Chương 36: Sư tôn, ta có thể

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.

Tuyết rơi rồi.

Mây đen dày đặc che khuất ánh sáng mặt trời, sương mù lan rộng khắp chân trời, một trận bão tuyết im lặng bất ngờ ập đến.

Khi Trường Tuệ chật vật chạy thoát khỏi vương cung Bắc Lương, chiếc hỉ phục màu đỏ trên người đã bị cháy rách nát, chiếc vương miện cài trên tóc rơi xuống khiến mái tóc được Mộ Giáng Tuyết búi gọn giờ rối tung, hỗn độn cùng với chiếc hỉ phục rách nát.

Nàng đã bị Triệu Nguyên Tề tính kế.

Làm gì có chuyện tạo phản hành thích vua, mà ngay từ đầu, mục tiêu của Triệu Nguyên Tề chính là nàng.

Hắn ta cố ý sắp xếp quân cờ vào Hàm Ninh Các bị bại lộ, bên ngoài bịa đặt một kế hoạch giả khiến bọn họ tin tưởng, lừa gạt hết tất cả mọi người, đúng là một âm mưu hiểm độc.

Lão giả chịu trách nhiệm nâng gương tế trời là một đế sư (*) đã cáo lão về quê, nay được Nữ đế triệu hồi, không chỉ để chủ trì đại hôn này, mà còn để sau này dạy dỗ Triệu Nguyên Lăng cách làm đế, là trọng thần của quốc gia.

(*) Đế sư: người dạy dỗ cho hoàng tử/thái tử khi còn nhỏ, sau khi người học trò này lên ngôi thì họ sẽ trở thành hoàng đế và người thầy đó được phong làm đế sư.

Thế nhưng không ai biết rằng, vị lão đế sư này đã bị Tư Tinh khống chế thần trí khi trên đường trở về.

Trường Tuệ nhìn ra sự bất thường của lão, cũng không có ý định làm hại ai, nhưng khi chiếc gương đồng rơi xuống đất, nàng tiến đến túm lấy lão giả thì đã rơi vào cái bẫy mà Triệu Nguyên Tề đã bày sẵn.

Lão đế sư đã chết.

Tất cả mọi người trong điện đều nhìn thấy là Trường Tuệ đã giết lão, những ngón tay trắng ngần dần nhuốm đầy máu tươi ấm nóng, có máu của nàng, cũng có máu của lão đế sư.

Trận pháp phong ấn đã tước đi sự nhạy bén của Trường Tuệ, cũng khiến nàng không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của Tư Tinh, trong kế hoạch thực sự của bọn họ, Tư Tinh không hề giả dạng thành Triệu Nguyên Tề, mà là tên tiểu thái giám đứng sau lưng lão đế sư kia.

Khi Trường Tuệ nhận ra thì trên cổ lão đế sư đã xuất hiện một đường máu, Trường Tuệ không kịp ngăn cản, ngay cả lòng bàn tay của nàng cũng bị cứa.

“Quốc sư đại nhân là yêu!”

“Nàng ta đã giết lão đế sư!”

Trên đài cao, Thánh Đức Nữ đế loạng choạng đứng dậy, Triệu Nguyên Tề kẹp quạt xếp chắn trước người Nữ đế, cười lạnh nói: “Làm gì có Quốc sư đại nhân nào, rõ ràng nàng ta là một yêu vật!”

“Yêu vật như thế này lại nắm giữ quyền cao chức trọng ở Bắc Lương ta, lại còn dám mơ tưởng ngồi lên vị trí Hoàng hậu, huỷ hoại Bắc Lương ta, ngay cả trời cũng không chịu nổi!”

Triệu Nguyên Tề nói từng câu từng chữ chắc nịch: “Giờ đây Thiên Đạo đã mở mắt, muốn chúng ta thu phục con nghiệt chướng này.”

“Các thuật sĩ của Hàm Ninh Các đâu!”

Hắn ta giơ cao cánh tay, ra lệnh: “Còn không mau chóng tiêu diệt con yêu nghiệt, có phải đang đợi yêu nữ này phát cuồng giết chết tất cả chúng ta sao?”

“Đúng đúng đúng, mau thu phục con yêu nghiệt này!”

“Bắc Lương quốc bị nàng ta hại thảm rồi…” Những người khác phụ họa theo.

Triệu Nguyên Tề không chỉ bịa đặt kế hoạch giả để lừa gạt họ, mà còn nắm rõ kế hoạch phản công của họ, thậm chí biết Thanh Kỳ đã ngấm ngầm giấu nhiều người ở đâu.

Khi Trường Tuệ không hay biết, Thanh Kỳ đã bị kẻ phản bội trong số các thuật sĩ đánh lén mà mất đi quyền kiểm soát.

“Mọi người còn do dự gì nữa, đây chẳng phải là cơ hội tốt để lập công sao!” Kẻ phản bội kích động tất cả các thuật sĩ đi theo gã ta xông ra bao vây Trường Tuệ.

Ban đầu có thuật sĩ không tin Trường Tuệ là yêu vật, nhưng nhìn thấy đôi mắt yêu dị của nàng, nhìn thấy thi thể bên cạnh nàng với đôi tay đầy máu, sự nghi ngờ trong lòng liền bị sự phẫn nộ thay thế, đồng loạt chĩa lưỡi dao sắc bén vào nàng.

Trường Tuệ đã lừa dối bọn họ.

Họ lại nhận một yêu vật làm chủ và bị tùy ý đùa giỡn! Thật là một nỗi nhục nhã tột cùng!

Trường Tuệ có lòng muốn giải thích, nhưng vào lúc này, với trạng thái như vậy, lời nàng nói ra ai sẽ tin? Triệu Nguyên Lăng cũng bị sự thay đổi đột ngột trước mắt làm cho choáng váng, nhưng vì đã sớm biết thân phận của Trường Tuệ nene y nhanh chóng phản ứng lại, biết rằng bọn họ đã bị Triệu Nguyên Tề tính kế.

“Bệ hạ…” Triệu Nguyên Lăng nhìn Nữ đế trên đài cao, vì sự thay đổi đột ngột vừa rồi mà y đã mất đi thời cơ tốt nhất để tiếp cận Thánh Đức Nữ đế.

Y chỉ có thể cách Triệu Nguyên Tề và các lớp binh lính mà quỳ gối hô lớn: “Trường Tuệ tuyệt đối không phải yêu vật, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?” Triệu Nguyên Tề cắt ngang lời hắn: “Lão đế sư vừa nói ra sự thật đã bị nàng ta phát cuồng giết chết, giờ thi thể còn chưa lạnh, còn có hiểu lầm gì nữa?”

“Hay là nói…”

Đột nhiên Triệu Nguyên Tề cao giọng nói: “Hoàng huynh đã sớm biết nàng ta là yêu vật, cùng một bọn với nàng ta?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ hắt nước bẩn cho tất cả những người bênh vực Trường Tuệ, mà còn biến Triệu Nguyên Lăng thành yêu tà.

Có người nhớ lại thân phận súc nhân của Triệu Nguyên Lăng trước đây, lại nhớ đến hiện tượng tuyết đỏ năm xưa, bèn nhao nhao lùi lại tránh xa, hoảng sợ phỏng đoán: “Hắn ta thật sự là điện hạ của chúng ta sao? Chẳng lẽ cũng là yêu vật biến hóa thành sao…”

“Kính Càn Khôn đâu, mau lấy ra chiếu thử xem.”

“Đâu còn kính Càn Khôn nữa, kính Càn Khôn đã bị yêu nữ kia đánh nát rồi, nghiệp chướng kia đã huỷ hoại thần khí trấn quốc của Bắc Lương, giết nàng ta đi!”

“Giết nàng ta! Giết yêu nữ này, giết sạch đám yêu vật này!”

Sắc mặt Triệu Nguyên Lăng tái nhợt, giọng nói chìm dần trong những lời trách phạt đó.

Đột nhiên, Triệu Nguyên Tề kinh hãi nói: “Mẫu hậu, người sao vậy!”

Chứng kiến một loạt biến cố lớn, Thánh Đức Nữ đế đã không thể chống đỡ nổi mà nôn ra một ngụm máu tươi.

Bà ta ngã ngồi trên ngai vàng, máu tươi phun ra làm ướt áo choàng, từng giọt nhỏ xuống đất. Khi Triệu Nguyên Tề đến gần, bà ta dốc hết sức lực muốn đẩy hắn ta ra, nhưng thân thể bệnh tật nặng nề đã như cây cung mất đà, rõ ràng Triệu Nguyên Tề cảm nhận được sự bài xích của bà ta, nhưng vẫn không tránh né, đứng vững vàng trước mặt bà ta với thân phận hiếu tử trung thần.

“Trường.”

“Trường Tuệ…” Môi bà ta nhuốm máu, yếu ớt gọi ra cái tên đó.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn của cuộc chiến, ngoài Triệu Nguyên Tề ra thì không ai có thể nghe thấy.

Xuyên qua vạt áo của Triệu Nguyên Tề, vượt qua các lớp lớp binh lính lấy danh nghĩa hộ giá chắn trước ngai vàng, bà ta run rẩy đặt ánh mắt lên Trường Tuệ.

Vương miện tượng trưng cho thân phận và địa vị, dưới sự bao vây của mấy thuật sĩ đã bị đánh rơi.

Chiếc hỉ phục màu đỏ bị ánh đồng đốt thành những lỗ thủng như vải rách, những sợi tóc xõa tung theo làn máu bắn ra. Rõ ràng nàng xinh đẹp đến thế, rõ ràng không khác gì người thường, nhưng đôi đồng tử vàng kim kia khiến người ta nhìn một cái đã thấy lạnh sống lưng, huống chi là đối mặt.

“Sao lại thế?”

“Sao lại là yêu vật chứ?” Thánh Đức Nữ đế khẽ lẩm bẩm.

Thế gian này, yêu vật hoành hành gây họa cho nhân gian, nơi nào có yêu tà xuất hiện thì ai cũng có thể tiêu diệt.

Yêu vật không dung thân ở đời, càng không thể là thần tử của một quốc gia.

Theo thân phận của Trường Tuệ bị bại lộ, tất cả những mưu tính trước đây của Thánh Đức Nữ đế đều đổ bể, khi bà ta sắp không chống đỡ nổi, lại còn sắp xếp mọi thứ ổn thoả chuẩn bị ra đi một cách yên lòng, một nước cờ sai lầm đã khiến toàn bộ ván cờ thua trắng, cuối cùng để lại một cục diện hỗn loạn khó lòng thu dọn.

Long Ảnh bất diệt, Đế triều vĩnh cố.

Thánh Đức Nữ đế ho ra máu cười thành tiếng: “Trời giáng tuyết đỏ, là đại hung, đất trời vô chủ, binh biến liên miên, dân chúng lầm than…”

Chẳng lẽ dù bà ta có cố gắng cứu vãn thế nào đi nữa cũng không thể cứu vãn được số mệnh diệt vong của Bắc Lương sao.

Thánh Đức Nữ đế tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“……”

Sự cố xảy ra hôm đại lễ, phe Triệu Nguyên Tề chiếm ưu thế, phe Triệu Nguyên Lăng bị đánh úp bất ngờ, liên tục lùi bước.

Khi Trường Tuệ bị mấy thuật sĩ bao vây, nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng mất đi, chỉ né tránh thôi mà cũng trở nên khó khăn.

Nàng vẫn còn giữ được lý trí, hơn nữa biết không thể giết người, nhưng không thể chống lại Tư Tinh đang nhân cơ hội gây loạn. Khi Trường Tuệ giơ tay lùi lại, nơi tay áo dài lướt qua trên cổ các thuật sĩ để lại những vết máu, rõ ràng bọn họ chết dưới tay Tư Tinh, nhưng trong mắt mọi người, người giết bọn họ chính là Trường Tuệ.

Lòng người đáng sợ, không thể không đề phòng.

Trên mặt Trường Tuệ bị thương chảy ra vết máu ấm nóng, xa xa đối diện với ánh mắt của Thánh Đức Nữ Đế.

Trong đôi mắt đó, có sự không cam lòng, có nỗi đau, có nghi ngờ, có tất cả những cảm xúc phức tạp của con người, còn có sự căm ghét tuyệt vọng mà Trường Tuệ không muốn hiểu.

Nàng và a huynh không bằng người ta, đã thua bởi những tính toán độc ác của Triệu Nguyên Tề, là bọn họ sơ suất. Thánh Đức Nữ Đế có thể mắng bọn họ, có thể thất vọng về bọn họ, nhưng không nên nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.

Nàng không phải yêu vật.

Nàng không có lòng hại người.

Bao nhiêu năm nay, nàng gánh vác danh xưng Quốc sư chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bắc Lương, cho dù nàng thật sự là yêu, chẳng lẽ chỉ vì thân phận này mà phủ nhận tất cả chân tình và cống hiến của nàng sao?

Thế giới đen trắng lẫn lộn, còn vô tình hơn cả sự hỗn độn.

Trường Tuệ bị đôi mắt đóng đinh tại chỗ, không còn dũng khí nhìn ánh mắt của những người khác nữa.

“Sư tôn cẩn thận—”

Có người ôm lấy nàng.

Trước mặt Trường Tuệ tối sầm, nghe thấy tiếng binh khí va chạm rồi bị người ta ôm chặt vào lòng.

Mộ Giáng Tuyết giúp nàng đỡ lấy đòn chí mạng của Tư Tinh, lưng hắn bị thuật pháp xé rách thành vết máu. Hắn đau đến mức rên khẽ, khóe môi tràn máu nhưng lại càng bảo vệ Trường Tuệ chặt hơn.

Trong đại điện đầy máu tanh này, Trường Tuệ ngửi thấy mùi hương tuyết hải mỏng manh lạnh lẽo đó, có sự ấm áp mà nàng chưa từng cảm nhận được bao trùm.

Nàng ôm lấy Mộ Giáng Tuyết, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, nhìn những thuật sĩ đang bao vây họ: “Ngươi không sợ sao?”

Lúc này tất cả mọi người đều coi nàng là yêu vật phát cuồng khát máu.

Mộ Giáng Tuyết nói: “Sợ.”

Khi Trường Tuệ run rẩy nhìn hắn, Mộ Giáng Tuyết đưa tay giúp nàng lau đi vết bẩn trên má, bất đắc dĩ cười: “Sợ sư tôn bỏ rơi ta, càng sợ sư tôn bị thương đau khổ.”

Hắn nói: “Bất kể người là gì, có hình dáng ra sao, ta chỉ biết người vẫn là sư tôn đã tháo mặt nạ của ta… còn hứa hẹn với ta.”

“Sư tôn.”

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử vàng kim trong suốt của nàng, đây rõ ràng là đôi mắt của thánh linh thần minh mà lại bị vu khống là yêu.

Trong vòng vây trùng điệp, dưới sự nghi ngờ và ruồng bỏ của tất cả mọi người, Mộ Giáng Tuyết khẽ nói: “Có lẽ không có ai dám vẫn luôn kiên định chọn người, nhưng ta có thể.”

Hắn có thể bất chấp lời đàm tiếu mà vẫn luôn kiên định và cố chấp chọn nàng.

Có thể khi tất cả mọi người đều chĩa binh khí vào người nàng, hắn lại đứng ở phía đối lập với tất cả mà bảo vệ nàng.

Không ai có thể hiểu được nàng, nhưng hắn có thể.

Chính trong ánh mắt dịu dàng và cố chấp đó, Trường Tuệ được hắn bảo vệ thoát khỏi vương cung.

Tuyết càng rơi càng lớn.

Trong cuộc chiến kéo dài, linh lực mà Trường Tuệ có thể vận dụng ngày càng ít đi, vừa thoát khỏi vương cung, tia linh lực cuối cùng cũng bị trận pháp phong ấn cắn nuốt, nàng hoàn toàn trở thành người bình thường.

“Sư tôn cứ đi thẳng về phía Nam, ta đi dẫn dụ bọn chúng.”

Sau khi trốn đến vùng hoang vu, người của Triệu Nguyên Tề vẫn truy đuổi không tha, Mộ Giáng Tuyết nhận thấy sự yếu ớt của Trường Tuệ, liền một mình dẫn dụ bọn họ đi hướng ngược lại.

Trường Tuệ vốn muốn kéo hắn lại, nhưng theo sự trôi đi của linh lực, năm giác quan nhạy bén của nàng bắt đầu suy yếu nghiêm trọng. Trước mắt tối sầm, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng ngã ngồi xuống đất, có một khoảnh khắc nàng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, đợi đến khi tầm nhìn trở lại rõ ràng, Mộ Giáng Tuyết đã không còn ở đó.

Không ổn rồi.

Trường Tuệ biết, bây giờ không phải lúc để do dự hay bi lụy, trước tiên nàng phải sống sót thì mới có cơ hội xoay chuyển cục diện thất bại trước mắt.

Nhưng mà…

Trường Tuệ bò dậy từ dưới đất, loạng choạng bước đi về phía trước hai bước, cảm nhận được pháp ấn giữa trán đang đau nhói.

Nàng không chống đỡ nổi nữa.

Sự hao hụt linh lực quá mức, trận pháp phong ấn trong cơ thể vẫn đang từng chút gặm nhấm linh khí của nàng khiến đôi chân nàng biến thành những chiếc móng vuốt mềm mại, vài bước sau đó, thiếu nữ đang chật vật tựa cây đã biến mất, hóa thành một linh vật lông mềm mại nhẹ nhàng.

Mọi thứ vẫn đang diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất.

“Sư tôn?”

Mộ Giáng Tuyết đã thành công cắt đuôi truy binh, nhanh chóng quay trở lại nhưng không tìm thấy tung tích của Trường Tuệ.

Trường Tuệ cuộn tròn cái đuôi, yếu ớt ẩn mình trong một bụi cỏ, qua khe hở giữa cành lá, nàng thấy Mộ Giáng Tuyết áo trắng dính bụi đang ôm cánh tay đi qua đây, hắn lại bị thương rồi…

Có nên ra ngoài không?

Trường Tuệ cụp đôi tai xuống, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn mà do dự không quyết.

Giờ là lúc nàng yếu ớt nhất, nàng có nên tin tưởng hắn không?

Trường Tuệ nhớ lại đôi mắt oán hận của Thánh Đức Nữ đế, sự bất lực của a huynh cùng với những tiếng la hét đòi đánh giết của các thuật sĩ và triều thần đã biến nàng thành một yêu vật tàn bạo khát máu.

Rõ ràng nàng chưa từng làm chuyện gì hại người, nhưng đã trở thành một loài mãnh thú hung dữ.

Trường Tuệ biết mối ràng buộc giữa Mộ Giáng Tuyết và mình, cũng biết ác hồn của hắn gần như đã được thanh tẩy, nhưng rốt cuộc hiện giờ hắn chỉ là phàm nhân bị luân lý đạo đức của thế gian này thấm nhuần, cũng không thể dung thứ cho yêu tà. Nàng có nên xuất hiện với dáng vẻ hiện tại để gặp hắn không?

“Sư tôn… khụ khụ.” Mộ Giáng Tuyết vịn cây mà đi, vẫn còn khẽ gọi.

Trời bão tuyết mây đen che khuất mặt trăng, ánh sáng vùng núi ngoại ô mờ mịt.

Trường Tuệ vốn không định đáp lời, nhưng khi Mộ Giáng Tuyết đi qua, để lộ vết thương phía sau áo choàng, cái đuôi cuộn tròn của nàng vô thức lay động.

[Có lẽ không có ai dám vẫn luôn kiên định chọn người, nhưng ta có thể.] Trường Tuệ lại nhớ đến lời Mộ Giáng Tuyết nói với nàng.

Là hắn đã giúp nàng đỡ lấy đòn chí mạng, bất chấp Triệu Nguyên Tề quy chụp hắn vào phe yêu tà mà bảo vệ nàng thoát khỏi vòng vây.

Nàng… có nên tin tưởng hắn không?

Mộ Giáng Tuyết nghe thấy tiếng động lạ từ bụi cỏ phía sau.

Hắn quay người lại thấy một tiểu thú màu trắng bẩn thỉu chui ra từ bụi cây khô, lông trắng muốt dính đầy lá khô và bùn đất, đôi tai nhọn cụp xuống, cái đuôi to xù cũng rũ trên mặt đất, pháp ấn giữa trán u ám mờ nhạt, một đôi đồng tử vàng tròn xoe đang cảnh giác nhìn hắn.

Nó đang run rẩy.

Cơ thể căng thẳng hơi cúi xuống, bốn móng vuốt cào xuống đất phát ra tiếng rung rẩy ‘ô ô’, như thể chỉ cần Mộ Giáng Tuyết có động thái khác thường thì nó sẽ quay đầu bỏ chạy.

Mộ Giáng Tuyết đứng yên tại chỗ.

Trong ánh sáng lờ mờ, Trường Tuệ nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy dường như hắn hơi sững sờ, rồi gọi một tiếng: “Tuế Tuế?”

Đối diện với đôi mắt vàng kim xinh đẹp đó, ngay sau đó hắn nhận ra điều gì đó, khẽ gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Không có sợ hãi, không có do dự chần chừ, càng không có ánh mắt khác lạ hay sự sỉ nhục phẫn nộ vì bị lừa dối, Mộ Giáng Tuyết nhanh chóng chấp nhận sư tôn của mình là một linh thú.

Nhận thấy sự phòng bị của Trường Tuệ, hắn không vội vàng đến gần, mà ngồi xổm xuống giữ ngang tầm mắt với nó, đưa tay về phía nó: “Lại đây.”

“Nơi này không nên ở lâu.” Giọng hắn nhẹ nhàng nói: “Ta đưa người rời khỏi nơi này.”

Để lại một bình luận