Triệu Nguyên Lăng bất lực: “Tuệ Tuệ, muội thật sự quyết tâm gả cho ta sao?”
Trường Tuệ hơi do dự rồi khẽ gật đầu: “Hôn sự lần này không liên quan đến tình yêu, mà là vì Bắc Lương.”
Đương nhiên Thánh Đức Nữ đế nói với Trường Tuệ những lời này thì cũng sẽ nói tương tự như vậy với Triệu Nguyên Lăng, y không vô tư như Trường Tuệ, cũng không tin cái gọi là quẻ tượng xấu, y chỉ tin vào bản thân mình mà thôi.
“Nếu Bắc Lương gặp đại nạn thì cũng là do ý trời, cho dù có ba đến bốn đại cao thủ hợp sức cũng chẳng thể xoay chuyển, huống hồ một cuộc hôn sự có thể cứu vãn cái gì?”
Triệu Nguyên Lăng vẫn luôn cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn: “Hôn nhân không phải chuyện đùa, làm Hoàng hậu cũng không dễ dàng như vậy, muộn không cần phải gánh vác tất cả gánh nặng của Bắc Lương, nếu sau này ta kế vị thì cũng sẽ cân nhắc đến những chuyện này.”
Nói như vậy nhưng điều quan trọng nhất là: “Vậy huynh có thể khiến bệ hạ huỷ bỏ mối hôn sự này sao?”
Hay y nhẫn tâm từ chối tâm nguyện cuối cùng của một mẫu thân không còn nhiều thời gian?
Triệu Nguyên Lăng trầm mặc.
Một lúc sau, y nói: “Chỉ cần muội nói không muốn gả thì ta sẽ nghĩ cách.”
Nếu chuyện dễ dàng đến thế thì Trường Tuệ đã không suy sụp như vậy khi rời khỏi điện của Nữ đế.
“Thôi vậy.” Trường Tuệ không muốn làm Triệu Nguyên Lăng khó xử, nàng cam chịu số phận: “Cứ làm theo ý của bệ hạ đi.”
Cùng lắm thì trước đại hôn lấy thân phận Hoàng hậu để giúp a huynh giữ vững triều đình, thanh trừng đảng phái của Triệu Nguyên Tề và các gian thần, sau đó thì nàng hoà ly với a huynh. Nghĩ đến đó, Trường Tuệ nói ra cho y nghe, càng nghĩ càng cảm thấy cách này được, như vậy cũng có thể giải thích với Mộ Giáng Tuyết.
Triệu Nguyên Lăng nghe xong thì nghẹn họng.
“Tuệ Tuệ…” Y nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi: “Hôn nhân đối với muội có ý nghĩa gì?”
Trường Tuệ ngơ ngác chớp mắt, vô thức lặp lại lời nói: “Có ý nghĩa gì?”
Triệu Nguyên Lăng nhìn ánh mắt nàng thay đổi, nhớ đến bản thể mà mình nhìn thấy trên đỉnh Tuyết Sơn thì chợt hiểu ra điều gì đó: “Vừa đi vừa tính vậy.”
Còn hơn nửa tháng nữa mới đến hôn lễ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển, trước mắt điều cần đề phòng nhất chính là phía Triệu Nguyên Tề. Từ sau khi thánh chỉ phong vương ban xuống, phía bên kia bắt đầu không an phận, nếu y đoán không nhầm thì trong thời điểm đại hôn chắc chắn sẽ có biến.
Có Triệu Nguyên Lăng trò chuyện cùng nàng, tâm trạng của Trường Tuệ ổn định hơn nhiều, chỉ là y không thể nán ở lại lâu. Một lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa gọi y về: “Bệ hạ lại thổ huyết, điện hạ mau đến xem sao!”
Triệu Nguyên Lăng đứng dậy: “Đã mời y quan đến chưa?”
“Bệ hạ không cho phép, nói là…” Hai người vội vàng rời đi, Trường Tuệ cũng không có ý định nghe thêm, chỉ đành thở dài.
Mộ Giáng Tuyết xách hộp đồ ăn đi dọc theo hành lang, vừa khéo lướt qua Triệu Nguyên Lăng, ánh mắt hắn quét về phía rừng mai, mơ hồ thấy được vạt váy bay tán loạn giữa cành hoa.
“Bắt được rồi.” Mộ Giáng Tuyết hơi nhướng chân mày, khẽ nhếch môi.
“…”
Trường Tuệ đã nhốt mình trong phòng quá lâu, thấy bên ngoài không còn ai canh gác mới lặng lẽ bước ra hít thở không khí trong lành.
Tuyết rơi dày đặc chôn vùi những bông mai đỏ rực kiêu hãnh, chỉ còn sót lại vài cánh hoa nhỏ trơ trọi giữa nền tuyết trắng, trông thật cứng đầu mà đáng thương.
Ngửi thấy hương mai thoảng qua, tâm trí đang mơ màng của Trường Tuệ bỗng tỉnh táo lại, giơ tay phủ tuyết trên cành cây rồi hái một đóa hoa mai ưng ý vừa định nhét vào miệng thì nghe thấy tiếng dịu dàng sau lưng: “Sư tôn.”
Tiếng bước chân khẽ lún trong tuyết, Mộ Giang Tuyết bước tới bên cạnh Trường Tuệ, mỉm cười nói: “Cuối cùng sư tôn cũng chịu xuất quan rồi?”
Giọng điệu ẩm ương giống hệt cách Trường Tuệ vừa trêu chọc Triệu Nguyên Lăng, nàng ho nhẹ một tiếng: “Không phải vì ta lo cho ngươi sao?”
“Trong những ngày ta bế quan, Hàm Ninh Các có chuyện gì xảy ra không?”
Mộ Giang Tuyết không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Trường Tuệ, rõ ràng con khoé môi nhưng lại không nhìn ra được cảm xúc gì, Trường Tuệ bị nhìn chằm chằm đến mức rùng mình, theo bản năng sờ vào mặt dây hoa băng trên cổ tay.
“Mộ Giáng Tuyết.” Nàng hơi cao giọng, tỏ vẻ khó chịu bất mãn: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Mộ Giáng Tuyết như vừa bừng tỉnh, đột ngột tới gần áp sát mặt nàng, hỏi mọt đằng trả lời một nẻo: “Sư tôn, người gầy đi nhiều rồi.”
Trường Tuệ ngẩn ra, nhớ đến vẻ mặt đau lòng của Triệu Nguyên Lăng khi nãy, nàng vô thức khẽ hỏi: “Trông gầy lắm sao?”
“Rất gầy.”
Tay áo tuột xuống, Mộ Giáng Tuyết đưa bàn tay lạnh buốt khẽ nâng má nàng, dùng ngón tay lạnh lẽo nhéo nhéo gương mặt nàng: “Trên má chẳng còn chút thịt nào nữa rồi.”
Cụp mắt xuống.
Mộ Giáng Tuyết lặng lẽ nhìn chiếc cổ tái nhợt cùng với vòng eo nhỏ nhắn dưới lớp váy mỏng, nàng gầy đến mức chỉ cần một tay đã đủ ôm trọn.
Trước khi hắn kịp làm hành động nào tiếp theo, Trường Tuệ đã vỗ mạnh vào mu bàn tay hắn: “Có gì thì nói, vì sao lúc nào cũng thích động tay động chân.”
Mộ Giáng Tuyết bị đẩy ra vài bước, cười nhạt: “Ta chỉ muốn xác nhận sư tôn đã gầy đi bao nhiêu, sau này sẽ bồi bổ lại cho người.”
Trường Tuệ vốn là linh vật, đồ ăn tầm thường của nhân loại không thể khiến nàng béo lên hay mạnh hơn, cùng lắm chỉ có thể tạm thỏa mãn lòng thèm ăn thôi. Chỉ khi hấp thụ linh khí của hoa cỏ thì nàng mới có thể khôi phục lại linh khí, đây cũng là nguyên nhân nàng định nhét bông hoa mai vào miệng.
Hiện giờ đoá hoa mai nhỏ đang dần ấm lên trong lòng bàn tay nàng, Trường Tuệ nóng lòng muốn hồi phục lại linh khí nên không kiêng dè gì mà muốn ăn hoa trước mặt Mộ Giáng Tuyết. Vậy mà Mộ Giáng Tuyết cũng không lấy làm ngạc nhiên nhưng lại giữ cổ tay nàng.
“Lại định làm gì nữa?” nàng cau mày, có chút bực mình.
Mộ Giáng Tuyết dịu dàng: “Việc gì mà sư tôn phải ăn hoa sống?”
Hắn mở hộp cơm trong tay, bên trong là đĩa bánh hoa mai tinh xảo tỏa hương bốn phía.
Bao năm hầu hạ bên cạnh Trường Tuệ, hắn sớm biết rõ sở thích của sư tôn, bèn lấy một miếng bánh đưa đến môi nàng: “Hoa sống lạnh lẽo, hay là sư tôn ăn cái này đi.”
“Ta…” Trường Tuệ há mồm muốn nói gì đó, miếng bánh đã được khéo léo nhét vào miệng, hoàn toàn không cho Trường Tuệ cơ hội từ chối.
Vị thơm ngọt lan toả trong miệng, ngọt mà không ngấy lại còn có hương hoa tự nhiên, cũng không biết Mộ Giang Tuyết đã dùng cách gì, tóm lại rất hợp khẩu vị của Trường Tuệ.
Khi thấy chiếc bánh được nàng nuốt vào miệng, Mộ Giáng Tuyết nhìn nàng và hỏi: “Ngon không?”
Hai chữ ‘ngon lắm’ còn chưa kịp thốt ra, Trường Tuệ đã thấy một miếng bánh nữa đưa đến bên miệng nàng, lần này nàng tránh đi: “Ta tự ăn được.”
Mộ Giang Tuyết không ép, đưa bánh cho nàng rồi lặng lẽ đứng nhìn nàng ăn.
Rừng mai trước sân rất rộng lớn, thỉnh thoảng có vài cánh hoa đỏ thắm rơi xuống trong gió tuyết.
Vì áp chế thần khí trong cơ thể nên cơ thể của Trường Tuệ yếu hơn trước, đứng lâu là thấy mệt, Mộ Giang Tuyết bèn cởi áo lông cừu trải xuống đất, đỡ nàng ngồi dựa vào gốc cây.
Trường Tuệ ngồi tựa vào thân cây vừa ăn bánh, vừa hít thở khí lạnh mát mẻ của trời giá rét, miệng nhỏ nhắn gặm bánh. Mộ Giáng Tuyết đứng trước mặt chắn gió cho nàng, khi thấy Trường Tuệ ăn đã gần xong mới hỏi: “Vừa rồi Thái tử điện hạ đến để bàn chuyện huỷ hôn với sư tôn sao?”
Trường Tuệ khựng lại.
Nghe thấy Mộ Giáng Tuyết ngây thơ hỏi: “Có kết quả thương lượng chưa? Có cần ta giúp một tay không?”
Bóng hắn đứng chắn cả gió lẫn ánh sáng nên Trường Tuệ không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ khó khăn nuốt miếng bánh: “Vì sao ngươi chắc chắn rằng a huynh muốn huỷ hôn với ta?”
“Bởi vì điện hạ chỉ xem người như muội muội.”
Mộ Giang Tuyết bình tĩnh bổ sung thêm: “Hắn cũng nên biết rõ sư tôn không hề có tình cảm nam nữ với hắn.”
Không biết lời này đang nói cho ai nghe, hoặc cũng có thể nói cho cả hai người cùng nghe.
Cho nên hai người không có tình cảm với nhau thì sao phải diễn ra cuộc hôn sự vớ vẩn này? Không phải trước đây nàng từng hứa với hắn là sẽ không gả cho Triệu Nguyên Lăng sao?
Hắn rũ mắt nhìn vị sư tôn từng nói sẽ không bao giờ tái giá nữa, nhìn thấy nàng cúi đầu để lộ ra vùng cổ tinh tế, thấy nàng im lặng trong chốc lát rồi buông một câu nặng trĩu: “Có lẽ… không thể huỷ hôn sự này được.”
“Mộ Giáng Tuyết, ta phải gả cho a huynh.”
Đó là một lời trần thuật, là một sự buông xuôi đầy bất lực, chứ không phải một lời thông báo lạnh lùng kiêu ngạo.
Thế nhưng lọt vào tai Mộ Giáng Tuyết cũng chẳng có gì khác biệt, cũng chỉ là một kết quả mà hắn đã sớm lường trước.
“Người lúc nào cũng…” Gió tuyết bỗng dưng nổi lên dữ dội, cảm xúc của Mộ Giáng Tuyết cũng dần chìm vào tĩnh lặng chết chóc, rồi hắn từ từ khom người khuỵu xuống.
Lúc nào cũng đùa cợt hết lần này đến lần khác cho qua chuyện, lúc nào cũng cho hắn hy vọng rồi lại dập tắt, lúc nào cũng… trong mắt và trong tim chưa từng có hắn, lúc nào cũng… muốn vứt bỏ hắn.
Rốt cuộc trong mắt nàng, hắn là gì?
Mộ Giáng Tuyết nhìn Trường Tuê, chầm chậm đưa tay lên định chạm vào mắt nàng. Hàng mi dài của Trường Tuệ khẽ run, lần này nàng ngoan ngoãn để yên nhưng vẫn rũ mi mắt mà không chịu nhìn hắn.
Mộ Giáng Tuyết thầm nghĩ, rốt cuộc phải làm sao để hình bóng của mình mãi lưu lại trong đôi mắt này đây? Móc nó ra chăng?
Phải chăng chỉ có đôi mắt vô hồn, vô cảm, mới có thể mãi mãi dõi theo bóng hình của một mình hắn?
Đầu ngón tay lành lạnh của hắn ấn sâu vào hốc mắt nàng, đáy lòng Mộ Giáng Tuyết cũng lạnh như băng, ngay lúc hắn sắp dùng sức thì một bàn tay trắng nõn ửng hồng nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn. Mộ Giáng Tuyết nhướng mi thấy tiểu sư tôn của mình đang mấp máy môi, giọng nói vừa như nén giận lại vừa cẩn thận dỗ dành: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?”
Thấy hồi lâu mà Mộ Giáng Tuyết vẫn không đáp lại, nàng ngỡ rằng do mình nói quá nhỏ, bèn lặp lại một lần nữa: “Ta và a huynh thành hôn chỉ là tạm thời thôi.”
“Mệnh lệnh khó làm trái, giờ tình hình triều chính lại biến đổi khôn lường, ta là Quốc sư, lại được ban Hàm Ninh Các thì nên gánh vác trọng trách bảo vệ đất nước.”
Triệu Nguyên Tề đã ẩn mình trong triều đình nhiều năm, bè phái của hắn ta không thể diệt trừ trong một sớm một chiều, đúng là ‘rút dây động rừng’. Trường Tuệ không thể trơ mắt nhìn a huynh của nàng rơi vào bẫy, nàng phải giúp y, cũng là để không phụ sự tin tưởng và che chở của Thánh Đức Nữ đế trong bao năm qua.
Nàng giải thích với Mộ Giáng Tuyết rất nhiều, tóm lại là nàng có lý do bắt buộc phải thành hôn.
Cuối cùng, nàng nhấn mạnh: “Đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ hòa ly.”
Đáp lại nàng chỉ có một tiếng cười nhạt vô cảm.
Hắn không còn tin nàng nữa rồi.
