Chương 38: Ta sẽ làm đôi mắt của người
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.
Trường Tuệ đã bị mù.
Khi Mộ Giáng Tuyết mang theo dược liệu và y phục trở về, hắn nhìn thấy tiểu sư tôn của mình đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất, bàn ghế nghiêng ngả cách đó không xa, vài viên ngọc trai và đá quý lăn lóc xuống đất như vừa trải qua một trận chiến.
“Sư tôn?” Mộ Giáng Tuyết nhanh bước tới, đỡ người dậy khỏi mặt đất: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Trường Tuệ trống rỗng, đồng tử màu vàng kim vốn trong sáng giờ đã trở nên ảm đạm vô hồn, đọng lại những giọt nước mắt nóng hổi.
Nàng muốn lắc đầu nói mình không sao, muốn tỏ ra kiên cường, lạc quan đối mặt, nhưng vừa hé môi lại chỉ phát ra tiếng nức nở yếu ớt của một con thú bị thương, cảm xúc vỡ òa bật ra tiếng khóc: “Mắt của ta…”
Trường Tuệ siết chặt cánh tay Mộ Giáng Tuyết, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt: “Mắt của ta… không nhìn thấy gì nữa …”
Nàng đã trở thành người mù thật rồi.
Vốn dĩ còn có thể gắng gượng kìm nén cảm xúc, nhưng khi Mộ Giáng Tuyết ôm nàng vào lòng, trán nàng khẽ chạm vào lớp vải mềm mại của hắn, những lớp ngụy trang yếu ớt lập tức tan vỡ, để lộ sự mong manh đến tận cùng. Trường Tuệ vùi mặt vào lồng ngực hắn, mặc cho nước mắt thấm đẫm vạt áo hắn.
Nàng hiểu rất rõ, cùng với sự cắn nuốt của trận pháp phong ấn, năm giác quan của nàng sẽ suy yếu dần, đến lúc đó nàng không dám nghĩ mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Phải làm sao bây giờ… nàng phải làm sao bây giờ.
Trường Tuệ đã bước lên một con đường chết không thể cứu vãn.
Một mình giãy giụa trong bóng tối quá lâu, Trường Tuệ khao khát tìm được một điểm tựa, nhưng nàng phát hiện ra không có đôi mắt mình chẳng thể làm được gì, ngay cả việc đơn giản nhất là đứng dậy trở về giường đá cũng loạng choạng không tìm thấy phương hướng, chao đảo ngã xuống mặt đất đã đành, thậm chí còn bị chuỗi ngọc trên mặt đất làm lòng bàn tay nàng bị thương.
Nàng quá hoảng sợ.
Vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, chỉ cảm thấy con đường trước mắt mờ mịt, là Mộ Giáng Tuyết đã đỡ nàng đến bên giường, kéo tay nàng lại kiểm tra cẩn thận. Những đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay đang rớm máu, nam nhân im lặng thật lâu rồi hỏi nàng: “Đau không?”
Trường Tuệ khẽ lắc đầu, đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
So với sự hoảng loạn của nàng, Mộ Giáng Tuyết lại bình tĩnh đến lạ thường, đầu tiên hắn cẩn thận băng bó vết thương trên bàn tay nàng, rồi hỏi xem nàng có bị thương ở chỗ nào khác không, sau khi xác nhận rằng nàng không sao thì hắn mới hắn mới ngồi xuống bên cạnh, ôm nàng vào lòng: “Sư tôn đừng sợ.”
Giọng hắn dịu dàng trầm thấp, chính sự điềm tĩnh của hắn lại khiến cảm xúc rối loạn của Trường Tuệ dần lắng xuống: “Ta đã liên hệ với thân tín trong Các rồi, đợi chúng ta trở về hoàng cung, ta sẽ mời danh y giỏi nhất chữa mắt cho sư tôn.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”
Trường Tuệ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nàng khẽ lắc đầu trong lòng hắn: “… Sẽ không tốt lên được đâu.”
Trận pháp phong ấn dùng tu vi và linh lực của nàng làm hiến tế, mất đi thị giác chỉ là khởi đầu, tiếp theo nàng sẽ dần mất đi thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác… cuối cùng biến thành một con rối phong ấn thần khí.
Phương pháp duy nhất để phá vỡ cục diện này chính là phá vỡ phong ấn lấy Cư Chư Bất Tức trong cơ thể ra ngoài, có thể với sức lực hiện tại của Trường Tuệ, thì một khi thần khí bị phá giải, nàng sẽ không thể trấn áp được nữa.
Cư Chư Bất Tức vốn không phải tà vật huỷ diệt thiên địa, nhưng nó rơi vào tay Mộ Giáng Tuyết lại còn đáng sợ hơn cả tà vật, thần khí đã nhận chủ, khó đảm bảo rằng nó sẽ không giúp Mộ Giáng Tuyết sinh ra ác hồn, vậy thì toàn bộ nỗ lực trước đây của nàng sẽ trở nên vô nghĩa.
Trong khoảng thời gian mất đi tu vi này, Trường Tuệ đã nghĩ hết mọi cách có thể, cho dù nàng dám đánh cược rằng Mộ Giáng Tuyết sẽ không sinh ra ác hồn đi nữa, thì việc thần vật hạ phàm không còn ai trấn áp, tai hoa đóng băng ở phương bắc cũng sẽ một lần nữa tái hiện ở kinh thành, đây vẫn là một cục diện khó giải.
… Chỉ còn cách phong ấn Cư Chư Bất Tức trong cơ thể mình.
Mặc dù vì nó mà nàng mất đi đôi mắt và trở thành phàm nhân, thì cũng phải tiếp tục phong ấn nó trong người. Nếu khí vận của giới Linh Châu chưa tận, nàng lại được Thiên Đạo thương xót thì hãy để nàng kết thúc tất cả mọi chuyện trước khi mất đi năm giác quan và trở thành một con rối.
Đây là tia hy vọng cuối cùng của Trường Tuệ.
Mộ Giáng Tuyết không biết sự phức tạp ở trong đó, chỉ cho rằng Trường Tuệ bị thương dẫn đến mù loà, càng không thể hiểu nổi nguyên do khiến nàng suy sụp yếu đuối như vậy.
Ngày xưa nàng từng là thông tiên tử của giới Linh Châu, nay lại rơi xuống phàm trần và bị đánh vì coi là yêu nghiệt, lại còn mất đi tu vi và năm giác quan trở thành kẻ tàn phế, mà tên đầu sỏ cho tất cả những điều này chính là đồ đệ do chính tay nàng dạy dỗ – Mộ Giáng Tuyết.
Lẽ ra nàng phải hận hắn, nhưng giờ đây lại chỉ có thể tin tưởng và dựa vào hắn, nàng oán hận hắn nhưng Mộ Giáng Tuyết lại nắm lấy tay nàng: “Sau này ta sẽ làm đôi mắt của sư tôn.”
“Cho dù mắt của sư tôn không thể chữa khỏi, người vẫn còn có ta, sau này sư tôn muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng người.”
Trường Tuệ nghĩ có lẽ nàng càng hận chính bản thân mình hơn.
Hiện giờ Mộ Giáng Tuyết càng dịu dàng lương thiện bao nhiêu thì nàng lại càng căm hận chính mình không xứng làm sư tôn bấy nhiêu. Lúc này nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Giáng Tuyết nên chỉ có thể lẩm bẩm: “Ta muốn… trở về Linh Châu.”
Nàng nhắm mắt lại, những giọt lệ lớn rơi xuống từ khóe mắt: “Mộ Giáng Tuyết, ngươi còn có thể… cùng ta trở về giới Linh Châu không?”
Mộ Giáng Tuyết chưa từng nghe qua nơi đó: “Giới Linh Châu ở đâu?”
Ở một nơi rất xa xôi, xa đến mức Trường Tuệ đã không thể chạm tới được nữa, trong ký ức chỉ còn là cảnh hoang tàn đổ nát.
Giới Linh Châu mà Trường Tuệ muốn trở về là giới Linh Châu có linh khí nuôi dưỡng vạn vật, chưa sụp đổ. Nơi đó có Hoàn Lăng, có Thần Kiếm Tông cùng hàng vạn tông môn, còn có cả tiểu đồ đệ luôn thích lẽo đẽo bên cạnh nàng, tiếc rằng… sẽ không còn nữa.
Nàng thất thần nhìn vào hư không, nước mắt thấm ướt hàng mi, tràn xuống đôi mắt mù lòa như mảnh sứ vỡ nát.
Nàng bị mù nên không thể nhìn thấy, Mộ Giáng Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt không rời gương mặt nàng, mãi đến khi giọt nước mắt nóng bỏng của nàng rơi xuống, thấm vào mu bàn tay đang đan chặt vào nhau, Mộ Giáng Tuyết mới khẽ đáp lại: “Được.”
“Ta sẽ cùng người trở về giới Linh Châu.”
Bất kể giới Linh Châu mà nàng nói ở đâu, hắn đều sẽ cùng nàng trở về, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, dù phải dùng mọi cách, thậm chí không từ bất cứ thủ đoạn nào, hắn cũng nguyện theo nàng trở về.
Nhưng mà “Đừng khóc nữa.”
“……”
Mộ Giáng Tuyết mang về không ít thuốc trị thương và y phục mới, trên đường còn tiện tay hái thêm vài loài hoa cỏ linh thảo để nấu cháo cho Trường Tuệ.
Hắn dò hỏi được tin tức: sau khi bọn họ trốn khỏi hoàng cung, Nữ đế bệnh nặng như rắn mất đầu, Triệu Nguyên Tề dẫn đại quân tiến vào cung, chiếm giữ quyền hành, ép phe của Triệu Nguyên Lăng trở thành đồng loã với yêu ta, vu cáo rằng vận khí của Bắc Lương bị hủy đều là do bọn họ mà ra.
Hắn ta cấu kết với Khâm Thiên Giám, kích động triều thần rằng phải dùng Triệu Nguyên Lăng để huyết tế mới có thể giải trừ tai họa yêu tà của Bắc Lương. Phe của Triệu Nguyên Lăng không địch nổi sự càn quét của Triệu Nguyên Tề, thương vong nặng nề; trong đại loạn, y được thân tín hộ tống chạy khỏi hoàng cung, từ đó không có tin tức.
Hiện tại Triệu Nguyên Tề đang phái người truy lùng bọn họ khắp nơi, còn ra lệnh thà giết nhầm chứ không được bỏ sót. Giờ đây, trong ngoài thành người dân hoang mang, đã có không ít bách tính vô tội thiệt mạng.
“Súc sinh.” Trường Tuệ nghe mà tức giận, hận không thể lập tức lao về hoàng cung giết Triệu Nguyên Tề.
“Bắc Lương đã bị hắn ta khuấy đảo đến long trời lở đất rồi! So với ta, e rằng chính hắn ta mới thật là tên yêu tà tàn bạo hoạ quốc!”
Mộ Giáng Tuyết khẽ cười, dịu giọng chỉnh lại: “Sư tôn không phải yêu tà.”
Thế nhưng, chỉ vì đôi đồng tử vàng kim của nàng, trong mắt người đời nàng lại chính là yêu tà.
“Quả nhiên thủ đoạn của Triệu Nguyên Tề thật cao tay.” Trường Tuệ không khỏi xem xét lại: “Trước kia ta chỉ cho rằng hắn ta là kẻ độc ác nhưng không có đầu óc vô dụng, giờ xem đã xem thường hắn rồi, có thể nghĩ ra được mưu kế kín kẽ và hiểm độc đến thế, hẳn thường ngày đều giả ngu.”
Thế nhưng… diễn xuất này của hắn ta không phải là quá xuất sắc rồi sao? Mấy lần bị nàng và Triệu Nguyên Lăng chèn ép mà vẫn nhẫn nhịn không phản kháng, lẽ nào là để chờ đợi cú phản đòn cuối cùng này?
Trường Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ không đúng: “Hay là… ngoài Tư Tinh ra, bên cạnh hắn ta còn có cao nhân khác giúp đỡ?”
Những ngày gần đây, Trường Tuệ cứ mãi suy đi nghĩ lại về mọi chuyện, nắm chặt tay áo Mộ Giáng Tuyết hỏi: “Tại sao bọn họ lại nghĩ ra được cách dùng kính Càn Khôn để bôi nhọ ta? Không, phải nói là sao bọn họ lại có thể khẳng định ta chính là yêu tà?”
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết tối sầm lại, nắm ngược lấy tay Trường Tuệ, lạnh nhạt nói: “Có lẽ bọn họ không cần xác định thì sao?”
Chỉ cần bọn họ đã muốn biến Trường Tuệ thành yêu tà, cho dù nàng có phải hay không thì ngày đó nàng cũng chỉ có thể là yêu tà. Có lẽ chính bọn họ cũng không ngờ rằng lại vô tình khiến Trường hiện nguyên hình.
“Nhưng mà…” Dù lời giải thích ấy có thể chấp nhận được, nhưng Trường Tuệ vẫn thấy mọi chuyện kỳ lạ.
Nghĩ đến mức đau đầu, nàng bực bội đấm vào đầu, cảm thấy mình đang suy yếu mọi mặt, ngay cả đầu óc cũng không còn minh mẫn như trước nữa.
“Được rồi, bây giờ chúng ta không đủ manh mối, nghĩ thêm cũng chỉ là vô ích thôi.” Mộ Giáng Tuyết bưng đến một bát cháo ngọt đã được hâm nóng tới, múc một muỗng kề tới bên môi Trường Tuệ: “Thay vì nghĩ ngợi những chuyện ấy, không bằng tính xem làm thế nào mới có thể xoay chuyển cục diện này.”
Trường Tuệ thầm nghĩ, chỉ khi nắm rõ đường đi nước bước của Triệu Nguyên Tề, nàng mới có thể ứng biến đối phó với hắn ta. Nhưng nghĩ lại, giờ đây bọn họ đang gặp khó khăn, chẳng có thêm được manh mối nào, cũng đành bỏ qua mà thôi.
Há miệng ăn miếng cháo Mộ Giáng Tuyết đút, chợt nhận ra điều gì: “Để ta tự làm đi.”
Mặc dù mắt đã mù, nhưng nàng vẫn còn tay còn chân, đâu cần người khác đút.
Mộ Giáng Tuyết không phản bác.
Thong dong nhìn Trường Tuệ sờ soạng đưa hai tay ra, hắn cầm mép bát áp vào đầu ngón tay nàng, sau đó—
Xoảng.
Vừa mới chạm tay đến thành bát, Trường Tuệ cảm thấy bát rơi xuống, kèm theo tiếng vỡ giòn tan, cháo nóng hắt tung tóe, bát cháo trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Trường Tuệ sững người.
Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, sau đó nàng nghe thấy Mộ Giáng Tuyết dịu dàng giải thích: “Không liên quan đến sư tôn, là ta không cầm chắc.”
Trường Tuệ im lặng.
Bát cháo ngọt thứ hai nhanh chóng được mang đến, Trường Tuệ rụt tay vào trong tay áo, nàng tự nghi ngờ bản thân sâu sắc nên không dám chạm vào nữa.
…
Triệu Nguyên Tề vẫn chưa từ bỏ việc truy lùng bọn họ, mấy lần Trường Tuệ nghe thấy ngoài cửa hang vang lên tiếng bước chân mơ hồ, dường như quan binh đã sắp lần đến nơi này.
Trời đông giá buốt, tuyết phủ khắp núi khó tan, mỗi bước chân đạp lên đều phát ra tiếng “soạt soạt” khô khốc, tuyết trộn với bùn đất tạo thành lớp nhão nhoẹt, trơn trượt khó đi.
Mộ Giáng Tuyết bước ra từ trong hang nhưng không vội rời đi, hắn đứng ngoài hang lắng nghe động tĩnh bên trong, kể từ khi hắn bước ra ngoài, bên trong tĩnh lặng không một tiếng vang, Trường Tuệ đã được hắn dỗ ngủ.
Lạch cạch lạch cạch—
Có người đang đến gần.
Trong đêm núi khuya tĩnh mịch, ngay cả ánh trăng cũng ẩn mình sau tầng mây dày, một nhóm người giẫm lên con đường tuyết lẫn bùn, bên hông treo đầy bùa trừ tà, tay cầm đuốc sáng rực.
“Chỗ này đã lục soát ba bốn lượt rồi, còn tìm cái gì nữa chứ?”
“Giữa đêm khuya khoắt thế này, thật khiến người ta lạnh cả sống lưng.”
Có kẻ bị gai rừng đâm trúng, đau đớn kêu khẽ thành tiếng. Tiếng kêu ấy khiến mấy người bên cạnh giật nảy mình, còn tưởng gặp phải yêu tà quỷ quái.
Sắc mặt tên dẫn đầu khó coi, trên người cũng bị cành lá cứa rách mấy vết, giọng gắt gỏng quát mắng: “Các người ầm ĩ cái gì! Bên trên đã nói người chắc chắn còn trong núi! Tìm nhiều lượt như vậy vẫn không thấy, chẳng phải vì các ngươi vô dụng quá sao!”
“Nếu còn không tìm ra người, đừng nói đến ban thưởng, e rằng mạng của chúng ta cũng chẳng còn!”
Đám người im lặng trong chốc lát, tên dẫn đầu nói tiếp: “Tìm thêm một vòng cuối cùng, nếu tới lúc trời sáng vẫn không thấy thì phóng hỏa đốt núi… kẻ nào!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng cành lá lay động, cả đám người rút đao giơ đuốc lên.
“Xì xì—” Có người lấy hết can đảm tiến lên, chỉ thấy trong đám cỏ là một con rắn đen xì nhỏ bằng ngón tay út.
“Mẹ kiếp!” Phẫn nộ át đi sợ hãi, nam nhân dùng chân đá mạnh một cái: “Chỉ là một con cá trạch cũng muốn hóng hớt, ông đây còn tưởng bắt được người rồi chứ.”
Con rắn nhỏ bị hất văng vào bụi cây, trong nháy mắt đã biến mất, ngay cả tiếng lá xào xạc cũng theo đó mà lặng đi.
Có người tinh mắt ngẩng lên, nhận ra được vấn đề: “Các ngươi không thấy con rắn đen đó kỳ lạ sao?”
“Mặc kệ nó là thứ gì, ông đây đã đá một cước như thế, chắc chắn không sống nổi nữa đâu.”
Vì chuyện bất ngờ ấy, dù nói gì thì nhóm người cũng không muốn đi tiếp nữa, có người lảm nhảm: “Nơi này toàn rắn lạ và trùng độc, nghe nói yêu nữ kia tàn nhẫn thích uống máu, ở trong cung đã giết mấy người, các bùa trừ tà của chúng ta có thể trấn yểm được nàng ta sao?”
“Đúng vậy, hay chúng ta cứ trực tiếp phóng hỏa đốt núi đi, đợi lửa tắt rồi vào tìm xác dễ hơn, chẳng phải an toàn hơn sao?”
Tên dẫn đầu bị lay động, mọi người liền quay lưng đi xuống núi.
Ngay lúc này, chỗ con rắn đen vừa xuất hiện lại vang lên một tiếng động lạ, có người nhẹ nhàng buông tiếng thở dài. Một luồng khí lạnh quỷ dị khiến mọi người quay đầu lại: “Kẻ nào đang ở đó!”
Chỉ thấy khóm cây tối đen không một bóng người đã xuất hiện thêm một bóng trắng.
Lớp vải trắng bạc mỏng manh như sương giá, dáng người nam nhân đứng yên trong bóng tối thon dài, mái tóc đen như mực hòa cùng bóng đêm, làn da trắng tựa tuyết, môi đỏ như chu sa, dung nhan tuấn nhã khí chất ôn hòa, chẳng khác gì quân tử.
Lông mi nam nhân khẽ rũ xuống, mang theo sự bất đắc dĩ: “ Đã hứa với sư tôn phải làm quân tử lương thiện.”
Nhưng xem ra, giờ phải phá giới rồi.
Đột nhiên hai chiếc đèn lồng đỏ máu bất ngờ sáng lờ mờ phía sau lưng hắn.
Ngay khoảnh khắc Mộ Giáng Tuyết ngẩng mắt nhìn lên, lúc này tất cả mọi người mới nhận ra, thứ mà họ tưởng là đèn lồng, hóa ra lại là một đôi mắt thú! Hai con ngươi đỏ ngầu ấy càng lúc càng áp sát, xen lẫn tiếng “xì xì” rợn người là một con rắn đen vảy cứng xuất hiện phía sau lưng nam nhân, há to chiếc miệng như chậu máu bổ nhào về phía bọn họ.
“Aaaa!!!”
“Yêu quái! Có yêu quái! Cứu mạng với!” Một đám người điên cuồng chạy tán loạn, điên cuồng ném mạnh cây đuốc về phí rắn đen, thế nhưng rắn đen không hề hoảng sợ.
Một ngọn đuốc rơi trúng thân cây ngay trước mặt Mộ Giáng Tuyết, ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, cây cối lập tức bị lửa thiêu rụi. Ngọn núi phủ tuyết đã bị ánh lửa nuốt trọn, đất đá nóng rẫy, khói dày cuộn lên, lan rộng đến những chỗ sâu với tốc độ khó khống chế được.
Ánh lửa hắt lên phản chiếu trong đôi mắt hắn, nhưng vẫn khó có thể khiến Mộ Giáng Tuyết dao động.
Hắn lặng lẽ nhìn tuyết trắng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết vùng vẫy trong biển lửa mà không thể trốn thoát, tâm trí hắn hơi hoảng hốt trong chốc lát, cảm giác quen thuộc ấy như mũi kim xuyên qua ký ức, khiến hắn bất giác quay đầu nhìn về phía hang đá.
