Chương 39: Vĩnh viễn không yêu hắn
Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.
Nếu có vi phạm bản quyền, xin vui lòng liên hệ để gỡ bỏ truyện.
Trường Tuệ vẫn đang chìm trong cơn mê man.
Kể từ khi đánh mất linh lực, thân thể nàng luôn vô cùng suy yếu, mỗi ngày đều cần rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi và điều dưỡng. Khi ý thức chìm vào thức hải, lần này Trường Tuệ đang đang lơ lửng vô mộng giữa hư không, chợt mơ hồ nghe thấy những âm thanh lạ lùng rất nhỏ.
Dường như… có thứ gì đó đang rạn nứt.
Nàng nương theo nơi phát ra dị động mà trôi dạt tới, trước mắt liền xuất hiện một mảng phong ấn khổng lồ màu vàng kim, khác biệt với trận pháp phong ấn dùng để trấn áp Cư Chư Bất Tức, mảng phong ấn này đang chập chờn hai luồng linh lực mang hơi thở khác nhau, một luồng là từ nàng thuộc giới Linh Châu, còn luồng kia lại xuất phát từ bản thể của tên đồ đệ nghịch tử kia.
Thảo nào.
Cuối cùng Trường Tuệ cũng hiểu vì sao đại trận phong tỏa ký ức lại kiên cố không thể xâm phạm đến vậy, hoá ra để ngăn mình tìm lại những ký ức bị phong ấn, thậm chí nàng còn để Mộ Giáng Tuyết gia cố thêm một tầng nữa ư?!!
Cạch cạch…
Bên tai lại vang lên tiếng rạn nứt vụn vỡ. Trường Tuệ tập trung nhìn kỹ, thì ra chính là đại trận phong ấn ký ức đang xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti!
Xem ra, việc nàng giờ đây đã mất đi tu vi và linh lực đã làm suy yếu phần phong ấn của nàng, nếu vết nứt này tiếp tục lan rộng, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ có thể tìm về được phần lớn ký ức.
Trường Tuệ khẽ nhấc tay, định chạm vào linh quang đang tỏa ra từ khe nứt thì trong hư không bỗng vang lên giọng nói của Mộ Giáng Tuyết: “Sư tôn.”
“Sư tôn, người tỉnh lại đi.”
Ngón tay khẽ run lên, Trường Tuệ chợt bị kéo ra khỏi hư không, mở bừng mắt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng đã dần quen với việc mỗi khi mở mắt, mỗi lần mở mắt chỉ là một màu tối đen.
Khi mất đi thị giác, các giác quan khác không khỏi trở nên nhạy bén hơn. Trường Tuệ ngửi thấy một mùi hương tương tự như lửa cháy, thoang thoảng vị khét lẹt. Nàng không kìm được mà hít mạnh thêm hai hơi: “Ngươi đang nấu thứ gì sao?”
Mộ Giáng Tuyết đỡ nàng ngồi dậy khỏi chiếc giường đá, dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng nói nhanh hơn: “Triệu Nguyên Tề đã phát hiện ra nơi ẩn náu của chúng ta, hắn ta phái người phóng hỏa đốt núi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Nơi bị cháy không quá gần sơn động, lại ở vị trí thấp hơn nên trong thời gian ngắn ngọn lửa sẽ chưa bén đến được đây.
Mộ Giáng Tuyết đưa bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cho nàng: “Dưới chân núi chắc chắn còn có quân mai phục của Triệu Nguyên Tề, chúng ta không thể cứ ăn mặc thế này mà ra ngoài được, cần phải cải trang một chút.”
Trường Tuệ gật đầu, lần mò đai lưng chuẩn bị thay y phục.
Chiếc hỉ phục rách nát của nàng đã được Mộ Giáng Tuyết xử lý từ lâu, mấy ngày nay quần áo nàng mặc đều là do Mộ Giáng Tuyết mua từ bên ngoài về. Nàng đều không thể nhìn thấy màu sắc, kiểu dáng của nó, lại càng không biết ý của hắn khi nói ‘thế này’ là chỉ loại nào.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nói nhiều.
Trường Tuệ nghe thấy tiếng bước chân cố ý nhấn mạnh của Mộ Giáng Tuyết, hắn đã rời khỏi sơn động.
Biết rõ thời gian không cho phép chần chừ, Trường Tuệ vội vàng sờ soạng chiếc áo choàng mà mặc vào, vì không nhìn thấy nên nàng mặc rất khó khăn và căng thẳng, giữa tiết trời đông mà trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
“Ta xong rồi.” Trường Tuệ lần theo bờ đá, đứng thẳng dậy.
Nàng nghe thấy tiếng cửa động được đẩy ra, Mộ Giáng Tuyết đang đi về phía mình.
“Chúng ta…” Vừa định mở miệng nói, nàng đã cảm thấy Mộ Giáng Tuyết tiến lại quá gần, một đôi tay đã đặt lên eo nàng.
Những ngón tay trắng nõn, thon dài lướt qua nút thắt ở eo nàng, khẽ khàng móc vào, không dùng chút sức nào mà đã tháo tung dải lụa Trường Tuệ vừa khó khăn lắm mới buộc lại. Kéo theo đó là tà áo ngoài lỏng lẻo trượt xuống.
“Mộ Giáng Tuyết…” Trường Tuệ nắm lấy tay hắn, hơi thở trở nên dồn dập hơn lúc nãy: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Hàng mi dài run rẩy, đôi mắt mở to của Trường Tuệ lộ vẻ ngây thơ, tròn xoe như một loài thú nhỏ đang kinh hãi. Đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp này lại không thể nhìn thấy hắn nữa.
Nếu nàng còn nhìn được, ắt sẽ thấy Mộ Giáng Tuyết lúc này phóng túng và phạm thượng đến mức nào. Hắn dùng ngón tay mân mê dải lụa, dùng giọng nói ôn hòa mà mê hoặc tiếp tục lừa gạt vị tiểu sư tôn của mình: “Dây lưng của sư tôn bị buộc ngược rồi.”
“Đồ nhi giúp người buộc lại.”
Dải lụa mỏng manh được quấn lại quanh eo nàng, Mộ Giáng Tuyết thong thả buộc một nút thắt đẹp đẽ cho nàng, không còn hành động nào vượt quá khuôn phép nữa. Như thể chậm nửa nhịp mới nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Trường Tuệ, hắn còn vô tội hỏi một câu: “Có vấn đề gì sao sư tôn?”
Trường Tuệ há miệng rồi lại nuốt ngược những lời sắp thốt ra, bị nghẹn đến mức một tầng sắc hồng lan từ cổ lên mặt.
Từ khi nàng trở nên yếu ớt, phần lớn thời gian đều không có tinh thần, gương mặt trắng bệch ốm yếu, làn da thiếu sức sống. Giờ đây, tầng hồng sắc này xông thẳng lên mặt, tựa như điểm thêm một lớp trang điểm nhạt khiến đôi mắt cũng trở nên có sinh khí hơn.
Mộ Giáng Tuyết khẽ cong các ngón tay, đột nhiên rất muốn véo má nàng một cái.
Vì vẫn chưa quen với cuộc sống mất đi thị lực, y phục của Trường Tuệ mặc vào bị lệch lạc, lỏng lẻo, luôn cần Mộ Giáng Tuyết phải giúp nàng chỉnh sửa lại. Vuốt phẳng vạt áo, Mộ Giáng Tuyết lại khoác thêm một chiếc áo choàng rộng thùng thình lên người nàng, trùm kín cả người lẫn đầu nàng vào trong.
“Đi thôi.” Mộ Giáng Tuyết đỡ Trường Tuệ đi ra ngoài.
Vừa bước chân ra khỏi cửa động, mùi cháy khét nồng nặc đã xộc vào mũi, dường như kéo mùa đông trên núi trở về với mùa hè rực lửa của chốn luyện ngục.
Trường Tuệ vô cùng bài xích loại môi trường cháy khét này, nó luôn khiến nàng nhớ về ngọn lửa địa ngục trong ngày thành hôn ở giới Linh Châu. Bị sặc đến mức ho khan, khóe mắt nàng ứa ra chút hơi nước, Mộ Giáng Tuyết liền kéo nàng vào lòng, dùng khăn tay che miệng mũi nàng: “Đỡ hơn chưa?”
Hít thở được luồng hương lạnh nhàn nhạt, Trường Tuệ khẽ gật đầu hỏi: “Lửa lớn lắm sao?”
Mộ Giáng Tuyết nhìn ngọn lửa đang leo lên từ phía dưới, không hề giấu giếm, “Rất lớn.”
Vì vậy, bọn họ phải nhanh chóng rời đi, tránh để vị tiểu sư tôn của hắn phải chịu thêm ảnh hưởng.
Trường Tuệ im lặng một lát không vội rời đi, mà sờ soạng từ trong tay áo lấy ra một lá huyết phù đã được vẽ xong.
Đây là lá bùa nàng vẽ khi chưa mất đi linh lực, phù văn được phác họa bằng chu sa cùng với máu ẩn chứa linh lực trời đất, có thể nói là lá bùa hộ mệnh của nàng lúc này. Khi cùng Mộ Giáng Tuyết trốn khỏi kinh thành, nàng đã dùng không ít dọc đường đi, trong tay đã không còn bao nhiêu.
Ấy vậy mà giờ đây, nàng lại mượn gió ném lá bùa hộ mệnh này vào giữa biển lửa.
Lá bùa dính máu tươi của nàng ánh lên linh quang, không hề bị lửa thiêu rụi. Ngay khoảnh khắc chạm xuống mặt đất đang cháy, nó liền mượn địa linh mà bộc phát uy lực cực lớn, trong chớp mắt dập tắt ngọn lửa đang hoành hành trong rừng.
Xì xì…
Khi ngọn lửa biến mất, khu rừng tan hoang tiêu điều, khắp nơi đều là đất đai cháy xám đen kịt, xác người nằm rải rác, bốc lên làn khói đen đậm đặc, khó ngửi.
“Lửa tắt rồi sao?” Trường Tuệ không thấy gì, chỉ có thể phán đoán bằng âm thanh.
Mãi đến khi lá bùa kia hóa thành tro tàn rồi biến mất, Mộ Giáng Tuyết mới thu tầm mắt lại: “Tắt rồi.”
Hắn thấy Trường Tuệ khẽ mỉm cười như vừa trút được gánh nặng.
Mộ Giáng Tuyết chớp chớp mắt, không kìm được mà chọc vào má nàng đang phồng lên, khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
Hắn biết Trường Tuệ quý trọng mấy lá bùa kia đến nhường nào, sau khi bị mù, nàng càng giữ chúng bên người, ngay cả hắn cũng không được chạm vào.
Hắn không hiểu, đã quý trọng đến thế, đã là bảo vật giữ mạng thì tại sao lại đem ra dập lửa? Núi rừng này cháy thì cứ cháy, liên quan gì đến nàng? Nếu thật sự phải truy cứu lỗi lầm thì lỗi thuộc về đám kiến hôi phóng hoả kia mới đúng.
“Chẳng lẽ sư tôn không biết, làm như vậy không những không đổi lại được lòng biết ơn của người ta, mà ngược lại còn dẫn đến nhiều truy binh hơn sao?”
Theo câu hỏi này của hắn, nụ cười trên mặt Trường Tuệ dần nhạt đi.
Dường như nàng cũng rất khó hiểu, kinh ngạc vì sao đồ đệ ngoan hiền, lương thiện và ôn nhu của mình lại có thể hỏi ra câu hỏi như vậy. Nàng hơi không thoải mái nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Vạn vật đều có linh, cây cỏ cũng có tâm, đối xử tử tế thì trời đất sẽ an lòng.”
“Mộ Giáng Tuyết.” Giọng Trường Tuệ trở nên rất nhẹ như đang chìm đắm trong một ký ức nào đó: “Có lẽ ta chưa từng kể với ngươi, tuy bản thể của ta giống thú nhưng không phải cầm thú, mà là linh thể tự nhiên của đất trời, ta sinh ra giữa núi rừng, được cỏ cây vạn vật nuôi dưỡng, được tinh quái và động vật trong rừng bầu bạn. Hiện tại, ta cũng đang dựa vào những núi rừng cỏ cây này để duy trì mạng sống, Không có chúng cũng sẽ không có ta.”
Trường Tuệ hóa hình tại Thần Kiếm Tông, Nếu ngày nàng hóa hình, trong rừng cũng xảy ra trận hỏa hoạn như thế này thì nàng đã sớm tiêu tan trên đời rồi.
Đúng là những lá bùa kia rất quan trọng, để giữ mạng, Trường Tuệ cũng biết làm ngơ là lựa chọn tốt nhất, nhưng đạo tâm mách bảo nàng rằng nàng không thể làm vậy: “Có thể ích kỷ, nhưng không thể quên nguồn cội, nếu vì tồn tại mà có thể bất chấp thủ đoạn, đánh mất bản tâm thì có khác gì một cái xác không hồn đâu.”
Huống hồ, tuy không phải họ phóng hỏa đốt núi, nhưng trận hỏa hoạn này lại xảy ra vì họ.
Trường Tuệ tự nhận mình đã giải thích đủ rõ ràng, thân là sư tôn cũng đã làm tròn trách nhiệm dạy bảo, liền nhìn về phía Mộ Giáng Tuyết.
Mộ Giáng Tuyết lặng lẽ nghe nàng nói xong, đôi đồng tử đen nhánh dán chặt trên khuôn mặt nàng, tựa như ngưng tụ thành một xoáy nước đặc quánh, muốn nuốt chửng và cuốn nàng vào trong. Mãi đến khi Trường Tuệ gọi hắn vài tiếng, hắn mới thoát khỏi sự thất thần, khẽ ‘ừm’ một tiếng: “Đồ nhi đã lĩnh giáo.”
Trong lòng là nỗi buồn bã, u ám không nói nên lời, Mộ Giáng Tuyết siết chặt cánh tay Trường Tuệ, cảm xúc trên mặt dần tan biến, trở nên lạnh lẽo như chết.
Hắn nghĩ, hắn đã hiểu rồi.
Hiểu rằng tiểu sư tôn của hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn không yêu hắn.
“…”
Chẳng biết từ lúc nào, tuyết lại rơi.
Mùi trong núi sặc sụa, đường đất trơn trượt khó đi. Mộ Giáng Tuyết đỡ Trường Tuệ bị mù nên không thể đi quá nhanh, hơn nữa thân thể Trường Tuệ chưa hồi phục, căn bản không thể chạy bộ quá sức. Để tránh truy binh của Triệu Nguyên Tề và nhanh chóng xuống núi, Mộ Giáng Tuyết đã bế nàng ngang hông.
Trường Tuệ vốn quen mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị coi là gánh nặng, nàng ngoan ngoãn nép mình trong lòng Mộ Giáng Tuyết, không quấy rầy, không gây ồn ào, cứ mở mắt thẫn thờ. Không biết có phải là ảo giác của nàng không, nhưng nàng luôn cảm thấy kể từ khi lửa tắt, Mộ Giáng Tuyết đối xử với nàng hơi lạnh nhạt.
“Sao vậy?” Bước chân Mộ Giáng Tuyết dừng lại.
Hắn đặt Trường Tuệ xuống, “Phía trước có một thôn xóm, chúng ta có thể vào đó lánh nạn.”
Nhưng đôi mắt Trường Tuệ vẫn ánh lên màu vàng kim trong suốt, để tránh những rắc rối không cần thiết, Mộ Giáng Tuyết đành tạm thời dùng dải lụa che mắt nàng lại.
Kéo mũ trùm đầu của nàng xuống, Mộ Giáng Tuyết áp dải lụa lên mắt Trường Tuệ, vòng qua sau tai nàng rồi thắt lại. Để tiện cho hắn buộc dây, đầu Trường Tuệ phải rúc vào lòng hắn, má nàng không tự chủ được mà cọ vào y phục hắn, vừa lạnh vừa mát, thấm đẫm hương thơm lạnh lẽo độc nhất của hắn.
“Xong rồi.” Buộc xong, Mộ Giáng Tuyết còn giúp nàng sửa lại tóc, động tác vô cùng dịu dàng.
Trường Tuệ lui ra khỏi vòng tay hắn, được hắn đội lại mũ trùm đầu và ôm chặt, rồi một lần nữa được bế ngang người.
Nàng nghĩ, chắc là ảo giác rồi.
Trường Tuệ sờ lên dải lụa trên má, nó vương vấn hơi thở của Mộ Giáng Tuyết, có lẽ là từ y phục của hắn. Nàng cảm thấy Mộ Giáng Tuyết vừa rồi đối xử với nàng không khác gì mọi ngày, chắc là nàng đã nghĩ nhiều.
Sau khi bị mù, dường như nàng trở nên yếu đuối hơn, điều này thật không tốt.
Mộ Giáng Tuyết chắc đã bế nàng đi một quãng đường rất xa. Ngôi làng bị ảnh hưởng bởi hỏa hoạn, phần lớn dân làng đều đã đi cứu hỏa, trong làng vắng tanh không có mấy thanh niên.
Đám truy binh sẽ không ngờ rằng sau khi Trường Tuệ và đồng bọn trốn khỏi núi lại dám táo bạo ẩn mình trong ngôi làng dưới chân núi. Sau khi tìm thấy dấu vết Mộ Giáng Tuyết cố ý để lại, đám người kia đã đuổi theo hướng ngược lại, ước chừng trong thời gian ngắn sẽ không nghĩ đến việc lùng sục trong làng.
Vị thôn phụ đã chứa chấp Trường Tuệ và Mộ Giáng Tuyết tên là Thôi Nương, phu quân của nàng ta và thôn dân đi cứu hoả vẫn chưa về, ban đầu khi Mộ Giáng Tuyết ôm Trường Tuệ đến gõ cửa, thái độ của nàng ta không hề tốt.
Mộ Giáng Tuyết bịa ra thân phận giả, nói rằng hắn đến kinh thành thăm người thân, kết quả nửa đường bị sơn tặc cướp bóc lại gặp hỏa hoạn, mất hết tài sản nên muốn xin tá túc.
Mặc dù bị vẻ ngoài của người nam nhân làm cho kinh ngạc nhưng giọng điệu của Thôi Nương vẫn rất gay gắt: “Buồn cười thật, không có tiền mà đòi ở không, sao đám sơn tặc kia không chém chết các người đi. Cút mau!”
Cánh cửa gỗ mục nát bị một bàn tay trắng trẻo, thon dài nắm lấy. Mộ Giáng Tuyết dùng sức đẩy cửa ra, nhìn khuôn mặt tức giận của người phụ nhân, ôn tồn khuyên nhủ: “Tuy không có tiền, nhưng chúng ta có thể dùng vật phẩm để trao đổi.”
Thôi Nương đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Quần áo trên người không nhìn ra chất liệu, nhưng cảm giác rất tốt, đáng tiếc phần tay áo bị dính bẩn và rách một vết, không còn đáng giá nữa. Nàng ta tập trung ánh mắt vào miếng ngọc bội sáng bóng bên hông người đàn ông, mắt sáng lên, “Ngươi muốn đổi bằng cái gì?”
Nhận thấy ánh mắt của người phụ nhân, Mộ Giáng Tuyết chợt nở một nụ cười khó hiểu, tháo chiếc ngọc ban chỉ trên tay ra: “Cái này thì sao?”
Thôi Nương tỏ vẻ không hài lòng lắm, nhận lấy chiếc ngọc ban chỉ xem xét kỹ lưỡng. Dù không hiểu rõ giá trị, nhưng nàng ta cũng biết chắc chắn là đồ đáng tiền, vì vậy liền nở nụ cười làm lành: “Được được được, mời hai vị vào.”
“Khoan đã…” Vừa mở rộng cửa, nàng ta mới để ý thấy phía sau nam nhân còn có một người nữa, im lặng nép mình trong chiếc áo choàng, không nhìn rõ mặt mày, “Sao lại còn có thêm một người nữa?”
Mộ Giáng Tuyết ôm lấy Trường Tuệ: “Đây là phu nhân của ta.”
Trường Tuệ đang chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, dưới chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì vấp ngã.
Nàng được Mộ Giáng Tuyết ôm ngang eo đứng vững, nghe chính tiểu đồ đệ của mình thản nhiên bịa chuyện, nào là thanh mai trúc mã, bẩm sinh mắc bệnh về mắt, thân thể yếu ớt nhút nhát, lại đang mang thai nên không thể rời xa người khác. Tóm lại, hai người là một đôi phu thê ân ái không hề có điều gì ngờ vực.
Thôi Nương chẳng bận tâm họ có quan hệ gì, chỉ muốn nhìn rõ người phụ nữ trong áo choàng trông như thế nào, và ăn mặc ra sao. Tiếc thay, dù nàng ta có rướn cổ dài ra cũng chỉ mơ hồ thấy được chiếc cằm trắng nhợt, gầy guộc của nữ nhân, chỉ dựa vào tưởng tượng chắc hẳn đó cũng là một dung mạo vô cùng xinh đẹp.
“Có thể vào được chưa?” Thôi Nương chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân thì giật mình.
Không dám chần chừ nữa, nàng ta dẫn họ vào nhà, dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ rồi đi chuẩn bị cơm nước.
Đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, tay áo Mộ Giáng Tuyết liền bị kéo lại: “Ngươi nói cho rõ ràng, sao ta lại thành thê tử của ngươi!”
Giọng Trường Tuệ truyền ra từ trong mũ trùm đầu mang theo sự bực bội, ngượng ngùng đến nóng ran: “Cái gì mà ‘đang mang thai nên không rời xa người khác’, sao ngươi có thể nói ta như vậy!”
Dù gì nàng cũng là sư tôn của hắn, dù có bị mù đi nữa chẳng lẽ nàng không cần thể diện sao?
Mộ Giáng Tuyết đưa tay vén mũ trùm đầu của nàng, đúng như hắn dự đoán, Trường Tuệ đang tức giận nên ngũ quan trở nên sinh động hơn, sắc hồng xinh đẹp lại lan lên dái tai nàng, khiến người ta không nhịn được mà muốn xoa nắn.
Đáng tiếc, cách một dải lụa, Mộ Giáng Tuyết không thể thấy được đôi mắt vàng kim đã phục hồi thần thái của nàng. Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào đuôi mắt nàng, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ giải thích: “Bởi vì chỉ khi giả làm phu thê mới có thể tránh được tai mắt của đám truy binh mà thôi.”
Trước khi đám binh lính lùng sục trên núi, chắc chắn họ sẽ kiểm tra các thôn xóm dưới chân núi trước. Chắc chắn sẽ có không ít người biết chuyện kinh thành có một đôi sư đồ trốn thoát. Bọn họ có thể xưng hô với nhau bằng bất kỳ mối quan hệ bình thường nào, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng danh nghĩa đại nghịch bất đạo như phu thê, có lẽ những thân phận khả nghi mà đám quan binh sẽ ưu tiên kiểm tra đầu tiên là tỷ đệ hoặc huynh muội.
Trường Tuệ biết những gì Mộ Giáng Tuyết nói đều đúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cuối cùng, nàng không phản bác nữa, chỉ lầm bầm nhỏ tiếng: “Vậy cũng không nên nói là ‘đang mang thai’.”
Mộ Giáng Tuyết cười khẽ thành tiếng, giúp nàng cởi áo choàng ra rồi nói một tiếng: “Nghe lời sư tôn, sau này sẽ không nói nữa.”
Không lâu sau, ngoài nhà truyền đến tiếng nam nhân trở về.
Người nam nhân vạm vỡ da đen xách theo hai con thỏ rừng bị cháy xém, lớn tiếng la lối: “Mệt chết ta rồi! Ta đã bảo không đi mà ngươi cứ bắt ta đi theo làm màu, suýt nữa thì ta bỏ mạng ở đó.”
Lửa trên núi cháy dữ dội, còn thu hút không ít quan binh, không ít người đã bị thương.
Nam nhân tu một hơi rượu: “Trận lửa này cháy thật sự tà môn, nhiều người thế mà dập không tắt, kết quả lại tự dưng tắt ngúm.”
Sau khi lửa tắt, những người dân làng đã bỏ công sức đều mệt rã rời. Thấy quan binh đến, họ liền kéo nhau trở về, nam nhân nảy ra ý định tranh thủ nhặt vài con vật bị chết cháy, nên đã lén lút nán lại thêm một lúc. Kết quả, không chỉ nhặt được con mồi, mà gã ta còn thấy đám quan binh ra vào, khiêng ra không ít xác người bị cháy xém, tàn tật. Nghe nói đó đều là quan lớn trong kinh thành, cò có một nhóm người đang đuổi theo hướng núi phía bắc, không biết là đang tìm kiếm thứ gì.
Nữ nhân nói mơ hồ vài câu, tiếng người nam nhân đang la lối liền nhỏ dần, hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Trường Tuệ nhận được không ít thông tin từ miệng người nam nhân, xác nhận đám truy binh đã đi về hướng ngược lại nên cũng yên tâm phần nào. Tuy nhiên, nghe tiếng thì thầm bên ngoài cửa, nàng có chút bất an: “Bọn họ không giống người tốt cho lắm.”
Nàng không hiểu vì sao Mộ Giáng Tuyết lại cố chấp muốn ở lại căn nhà này.
Mộ Giáng Tuyết lắng tai nghe ngóng điều gì đó, khẽ ‘ừm’ một tiếng, coi như đồng tình với phán đoán của Trường Tuệ. Hắn khẽ đáp: “Nhà trong làng san sát nhau ở chỗ trũng, chỉ có căn nhà này ở vị trí cao cuối làng, không xa còn có một rừng trúc.”
Tránh xa đám đông, ở trên cao tầm nhìn rộng mở, lại còn tiện đường trốn thoát. Qua những lời đối thoại ngắn gọn của hai người, có thể thấy bọn họ bất hòa với dân làng, tính tình cũng tệ.
Điều Mộ Giáng Tuyết không nói với Trường Tuệ là, hắn vừa nhìn đã thấy lòng tham lam của người nông phụ này, so với người tốt bụng, lương thiện, kiểu người ác bị dục vọng thúc đẩy này dễ thao túng hơn. Hắn nghĩ, cho dù có giết thì sư tôn của hắn sẽ không tức giận.
Suy cho cùng, trong mắt tiểu sư tôn của hắn, kẻ ác đều đáng chết.
Thôi Nương chia cho họ một con thỏ nướng, người đưa tới là phu quân của nàng ta, bởi vì nợ cờ bạc mà bị đánh gãy một chân, dân làng đều gọi gã ta là Vương què.
Gã nam nhân vạm vỡ không gõ cửa, tập tễnh bước vào, tay bưng thịt thỏ. Ánh mắt gã ta đảo đi đảo lại trên người hai người, cười xòa: “Thịt thỏ vừa nướng xong, còn nóng mau nếm thử đi.”
Mộ Giáng Tuyết chắn Trường Tuệ sau lưng, lạnh nhạt đáp: “Đa tạ.”
Lời nói của nam nhân ẩn ý đủ điều, nói bọn họ là nhà nghèo không có cơm ăn, thịt thỏ gã ta mang đến quý giá nhường nào, ăn bữa này không biết có bữa sau không. Tóm lại, muốn ở tiếp thì được, nhưng phải đưa thêm bảo bối.
Nói rồi, ánh mắt gã ta lại hướng về vật trang trí bên hông Mộ Giáng Tuyết.
Đó là ngọc bài mà Trường Tuệ ban cho hắn trong lễ bái sư, tượng trưng cho thân phận của hắn.
Trường Tuệ cảm thấy khí tức của Mộ Giáng Tuyết đã thay đổi.
Trong không khí như đang lan tỏa một luồng hàn khí mỏng manh, khiến người ta khó thở.
Sau khi người nam nhân rời đi, Mộ Giáng Tuyết im lặng rất lâu. Hắn nghiêng mặt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay. Trường Tuệ lần mò nắm lấy tay áo hắn, không yên lòng: “Ngươi làm sao vậy?”
Mộ Giáng Tuyết thu ánh mắt lại, cười nhẹ: “Không sao.”
“Đồ nhi chỉ thấy sư tôn nói rất đúng, bọn họ đều không giống người tốt cho lắm.”
Kẻ ác quá ngu ngốc thì không được coi là kẻ ác, chỉ nên được định nghĩa là đám kiến hôi phiền nhiễu mà thôi.
Trường Tuệ thở dài một tiếng, cũng biết với thân phận hiện tại của họ không thể kén chọn nhiều, chỉ có thể nhanh chóng tìm đường thoát thân: “Sau này ngươi có tính toán gì?”
Nơi này không phải là chốn ở lâu dài.
Mộ Giáng Tuyết hỏi ngược lại: “Sư tôn có ý kiến gì không?”
Hiện tại họ thế yếu lực mỏng, cứ trốn chui trốn lủi mãi không phải là cách. Kế hoạch trước mắt, chỉ có nhanh chóng giải quyết Triệu Nguyên Tề và dẹp yên loạn lạc ở kinh thành thì bọn họ mới có thể sống yên ổn.
Có lẽ trước đây Trường Tuệ có thể liều mình một phen, nhưng giờ đây mắt nàng không nhìn thấy gì, lại mất tu vi, đương nhiên không còn khả năng xông thẳng vào vương cung để chém giết Triệu Nguyên Tề. Cách tốt nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này là tìm gặp a huynh của mình để hội hợp với y, mấy năm nay Triệu Nguyên Lăng đã bồi dưỡng không ít tâm phúc, nếu hợp lực với họ, vẫn có thể giao chiến một trận với Triệu Nguyên Tề.
“Người muốn đi tìm Triệu Nguyên Lăng?” Bên tai nàng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mộ Giáng Tuyết.
Trường Tuệ gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Ta và a huynh từng hẹn một điểm liên lạc bí mật. Nếu huynh ấy vẫn còn ẩn náu trong kinh thành thì chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được huynh ấy.”
Trong không khí chợt vang lên một tiếng cười rất nhẹ, lạnh lùng và mang theo sự ngang ngược.
Nàng nghiêng tai muốn nghe rõ hơn, nhưng xung quanh lại tĩnh lặng như không có gì, chắc là ảo giác của nàng.
“Được thôi.” Tay nàng bị Mộ Giáng Tuyết nắm lấy.
Bàn tay thon dài, mạnh mẽ cố chấp đan mười ngón tay vào tay nàng. Đầu ngón tay lạnh buốt khẽ lướt qua mu bàn tay nàng. Trường Tuệ cảm nhận được Mộ Giáng Tuyết đang kề sát, ghé vào tai nàng thì thầm: “Mọi sự đều theo sắp xếp của sư tôn.”
“Nếu sư tôn đã nói muốn đi tìm Thái tử điện hạ, vậy đồ nhi sẽ cùng người đi tìm hắn.”
THÔNG BÁO NHỎ TRƯỚC KHI SANG CHƯƠNG 40:
Để hạn chế việc sao chép và reup không xin phép phép, từ chương 40 mình sẽ đặt mật khẩu bảo vệ một số chương, mọi người chỉ cần nhập mật khẩu khi mở chương là có thể tiếp tục đọc bình thường. Cảm ơn mọi người đã yêu quý và ủng hộ bản dịch tại Cam Bái Hạ Phong.
Gợi ý pass: Nơi đầu tiên Trường Tuệ gặp Mộ Giáng Tuyết khi ở Bắc Lương quốc? (Pass gồm 8 ký tự, viết thường, viết liền không dấu.)
CHÚC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
