CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN - Chương 1
1.
“Đừng tìm em nữa, chúng ta không hợp nhau đâu.”
Nói xong câu này, tôi lập tức dứt khoát cúp máy.
Sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn trời một góc 45 độ để hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Mặc dù chỉ là yêu đương qua mạng, nhưng khoảng thời gian hẹn hò với ID game “Khắp núi này Hầu Tử ta có đít đỏ nhất” chính là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi.
Chúng tôi đã bên nhau nửa năm, cho đến một tuần trước tôi bị mất việc và phải về quê.
Tôi không nói chuyện này với anh.
Dù sao cũng chỉ là yêu đương online mà, chủ yếu là trò chuyện trên mạng, cùng lắm là gửi voice chat, cho nên tôi không thấy có nhiều sự khác biệt giữa thành phố và nông thôn.
Ban đầu chỉ là trong lúc gửi voice chat, anh nghe thấy tiếng lợn kêu ở đầu dây bên tôi, lập tức hỏi tôi có phải đang đi sở thú không.
Rồi khi nghe tiếng giường tôi kêu cót két, anh lại thắc mắc sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện học đàn nhị.
Sau đó, có một lần tâm sự đến rạng sáng, gà trống ngoài sân đột nhiên gáy vang trời.
Anh hỏi đó là âm thanh gì.
Tôi nói đó là do tôi kêu, muốn thử xem anh đã ngủ chưa.
Hầu Tử khen tôi bắt chước rất giống, rồi bảo tôi làm lại một lần nữa.
Thế là lúc 4 giờ sáng, tôi chạy khắp sân đuổi gà chỉ để nó gáy thêm một tiếng.
Những điều này tôi đều có thể nhịn được.
Cho đến khi anh đặt đồ ăn cho tôi.
Trời đất quỷ thần ơi!
Địa điểm gần nhất có thể nhận đồ ăn giao đến tận nơi là ở thị trấn cách tôi 60km.
Tôi đành lấy đại một địa chỉ một khu chung cư trong thị trấn, sau đó đạp xe ra thị trấn rồi lại chuyển sang xe ba gác, rồi phải gọi taxi nữa, cuối cùng cũng nhận được đồ ăn lúc 7 giờ sáng.
Một hộp gà rán 100 tệ.
Tôi ngồi xổm bên lề đường giữa cơn gió rét chỉ để ăn xong phần gà rán đó.
Sau đó lại tiếp tục bắt taxi, chuyển sang ba gác, rồi lại đạp xe về làng.
Về đến nhà đã 10 giờ, tôi còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi thì nhận được điện thoại của Hầu Tử.
“Bé yêu, anh vừa đặt cho em một cái bánh kem nữa, nhớ xuống lấy nhé.”
Ai hiểu được cảm giác lúc đó chứ?
Giây phút ấy, tôi cảm giác trời đất như sụp đổ.
Nếu có ai hỏi tôi khoảng cách xa nhất trên thế giới là gì.
Tôi chắc chắn sẽ nói là 60km từ làng đến thị trấn.
Cảm giác tự ti ập đến mãnh liệt, chưa bao giờ tôi nhận thức rõ ràng đến thế rằng chúng tôi ở hai thế giới khác nhau.
“Sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Cả hai chúng tôi cùng thốt lên.
Hầu Tử không thể hiểu nổi tại sao đang yên đang lành lại chia tay.
Mà tôi cũng không thể đưa ra một lý do hợp lý.
Là tôi đơn phương chia tay, Hầu Tử vẫn tiếp tục tìm kiếm tôi.
Nhưng anh càng tìm, tôi càng cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Không hợp nhau…
Nhưng tôi lại rất nhớ anh.
2.
Thời điểm tôi quen Hầu Tử là lúc tôi đang làm nhân viên quèn trong một công ty lớn.
Mỗi ngày bị tư bản bóc lột sức lao động, niềm vui duy nhất là sau giờ làm chính là tận dụng chút thời gian riêng tư ít ỏi để chơi game.
Tôi thích chơi Pubg Mobile – đây là một trò chơi mô phỏng chiến đấu quân sự.
Cảm giác cầm súng bắn người thật sự rất xả stress.
Nhưng tôi chơi gà mà còn nghiện, từ khi bắt đầu chơi game ngày nào cũng bị đồng đội chửi sấp mặt, cho đến khi gặp được Hầu Tử.
Trước khi ghép đội với anh, tôi đã quen với việc bị chửi cho to đầu, nên lần này tôi cực kỳ cẩn thận, nhìn thấy vừa vào trận anh đã hạ được hai mạng thì xác định anh chắc chắn là “tay to”, thế là tôi bám theo suốt cả ván đấu như vật trang trí kiêm kho tiếp tế.
Hết đạn à? Tôi đưa đạn!
Hết thuốc trị thương? Tôi cho luôn!
Bị ngã? Tôi đỡ!
Bị kẻ địch phục kích? Tôi lao ra làm bia đỡ đạn!
Đến lần thứ năm tôi lén lút ném túi cứu thương cho anh, thì giọng nói trầm ấm dễ nghe của Hầu Tử vang lên:
Anh bất lực cười nhẹ rồi đọc to ingame của tôi:
“ ‘Tôm nõn không chớp mắt’, cậu là người máy à?”
Tôi bắn một phát đạn vào chân anh để biểu thị sự phản đối.
“Ayo, còn biết giận à?”
Tôi quay đầu bỏ chạy, anh đuổi theo tôi còn liên tục làm động tác vung nắm đấm.
“Nếu cậu nhận anh đây làm đại ca, thì anh đây sẽ gánh cậu.”
“Đi tìm thuốc đi, anh đây kéo rank cậu.”
Tôi im lặng.
Nhưng cơ thể thì rất thành thật.
Lập tức quay đầu đi tìm thuốc trong ngôi nhà cũ.
Hầu Tử cùng đồng đội ở bên ngoài dọn dẹp kẻ địch, tôi nghĩ mình ở bên trong sẽ an toàn, ai ngờ lại có kẻ địch núp trong góc tối bắn thẳng vào đầu tôi.
Máu tôi vốn đã ít, lập tức gục xuống.
“Chờ đó.”
Hầu Tử nói ngay lập tức.
Cùng lúc đó, bên phía anh cũng có một nhóm địch đang lao đến, tình hình vô cùng căng thẳng.
Các đồng đội khác nói:
“Đừng cứu, không kịp đâu! Địch sắp qua đây rồi!”
“Vòng bo (*) đang thu hẹp, nhanh chạy đi!”
(*) Vòng bo (thuật ngữ game): trong Pubg Mobile được hiểu là vùng an toàn trong trò chơi, nơi game thủ sẽ có thể thoải mái di chuyển và chiến đấu mà không bị ảnh hưởng tới lượng máu của bản thân. Vòng bo có khả năng gây sát thương, vì vậy khi ở ngoài vòng bo, người chơi sẽ bị mất máu.
“Đúng đấy, cứu cô ta làm gì? Cả trận đấu chưa giết được mạng nào!”
Nhưng toạ độ vị trí của Hầu Tử vẫn đang di chuyển về phía tôi.
“Ông đây thích thế đấy.”
Đúng lúc tôi sắp bị loại khỏi trận, anh như thiên thần giáng thế, nhảy qua cửa sổ vào cứu tôi.
“Uống thuốc đi.”
Tôi không kịp gõ chữ nên đành phải mở mic lên:
“Hết rồi.”
“Đưa hết cho tôi rồi à?”
Anh có vẻ hơi bất ngờ, vừa lấy thuốc ra đưa vừa trêu đùa: “Nếu như không phải tôi thật sự không biết cậu, tôi còn tưởng cậu đang thầm yêu tôi đấy.”
Anh vừa mới lấy thuốc ra, vòng bo đã thu hẹp lại.
Chúng tôi vì không kịp hồi máu nên cả hai cùng bị bo độc hạ gục, trong khi nằm bò trên mặt đất, âm thanh của máy vang lên:
“Cứu tôi với, cứu tôi với…”
Các đồng đội vô tình bỏ đi, còn để lại một câu:
“Hai đứa chúng mày ngu vãi chưởng!”
Quá trình hơi lãng mạn, nhưng kết cục thì hơi… lãng xẹt.
Sau trận đấu đó, chúng tôi kết bạn với nhau, rồi từ đó có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng rủ nhau chơi game.
Nhưng phải công nhận rằng Hầu Tử chơi rất giỏi.
Tôi chỉ cần ngoan ngoãn làm trợ thủ thì gần như ván nào cũng thắng.
Chúng tôi thắng hết ván này đến ván khác.
Đêm giao thừa năm ấy, anh online thấy tôi thì lập tức mời vào trận, còn không quên trêu chọc:
“Ayo, giao thừa mà vẫn còn chơi game, ế à?”
Tôi không cam tâm chịu thua:
“Giống anh thôi.”
“Hay là chúng ta thử hẹn hò xem sao?”
“…”
“Cũng không phải là không được.”
Đúng vậy, quá trình thì qua loa, nhưng kết quả lại rất ngọt ngào.
Chúng tôi cũng giống như những cặp đôi bình thường khác, hay gọi điện thoại tán gẫu và chia sẻ cuộc sống hằng ngày.
Tôi biết anh ấy sống ở thành phố A, công việc thoải mái, có nhiều bạn bè, có vẻ điều kiện gia đình cũng khá giả.
Tôi từng nghe anh nói chuyện với dì giúp việc trong nhà qua điện thoại, còn bàn về cách ăn cua hoàng đế mà ba mẹ gửi đến.
Đừng nói cua hoàng đế, ngay cả cua đồng bình thường, tôi cũng phải suy nghĩ thật lâu mới dám mua.
Anh là kiểu người sống vô tư, luôn được mọi người xung quanh yêu quý.
Cho nên mới có thể tự do, phóng khoáng như vậy.
Hoàn toàn khác tôi.
Anh giống như mặt trời, dường như có thể xua tan mọi buồn phiền của tôi.
Dù chưa từng gặp mặt, tôi vẫn cảm thấy mình ngày càng không thể rời xa anh.
Cho đến khi tôi bị đuổi việc.
Áp lực công việc lâu ngày cộng với cú sốc thất nghiệp khiến tôi suy sụp, đúng lúc đó bà ngoại tôi cũng đổ bệnh, cho nên tôi dọn đồ về quê để chăm sóc bà.
Ngôi làng này nằm sâu trong thung lũng.
Nó chặn mất ánh mặt trời của tôi.
3.
Sau ngày hôm đó, anh không liên lạc với tôi trong vài ngày.
Nửa đêm, tôi lén lút đăng nhập vào game, và phát hiện ra anh chưa từng online kể từ khi tôi đơn phương chia tay.
Đột nhiên trái tim trở nên trống rỗng lạ thường.
Tôi cố gắng tìm việc khiến bản thân bận rộn hơn để không nghĩ đến anh.
Tôi đảm nhận luôn công việc chăm sóc đàn gà, đàn lợn trong nhà, còn giúp các cụ già trong làng sửa tivi và điều chỉnh mạng internet.
Nhà nào có việc, tôi là người đầu tiên chạy đến giúp đỡ.
“Đại Hoa à! Mau đến cứu người, chiếc xe ba bánh từ thị trấn bị lật xuống vũng bùn ở đầu làng rồi!”
Tôi xỏ ủng và vớ luôn bộ dụng cụ rồi chạy đi ngay.
Hôm qua tuyết rơi dày đặc khiến đường trơn, chiếc xe ba bánh này chắc từ thị trấn chở khách đến đây, do không quen với địa hình nơi đâynên mới bị trượt xuống vũng bùn.
Chúng tôi kéo người lái xe và hành khách đang lấm lem bùn đất ra khỏi đống hỗn độn, rồi giúp họ dựng xe lên.
Người lái xe tức giận đến mức dậm chân bình bịch: “Tôi nhận đơn này của cậu lỗ nặng rồi, chỉ lấy cậu có 10 tệ, tôi lỗ vốn rồi…”
Người còn lại thì ngồi bệt dưới đất, lấy tay lau sạch bùn trên mặt.
Nhìn trang phục trên người anh, tôi có thể nhận ra đều là hàng hiệu, không giống với người của làng Tiểu Hoa.
Sắp năm mới rồi, có thể là người trẻ về quê ăn Tết, hoặc là con rể tương lai mà cô gái nào đó trong làng dẫn về ra mắt gia đình.
Tôi nhìn anh bỗng thấy buồn cười:
“Không biết cậu là con cái nhà ai, mau về nhà rửa sạch sẽ đi.”
Sau đó tôi gom lại dụng cụ và chuẩn bị rời đi.
Người đó lấy ra một chiếc ví sạch sẽ từ túi áo và nói với người lái xe:
“Xin lỗi.”
Động tác nhặt sợi dây thừng của tôi chợt khựng lại, thoáng ngây người.
Giọng nói này.
Anh rút ra ba tờ 100 tệ lấm lem bùn rồi dúi vào tay người lái xe.
Tài xế nhận tiền xong lập tức thay đổi thái độ, cười tươi rạng rỡ: “Cậu khách sáo quá, cậu về quê ăn Tết à?”
“Tôi đến tìm bạn gái.”
Tôi từ từ bước ra khỏi đám đông.
Nhưng đột nhiên anh lại gọi tôi lại:
“Chào cô, xin hỏi đây có phải là làng Tiểu Lan không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, những người dân nhiệt tình xung quanh đã nhanh chóng dò hỏi mục đích của anh.
Rồi họ nhanh chóng chỉ vào tôi:
“Vậy là đúng lúc rồi! Đại Hoa là người nhanh nhẹn nhất trong làng, lại đang rảnh rỗi, nếu cậu cần tìm ai thì để cô ấy dẫn cậu đi.”
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mấy hôm trước bị cảm, giọng vẫn còn khàn khàn.
Chắc tạm thời Hầu Tử vẫn chưa nhận ra tôi.
Tôi giả vờ bình tĩnh, dùng giọng địa phương niềm nở hỏi:
“Được thôi, làng tôi không lớn lắm, nếu người anh tìm ở đây, trong một ngày là tìm ra ngay. Nếu không tìm thấy, nghĩa là cô ấy không có ở đây rồi.”
“Anh tên gì vậy?”
Dưới ánh mặt trời, anh quay đầu nhìn tôi.
Đôi mắt sáng lấp lánh ấy, tôi đã tưởng tượng vô số lần.
Anh nói: “Kỳ Phong.”
4.
Trong làng không có khách sạn hay nhà nghỉ gì cả, nhìn Kỳ Phong toàn thân dính lấm lem bùn đất, lại nghĩ đến chuyện anh đến đây là để tìm tôi, lòng tôi vô cùng phức tạp.
“Thế này đi, trước tiên cứ về nhà tôi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ đã. Trời cũng tối rồi, anh cứ tạm nghỉ lại một đêm, ngày mai tôi dẫn anh đi tìm người.”
“Tìm không thấy thì anh đi đi, người bạn gái đó của anh… chắc không có ở đây đâu.”
Kỳ Phong lại muốn rút tiền đưa cho tôi.
Tôi quay đầu bỏ đi ngay.
“Không cần. Tôi đang có ý định tranh cử phó trưởng thôn, cứ coi như tôi làm chuyện tốt để xây dựng hình ảnh đi.”
Tôi ôm chăn gối qua phòng bà ngoại ngủ, nói sơ qua tình hình với bà rồi quay lại giúp Kỳ Phong dọn giường chiếu sạch sẽ.
Làng Tiểu Lan nằm ở vùng khuất nắng, mùa đông rất lạnh.
Trong nhà chỉ có một chiếc điều hòa đặt trong phòng bà ngoại, tôi đành đun hai túi nước nóng rồi nhét vào chăn cho anh.
Vừa đặt xong, Kỳ Phong tắm rửa đi ra, anh mặc một chiếc áo len trắng muốt, trông hoàn toàn lạc lõng giữa căn phòng cũ kỹ của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ diện mạo của anh.
Rất đẹp trai, một khuôn mặt đầy chính khí, lại có chút ngông cuồng trong ánh mắt.
Với nhan sắc này, nếu tôi gặp anh ngoài đường, chắc sẽ đứng đơ ra nhìn như một đứa ngốc.
Sợ tiếp tục ở đây sẽ để lộ thân phận, vì vậy tôi vội nhắc anh nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra cửa.
“Cái này là gì?”
Kỳ Phong cầm hai túi nước nóng lên, ngạc nhiên hỏi.
“Đừng để ý, trong nhà chỉ có cái này để sưởi ấm thôi, ban đêm rất lạnh.”
Dường như anh bị lời này chọc cười.
Rồi tiện tay ném hai túi nước nóng lại cho tôi: “Chắc trong nhà chỉ có hai cái này thôi nhỉ? Hai người cứ dùng đi. Tôi là đàn ông con trai, dương khí đầy mình, không cần phải sưởi ấm.”
Anh nói chắc như đinh đóng cột, nên tôi đành cầm túi nước nóng về phòng.
Trong đầu toàn nghĩ đến việc người yêu qua mạng của tôi đang ngủ ở căn phòng bên cạnh khiến tôi không sao ngủ được.
Anh giống hệt những gì tôi đã tưởng tượng.
Giọng nói cũng rất hay…
“Cô ngủ chưa?”
Tôi bị ám ảnh đến mức nghe nhầm rồi sao?
Mở mắt ra, tôi lại nghe thấy một giọng nói run rẩy: “Đại Hoa?”
Tôi vội ngồi dậy, mở cửa sổ nhìn thấy một người đang quấn chăn run cầm cập đứng dưới mái hiên.
Kỳ Phong ôm chặt túi nước nóng mà tôi đưa cho, không còn vẻ cứng rắn ban nãy nữa.
“Lạnh quá, ở đây thực sự lạnh quá. Tôi từng đến Bắc Âu vào tháng Một, nhiệt độ ở đó âm ba – bốn mươi độ cũng không thấy lạnh như thế này. Ở đây cứ như hơi lạnh có thể chui thẳng vào xương tủy vậy.”
Tôi thở dài, ngồi xuống cạnh anh ấy, rồi đốt một chậu than hồng để sưởi ấm.
“Vì làng nằm trong thung lũng, xung quanh toàn là rừng núi, nhà nào cũng không có lò sưởi đều phải chịu đựng như thế.”
Anh lẩm bẩm theo bản năng: “Đây không phải nơi dành cho con người…”
Tay tôi đang thêm than bỗng dừng lại.
Anh chợt nhận ra mình lỡ lời.
“Ý tôi không phải vậy.”
“Không sao. Anh là người ngoài, không quen cũng là chuyện bình thường. Bạn gái anh là người làng Tiểu Lan à? Anh không báo trước mà tự đến tìm cô ấy sao?”
Tôi giả vờ hỏi một cách tò mò.
Kỳ Phong im lặng một lúc lâu, cau mày nói: “Cô ấy đòi chia tay, nhưng tôi biết đó không phải là thật lòng cô ấy muốn vậy, nên tôi đến tìm cô ấy.”
“Sao anh biết?”
“Lần đầu tiên cô ấy nói chia tay qua điện thoại cô ấy quên cúp máy. Tôi nghe thấy cô ấy khóc rất nhiều.”
Tôi trầm mặc.
Chết tiệt, sơ xuất quá!
“Thế anh tìm đến đây bằng cách nào?”
“Tôi đến địa chỉ cô ấy cho tôi, nhưng là địa chỉ giả. Tôi nhớ có lần cô ấy dùng một tài khoản phụ để chơi game, nickname là ‘Kẻ lười biếng làng Tiểu Lan’. Tôi thử tra thử, thật sự không ngờ có một nơi tên như vậy.”
Tôi ngơ ngác: “Chỉ vì một nickname mà anh mò đến cái nơi nghèo khó này sao? Có đáng không?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đốm than hồng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Tôi đã hiểu rồi.”
“Cái gì?”
Anh đứng dậy, quấn chăn như khoác một chiếc áo choàng, rồi kiên định nói:
“Tôi không tìm cô ấy nữa.”
“Thế mới đúng.”
Tôi giả vờ nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim vô cùng khó chịu.
“Tôi sẽ tiếp tục ở lại nhà cô.”
“Không vấn đề g… Cái gì? Anh không đi à?”
Anh lắc đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Cô ấy trốn tránh tôi có lẽ là vì nghĩ rằng chúng tôi không cùng một thế giới. Vậy tôi sẽ trở thành một người làng Tiểu Lan, rồi tìm cô ấy một lần nữa.”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Câu đầu thì đúng, nhưng câu sau là cái quái gì vậy?
