CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN - Chương 3
10.
Cả người tôi nổi hết da gà.
Rõ ràng giọng anh không mang chút cảm xúc nào.
Nhưng trong câu hỏi đó, tôi cảm nhận được một luồng sát khí.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Phong khoanh tay nhìn tôi, cười khẩy một tiếng: “Thật sự đùa giỡn tôi à?”
Tôi nuốt nước bọt.
Mở miệng nhưng chẳng nói được gì.
Kỳ Phong thu lại vẻ mặt, nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi:
“Anh chỉ muốn hỏi một câu, em còn thích anh không?”
Tôi có linh cảm.
Câu trả lời này sẽ quyết định liệu đây có phải lần cuối chúng tôi gặp nhau hay không.
Kỳ Phong đến thông Tiểu Lan năm ngày, tôi từng nhìn thấy anh đứng bên cánh đồng gọi video cho gia đình.
Anh đã từ chối lời đề nghị cùng đến New Zealand du lịch với bố mẹ.
Mẹ anh nghe tin anh đang ở nông thôn thì sợ hãi kêu lên: “Con trai! Có phải con bị lừa không? Nếu bị bắt cóc thì hãy chớp mắt nhé!”
Sự lo lắng của mẹ anh không phải là không có căn cứ.
Bởi vì tôi từng làm việc ở thành phố B nhiều năm như vậy, từng nghe những người đó nói một câu kỳ thị đó là “làng quê nghèo khó sinh ra những kẻ ác”.
Thành kiến trong mỗi người chính là một ngọn núi lớn.
Ngọn núi đó còn cao hơn nhiều so với những ngọn núi phía sau làng Tiểu Lan của tôi.
Đến hiện tại tôi vẫn chưa thể vượt qua nó.
Tôi muốn thay đổi ngôi làng này, đúng lúc gặp được sự hỗ trợ mạnh mẽ của nhà nước đối với các dự án phục hồi nông thôn, sau quãng thời gian tôi nghiên cứu và phát hiện, vị trí địa lý của thôn Tiểu Lan rất thích hợp để trồng dược liệu.
Nhưng nếu bắt đầu từ con số không thì tôi cần ít nhất 5-6 năm.
Vẫn là không nên làm lỡ dở anh thì hơn…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện.
Tôi chậm rãi mở miệng:
“Thích… cũng chỉ là tạm thời, không thể chống lại với thực tế.”
“Được.”
Anh gật đầu, lùi lại vài bước và giữ khoảng cách với tôi:
“Làm phiền mấy ngày nay rồi.”
Kỳ Phong dứt khoát quay lưng, thu dọn hành lý rời đi.
Tôi nhìn anh một mình đi về phía cửa thôn, lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại: “Chú ba à, giúp cháu đưa một người ra thị trấn được không?”
“Tết nhất không chạy xe chở khách.”
“Cháu trả chú 200 tệ, chú đi chậm thôi, chú ý an toàn.”
……
Kỳ Phong đi rồi, còn để lại 1000 tệ trên bàn gỗ nhà tôi.
Nói là chi phí ăn ở.
Đúng là keo kiệt.
Thật sự sòng phẳng, anh chẳng muốn nợ tôi chút nào.
Theo lý mà nói thì chuyện đến đây là kết thúc rồi, là kết quả mà tôi muốn.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến hít thở không thông.
Tôi lại bắt đầu điên cuồng tìm kiếm việc làm cho mình.
Quét dọn tuyết ở đầu làng, tôi nghĩ đến anh.
Giúp bà Ngô hái hồng, tôi nghĩ đến anh.
Chải tóc cho bà ngoại, anh lại hiện lên trong đầu tôi.
Nấu một bát mỳ, trong đầu cũng chỉ có anh.
Bà ngoại uống một ngụm canh, nói một cách sâu xa: “Thích thì đi tìm đi.”
“Thôi ạ.”
Bà ngoại thở dài: “Chưa nói đến việc mì này không bỏ muối, Đại Hoa à, hôm nay con đã chải đầu cho bà năm lần rồi, bà ngoại không còn mấy sợi tóc nữa đâu.”
Tôi vội vàng buông tay.
Bà ngoại đặt bát đũa xuống, vẫy tay gọi tôi.
Bà kéo tôi ngồi xuống, nói một cách chân thành: “Con người chỉ sống vài chục năm, đừng suy nghĩ nhiều quá, Đại Hoa à, đời người hiếm khi gặp được người mình thích, con cảm thấy khoảng cách và thời gian là vấn đề, nhưng con đã hỏi ý kiến của thằng bé chưa?”
Tôi ngẩn người một lát.
“Sau này có thể con sẽ có tất cả mọi thứ, nhưng cảm giác thích của lúc này có thể sẽ không bao giờ có lại nữa.”
“Hãy nói rõ với thằng bé, đừng để bản thân hối hận.”
Tôi không biết thích một người thật sự là cảm giác như thế nào.
Nhưng tôi biết rằng, khi yêu qua mạng với Kỳ Phong, đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất.
Khi gặp được anh ở ngoài đời, trái tim tôi dường như không còn thuộc về mình nữa.
Sau khi anh đi, tôi nhớ anh đến phát điên.
Bà ngoại nói đúng.
Dù là kết thúc cũng phải nói cho rõ ràng.
Tôi nhảy lên xe đạp, điên cuồng lao ra ngoài.
Vừa ra khỏi làng, tôi gặp chú ba đang quay trở lại.
“Đại Hoa! Đừng đi nữa! Chú vừa trở về thì thấy cây đại thụ bên đường bị đổ, chắn hết đường rồi.”
Tôi sững lại, chạy lên phía trước để xem.
Quả nhiên, một cây đa lớn đã bị tuyết làm gãy, chắn ngang đường, đã có rất nhiều xe bị kẹt lại, cảnh sát giao thông trên trấn vẫn chưa tới.
Những người đó nói rằng tuyết lớn đã ảnh hưởng đến thị trấn và gây ra tai nạn liên hoàn.
Ngay trên đường đến ga tàu cao tốc.
Tôi đứng bên đường nhìn cảnh tượng hỗn loạn, đầu óc cũng rất hỗn loạn.
Tôi như phát điên mà gọi điện cho Kỳ Phong, nhưng điện thoại luôn báo không có ai trả lời.
Đầu ngón tay cứng đờ vì lạnh, nhưng tôi vẫn gọi hết lần này đến lần khác.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi xuống màn hình, tôi muốn quay lại tìm người giúp thông đường, kết quả vì đường trơn mà bánh xe đạp bị trượt, bị ngã hai lần trên đoạn đường 2km.
Mắt tôi ướt nhoè chạy về nhà, nhưng lại ngây người đứng ở cửa.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên:
“Đại Hoa…”
Giây tiếp theo, tôi lao vào lòng anh.
“Em…”
“Em đúng là đồ ngốc.”
“…”
“Em thích anh nhưng lại không nói ra, em cho rằng mình làm như vậy là tốt cho anh nhưng lại chưa từng hỏi ý kiến của anh, em cho rằng có thể kiềm chế được cảm giác của mình với anh, nhưng em đã sai rồi, tình cảm của em dành cho anh giống như trận tuyết lớn ngày hôm qua, chỉ trong một đêm đã phủ kín toàn bộ thế giới của em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh quay lại là vì đường bị chặn sao?”
“Không phải.”
Anh ôm chặt lấy tôi, càng lúc càng chặt hơn: “Vì nhớ em.”
11.
Tôi và Kỳ Phong đã hẹn ước 5 năm.
Đợi đến khi tôi gặp anh trên đỉnh vinh quang.
Công việc của công ty anh còn đang dang dở cho nên không thể không quay về, trước khi rời đi, chúng tôi dành trọn một ngày hẹn hò trong thôn.
Cùng nhau câu cá, hái hồng, nướng khoai, làm gà ăn mày.
Chúng tôi có đã chơi rất vui vẻ, chỉ là ngày hôm sau, tôi phát hiện ra cả làng đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Ba phần kinh ngạc, ba phần nghi ngờ, ba phần muốn nói lại thôi.
Tôi hỏi thì chẳng ai chịu nói.
Bà Ngô đang ngồi trước cửa cắn hạt dưa, nhìn thấy tôi thì chép miệng.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Đại Hoa à, chuyện này cháu làm không đúng đâu.”
Chuyện này?
Tôi còn tưởng là chuyện nướng gà hôm qua, vội vàng giải thích:
“Chúng cháu đều làm ở bãi đất trống sau núi, đều đã rửa sạch sẽ rồi.”
“Aiyo, có biết xấu hổ không hả?”
Bà Ngô vội vàng bịt tai lại.
Tôi ngớ người.
“Có phải cháu đã có bạn trai rồi không? Hôm qua mọi người đều nhìn thấy bọn cháu tay trong tay, còn hôn nhau nữa!”
Bà kéo tôi lại gần, chân thành khuyên nhủ:
“Cháu xem cháu xinh đẹp thế này, muốn tìm bạn trai nào mà chẳng được, sao lại với anh họ hàng xa… ôi chao, dù sao cũng là họ hàng!”
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Đột nhiên nhớ ra lúc trước đã nhờ đứa trẻ trong làng đi thanh minh.
Dùng một tin đồn khác để xoá tan tin đồn, đúng là đầu óc tôi bị lừa đá rồi!
Tôi lập tức chạy về nhà, đập cửa nhà hàng xóm:
“Giúp chị xóa tin đồn, có thưởng!”
Thằng nhóc híp mắt, lắc đầu:
“Em không tin chị nữa đâu!”
“Kéo rank em.”
Tôi giơ điện thoại lên, giọng đầy tự hào:
“Bạn trai chị chơi game rất giỏi đấy.”
12.
Công việc kinh doanh dược liệu trong thôn đang tiến triển tốt.
Hai năm trồng thử nghiệm đã giúp thu nhập của cả thôn Tiểu Lan tăng gấp đôi, vào mùa xuân năm thứ ba, tôi dự định mở rộng diện tích trồng.
Thời gian này, tôi và Kỳ Phong rất ít gặp nhau, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi thì chơi game, liên lạc để hâm nóng tình cảm.
Vì quá nhớ anh, nên tôi đã tranh thủ lúc chưa bận rộn đã đến thành phố B tìm Kỳ Phong.
Trước đây khi còn đi làm, tôi từng đến thành phố B công tác, nhưng chỉ vội vàng vài ngày rồi về chứ cũng chưa từng đi chơi.
Chúng tôi hẹn nhau ở dưới lầu công ty của Kỳ Phong, nhưng tôi không ngờ lại gặp Trịnh Nguyên ở đây.
“Tần Hoa?”
Anh ta mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt đắc ý, bên cạnh còn có một trợ lý lạ mặt.
Trịnh Nguyên nhìn thấy tôi có chút bất ngờ, nhưng ngay giây tiếp theo liền giả bộ thân thiết đi về phía tôi.
“Thật là trùng hợp, lại có thể gặp cô ở đây.”
Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, thấy tôi ăn mặc giản dị, liền cười nhạo: “Sao? Rời khỏi công ty của chúng tôi rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm sao? Cô đi xin việc cũng nên mặc quần áo tử tế một chút chứ.”
Tôi nhìn xung quanh dòng người qua lại, nghĩ đây là chỗ Kỳ Phong làm việc nên không muốn gây chuyện.
Nhưng Trịnh Nguyên tên khốn này lại được đà lấn tới.
“Nếu không được thì có thể mặc váy bó với tất đen, phát huy sở trường của mình cũng được mà.”
Tôi cầm ly nước, hắt thẳng vào mặt hắn.
“Miệng thối quá, giúp anh rửa sạch đấy.”
Xung quanh có không ít người dừng lại hóng chuyện.
Tôi nói với cô trợ lý bên cạnh anh ta:
“Cô là trợ lý mới của anh ta sao? Chắc là chưa làm lâu nên không biết, tên này là kẻ chuyên quấy rối nhân viên nữ.”
Lúc đó tôi từ chức cũng là vì chuyện này.
Chỉ là chuyện tuy ầm ĩ nhưng vì không có chứng cứ nên không thể khiến anh ta trả giá được.
Cô trợ lý vẻ mặt kinh ngạc, lặng lẽ cách xa Trịnh Nguyên một chút.
Trịnh Nguyên không ngờ tôi lại trực tiếp nói thẳng như vậy, nhất thời xấu hổ giận dữ đẩy vai tôi một cái:
“Cô bị bệnh à!”
Tôi thuận thế ngã xuống đất.
Một lát thì ôm đầu, một lát lại ôm tim.
“Đau quá! Đầu tôi choáng váng! Tim tôi cũng đau! Có ai cứu tôi không!?”
“Cô đừng có giả bộ!”
Người qua đường vây xem càng lúc càng đông.
Trịnh Nguyên hoảng hốt, định tiến tới kéo tôi đứng lên: “Cô mau đứng lên cho tôi!”
Tôi lại càng rũ xuống, giống như một đống bùn nhão.
“Đau quá! Đau quá! Đánh người rồi!”
“Anh đang làm gì vậy?”
Lúc này, giọng nói của Kỳ Phong lạnh lẽo vang lên:
Tôi sững lại.
Không phải nửa tiếng nữa anh mới tan làm sao?
Toang rồi, toang rồi… Bây giờ tôi thảm hại như vậy chẳng phải đều bị anh nhìn thấy hết rồi sao?
Kỳ Phong đẩy Trịnh Nguyên ra, kéo tôi dậy: “Không sao chứ?”
Tôi xấu hổ không dám nhìn anh.
“Không sao không sao.”
“Mẹ nó ai mà lại lắm chuyện như vậy…”
Trịnh Nguyên nói được một nửa thì nhìn thấy Kỳ Phong, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Ôi, tổng giám đốc Kỳ…”
Anh ta nhìn Kỳ Phong rồi lại nhìn tôi, vội vàng giải thích: “Cô gái này đang diễn kịch đấy, cô ta bị tôi sa thải nên ôm hận trong lòng.”
“Giám đốc Trịnh nói gì vậy?”
Kỳ Phong kéo tôi về phía sau, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Giám đốc Tần là người mà tôi mời đến để bàn chuyện làm ăn dược liệu, liên quan gì đến anh? Tôi chỉ thấy vừa rồi anh đã động tay động chân với cô ấy, không chỉ tôi mà camera cũng đã thấy. Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, chi phí thì…”
“Đương nhiên là tôi chi.”
Trịnh Nguyên vội vàng khách sáo nói: “Tôi sẽ để trợ lý của tôi đi cùng, có gì cứ sai bảo cô ấy.”
Anh ta nhìn ra phía sau.
Cô gái trẻ chắc là bị anh ta bóc lột quen rồi, một câu cũng không dám phản bác, chỉ biết gật đầu.
13.
Kỳ Phong nói công ty cũ của tôi vừa hay có một dự án hợp tác với công ty anh và do anh phụ trách, Trịnh Nguyên hôm nay với tư cách là bên B đến đàm phán chuyện này.
Tôi đã làm một cuộc kiểm tra toàn thân đắt nhất ở bệnh viện.
Tuy rằng đã tiêu tiền của Trịnh Nguyên, nhưng vẫn không thoải mái.
Không ngờ tôi đã nghỉ việc hơn hai năm rồi, loại cặn bã như Trịnh Nguyên còn càng ngày càng làm ăn phát đạt.
Kỳ Phong thấy tôi không vui, đã mang đến cho tôi một bó hoa.
“Nói cho em một tin tốt.”
“Ừ?”
“Có một công ty Trung y dược đã từng xem qua mẫu dược liệu của các em và rất hứng thú, muốn cùng em bàn chuyện hợp tác.”
Tôi đột nhiên trợn to mắt.
Điều này có nghĩa là dược liệu của núi Tiểu Lan có thể sẽ có kênh tiêu thụ ổn định.
“Thật sao?!”
Trịnh Nguyên cuống quýt:
“Không, không cần đâu! Kỳ tổng, chuyện này tôi có thể giải thích!”
“Không cần giải thích.”
Kỳ Phong nhếch môi cười nhạt:
“Công ty của anh đang hợp tác với bên tôi đúng không? Tôi không làm ăn với những kẻ có nhân phẩm thấp.”
Tôi phấn khích ôm chầm lấy anh ấy, hôn lên trán một cái, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
“Chắc anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này chứ?”
Kỳ Phong cười bất đắc dĩ:
“Tự tin lên đi, Tần Đại Hoa. Em đã làm rất tốt rồi.”
“Việc khai hoang, gieo trồng, chăm sóc dược liệu, tất cả đều do em vất vả làm, chút báo đáp này tính là gì?”
Kỳ Phong xoa đầu tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay lúc bầu không khí vừa nóng thì đột nhiên có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Hai chúng tôi như bị điện giật, một lát thì nhìn trần nhà, một lát lại nhìn mặt đất.
Cô trợ lý của Trịnh Nguyên cũng xấu hổ đến đỏ mặt:
“Xin lỗi, tôi đến không đúng lúc.”
Cô ấy quay đầu muốn đóng cửa lại, tôi vội vàng nói: “Không sao, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt cô gái có chút do dự, chỉ mấy giây sau liền trở nên kiên định.
Cô ấy nhìn tôi nói:
“Lúc đó cô cũng bị Trịnh Nguyên quấy rối sao?”
Kỳ Phong trừng lớn mắt:
“Quấy rối gì?”
Tôi ngớ người một lúc.
“Cũng?”
Cô gái gật đầu:
“Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi, nên luôn không dám lên tiếng, tôi có chứng cứ, tôi muốn vạch trần hắn, cô có thể làm cùng tôi không?”
“Được, tôi phối hợp cùng với cô!”
Kỳ Phong sốt ruột xoay vòng vòng:
“Ai quấy rối, quấy rối ai, em bị quấy rối?”
Tôi quay đầu vỗ vai anh để trấn an: “Trịnh Nguyên, nhưng ngày tàn của hắn cũng đến rồi.”
14.
Ngày tôi rời khỏi thành phố B tâm trạng rất tốt.
Trịnh Nguyên bị nhiều cô gái liên hợp đưa ra bằng chứng, Kỳ Phong cũng tuyên bố sẽ không hợp tác với người có nhân phẩm tồi tệ.
Anh ta rất nhanh đã bị sa thải và bị kiện ra toà.
Rời đi nhiều ngày như vậy, tôi vừa về đến thôn Tiểu Lan đã không thể chờ được mà chạy ra đồng xem dược liệu.
Ánh nắng tươi sáng, mùa xuân ấm áp hoa nở.
Dược liệu cũng rất khỏe mạnh và cường tráng.
Là một ngày tốt lành.
Sau này đều sẽ là những ngày tốt lành.
Chỉ là còn chưa bận rộn được bao lâu, tôi đã thấy trên bờ ruộng có một bóng người quen thuộc, đi ủng và đội mũ rơm chạy về phía này.
“Bé yêu!”
Tôi nheo mắt nhìn, thì kinh ngạc phát hiện:
“Sao anh đến đây?”
Kỳ Phong mỉm cười rạng rỡ:
“Anh xin nghỉ phép 10 ngày!”
“Bé yêu, để anh giúp em trồng trọt nào!”
Tôi đứng đó, nhìn anh hăng hái chạy về phía mình, bỗng thấy cả thế giới như bừng sáng.
Hóa ra, dù thành phố hay làng quê thì khoảng cách chưa bao giờ là vấn đề.
Chỉ cần hai người vẫn còn yêu nhau, dù ở nơi đâu, chúng tôi vẫn sẽ tìm thấy nhau.
Kết thúc truyện
