Chương 7: Bọn hắn đang bắt nạt sư tôn

Chuyển ngữ: Cam Bái Hạ Phong
Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Thực ra hiện giờ Trường Tuệ chỉ muốn tát cho hắn một cái.

Giết hại sinh linh, coi thường mạng người là ma quỷ và tà đạo, bởi vì Mộ Giáng Tuyết là ác hồn nên thực sự rất tàn nhẫn, nếu không quản thúc và kiềm chế thì hậu họa sẽ khôn lường.

May mà dù Mộ Giáng Tuyết không có quan niệm về thiện ác, nhưng ít nhất hắn có thể hiểu được sắc mặt của Trường Tuệ, vì sự ràng buộc của mối quan hệ sư đồ này, hắn ở vị trí thấp hơn nên phải tuân theo Trường Tuệ. Vì vậy, khi Trường Tuệ nắm lấy mặt hắn và thốt ra lời đe dọa, hắn đành ngoan ngoãn câm miệng.

Thiếu niên vốn gầy hơn so với những người cùng tuổi, lại thêm Trường Tuệ lớn hơn hắn hai, ba tuổi và có lợi thế về chiều cao, khi hắn cúi đầu nhìn xuống, tạo ra một cảm giác yếu đuối và vô hại, cực kỳ dễ lừa gạt.

“Sư tôn giận rồi sao?” Hàng mi dài rũ xuống, Mộ Giáng Tuyết đưa tay nắm lấy bàn tay trên má mình, nhẹ nhàng cọ xát và nói nhỏ: “Đồ nhi biết sai rồi.”

Nếu nàng không thích thì hắn sẽ không nói nữa.

Trường Tuệ không thích hành động cọ má của Mộ Giáng Tuyết, cảm giác lạnh lẽo và trơn nhẵn đó luôn khiến nàng cảm thấy như đang bị một con rắn độc liếm láp.

Rụt tay lại, nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi sai ở chỗ nào?”

Mộ Giáng Tuyết khựng lại một chút rồi đáp: “Không nên nói thú vị.”

Nàng biết mà!!

Trường Tuệ cảm thấy tối sầm mặt mũi, không biết là vì tức giận với Mộ Giáng Tuyết, hay là vì tiêu hao tinh lực do vẽ bùa nữa.

Rầm —

Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng chiêng vang dội, Trường Tuệ loạng choạng, vội bám chặt vào lan can.

Nhìn chiếc lư hương trên bàn đã cháy đến cuối, một tiểu thái giám cao giọng hô: “Đã hết giờ —”

Cuộc săn kết thúc, những người trong rừng lần lượt ghìm ngựa quay đầu, các thị vệ ở một bên vào cuộc kiểm kê chiến lợi phẩm. Nhìn một đám người đông nghịt đang cười đùa tụ tập lại, Trường Tuệ nhớ ra chuyện chính, đành tạm gác chuyện của Mộ Giáng Tuyết sang một bên: “Trở về bổn tọa sẽ tính sổ với ngươi sau.”

Nàng nhất định phải uốn nắn lại tam quan thiện ác cho hắn thật cẩn thận.

Chuyện của Hoàn Lăng không thể chậm trễ, Trường Tuệ đưa mắt xuống phía dưới, cố nén giận mà tìm kiếm khắp nơi.

3000 hư không cảnh huyền ảo, con người không thể kiểm soát được.

Cho đến nay, Trường Tuệ vẫn không thể đoán được các quy luật trong đó, càng không biết Hoàn Lăng sẽ xuất hiện với thân phận và dung mạo nào, cho nên chỉ có thể dựa vào luồng khí tức cực kỳ yếu ớt để phán đoán.

Sư huynh có ở trong đám người này không?

Trường Tuệ nhíu mày, trong đám người đó không có ai là người tốt cả. Nàng không tin sư huynh của mình sẽ luân hồi trở thành một người coi thường mạng sống như vậy, nhưng lá bùa lại biến mất ở đây, điều đó cho thấy Hoàn Lăng đang ở gần đó.

Vút —

Một mũi tên đột nhiên bay ra.

Đi ngược lại với đám đông, Thập Nhị hoàng tử Triệu Nguyên Tề như thể không nghe thấy tiếng chiêng, hắn ta lấy mũi tên nhắm vào một súc nhân đang ngã phía sau gốc cây, rồi dứt khoát bắn thêm một mũi nữa.

Dường như tên súc nhân đó cảm nhận được, lăn mình né tránh với tốc độ cực nhanh cho nên mũi tên đáng lẽ phải xuyên vào tim, lại chỉ sượt qua cánh tay và rơi xuống đất.

“Hỗn xược!” Trước mặt bao nhiêu người, Triệu Nguyên Tề mất mặt vì mũi tên hụt nên lập tức muốn bắn thêm một mũi nữa. Trong cơn giận mất kiểm soát, hắn ta đã vứt bỏ quy tắc săn bắn, nhưng không một ai dám ngăn cản.

“Thập Nhị điện hạ.” Một giọng nói thanh thoát vang lên.

Thanh Kỳ và Tú Cầm rùng mình, không thể tin được mà nhìn về phía chủ tử của mình.

Phản ứng của Trường Tuệ nhanh hơn cả suy nghĩ, khi nàng kịp nhận ra thì lời ngăn cản đã thốt ra khỏi miệng.

Thấy mọi người trong rừng đồng loạt nhìn về phía mình, ngay cả Triệu Nguyên Tề cũng dừng động tác giương cung cũng ngước lên nhìn. Vạn vật lặng im, dưới ánh mắt của mọi người, nàng cong môi cười lộ ra má lúm đồng tiền thấp thoáng: “Đã hết giờ rồi.”

Dù biết im lặng mới là cách an toàn và đúng đắn nhất, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vẻ hung hăng trên mặt Triệu Nguyên Tề vẫn chưa tan, hắn ta nheo mắt ngước nhìn nàng, dường như một lúc lâu sau mới nhận ra: “Bổn điện hạ còn tưởng là ai, hoá ra không phải là tiểu Quốc sư đại danh lừng lẫy đây sao?”

Họ ở trong rừng, còn Trường Tuệ ở trên đài cao, một người ngước nhìn, một người cúi xuống, khoảng cách không quá gần.

Triệu Nguyên Tề ngồi trên lưng ngựa, bộ y phục đỏ rực chói mắt, đầy ác ý chào hỏi: “Đúng là khách quý, tiểu Quốc sư không ở trong Hàm Ninh Các của mình tu tiên mà cuối cùng cũng chịu ra ngoài gặp người rồi sao?”

“Khó khăn lắm mới gặp mặt, hay là xuống đây chơi với chúng ta một chút?”

Mắt Trường Tuệ trầm xuống, nghe thấy tiếng cười trộm từ phía dưới.

Nhiều năm qua, nàng và Triệu Nguyên Tề không hề qua lại, dù không thể gọi là đối thủ, nhưng hai bên tuyệt đối không sống yên ổn. Triệu Nguyên Tề vẫn luôn cố tình hay vô ý gây rắc rối cho nàng, lần này nàng lại chủ động lộ diện, chắc chắn sẽ bị hắn ta nhắm vào.

“Tôn tọa…” Thấy đám người phía dưới bắt đầu hùa theo, ồn ào gọi Trường Tuệ xuống khiến hai nha hoàn luống cuống.

Trường Tuệ lạnh lùng đứng tại chỗ, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã siết thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Nàng luôn là người sĩ diện và không chịu được sự khiêu khích.

Ở giới Linh Châu, khi còn là Thánh nữ của Thần Kiếm Tông, nàng đã phải chịu không ít thiệt thòi vì quá coi trọng thể diện và thích phô trương thanh thế. Giờ đây, tuy là một Quốc sư được vua sủng ái ở một thế giới phàm trần khác, nhưng suy cho cùng chỉ là thần, trong thế giới tôn sùng quyền lực này, hậu quả của việc hành động bốc đồng là không thể lường trước.

Thôi vậy.

Cố gắng kiềm chế ham muốn đánh cho hoàng tử một trận, Trường Tuệ chuẩn bị nhún nhường để ứng phó, điều quan trọng nhất lúc này là tìm thấy Hoàn Lăng. Ngay khi chuẩn bị quay lưng rời đi, nàng nghe thấy dị động cực kỳ nhỏ đang từ bốn phương tám hướng lao về phía Triệu Nguyên Tề —

“Tôn tọa!!” Chiếc áo choàng lông vũ trên người rơi xuống, Trường Tuệ đã biến mất.

Trong tiếng cười đùa vô tri của đám người đó, vô số mũi tên từ trong ống bay ra, thẳng tắp nhắm vào tất cả các công tử đang cười lớn.

Một sức mạnh vô hình ngưng tụ thành kết giới trong suốt, đẩy lùi và ngăn chặn sát khí âm u sắp hiện hình. Thiếu nữ với chiếc áo bào trắng bay phấp phới xuất hiện ở trung tâm đám đông, nàng giơ tay lên khiến những mũi tên trong ống đồng loạt bay đi, Trường Tuệ lướt mắt qua bụi cây một cách kín đáo, giọng điệu bình thản nói: “Bổn tọa xuống rồi đây, các ngươi muốn chơi thế nào?”

Tiếng cười đột ngột im bặt.

Không ai nhìn thấy Trường Tuệ đã biến mất khỏi đài cao như thế nào, cho nên nhất thời không ai dám lên tiếng.

Triệu Nguyên Tề bị mũi tên chĩa vào cổ họng, không nhận ra sự bất thường xung quanh, chỉ có vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trường Tuệ: “Ngươi—”

Hắn ta không tin Trường Tuệ dám làm hắn ta bị thương, nhưng vừa thốt ra một chữ, đầu mũi tên đã tiến sát hắn ta thêm một chút.

Trong lúc giằng co, một người vội vã chạy vào rừng, thấy cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, lắp bắp nói: “Điện hạ, Quốc… Quốc sư đại nhân, bệ hạ và mấy vị đại nhân đang đến đây.”

Nếu để Nữ đế nhìn thấy thì sẽ rất khó để kết thúc.

Trường Tuệ im lặng một lát, cảm nhận sự xao động bên ngoài kết giới đã biến mất, nàng cúi mắt xuống và tất cả các mũi tên đều rơi xuống đất, đám đông thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Triệu Nguyên Tề âm trầm đáng sợ, nhưng hắn ta chỉ trừng mắt nhìn Trường Tuệ mà không nói thêm gì. Hiện tại đang là thời điểm then chốt để tranh giành ngôi vị, vì vậy dù có coi thường Trường Tuệ, hắn ta cũng không dám xung đột với nàng ngay trước mặt Nữ đế để tự chuốc lấy phiền phức.

“Ngươi đợi đó cho ta.” Để lại một câu lạnh lẽo, Triệu Nguyên Tề kẹp chặt bụng ngựa phi ra khỏi bãi săn mà không dây dưa với Trường Tuệ nữa.

Trường Tuệ hơi ngẩng cằm, vẻ mặt điềm nhiên nhưng lý trí gần như đã bị cơn giận nuốt chửng. Vì vậy, khi Mộ Giáng Tuyết ôm chiếc áo choàng lông vũ từ trên đài cao đi xuống, Trường Tuệ giơ tay lên và giáng cho hắn một cái tát.

Bốp—

Lực quá mạnh tạo ra âm thanh thanh thuý khiến Thanh Kỳ và Tú Cầm đi theo sau giật mình.

Trên mặt Mộ Giáng Tuyết lập tức hiện rõ dấu tay, động tác muốn khoác áo choàng cho Trường Tuệ còn chưa kịp thu về, hắn nghe Trường Tuệ tức giận chất vấn: “Có phải ngươi đã triệu chúng ra không?”

Quả thật đã bị chọc tức, Trường Tuệ hút một con rắn độc hoa văn từ xa, nàng không màng đến sự ghê tởm mà dùng sức bóp chết nó rồi ném vào người Mộ Giáng Tuyết: “Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi muốn làm gì?!”

Mộ Giáng Tuyết đứng bất động tại chỗ, mặc cho con rắn độc rơi xuống từ vai, không có chút cảm xúc xao động nào.

Trên gương mặt in hằn dấu tay đỏ, những sợi tóc lòa xòa bên má, Mộ Giáng Tuyết che giấu mọi cảm xúc, chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu: “Bọn họ đang bắt nạt sư tôn.”

Cho nên hắn dẫn rắn đến giết chết đám người này thì có gì sai?

Giơ tay chạm vào má bị đánh, cảm giác đau rát vẫn còn, có thể thấy được Trường Tuệ đã dùng lực mạnh đến mức nào mà không hề nương tay. Trong nháy mắt, gương mặt Mộ Giáng Tuyết không biểu cảm, rồi khi ngước mắt lên, đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm Trường Tuệ hỏi: “Rõ ràng vừa rồi sư tôn đã nổi giận, ta giúp sư tôn diệt trừ bọn họ là làm sai sao?”

Chuyển ngữ và đăng tại wordpress Cam Bái Hạ Phong, vui lòng không reup dưới bất kỳ hình thức nào.

Hắn muốn đối tốt với nàng, nhưng nàng lại đánh hắn chỉ để bảo vệ đám người xấu xa đó.

Môi Trường Tuệ run rẩy, nàng há miệng thở dốc nhưng không biết nên nói gì: “Bọn họ bắt nạt ta… thì ngươi lập tức khiến bọn họ phải chết sao…”

Vẻ mặt Mộ Giáng Tuyết rất thản nhiên: “Không được sao?”

Hoàn toàn không có ý định hối cải, đây là một ác hồn thuần túy và đáng sợ đến mức nào. Nếu vừa rồi nàng không kịp thời ra tay che giấu cho Mộ Giáng Tuyết, Triệu Nguyên Tề và đám thiếu niên kia chắc chắn đã bị rắn cắn chết rồi, hậu quả khi đó sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi thật là…” Trường Tuệ đưa tay che mắt, giọng nói càng ngày càng mơ hồ không rõ, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, đứng không vững.

Khi nàng loạng choạng ngã về phía sau, Thanh Kỳ và Tú Cầm đã đỡ lấy, cả hai người đều bị hành động Trường Tuệ dùng tay không bóp chết rắn dọa sợ, giọng nói lắp bắp: “Tôn tọa, người, người có sao không?”

Trường Tuệ không sao, chỉ là bị Mộ Giáng Tuyết chọc cho tức đến mức này.

Thấy hắn vẫn đứng trước mặt nàng với vẻ mặt không chút biểu cảm, thậm chí còn phảng phất chút hung dữ, Trường Tuệ đoán có lẽ hắn đã ghi hận nàng, trong lòng nàng trở nên lạnh lẽo và bất lực, nhất thời không biết phải làm sao.

Rốt cuộc nàng vẫn không đủ tư cách để làm sư tôn mà.

Hoa băng nhiễm huyết sắc trên cổ tay đang nhắc nhở nàng điều gì đó, Trường Tuệ nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn nữa: “Ngươi đi đi.”

Nàng cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể, dù đã cố nói chậm lại nhưng âm cuối vẫn run rẩy một cách khó kiểm soát: “Ngươi đi ngay, về lều của ta để kiểm điểm và suy ngẫm, khi ta chưa về thì ngươi không được đi bất cứ đâu khác.”

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Những bông tuyết xoay tròn trong gió, bay vào mặt người thật khó chịu.

Trường Tuệ không ngẩng đầu lên, vì vậy nàng không biết vẻ mặt của Mộ Giáng Tuyết ra sao, chỉ cảm thấy hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng vài giây, rồi không nói một lời mà quay lưng bước đi.

“Tôn tọa.” Thanh Kỳ ở bên cạnh hơi cứng đờ, nàng ấy đã nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mộ Giáng Tuyết khi đó, lo lắng nói: “Hình như Tuyết công tử giận rồi.”

Trường Tuệ cúi đầu, dùng khăn tay lau đi lau lại bàn tay đã bắt rắn, cảm giác trơn nhẵn và lạnh buốt vẫn còn đó, giọng nói nàng khàn khàn: “Mặc kệ hắn.”

Nghĩ đến chuyện của Tú Cầm, Thanh Kỳ vẫn không yên tâm: “Ta lo hắn sẽ…”

“Sợ hắn sẽ giết ta?” Trường Tuệ bình thản nói ra điều mà nàng ấy không dám thốt lên.

Nàng biết, Mộ Giáng Tuyết có thể làm ra chuyện đó, hay nói đúng hơn là hắn đã từng làm rồi.

Trước mặt bao nhiêu người mà hắn dám triệu rắn giết người, nói là để trút giận cho nàng nhưng hoàn toàn không nghĩ đến tình cảnh của nàng. Một khi âm mưu của hắn thành công thì Trường Tuệ – người đã xung đột với hoàng tử và biết sử dụng thuật pháp – sẽ hết đường chối cãi, thậm chí có thể trực tiếp bị kết tội là hung thủ.

Đến lúc đó, Mộ Giáng Tuyết sẽ làm gì? Giết Nữ đế hay giết sạch tất cả những người đòi nàng phải đền mạng? Hay nói cách khác, hắn vui vẻ nhìn thấy Trường Tuệ từ trên đỉnh cao rơi xuống tan nát, mượn cơ hội này để phản bội và thoát khỏi thân phận sư đồ?

“Muốn giết ta, hắn còn chưa đủ tư cách.” Nắm chặt chiếc khăn trong tay, Trường Tuệ cố gắng hít thở đều, mặc dù nói vậy nhưng nàng vẫn bắt đầu đề phòng hắn.

Gió và tuyết thổi qua hành lang làm tà váy rộng của nàng bay lên, để lộ mặt dây băng hoa nhiễm huyết sắc trên cổ tay. Trường Tuệ dùng chân đá xác con rắn độc, sau đó dùng thuật pháp thiêu đốt nó, sau khi giải quyết xong mớ hỗn độn này, nàng mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng Mộ Giáng Tuyết ở phía xa. Chiếc áo đỏ rực và mái tóc đen như mực của thiếu niên lạnh lẽo và không có độ ấm nào dưới lớp tuyết trắng xóa, hắn vẫn không hề quay đầu lại.

“Rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Con rắn độc này từ đâu ra? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tú Cầm vẫn ở trong trạng thái hoang mang.

Nàng ta không hiểu tại sao Trường Tuệ đột nhiên gây khó dễ cho hoàng tử, cũng không hiểu tại sao nàng lại cãi vã với Mộ Giáng Tuyết, con rắn độc đó thì có liên quan gì đến hắn? Chỉ là ánh mắt của tiểu Vu tử vừa rồi thực sự khiến người ta rợn người, Tú Cầm xoa xoa cánh tay đang lạnh đi của mình và hỏi: “Tôn tọa, tuyết càng lúc càng rơi nhiều, chúng ta có nên trở về không?”

Chưa thể đi.

Trường Tuệ định trả lời thì tai nàng cử động, nghe thấy tiếng đối thoại của các tiểu thái giám truyền đến từ trong rừng: “Súc nhân này có thân thế thế nào mà lại khiến Quốc sư đại nhân ra tay cứu, suýt chút nữa còn xảy ra xung đột vì hắn?”

“Có thân thế gì được chứ? Có lẽ Quốc sư đại nhân chỉ là thấy chướng mắt thôi. Ta vừa nghe điện hạ đã phái người đi dẫn con hổ trắng quý báu của ngài ấy tới rồi, cho nên súc nhân này vẫn không có đường sống đâu.”

“Này, làm việc nhanh lên, lát nữa còn phải đi xử lý xác chết, hôm nay có rất nhiều súc nhân đã chết.”

Bên tai vang lên âm thanh cọ xát, Trường Tuệ lần theo âm thanh, chỉ thấy súc nhân được nàng cứu đang đầu tóc rũ rượi, bị các thái giám kéo lê chân đi. Do bị mũi tên bắn bị thương nên máu chảy ra lênh láng, để lại một vệt dài trên mặt đất, khiến người ta nhìn qua thật kinh hãi.

Gió lạnh thổi qua, trong làn khí tuyết mỏng manh ẩn chứa một cảm giác quen thuộc đến mức khó nhận ra, nhưng Trường Tuệ đã nhạy bén nắm bắt được.

Là khí tức của sư huynh!

Hít thêm hai hơi thật mạnh, Trường Tuệ cảm nhận luồng khí tức này đang chao đảo như sắp tan biến, dường như không thể chống đỡ được nữa. Như có linh cảm, sắc mặt nàng tái nhợt, sải bước lớn đi vào rừng. Các tiểu thái giám thấy nàng xuất hiện bèn vội vàng hành lễ: “Quốc sư đại nhân…”

Trường Tuệ không để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào súc nhân đang bị họ kéo lê, người đó nằm ngửa, gương mặt bị che bởi mái tóc rối bời, bất động như đã tắt thở.

Không, không thể nào.

Lòng Trường Tuệ hoảng loạn, bất chấp sự ngăn cản của Tú Cầm và Thanh Kỳ mà quỳ xuống, run rẩy đưa tay, từ từ gạt đi khuôn mặt dính đầy máu và bùn.

“Sư huynh…” Khi những lọn tóc đen rối bời được vén lên, khuôn mặt đầy vết thương dần lộ ra giống hệt Hoàn Lăng.

Cuối cùng nàng cũng tìm thấy sư huynh của mình rồi, mắt Trường Tuệ nhòe đi vì hơi nước.

Nhưng sư huynh của nàng đã bị giày vò đến không còn ra hình người, khí tức sắp tan biến rồi.

Để lại một bình luận