Chương 4: Ngươi muốn giết sư?

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Tú Cầm xảy ra chuyện rồi.

Khi Trường Tuệ đến nơi thì thấy cả căn phòng đầy rắn, từng con rắn hoa dày đặc uốn lượn trên sàn nhà, khiến người ta không có chỗ đặt chân. Dù chỉ là những con rắn nhỏ không có độc, nhưng vì số lượng quá lớn và có tính công kích mạnh nên nếu không phải Trường Tuệ xuất hiện kịp thời thì chắc chắn Tú Cầm không chết cũng sẽ bị thương.

“Sao ở đây lại có nhiều rắn như vậy?!” Nhìn xác rắn đầy khắp sàn, vẻ mặt Thanh Kỳ trắng bệch, rõ ràng là cũng bị dọa sợ.

Vừa nãy trong lúc nguy cấp, vì cứu người, Trường Tuệ đã dùng “sát quyết”, không một con rắn nào trong phòng may mắn thoát chết. Sau khi giải quyết xong nguy hiểm, nàng quan sát kỹ căn phòng và ngửi thấy một mùi hương lạnh quen thuộc.

Nàng nhìn về phía bàn: “Có lẽ… có liên quan đến cái này.”

Thanh Kỳ nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy trên bàn có một chiếc lư hương tinh xảo, làn khói mỏng lượn lờ xung quanh, xông thơm khắp cả căn phòng ngủ. Thanh Kỳ khó hiểu: “Đó không phải là lư hương của Tôn toạ sao? Sao lại ở đây?”

Trường Tuệ đã bảo Tú Cầm xử lý nó, nhưng không nói rõ là phải vứt đi, có lẽ Tú Cầm đã không nỡ vứt nên giữ lại dùng.

Tuy nhiên, vấn đề không phải ở chiếc lư hương, mà là ở mùi hương lạ bên trong.

Sắc mặt Trường Tuệ trở nên khó coi, không đợi người dọn dẹp căn phòng, nàng trực tiếp dùng tay không thu chiếc lư hương vào lòng bàn tay.

Mở nắp ra, thứ đang cháy bên trong lư hương chính là khối hương mà tên nghiệt đồ của nàng đã bỏ vào, trước đó nàng không ngửi kỹ, giờ mới nhận ra trong hương có trộn thêm thảo chiêu xà (*), nàng vẫn còn nhớ sáng sớm hôm đó hắn cười nói thân thiện, dùng vẻ ngoài hiền lành vô hại đã đổi hương của nàng, còn giải thích: “Đây là hương Tuyết Hải, khí nhẹ làm sạch tạp chất và có tác dụng an thần, tỷ tỷ có thể đốt nó để giúp ngủ ngon hơn.”

(*) Thảo chiêu xà: loại cỏ dẫn dụ rắn tới

Đây đâu phải là hương an thần, tên nghiệt chướng đó rõ ràng là muốn lấy mạng nàng, để nàng hôn mê không tỉnh!

Quá đáng thật…

Xoảng!

Chiếc lư hương nứt vỡ, trong lúc cơn giận bốc lên, Trường Tuệ đã dùng tay không bóp nát nó, những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào ngón tay nàng.

Tú Cầm đã sớm ngất đi vì sợ hãi, Thanh Kỳ đang sai người đưa nàng ta đi chữa trị. Nghe thấy tiếng lư hương rơi xuống đất, nàng ấy giật mình quay lại thì thấy tay Trường Tuệ đầy máu, nàng ấy hốt hoảng chạy tới: “Tôn toạ, tay của ngài!”

Thanh Kỳ rút khăn tay ra, cẩn thận lau máu giúp Trường Tuệ, thấy một vết thương dài và sâu trên lòng bàn tay, nàng ấy lo lắng nói: “Ta sẽ đi gọi y sư ngay.”

“Không cần đâu.” Trường Tuệ nghiêng người rút tay ra, nhìn xác rắn đầy khắp sàn và nén giận ra lệnh: “Ngươi giúp ta làm một chuyện trước đã.”

Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, yêu ma hoành hành, tinh quái làm loạn, những người có năng lực bắt yêu đều được tôn kính.

Trường Tuệ là Quốc sư của Bắc Lương quốc, vì nhận được sự tin cậy của Nữ đế cho nên Nữ đế đã đặc biệt xây cho nàng một phủ Quốc sư trong cung, đặt tên là Hàm Ninh Các, và tự tay đề biển: “Thủ xuất thứ vật, vạn quốc Hàm Ninh.” (*)

(*) Thủ xuất thứ vật, vạn quốc Hàm Ninh: giải nghĩa “khởi nguồn vạn vật, khiến cho muôn nước bình an và thịnh vượng” (Hàm Ninh: an lành, thịnh vượng). 

Giải thích của Cam: Nữ đế đặt tên “Hàm Ninh Các” cho phủ Quốc sư với ý nghĩa mong muốn rằng sự hiện diện của Trường Tuệ sẽ mang lại sự bình yên, thịnh vượng cho quốc gia.

Là nơi an toàn nhất của Bắc Lương quốc, thế mà Hàm Ninh Các lại xảy ra chuyện rắn làm loạn thế này, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây họa, cũng khó mà ăn nói với Nữ đế.

Quan trọng nhất là…

Cúi đầu nhìn bông hoa băng bằng máu trên cổ tay, bàn tay dính máu của Trường Tuệ càng siết chặt, nàng lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời xanh, một góc sân vắng vẻ trong Hàm Ninh Các tĩnh lặng và trong trẻo.

Men theo khung cửa sổ khép hờ, tiếng ồn ào bất thường từ xa rất rõ ràng, nhưng dường như thiếu niên áo đỏ không nghe thấy gì, hắn ngồi trước bàn, một tay chống cằm, tay còn lại lười biếng nghịch những mẩu hương liệu trong đĩa, xung quanh hắn tràn ngập mùi hương tuyết đậm đặc, từ trong góc tối truyền ra tiếng rít khe khẽ.

Rầm—

Cửa phòng bị đẩy mạnh một cách đột ngột.

Thiếu nữ tóc đen khoác áo bào bước vào với vẻ mặt giận dữ, vừa bước vào đã ném thẳng chiếc lư hương vỡ vụn về phía thiếu niên: “Ngươi muốn giết ta?!”

Chiếc lư hương đập vào vai thiếu niên rồi vỡ tan trên sàn, tung bụi hương bay lên, nhanh chóng hòa lẫn với mùi hương tuyết trong phòng.

Vai của thiếu niên đau nhói, cảm giác như miệng vết thương còn rách ra, nhưng đối mặt với thiếu nữ, hắn chỉ chớp mắt, giọng điệu mờ mịt vô tội: “Người đang nói gì vậy?”

Hai chữ cuối cùng được hắn phát âm vô cùng rõ ràng: “Đại… nhân.”

Trường Tuệ không cho hắn gọi nàng là tỷ tỷ, cũng không cho gọi là sư tôn, vậy hắn chỉ có thể gọi nàng là đại nhân mà thôi.

Trường Tuệ không nhận ra sự kỳ quặc trong cách xưng hô của hắn, toàn bộ tâm trí đều dồn vào chuyện chiếc lư hương, nàng sải bước đến tím cổ áo tên tiểu nghiệt chướng: “Ngươi còn giả vờ nữa!”

Tính tình nàng vốn dĩ rất nóng nảy, ở thế gian này, để giữ thể diện của một Quốc sư thoát tục, nàng đã phải gồng mình giữ vẻ lạnh lùng, cao ngạo suốt mười lăm năm. Giờ đây, vì chuyện của tên tiểu nghiệt chướng này mà nàng không thể kiềm chế được mà buông lời mắng chửi: “Nếu không phải ta đến kịp lúc thì Tú Cầm đã bị lũ rắn kia ăn thịt rồi!”

“Mộ Giáng Tuyết, ngươi thật sự là người tâm địa độc ác, uống công ngươi làm đạo quân hàng trăm năm, giờ biến thành ác hồn thì không còn chút lương tri nào sao? Dùng chiêu trò hiểm độc như vậy để ám sát sư phụ, ngươi không sợ trời phạt, bị sét đánh hay sao?!”

Nếu lúc này nàng không có tu vi, mà chỉ là một phàm nhân tay trói gà không chặt thì đã bị mắc bẫy và bị hắn hại chết rồi.

Thiếu niên không hề giãy giụa, vì cú kéo mạnh của Trường Tuệ mà vạt áo xộc xệch, chiếc áo choàng đỏ trễ xuống, trông hắn chao đảo thật đáng thương.

“Đại nhân, rốt cuộc người đang nói gì vậy?” Mái tóc đen như tơ buông lơi, một lọn tóc mai dính vào bên má, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp co lại vì hoảng loạn, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay Trường Tuệ: “Ta thật sự không hiểu người đang nói gì.”

“Đạo quân là ai? Ác hồn là cái gì?”

Như bị dội một gáo nước lạnh, một luồng khí lạnh buốt xông thẳng lên đỉnh đầu, dập tắt ngọn lửa giận dữ trong lòng Trường Tuệ. Nàng đã bị tức đến mất lý trí, thậm chí còn buột miệng nói ra những lời đó.

Đối diện với đôi mắt đen thẳm của thiếu niên, Trường Tuệ như bị bỏng mà vội buông hắn ra, lạnh lùng quát để chữa thẹn: “Đừng có quanh co nữa, ngươi dám nói những con rắn trong phòng Tú Cầm không phải do ngươi dẫn tới sao?”

Dường như chợt hiểu ra, thiếu niên lảo đảo đứng vững: “Là ta.”

“Không phải ngươi? Dám làm không dám nhận thì đúng là không biết xấu hổ! Ngươi nói lại xem ngươi… Ngươi, ngươi nói gì cơ?” Trường Tuệ hoàn toàn không nghĩ rằng tên tiểu nghiệt chướng sẽ nhận, nghe hắn thừa nhận nhưng não chưa kịp xử lý, mắng được nửa chừng mới sực tỉnh.

Nàng tưởng mình nghe nhầm, đôi mắt giận dữ vốn rất trong trẻo nay lại khẽ chớp, một lần nữa xác nhận: “Ngươi vừa nói gì?”

Thiếu niên cong môi, gằn từng chữ một: “Ta nói… là ta làm.”

Hắn thừa nhận hắn đã động tay động chân vào hương, và những con rắn kia cũng xuất hiện vì mùi hương kỳ lạ của nó.

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?!”

Thiếu niên đáp: “Bởi vì, nàng ta đã lấy trộm lư hương của đại nhân, còn nói dối khiến trái tim ta tổn thương…”

Trường Tuệ sững sờ: “Cái gì?”

Thiếu niên thuật lại cho Trường Tuệ nghe những gì mình đã thấy ở hành lang vào ban ngày, giọng điệu buồn bã: “Ta biết đại nhân rất yêu quý chiếc lư hương đó, sao có thể vô duyên vô cớ vứt bỏ được? Nàng ta còn nói ngài không thích hương Tuyết Hải trong lư hương, nhưng sao ngài lại không thích hương do ta điều chế chứ?”

Giữa lúc Trường Tuệ im lặng, đột nhiên hắn ngẩng mặt lên, dùng đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, dùng giọng điệu đều đều không chút cảm xúc gọi tỷ tỷ: “Tỷ thật sự không thích sao?”

Trường Tuệ thật sự không thích.

Nàng định mở miệng nói ra sự thật.

Nhưng chưa kịp nói, hoa băng trên cổ tay nàng bỗng nóng rực, màu đỏ sẫm chói mắt đó đã ép lời nói thật thà của nàng phải quay ngược vào trong, ánh mắt lảng tránh: “Cũng… cũng thích.”

Nàng đến đây để thanh tẩy ác hồn, chứ không phải để kích động nó trở nên tàn ác và điên cuồng hơn.

Để cứu giới Linh Châu, nàng không ngại làm những chuyện trái với lương tâm. Tuy nhiên, nàng nói tiếp: “Lư hương đó đúng là ta đã bảo Tú Cầm xử lý, xưa nay ta vốn thích có mới nới cũ, khi có một chiếc lư hương tốt hơn, ta không còn muốn cái cũ nữa, ngươi chưa rõ đầu đuôi sự việc đã ra tay sát hại Tú Cầm, nàng ấy vô tội biết nhường nào? Ngươi có biết, nếu ta không đến kịp, trên tay ngươi đã dính máu người rồi không!”

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Trường Tuệ không hề ngốc.

Thay vì tin những lời xảo trá của tên nghiệt chướng này, nàng càng tin rằng hắn biết rõ Tú Cầm vô tội, nhưng vẫn cố tình ra tay với nàng ấy.

Hương Tuyết Hải ban đầu được bỏ vào lư hương thật sự vô hại, chỉ vì trên đường đi vứt lư hương, Tú Cầm đã chạm mặt tên tiểu nghiệt chướng và buột miệng nói ra sự thật rằng Trường Tuệ không thích loại hương này, từ đó đã dẫn đến sự trả thù độc ác của hắn.

Việc lấy Tú Cầm để cho rắn ăn chỉ là để trút giận, người thực sự khiến tên tiểu nghiệt chướng nảy sinh sát tâm, và cũng là người làm tổn thương hắn chính là Trường Tuệ.

Khi nhận ra điều đó, trái tim Trường Tuệ nguội lạnh, chìm xuống tận đáy vực, điều khiến nàng lạnh lòng hơn cả là khi sự việc bại lộ, tên tiểu nghiệt chướng không những không hề cảm thấy hối hận hay sợ hãi, mà còn thản nhiên nói một câu: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy ta sẽ không lấy mạng nàng ta nữa.”

Chẳng lẽ trước đó hắn còn chưa định dừng tay?!

Một lần nữa, Trường Tuệ nhận ra thế nào là một ác hồn thực sự. Ký ức bị phong ấn đã khiến nàng bối rối và hoang mang, nàng không thể hiểu nổi, một người đồ đệ đạo quân vốn thanh nhã, hiền lành trong ký ức của nàng, đã làm cách nào để nảy sinh một ác niệm sâu đậm và đáng sợ đến vậy?

“…”

Khi Thanh Kỳ tìm thấy Trường Tuệ, nàng đang ngồi tựa vào lan can để nghỉ ngơi.

Hành lang uốn lượn, cứ vài bước lại treo một chiếc đèn bàn trì (*), gió đêm thổi qua, trục xoay chuyển động, ánh sáng lấp lóe lúc sáng lúc tối phủ lên người nàng.

(*) Đèn bàn trì: loại đèn trang trí hoạ tiết hình rồng con không sừng

“Tôn toạ.” Thanh Kỳ khẽ bước đến, phát hiện Trường Tuệ vẫn chưa ngủ. Chiếc váy rộng tối màu buông lỏng trên mặt đất, nàng chống khuỷu tay lên đầu gối, đỡ lấy cằm, giờ đây nàng đã mất đi vẻ đoan trang, cao quý thường ngày, cứ ngây người nhìn những hình giấy chuyển động trên chiếc đèn, hệt như một thiếu nữ bình thường của nhân gian.

Trong khoảnh khắc đó, Thanh Kỳ cảm thấy khoảng cách giữa họ không hề xa xôi.

Dằn lại những suy nghĩ viển vông, nàng ấy hạ giọng: “Trí nhớ của Tú Cầm đã được xóa rồi, những người chứng kiến sự việc đêm nay cũng đã bị phong ấn ký ức.”

Trường Tuệ khẽ ‘ừm’ một tiếng, ánh mắt vẫn dán vào chiếc đèn bàn trì: “Còn xác rắn thì sao?”

“Theo lời dặn của ngài, đã ném vào trong lò luyện đan và chính mắt ta đã nhìn nó hóa thành tro tàn rồi mới rời đi.” Mặc dù mọi việc đã được xử lý xong, nhưng Thanh Kỳ vẫn còn nghi vấn trong lòng: “Rốt cuộc là ai dám gây họa ở Hàm Ninh Các? Người đó nhắm vào ngài, hay là…”

Giọng nói nàng ấy ngập ngừng, rồi cẩn thận hỏi tiếp: “Có phải ngài biết kẻ gây họa là ai không?”

Trường Tuệ cười gượng một tiếng.

Nàng đâu chỉ biết, mà nàng còn chẳng có cách nào đối phó với người đó.

Trường Tuệ đã đánh giá thấp tên nghiệt đồ này rồi.

Vì ác hồn đã mất đi ký ức và tu vi, hóa thành phàm thai, nàng cứ tưởng mình có thể dễ dàng kiểm soát. Nàng vừa mới biết được, bộ tộc Vu Cổ mà tên nghiệt đồ này đầu thai là một họa tộc sống ẩn dật, không chỉ giỏi vu cổ, mà còn có lời đồn nắm giữ thuật trường sinh bất tử, từng có nhiều vị đế vương tranh giành, thậm chí còn có nhiều quốc gia vì họ mà khai chiến, khiến dân chúng lầm than.

Chuyện Trường Tuệ đi về phía Tây Nam tìm người không phải là bí mật, sau khi mang tên nghiệt đồ này về, nàng cũng không giấu giếm, thậm chí để cho hắn một thân phận đường đường chính chính, Trường Tuệ còn báo cáo rằng hắn là cô nhi của một ẩn tộc. Ai ngờ, việc này lại tự chôn cho mình một quả mìn lớn.

Vừa nãy, vì chuyện của Tú Cầm, nàng muốn trừng phạt tên nghiệt đồ kia, nhưng hắn lại hỏi lại một câu: “Đại nhân lấy thân phận gì để trừng phạt ta đây?”

Nói về sư đồ, nàng là người không nhận trước, và họ cũng chưa làm lễ bái sư, Trường Tuệ vẫn chưa được coi là sư tôn của hắn.

Nói về tôn ti, thân phận thiếu chủ tộc Vu Cổ của hắn đủ để Nữ đế phải đích thân diện kiến, khi đó Mộ Giáng Tuyết không chỉ có thể không nhận nàng là sư tôn, mà còn có thể mượn thuật trường sinh bất tử không biết thật giả kia để ở lại bên cạnh đế vương, hắn muốn làm điều ác gì, Trường Tuệ cũng không thể quản được. Nếu sau này hắn gây dựng được thế lực và dùng nó để kiềm chế trói buộc nàng thì Trường Tuệ sẽ càng bị động hơn nữa.

Cứ tưởng chỉ là một con chó đói, ai ngờ lại cứu về được một con sói hung ác.

Thảo nào.

Cuối cùng Trường Tuệ cũng hiểu tại sao hắn lại dám làm những điều tàn độc một cách ngang ngược ngay dưới mí mắt nàng. Mặc dù ác hồn này không giống với người đồ đệ tốt trong ký ức của nàng, nhưng sự thâm hiểm và thủ đoạn thì chẳng khác gì.

“Lễ bái sư chuẩn bị đến đâu rồi?” Trường Tuệ đột nhiên hỏi.

Nàng không thể để tên nghiệp chướng này tiếp tục làm chuyện ác, cũng không thể cho hắn cơ hội thoát khỏi tầm kiểm soát. Giờ đây, nhân lúc Nữ đế chưa gặp hắn, Trường Tuệ phải sớm thu nhận hắn làm đồ đệ.

Thanh Kỳ tính toán một lát rồi đáp: “Khoảng bảy, tám ngày nữa là có thể chuẩn bị xong.”

Lễ bái sư được định sau nửa tháng nữa, thời gian hoàn toàn đủ dùng.

“Chậm quá.” Chuyện này không thể chần chừ được nữa.

Cúi đầu nhìn băng hoa huyết sắc trên cổ tay, Trường Tuệ nghe thấy chính mình nói: “Mọi thứ cứ làm đơn giản thôi, dời lễ bái sư sang ngày mai.”

Không phải Mộ Giáng Tuyết đang khinh thường nàng không có tư cách quản giáo hắn sao?

Vậy thì nàng sẽ cho hắn một thân phận.

Nghĩ đến điều gì đó, nàng lẳng lặng nói thêm: “Ngày mai hãy đưa thêm nhiều người đến, nếu hắn đổi ý muốn bỏ chạy, các ngươi có phải trói cũng phải trói hắn đến.”

Để lại một bình luận