Chương 37: Nàng đã bị mù

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.

Trường Tuệ được Mộ Giáng Tuyết ôm vào lòng. 

Khi hoá thành linh thú, nhân tính vốn có của Trường Tuệ cũng theo đó mà biến thành thú tính, khối tuyết nhỏ mềm mại, nhạy cảm mà đầy dè dặt, dù đã tin tưởng Mộ Giáng Tuyết vẫn chỉ rón rén từng bước nhỏ mà mon men lại gần. Tiến ba bước lùi một bước, mỗi bước đều hết sức dè dặt, nửa muốn đến gần nửa lại như muốn xa lánh.

Mộ Giang Tuyết kiên nhẫn chờ đợi nó đến gần, không vội vàng cũng không tức giận, vẫn luôn điềm tĩnh. Thế nhưng vừa đợi Trường Tuệ lọt vào vòng vây của mình, hắn liền bất ngờ vươn tay tóm lấy nó.

“!” Trường Tuệ giật mình kinh hãi, vội vàng đạp chân muốn giãy giụa.

Mộ Giáng Tuyết chẳng màng đến lớp bụi bẩn trên cơ thể quả cầu trắng nhỏ, hắn siết chặt cánh tay ôm lấy nó, dịu dàng xoa đầu trấn an: “Sư tôn đừng sợ.”

Hắn khẽ ấn cái đầu nhỏ xíu vào ngực mình, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại vừa thủ thỉ dỗ dành: “Dù người có biến thành hình dáng nào đi nữa, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh người.”

“Đừng sợ, đừng sợ…” Mộ Giáng Tuyết phủi sạch lá khô vương trên người nàng, động tác hết sức nhẹ nhàng, dùng tay áo bao bọc lấy nó, che chắn những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.

Trận bão tuyết vẫn rơi không ngừng, trong rừng núi âm u lạnh lẽo, khó lòng đảm bảo không có người truy đuổi tới. 

Họ vội vã chạy trốn, trên người không mang theo bất cứ thứ gì, cả hai đều bị thương. Giữa cơn tuyết lớn thế này, chỉ có thể tìm đại một hang động nào đó để tạm lánh thân.

Để trấn an Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết vẫn luôn thì thầm an ủi. Con thú nhỏ đáng thương cuộn tròn trong lòng hắn, không nói một lời. Không biết là do khi hoá hình đã mất đi khả năng nói tiếng người, hay chỉ đơn giản là đang thu mình, không muốn nói chuyện. 

“Không sao đâu.” Trong hoàn cảnh này, hắn vẫn có thể cười được.

Mộ Giáng Tuyết vuốt ve đôi tai nhọn của nó: “Đợi đến khi trời sáng, ta sẽ đi tìm một ít hoa cỏ linh thảo cho sư tôn, chẳng mấy chốc là có thể giúp người nhanh chóng khôi phục hình người.”

Những lời này khiến Trường Tuệ cảm thấy an ủi phần nào. Nàng khẽ động đậy hai cái tai nhỏ, rồi lại vùi đầu vào trong quần áo của Mộ Giáng Tuyết, nhưng vẫn không nói gì.

Địa hình núi rừng vô cùng hiểm trở, để né bị truy đuổi và để che giấu dấu vết, Mộ Giáng Tuyết chỉ chọn những lối đi hoang vắng, xuyên qua các bụi cây chưa từng được khai phá. Những gai nhọn và lá sắc vô tình cứa rách y phục của hắn, nhưng hắn vẫn đi tiếp về phía trước, vững vàng bảo vệ con thú nhỏ màu trắng trong lòng khiến Trường Tuệ dần ngủ thiếp đi. 

“Xem ra trận tuyết này tạm thời chưa thể ngừng ngay được.” Nhìn bầu trời đêm u ám, Mộ Giáng Tuyết giơ tay hứng vài bông tuyết đang rơi.

Trận bão tuyết rơi dày đặc không dừng này thật sự bất lợi cho họ.

Không hề có tiếng đáp lời.

Trường Tuệ đã ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, hay nói đúng hơn là đã ngất đi.

Nàng đã trải qua quá nhiều đau thương tột cùng, linh lực suy kiệt, cho nên việc hoá thành bản thể đã đủ chứng minh cho sự yếu đuối của nàng. Giờ đây, nàng còn mong manh và nhạy cảm hơn cả mèo, chó hay các loài động vật nhỏ khác. Lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, Mộ Giáng Tuyết nghĩ, đây chắc chắn là sự ứng nghiệm của câu nói ‘thiên thời địa lợi nhân hoà’.

Nỗi đau vì bị kéo khỏi đài cao, thương tâm vì bị người thân phản bội, vinh quang trước kia đã không còn. Từ một Quốc sư bảo vệ quốc đã hoá thành yêu tà nghiệp chướng bị người đời truy đuổi, phỉ báng. Vị Các chủ của Hàm Ninh Các oai phong lẫm liệt có thể dựa vào tu vi và quyền thế mà tung hoành ngang dọc năm xưa, nay đã chẳng còn.

Mộ Giang Tuyết khẽ thở dài một tiếng, đôi lông mày rũ xuống mềm mại dịu dàng, thế nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như mưa xuân giữa mùa đông lạnh giá không hề mang theo hơi ấm, trái lại chỉ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Mộ Giáng Tuyết tìm được một hang đá đơn sơ để trú ngụ.

Trong hang đá tự nhiên không ẩm ướt cũng không quá sâu, có một tảng đá lớn trải da thú mềm mại dày dặn làm giường đơn, đủ chỗ cho ba người cùng nằm. Bên cạnh giường, ghế và bàn gỗ, còn có một tủ thuốc và bếp đá ở góc, còn có những thùng nước và ngũ cốc lớn chất đống, đầy đủ mọi thứ cần thiết cho sinh hoạt.

Đây chắc hẳn là nơi trú ẩn tạm bợ được một số thợ săn dựng lên, cửa hang còn được phủ một lớp rêu phong làm thành cánh cửa chắn gió, che chắn. Nếu không quan sát kỹ thì rất khó để tìm thấy lối vào.

Mộ Giang Tuyết cẩn thận đặt Trường Tuệ lên chiếc giường đá rồi dùng áo choàng ngoài của mình bọc kín lại để giữ ấm.

Tình trạng của Trường Tuệ rất tệ, dù đã hoá thành thú nhưng vẫn tiếp tục suy yếu dần. Mộ Giáng Tuyết vuốt ve nó từ đầu đến đuôi, phát hiện chiếc đuôi lớn mềm mại của nó đã trở nên hư ảo khó mà chạm tới được.

Cứ tiếp tục như thế, nó sẽ từ thể xác hữu hình biến thành hư không chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào. Thân thể ấy mong manh đến mức gió thổi là tan, vụn vỡ thành những đốm linh quang hoà vào tự nhiên, muốn hoá lại thực thể e rằng phải hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt gần trăm năm trời.

Nét cười trên lông mày Mộ Giang Tuyết đã biến mất. Chuyện này nghiêm trọng hơn những gì hắn dự tính rất nhiều.

Lòng bàn tay vuốt ve đầu của con thú nhỏ, thú nhỏ đang hôn mê không hề hay biết, ý thức sớm đã chìm vào hỗn loạn. Mộ Giáng Tuyết ngồi trên giường đá trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của thú nhỏ rồi khẽ nói: “Chờ ta trở về.”

Không thể đợi đến lúc bình minh, hắn cần nhanh chóng tìm một ít thảo mộc giúp Trường Tuệ khôi phục linh khí.

Để đảm bảo Trường Tuệ có thể an toàn trong lúc chờ mình trở về, Mộ Giáng Tuyết đã đốt ít hương an thần trong hang, lại treo thêm túi hương xua đuổi dã thú, côn trùng ở cửa rồi cứ thế hoà mình vào màn đêm giữa trời bão tuyết…

“…”

Trường Tuệ lại mơ về giới Linh Châu.

Mơ về thời điểm trước khi giới Linh Châu sụp đổ.

Thuở ấy, nàng là thần linh bảo vệ Thần Kiếm Tông, nắm giữ vị trí tôn giả cao quý, có chưởng chấp sư huynh hết mực yêu thương, có các sư huynh đệ đồng môn thân thiện hoạt bát, và cả một đồ đệ tiên quân có thể một kiếm đã chấn động tất cả các tông phái.

Mọi thứ đều tốt đẹp.

Đẹp đến mức hư ảo không chân thật.

Trường Tuệ chìm đắm trong những giấc mộng tuyệt vời ấy, vừa quấn quýt bên Hoàn Lăng mà trêu ghẹo lớn tiếng đòi chỉ điểm kiếm đạo cho Mộ Giáng Tuyết, đến khi Mộ Giáng Tuyết vung kiếm chém hàn mai, mũi kiếm sắc bén lướt nhẹ chĩa thẳng vào cổ họng nàng, Trường Tuệ nghiêng đầu nhìn hình ảnh hàn mai xinh đẹp trên mũi kiếm sắc lạnh, há miệng ngậm lấy trọn vẹn.

Nàng vỗ tay tán thưởng: “Quả không hổ danh là đồ đệ đắc ý nhất của bổn tọa, kiếm đạo đã lĩnh hội được chân truyền của vi sư, đáng được ban thưởng!”

Mộ Giáng Tuyết thu kiếm lại.

Thiếu niên áo trắng phong thái hào hoa, đang ở độ tuổi dung hoà giữa sự kiêu ngạo ngông cuồng và vẻ đẹp điềm tĩnh chững chạc. Hắn xoay cổ tay múa một đường kiếm hoa tuyệt đẹp, rồi nhướng mi lười biếng hỏi: “Sư tôn định ban thưởng thế nào đây?”

Trường Tuệ giả về ra vẻ khổ não suy nghĩ một phen rồi miễn cưỡng: “Thôi thì ban thưởng cho tiểu đồ đệ ngoan của mình mà.

Thú nhỏ mở đôi mắt tròn xoe, cười híp mắt, không hề tham lam chút nào: “Nghe nói chỗ ngươi còn cất giữ chút sương đầu xuân và hoa đảo, để không cũng chật chỗ lắm, chi bằng cũng làm bánh luôn đi.”

Nàng đúng là một sư tôn chu đáo hết mực yêu thương đồ đệ! Trường Tuệ gần như cảm động trước chính mình.

Có lẽ tiểu đồ đệ của nàng cũng bị nàng làm cho cảm động, hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi phì cười thành tiếng.

Thiếu niên cao lớn hơi nghiêng người, mỉm cười véo má nàng. trong tiếng kêu ‘ai da’ của Trường Tuệ, hắn lạnh lùng nói: “Đúng là chỉ khi thèm ăn mới nhớ đến ta, người đúng là sư tôn tốt của đồ nhi mà.”

Trường Tuệ vốn chẳng để tâm đến lời trách móc của hắn, nàng chỉ cảm thấy mình mất hết thể diện của một người làm sư tôn, bèn giương nanh múa vuốt cào lên mặt Mộ Giáng Tuyết: “Ngươi làm gì thế!”

“Nghịch đồ không biết lớn nhỏ, làm gì có ai dám véo má sư tôn như ngươi! Cứ thế này ta sẽ phạt ngươi đấy!”

Mộ Giáng Tuyết ‘ồ’ một tiếng: “Phạt ta làm thêm một đĩa bánh nữa sao?”

Cảm xúc bực dọc xù lông bỗng chốc được xoa dịu đột ngột, Trường Tuệ đưa tay xoa xoa gò má đang đỏ ửng: “Vậy… vậy thì phạt ngươi làm thêm một đĩa bánh nữa.”

Rầm.

Rầm rầm.

Bên tai vang vọng lại tiếng vỡ vụn.

Trường Tuệ không muốn nghe, cũng cố giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đắm mình trong ảo ảnh Thần Kiếm Tông, chờ đợi Mộ Giáng Tuyết mang đồ ăn ngon đã làm xong. Thế nhưng tiếng vỡ vụn càng lúc càng lớn, đã xuất hiện những vết nứt trong tầm mắt Trường Tuệ, sau những vết nứt đó là giới Linh Châu tan vỡ, lửa cháy ngập trời, bầu trời hoang tàn bị vô số mũi tên xuyên thủng, để lại vô số lỗ hổng trong hư không.

Nàng không còn chờ được món bánh ngọt mà Mộ Giáng Tuyết làm nữa…

Giới Linh Châu đã bị huỷ diệt.

Đã đến lúc phải tỉnh giấc khỏi những mộng tưởng hư ảo kia.

Trường Tuệ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đối mặt với hiện thực tàn khốc. Bỗng nhiên nàng cảm thấy một luồng ấm áp trên môi, một chất lỏng ngọt ngào chảy vào miệng, mang theo hương thơm tươi mát của hoa cỏ núi rừng. Trường Tuệ mở mắt ra đối diện với một gương mặt mơ hồ.

Mộ Giáng Tuyết không ngờ nàng lại tỉnh nhanh như vậy, hắn thoáng sững sờ rồi lại thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Hắn đỡ cái đầu mềm oặt của con thú nhỏ trong tay, tay kia nắm chặt cán thìa, nhẹ nhàng giải thích: “Ta tìm được một ít hoa cỏ, nhưng điều kiện ở đây có hạn, không thể làm bánh được, đúng lúc thấy trong ngăn tủ còn nửa lọ mật ong nên dùng nó để nấu cháo hoa.”

Hắn đút thêm một miếng vào miệng Trường Tuệ: “Hương vị có ổn không?”

Trường Tuệ nuốt xuống theo bản năng, chớp mắt mấy lần, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Ý thức của nàng vẫn còn ở đêm tuyết lớn vùng ngoại ô núi non. Chẳng biết Mộ Giáng Tuyết đã cõng nàng chạy trốn bao lâu mới tìm thấy hang động để tạm thời ẩn náu này.

Lúc này ngoài động gió lạnh đang gào thét, không gian tối mờ trong động đủ để thấy bên ngoài trời vẫn chưa sáng. Trường Tuệ vẫn giữ nguyên hình dạng của linh thú, dùng đôi đồng tử vàng kim tròn xoe nhìn về phía Mộ Giáng Tuyết thì phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, quần áo tả tơi với vô số vết cắt, máu thấm đẫm y phục đã khô lại, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa hề băng bó vết thương trên người mình.

Hẳn là sau khi thu xếp ổn thoả cho nàng, lại không màng tuyết lớn mà vội vã ra ngoài suốt đêm để tìm linh thảo cho nàng.

“Sao thế?” Thấy thú nhỏ màu trắng không nói một lời, chỉ ngơ ngác nhìn mình, Mộ Giáng Tuyết có vẻ hơi bối rối.

Hắn khuấy cháo trong bát, nếm thử một chút rồi hỏi: “Không ngon sao?”

Con thú nhỏ lắc đầu.

Tựa vào lòng Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ cảm nhận được hơi lạnh toả ra từ lớp áo của hắn, chẳng biết hắn đã ở ngoài bao lâu rồi. Định dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho hắn, Trường Tuệ lại dụi vào ngực hắn, Mộ Giáng Tuyết theo phản xạ đỡ lấy nàng, thấy nàng vùi nửa khuôn mặt vào vạt áo mình, hắn cười bất đắc dĩ: “Khó ăn đến vậy sao?”

Hắn nghiêm túc nghĩ: “Hay ta làm lại một phần khác nhé?”

“Không, không cần…” Trường Tuệ sốt ruột lên tiếng, giọng nói mỏng manh yếu ớt.

Món cháo không hề khó ăn, hẳn là Mộ Giáng Tuyết đã nấu rất lâu, thêm mật ong nên ngọt mà không ngấy, những cánh hoa dại nghiền nhỏ vẫn giữ được hương vị ban đầu, tạo nên hương vị độc đáo.

Trường Tuệ mở miệng ra hiệu cho Mộ Giáng Tuyết tiếp tục đút cháo cho mình, Mộ Giáng Tuyết không nhúc nhích, có lẽ là vì hiểu lầm hành vi vừa rồi của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp: “Thật ra sư tôn không cần phải ép buộc bản thân đâu.”

Hắn đưa tay chạm vào thú nhỏ, giọng nói bình tĩnh: “Cho dù tình cảnh của chúng ta gian nan nhưng ta cũng không muốn sư tôn phải cố chịu đựng, chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất cho người.”

Vì vậy, hắn nói sẽ làm lại một phần khác, hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Trường Tuệ sững sờ một lúc, suýt nữa không kịp phản ứng.

“Đừng…” Thấy Mộ Giáng Tuyết thật sự muốn làm lại, nàng vội vàng dùng miệng ngậm lấy y phục của hắn. Cơ thể của nàng còn rất yếu, không có nhiều sức lực nên suýt chút nữa đã bị Mộ Giáng Tuyết kéo tuột khỏi giường đá. Mộ Giáng Tuyết đành phải ôm nàng vào lòng, nghe thú nhỏ mềm mại vội vàng nói: “Cháo rất ngon, ta chỉ thấy… không cần phải phiền phức như vậy…”

Với hình dáng con người, việc ăn hoa cỏ rất kỳ lạ, nhưng giờ nàng đã bị đánh về nguyên hình, lại đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy, nàng không hề ngại việc gặm nhấm những hoa cỏ đó. Chính vì vậy, khi Mộ Giáng Tuyết bưng bát cháo mà hắn đã nấu cẩn thận, nàng đã cảm thấy vừa bàng hoàng vừa bối rối.

Mặc dù nàng chưa kịp hỏi ra những thắc mắc ấy, nhưng Mộ Giáng Tuyết đã cho nàng câu trả lời:

Bất kể ở trong hoàn cảnh nào, hắn cũng không muốn nàng phải chịu đựng, chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nàng.

Bất kể là hình dạng con người hay là bản thể, Mộ Giáng Tuyết vẫn dành cho nàng sự tôn trọng cần có, đối đãi với nàng như một vị sư tôn.

Đối diện với đôi mắt dịu dàng, trìu mến của Mộ Giáng Tuyết, lại nhớ đến giấc mộng vỡ vụn vừa rồi, hốc mắt Trường Tuệ hơi cay sè, trong giây phút mơ hồ lại nhìn thấy thiếu niên trong mộng.

“Mộ Giáng Tuyết…” Nàng không biết nói gì, không biết nên nói gì.

Thú nhỏ lông xù cụp tai xuống, rúc vào lòng hắn rất lâu không lên tiếng. Mộ Giáng Tuyết kiên nhẫn chờ đợi, mãi rất lâu sau mới nghe thấy tiếng thú nhỏ khẽ khàng nói: “Ngươi… phải luôn tốt như vậy.”

Đừng trở nên xấu xa, đừng sinh ra ác hồn, cũng không được phép biến thành ma đầu tàn nhẫn đáng sợ… huỷ diệt thế giới mà đến tận giờ nàng vẫn không thể nào hiểu được.

Mộ Giang Tuyết ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Được.”

Sau khi ăn hết cháo, triệu chứng hoá hư không của Trường Tuệ đã thuyên giảm, chiếc đuôi khôi phục lại trạng thái mềm mại, nhưng nàng vẫn chưa thể hoá thành hình người.

Trường Tuệ cố gắng thúc đẩy linh lực nhưng vô ích, ngược lại còn kéo theo cơn đau đớn ở trái tim nên đành bỏ cuộc. Nàng thở dài nằm trên đầu gối Mộ Giáng Tuyết, để hắn lau sạch lớp bụi bặm dính trên lông, vừa buồn chán vừa bực bội vẫy đuôi không ngừng.

Nàng nhớ lại ngày xưa Mộ Giáng Tuyết cũng rất thích chải chuốt lông cho nàng, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm cột tóc trên đầu nàng thành những chỏm nhỏ, ngang ngược tuỳ tiện hoàn toàn không coi nàng ra gì. Đôi khi hắn còn xem nàng như chó mèo, cứ ôm ấp cưng chiều.

Thật quá đáng.

Cực kỳ quá đáng.

Bộ lông ở lưng được chải sạch sẽ, Trường Tuệ vô thức rên nhẹ một tiếng, thoải mái nhắm mắt lại.

Nàng thầm nghĩ, vẫn là Mộ Giáng Tuyết hiện tại tốt hơn, tuy thỉnh thoảng cũng có những hành động vượt quá giới hạn nhưng lại dịu dàng, chu đáo, tâm tính ổn định, còn là một người tốt bụng. 

Cứ nghĩ miên man như vậy, hơi thở của nàng dần chậm lại, cơ thể tự chuyển sang trạng thái điều tức rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình và Mộ Giáng Tuyết đều đang nằm trên giường đá, nàng gối đầu lên cánh tay của Mộ Giáng Tuyết, trên người còn được phủ áo khoác của hắn, khuôn mặt của cả hai đối diện ở khoảng cách rất gần.

Vòng eo có cảm giác nặng trĩu và hơi tê dại, Trường Tuệ thử nhúc nhích thì phát hiện cánh tay còn lại của Mộ Giáng Tuyết đang đặt ngang eo nàng, ôm chặt vào lòng. 

Hử? Eo?!

Đột nhiên Trường Tuệ ngồi dậy.

Nàng giơ tay nhìn móng vuốt của mình, lại sờ gương mặt bóng loáng trơn láng không còn lớp lông xù. Hành động quá khích của nàng đã khiến Mộ Giáng Tuyết thức giấc, nam nhân khẽ nhắm mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo liền áp sát ôm nàng từ phía sau: “Sao vậy?” 

Hơi thở ấm áp phả vào chiếc cổ mềm mại, đôi môi mỏng còn vô tình chạm vào da thịt nàng. 

Trường Tuệ vui mừng đến nỗi không nhận ra rằng sự thân mật vượt quá giới hạn của hai người, ngược lại còn túm lấy hắn, mừng rỡ nói: “Mộ Giáng Tuyết, ta đã trở lại hình người rồi!”   

Mộ Giáng Tuyết nhìn đôi mắt tươi cười của nàng, vẫn còn lưu lại ánh sáng vàng kim của linh thú, hắn khẽ ‘ừ’ một tiếng rồi ôm nàng: “Cuối cùng sư tôn cũng khôi phục lại hình dạng người rồi, thật lợi hại.”

Thấy vẻ mặt bình thản của hắn, thậm chí còn mang theo vài phần ngái ngủ, Trường Tuệ khó hiểu: “Sao ta cảm thấy ngươi không vui lắm?” 

Mộ Giáng Tuyết cười khẽ, xoa đầu nàng: “Chỉ cần sư tôn được bình an vô sự, ta đều không quan tâm người ở dạng thú hay dạng người.”

Trường Tuệ bỗng thấy tai mình nóng lên, vội quay mặt đi chỗ khác.

Khôi phục lại hình người rồi, nàng có thể giúp Mộ Giáng Tuyết băng bó vết thương trên người hắn. 

Vết thương của Mộ Giáng Tuyết chủ yếu là ở lưng và cánh tay. Trước đây hắn chỉ lo chăm sóc Trường Tuệ, đối với vết thương của mình thì qua loa đại khái, dẫn đến các vết thương trên lưng bị nhiễm trùng, dính chặt vào y phục, đến giờ chưa lành.

Trường Tuệ không thể tưởng tượng nổi hắn đã chống chọi với những vết thương đó như thế nào để chăm sóc nàng. Có lẽ trước đó không phải hắn ngủ thiếp đi mà là do vết thương làm sao có thể vừa chăm sóc vừa dỗ dành nàng trong khi bản thân hắn vẫn đang trọng thương như vậy. Có lẽ trong suốt khoảng thời gian này, hắn không hề ngủ mà vì vết trở nặng mà ngất đi.

Trường Tuệ hơi tức giận, muốn mắng hắn nhưng lại không thể thốt ra lời được. 

Sau sự việc này, Trường Tuệ phát hiện mình không thể tiếp tục làm một vị sư tôn hung như trước kia ở trước mặt Mộ Giáng Tuyết được nữa. 

Lục tìm trong tủ ra một ít thuốc có thể dùng, Trường  Tuệ đi đến sau lưng Mộ Giáng Tuyết, nhìn vết thương trên lưng hắn rồi nói: “Cởi y phục xuống thêm chút nữa.”

Tư Tinh ra tay cực kỳ ác độc, vết thương ma pháp kéo dài từ bả vai đến tận eo, nếu không có Mộ Giáng Tuyết chắn cho nàng thì có lẽ nàng đã bị bắt và nhốt vào lồng giam rồi.

“Sao vậy?” Thấy Mộ Giáng Tuyết không nhúc nhích, Trường Tuệ nghi ngờ hỏi.

Sau khi cởi trung y, Mộ Giáng Tuyết đã kéo lớp áo lót xuống dưới bả vai. Hắn thoáng dừng lại rồi nghe lời kéo chiếc áo xuống đến ngang mông, quay lưng về phía Trường Tuệ, giọng nói không rõ cảm xúc: “Được chưa?”

Thấy vết thương sau lưng hắn đã lộ ra hoàn toàn, Trường Tuệ gật đầu: “Được rồi.”

Rửa tay sạch sẽ, Trường Tuệ cúi người lại gần, cẩn thận rắc thuốc bột trong lọ lên vết thương, còn chu đáo thổi nhẹ vài cái. Chẳng biết là do động tác của nàng hơi mạnh hay thuốc trị thương gây đau rát, Trường Tuệ cảm nhận rõ cơ bắp dưới tay mình đang căng cứng, bèn nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm sao?”

Giọng nói của Mộ Giáng Tuyết nghe rất bình tĩnh: “Vẫn ổn.”

Trường Tuệ nghĩ rằng hắn đang cố gắng chịu đựng nên không vạch trần, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn.

Trên người Mộ Giang Tuyết có rất nhiều vết thương, việc xử lý lại phức tạp nên chẳng mấy chốc Trường Tuệ đã đứng không vững.

Cơ thể nàng vừa mới hồi phục, vẫn còn nhiều chỗ bất ổn cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Có lẽ vì nàng loay hoay băng bó cho Mộ Giáng Tuyết quá lâu, khi nàng đứng thẳng dậy, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, chân loạng choạng đứng không vững. Đầu nàng nặng trịch, cả người đổ nhào về phía trước, đập mạnh vào vai Mộ Giáng Tuyết.

“Sư tôn?” Ôm lấy thân thể Trường Tuệ sắp trượt xuống, Mộ Giang Tuyết thậm chí còn chưa kịp mặc lại áo.

Trường Tuệ thở dồn dập, mở mắt ra nhưng không thấy rõ Mộ Giáng Tuyết. Nàng hoảng loạn dụi mắt, bị Mộ Giáng Tuyết nắm lấy tay nàng, ôm chặt vào lòng: “Người làm sao vậy?” 

“Sư tôn?!”

Bên tai ù đi, Trường Tuệ không nghe rõ giọng nói của Mộ Giáng Tuyết nữa. Nàng bất chấp sự ngăn cản, càng dụi mắt mạnh hơn cho đến khi mắt nàng đau rát, tầm nhìn mờ mịt mới dần khôi phục, tiếng ù tai cũng giảm bớt đi. 

“Mộ… Mộ Giáng Tuyết…” Trước mắt xuất hiện ánh sáng mờ ảo, Trường Tuệ đưa tay về phía hắn.

Mộ Giáng Tuyết nắm lấy tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Ta ở đây.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, giọng điệu hắn hơi gấp gáp: “Người thấy khó chịu ở đâu sao?”

Trường Tuệ lắc đầu, dựa vào lòng Mộ Giáng Tuyết mà thở hổn hển. Mãi đến khi tầm nhìn hoàn toàn khôi phục lại, nàng mới không kìm được run rẩy: “Sợ… sợ chết mất…”

Phải mất một lúc lâu nàng mới ngăn được nước mắt, nàng cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ tự nhiên: “Ta cứ tưởng mình sắp bị mù rồi.” 

Mộ Giáng Tuyết không cười nổi.

Hắn mím môi và nhìn chằm chằm vào nàng, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đôi mắt đỏ hoe còn đọng hơi nước, cúi đầu kiểm tra một cách nghiêm túc.

“Rốt cuộc là chuyện gì…” Lúc nàng còn ở dạng thú, Mộ Giáng Tuyết đã bôi thuốc cho nàng. Vết thương ngoài da của nàng không nhiều, cũng không nghiêm trọng, đa phần là nội thương, theo lý mà nói sẽ không ảnh hưởng đến mắt mới phải.

Vì nhiều lý do, mặc dù đã tin tưởng Mộ Giáng Tuyết, nhưng Trường Tuệ vẫn không muốn kể cho hắn nghe về chuyện phong ấn thần khí.

Nàng lách người tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, ánh mắt lảng tránh đi nơi khác: “Không có gì đáng ngại, có lẽ là do chưa nghỉ ngơi đủ thôi.”

Vừa dứt lời, nàng đã bị Mộ Giáng Tuyết bế ngang đặt lên giường đá, dùng áo ngoài của hắn cuộn chặt lấy nàng: “Vậy sư tôn cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì nói với ta, ta sẽ lấy cho người.”

Trường Tuệ sững sờ, không quen với cách đối đãi này, cứ như thể nàng là một món đồ sứ dễ vỡ vậy.

Định nói thêm điều gì đó, Mộ Giáng Tuyết đột nhiên hỏi: “Sư phụ, linh lực của người vẫn chưa hồi phục sao?” 

Trường Tuệ im lặng.

Thì ra hắn đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi. 

“Không sao đâu.” Mộ Giáng Tuyết chạm nhẹ vào má nàng: “Tất cả rồi sẽ ổn thôi, sư tôn đừng sợ.”

Trường Tuệ vô thức phản bác lại: “Ta không sợ…” 

“Vậy thì sư tôn cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, những việc các cứ để ta lo liệu.”

Mộ Giáng Tuyết không hề tin lời Trường Tuệ nói, hắn rất lo lắng cho sức khỏe của nàng, quyết định ra ngoài tìm thêm hoa cỏ dược liệu, tiện thể dò la động tĩnh của kinh thành. Trường Tuệ không có lý do gì để ngăn cản hắn, hơn nữa với tình trạng của nàng hiện tại thì đi theo càng bất tiện, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương.

Trong bếp vẫn còn chút cháo ngọt đang hâm nóng, Mộ Giáng Tuyết để lại cho nàng dùng dần.

Sau khi Mộ Giang Tuyết rời đi, Trường Tuệ cuộn tròn trên giường đá một lúc, vì không ngủ được nên bắt đầu đi quanh hang đá. Nàng phát hiện trong hang đá không hề bụi bặm mà vô cùng sạch sẽ, chẳng biết là nơi này có người ở hay thường xuyên được ai đó đến dọn dẹp, giờ bọn họ chiếm dụng nơi này, không biết chủ nhân của hang đá này trở về thấy thế sẽ giận dữ đến mức nào.

Nàng lục tung khắp người, Trường Tuệ không tìm thấy một đồng bạc nào, nàng vẫn đang mặc hỉ phục rách rưới đó, thấy trên áo còn đính vài viên ngọc trai và đá quý lấp lánh, nàng liền tháo hết đặt lên bàn, coi như bồi thường cho họ.

Cũng không biết Mộ Giáng Tuyết tìm được những loại hoa cỏ này ở đâu, tuy mọc trong rừng núi nhưng linh lực ẩn chứa bên trong lại nhiều hơn cả loại nàng trồng trong vườn hoa, nếu không thì nàng đã không thể khôi phục hình người nhanh như vậy.

Đang định ăn hết bát cháo ngọt còn đang ấm, bước chân Trường Tuệ bỗng khựng lại, cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến, cảnh vật trong hang dần trở nên mơ hồ, chìm vào bóng tối. Trường Tuệ run rẩy chớp mắt, trước mắt nàng lại chìm vào bóng tối.

Triệu chứng mù loà lần này đến một cách lặng lẽ và kéo dài hơn. Trường Tuệ đứng yên tại chỗ chờ đợi rất lâu, lâu đến mức đầu gối nàng mềm nhũn không đứng vững được nữa, lâu đến mức nàng bất lực, dù có dịu mắt đến mấy cũng không thể thấy được ánh sáng.

Thịch thịch—

Thịch thịch—

Trong bóng tối mù mịt, Trường Tuệ chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Ôm lấy lồng ngực yếu ớt ngã xuống, nàng không rõ lúc này nên khóc hay nên cười. Cùng với việc mất đi thị giác, nàng bỗng cảm thấy con đường phía trước của mình cũng trở nên mờ mịt.

Nàng mất đi linh lực, từ vị trí cao quý rơi xuống thành một người bình thường, thậm chí còn không bằng cả người bình thường.

Nàng trở thành yêu tà bị mọi người truy đuổi, bị người thân phản bội, mất hết tất cả, chỉ có thể trốn chui trốn lủi trong hang đá hoang vắng như chuột bọ.

Giờ nàng lại trở thành kẻ mù, một người mù thì có thể làm được gì?

Mặt dây chuyền hoa băng trên cổ tay nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Trường Tuệ biết rằng nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy vẻ đẹp tinh khiết của nó sau khi được thanh tẩy nữa.

   

Để lại một bình luận