Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương kế tiếp

    CỪU NON NGÂY THƠ - Chương 1

    1. Trang chủ
    2. CỪU NON NGÂY THƠ
    3. Chương 1
    Chương kế tiếp

    1.

    Tôi là một con cừu non thành tinh, đã 88 tuổi rồi, nhậm chức tại Cục quản lý Yêu tinh* diệt trừ tà ác.

    (*) Yêu tinh: thường do các con vật sống lâu tu luyện thành

    Hôm nay, tôi bị đội quần trong đơn vị.

    Nguyên nhân là, vào giờ làm việc buổi sáng, cũng tức là thời điểm tất cả các yêu tinh đi đi lại lại trong tòa nhà cơ quan vào lúc sáng sớm, thì phó cục trưởng của Cục quản lý Yêu tinh – Lăng Tiêu bước ra khỏi phòng tôi.

    Đồng phục không chỉnh tề, cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, cổ áo bị rách một mảnh lộ ra xương quai xanh nhỏ, phía trên còn có dấu răng đỏ.

    Khi đó mọi người chỉ thản nhiên liếc nhìn nhau, như thể giống như vừa đi ra ngoài nhìn thời tiết vậy.

    Mười phút sau, tôi lén lén lút lút mở cửa phòng, đối diện tôi là một đám người hóng drama vây xung quanh chật kín đến mức một giọt nước cũng không thể lọt được đang chờ tôi.

    “Để tôi trước, để tôi! Tiểu Dương, có nhân chứng nhìn thấy phó Cục trưởng Lăng đi ra từ phòng cô, xin hỏi có phải tối qua anh ấy qua đêm ở đây đúng không?”

    “Cô tránh ra chỗ khác đi, có hóng drama cũng không biết đường hóng. Tiểu Dương, thành thật khai báo đi em, có phải em và phó Cục trưởng Lăng có quan hệ tình cảm nơi công sở không?”

    “Xin phỏng vấn một chút! Tiểu Dương chuyện đó, chuyện đó cùng với đại yêu tinh như phó Cục trưởng Lăng, cô có cảm nhận như thế nào?”

    “Xin hỏi, có phải tôi đã bị hai người đùa giỡn rồi đúng không?”

    “Để tôi, câu hỏi của cô thật biến thái, nhưng tôi thích lời nói của cô.”

    “Đừng xô đẩy, đừng xô đẩy, đến lượt tôi hỏi!”

    “Tôi còn chưa hỏi mà, tôi đến sớm hơn cô đấy!”

    Trước mặt tôi, từng chiếc điện thoại đều giơ lên làm micro, mọi người đều nhiệt tình như lửa!

    Nhưng tôi từ chối tiếp nhận phỏng vấn!

    “Khụ!” Giọng nói của Cục trưởng Triệu vang lên từ phía sau đám đông: “Làm việc đi, làm việc đi, tất cả đều đang làm cái gì vậy? Giải tán, giải tán.”

    Đám người giải tán ngay lập tức.

    Cục trưởng Triệu đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc: “Chú ý hình tượng. Cô đến văn phòng của tôi một chuyến.”

    Tôi đỏ mặt đi theo sau Cục trưởng Triệu, nửa phút sau đã đến văn phòng của ông ấy.

    2.

    Triệu Miểu là lão đại của Cục quản lý Yêu tinh chúng tôi.

    Nguyên hình là một con cầy hương hơn một ngàn tuổi.

    Cục Trưởng Triệu mang bộ dạng nhã nhặn, đeo gọng kính vàng, trên môi luôn nở nụ cười ôn hòa với mọi người.

    Vì vậy mặc dù trông ông ấy có vẻ nghiêm túc nhưng tôi cũng không quá sợ hãi.

    Cục Trưởng Triệu ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn tôi.

    Tôi chớp chớp mắt, đột nhiên thấy hơi sợ hãi.

    Cục quản lý Yêu tinh không phải là một loại cơ quan nào đó của nhân loại, vốn dĩ không hề nói rằng chúng tôi không thể yêu đương nơi công sở!

    Nhưng căn bản chúng tôi không có chút liên quan nào với “tình yêu” cả.

    Thời gian trôi qua, Cục trưởng Triệu tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói.

    “Cho nên… chúng tôi thật sự bị hai người đùa giỡn sao?”

    Tôi: ……

    Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, sếp à, anh đã nghe qua câu nói “Tò mò hại chết mèo” chưa?

    3.

    Mọi người đều biết, sau khi xây dựng đất nước thì không thể tùy tiện thành tinh.

    Mà tôi, phạm tội trái luật, cho nên đã trở thành tinh mà không có giấy chứng nhận.

    Nhưng mấy người nói xem, chuyện này có thể trách tôi sao?

    Tôi cũng không biết vốn dĩ tôi có thể thành tinh mà.

    Đáng lẽ tôi chỉ là một con cừu nhỏ vui vẻ gặm cỏ non trong nông trại bỏ hoang mà thôi.

    Đột nhiên một ngày nọ, tôi biến thành người sống.

    Sau khi biến thành người, tôi không làm bất cứ điều gì, lại bị Lăng Tiêu đi ra ngoài tiêu diệt tà ma, xách cổ áo mang về Cục quản lý Yêu tinh.

    Tôi bị dọa sợ đến mức dựng lỗ tai và sừng cừu lên, đáng thương co rúm người lại, núp vào chiếc ghế văn phòng vừa cao vừa rộng.

    Không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm đó Lăng Tiêu vẫn luôn nhìn vào tai và sừng cừu của tôi.

    Đợi đến khi bị tôi nhận ra, Lăng Tiêu lại cúi đầu xuống viết biên bản.

    “Theo thủ tục trong trường hợp của cô, trước tiên cần phải làm giấy chứng nhận thân phận. Có giấy chứng nhận thân phận rồi, cô có thẻ tự do lựa chọn là tiến vào xã hội loài người, hòa nhập vào cuộc sống của loài người, hay là tìm một vị trí công việc part-time trong Cục quản lý Yêu tinh, duy trì trật tự xã hội loài người, bảo đảm sự hòa hợp giữa loài người và yêu tộc.”

    Nghe có vẻ đều không giống những chuyện mà Tiểu Dương có thể làm được.

    Tôi tò mò hỏi anh: “Nếu không làm theo thủ tục thì sao?”

    “Không theo thủ tục, cô cũng có thể chọn, chọn biến thành… thịt cừu xiên hoặc là chả thịt cừu.”

    Tôi không muốn biến thành thịt cừu xiên!

    Cũng không thể biến thành chả thịt cừu được!!

    Tôi nhíu mày ngồi trên ghế trong Cục quản lý Yêu tinh, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Vậy tôi ở lại Cục quản lý Yêu tinh.”

    Suy cho cùng, hầu hết nhân viên làm việc ở đây đa số đều là yêu tộc, đều hiểu tận gốc rễ.

    Kể từ ngày đó, tôi trở thành nhân viên của Cục quản lý Yêu tinh.

    Cục quản lý Yêu tinh sắp xếp cho tôi làm nhân viên trừ tà ma, thực tế mà nói, tôi hoàn toàn là culi của Lăng Tiêu.

    4.

    Lăng Tiêu là một đại yêu cổ, nghe nói nguyên hình là đại bằng điểu, nhưng vốn dĩ chưa có người nào từng thấy qua, bởi vì thế mà cũng có một số người cảm thấy điều này chỉ là lời đồn.

    (*) Từ gốc 大鹏鸟: Roc – loài chim săn mồi khổng lồ trong thần thoại. Trong các câu chuyện, Roc được mô tả là có hình dáng như loài đại bàng, nhưng sở hữu một kích thước vô cùng khổng lồ. Nó có thể dễ dàng quắp một con voi và vác về cho đám chim con xé thịt. Roc từng xuất hiện trong câu chuyện của Sinbad trong cuốn “Nghìn lẻ một đêm.”

    Làm ơn! Dù là đại bằng điểu hay là chim sẻ nhỏ, cũng không thể thay đổi được sự thật anh là người quyền lực nhất Cục quản lý Yêu tinh, có được không?

    Nhưng nói thế nào nhỉ? Tôi không thích Lăng Tiêu cho lắm.

    Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại quá lười, việc gì cũng muốn người khác làm cho mình.

    Vì vậy, cuộc sống của tôi sau khi vào nghề kiểu: “Tiểu Dương, lau hộ tôi cái bàn!”

    “Vâng!”

    “Tiểu Dương, giúp tôi đóng cửa lại.”

    “Ok!”

    “Tiểu Dương, tôi tan làm trước, khi nào cô đi ra ngoài thì nhớ tắt điều hòa giúp tôi.”

    “Không thành vấn đề!”

    “Tiểu Dương, hôm nay nhận được thư yêu cầu, cô đi cùng tôi tới nông thôn đi bắt tiểu yêu tinh!”

    “Tôi đến đây!”

    Nếu như tôi lười biếng di chuyển, Lăng Tiêu sẽ dùng viên đạn bọc đường tấn công tôi.

    Tiểu Dương xinh đẹp, Tiểu Dương đáng yêu, Tiểu Dương dịu dàng, Tiểu Dương có sự hấp dẫn vô biên.

    Vừa nói vừa xoa tai và sừng của tôi.

    Những chú cừu nhỏ như chúng tôi khó có thể cưỡng lại những lời khen chân thành xuất phát từ nội tâm như vậy, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận lời khen và giúp anh hoàn thành những việc này.

    Nói thật, anh đã vắt óc suy nghĩ ra lời khen và xoa nắn tai tôi, những việc nhỏ nhặt này anh đã sớm tự mình làm xong rồi!

    “Tiểu Dương…”

    “Tiểu Dương…”

    Lại đến nữa rồi.

    Tôi nằm trên bàn, gương mặt ép xuống mặt bàn màu nâu sẫm, yếu ớt nói: “Tiểu Dương c.h.ế.t rồi, có việc gì thì đốt vàng mã!!!”

    Lăng Tiêu đẩy cửa ra, bàn tay nóng hổi dừng sức vuốt vuốt lỗ tai tôi.

    “Tiểu Dương! Lấy lại tinh thần đi. Lần này thật sự có chuyện rất quan trọng, khu dân cư Thư Hương có quỷ lộng hành, chúng ta đi bắt quỷ thôi.”

    “Nhưng sáng hôm nay tôi còn chưa tỉnh ngủ, ở đây còn có rất nhiều đồng nghiệp, anh để bọn họ đi cùng với anh không được sao?”

    Lăng Tiêu nhìn quanh văn phòng một lượt.

    Tất cả yêu tinh lập tức giải tán hết.

    “Aiya! Tôi chợt nhớ ra, tôi cần phải đến đạo quán tìm Thanh Vân đại sư thương lượng vài chuyện.”

    “Tôi còn phải bắt thủy quái dưới sông, bận quá đi mất.”

    Trong nháy mắt, giấy A4 bay khắp nơi trong văn phòng.

    Tôi nghẹn họng không nói nên lời, trung bình các nhân viên trừ tà ma đều là ảnh đế đúng không?

    Lăng Tiêu chống tay lên mặt bàn, mỉm cười đắc ý: “Đi thôi, Tiểu Dương chăm chỉ.”

    5.

    Trên đường đi, Lăng Tiêu không quên đội mũ lên đầu tôi.

    “Tiểu Dương, cô cũng biết mình là trụ cột của nhân viên diệt trừ tà ác của chúng ta mà, nếu cô mà không đi, tôi sẽ bị quỷ dọa sợ bay đi.”

    Tôi bĩu môi, không để ý đến anh.

    Anh tưởng rằng tôi vẫn là con cừu nhỏ ngu ngốc mới nhậm chức chắc? Thật ra tôi đã sớm nhìn rõ bộ mặt của anh rồi.

    Lăng Tiêu là một người đẹp trai, nhìn thì rất đáng tin cậy, nhưng thực ra làm cái gì cũng đều lười biếng.

    Luôn mồm nói “Xảy ra chuyện lớn rồi”, “Lần này toang rồi”, nhưng biểu cảm không có tí gì gọi là khẩn trương lo lắng, khiến cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ.

    Nhưng nếu nói anh không quan tâm đến bất cứ điều gì thì anh lại luôn bình tĩnh vào những lúc đối mặt với chuyện lớn ập đến, biểu hiện vô cùng thành thạo, điêu luyện.

    Anh nói với tôi rằng sẽ bị quỷ dọa sợ bay đi, tôi thật sự cảm tạ điều đó.

    Cái gì mà gọi là “dọa sợ bay đi”? Dọa sợ đến mức đá một cước khiến quỷ bay đi à?

    6.

    Khu dân cư Thư Hương và Cục quản lý Yêu tinh cách nhau không xa lắm, rất nhanh chúng tôi đã đến nơi.

    Vừa bước vào tiểu khu, có một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang đứng dưới gốc cây đón chúng tôi.

    “Mừng rớt nước mắt!! Đại sư, chúng tôi đều đang đợi anh đến! Nếu các người đến muộn một chút thôi, chỉ còn lại tôi… con quỷ này hu hu hu…”

    Tôi và Lăng Tiêu – hai con yêu quái – bị một chàng trai loài người hai mươi tuổi khóc lóc gọi “đại sư”.

    Chàng trai vừa dẫn chúng tôi đi vào khu dân cư, vừa giới thiệu cho chúng tôi.

    “Phía trước chính là nhà tôi, đúng vậy, chính xác là ở trên tầng 4, con số này khá xui xẻo, nhưng chuyện này không có nghĩa sẽ khiến tôi phải c.h.ế.t! Các người nhìn xem, vị trí này tốt như vậy, gần khu trường học, lại gần trường đại học của tôi, cho nên tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua căn nhà này. Nó vừa mới được sửa sang, tiền vay mua nhà còn chưa trả hết, nếu cứ như vậy thì không còn cách để ở lại được nữa, hai người có hiểu cảm giác nợ nần không?”

    Tôi có thể hiểu được, nhưng tôi vô tình nhìn thấy nhà của Lăng Tiêu một lần.

    Nhà của anh rất cao, rất rộng, tường ngoài là tường gạch đá cẩm thạch, dưới chân hai lối đi kéo dài từ cổng lớn hướng vào nhà và gara để xe đều chạm khắc hoa văn.

    Trong viện còn có một đài phun nước nhỏ, từng cột nước nhỏ bắn lên không trung tạo ra những vệt cầu vồng mờ ảo.

    Theo như Lăng Tiêu nói, chính vì sống ở thế giới loài người quá lâu nên đã thu thập được rất nhiều báu vật vàng bạc mà không hề hay biết.

    Tôi liếc nhìn chàng trai một cách trìu mến.

    Có nên nói cho cậu ta biết rằng có lẽ Lăng Tiêu thật sự không hiểu được cảm giác nợ nần không nhỉ?

    “Khoảng một tháng trước, đồ đạc trong nhà tôi bị vứt đi một cách khó hiểu. Lúc đầu chỉ có vài thứ vương vãi thôi, tôi cũng không coi trọng lắm, chỉ tưởng là bản thân tùy tiện vứt lung tung thôi.”

    “Nhưng sau này, những thứ mất dần biến thành tivi, máy tính, tủ lạnh, và món quà sinh nhật tôi muốn tặng mẹ tôi, là một chiếc vòng tay to bằng vàng và một chiếc điện thoại mới!”

    “Tôi còn tưởng rằng nhà mình có trộm nên lắp camera giám sát ở nhà, nhưng hai người đoán kết quả xem, trong camera giám sát chẳng có ai cả. Tôi thấy tủ quần áo trong nhà hình như có chân, tự mình di chuyển, tự di chuyển ra khỏi phòng, sau đó cửa tự mở, tủ quần áo tự di chuyển ra khỏi nhà tôi.”

    “Tôi nói không hề phóng đại chút nào, lúc đó tóc tôi như nổ tung lên!!”

    “Không chỉ có vậy, chủ nghĩa duy vật và tư tưởng chủ nghĩa Mác – Lênin của tôi đều bị lung lay!

    “Tôi thực sự không biết phải làm sao, tôi đến chùa Thanh Vân dâng hương, đại sư ở đó bảo có thể gọi đến đường dây nóng của các anh nên tôi liền gọi điện cho các anh.”

    “Aiya, hiệu suất làm việc của các người nhanh thật, tôi vừa mới cúp điện thoại chưa đầy một giờ mà các người đã đến rồi.”

    “Trước tiên các người vào bên trong xem đã đi, bản thân tôi không dám vào nhà, nhưng có các người đi dùng…”

    Lăng Tiêu kịp thời chặn miệng cậu ta lại.

    “Được rồi, đủ rồi. Tôi đã hiểu rõ tình hình rồi. Cậu đừng nói nữa.”

    Chàng trai cảm động rớt nước mắt: “Ài ài, hơi đau quai hàm, anh còn trách tôi.”

    Tôi: …

    Nhìn đứa trẻ bị dọa sợ đến phát ngốc.

    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    Vi phong hà ảnh
    VI PHONG HÀ ẢNH
    07/04/2025
    bìa truyện
    CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    31/03/2025
    3170a6d7f1f7a6882958b0e5a246ad71
    KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    26/03/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong