Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    CỪU NON NGÂY THƠ - Chương 2

    1. Trang chủ
    2. CỪU NON NGÂY THƠ
    3. Chương 2
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    7.

    Tôi không có chút manh mối nào đối với chuyện này.

    Tuy nhiên, Lăng Tiêu chỉ khám phá ngôi nhà, rồi nhanh chóng đi dọc theo quỷ khí, tìm thấy các đồ vật mất tích ở bên trong một trường tiểu học bị bỏ hoang bên ngoài tiểu khu, và bắt được con ma nhỏ có thói quen sưu tầm đồ vật.

    Tiểu Quỷ sống c.h.ế.t nắm chặt chiếc vòng vàng trong tay: “Khi còn sống tôi chưa từng nhìn thấy đồ tốt, c.h.ế.t rồi mới có thể chạm vào vàng, còn có điện thoại đắt tiền như vậy, tủ quần áo cao như vậy! Tôi định qua vài ngày nữa sẽ trả lại cho cậu ta!! Để lại cho tôi cầm vài ngày nữa đi mà!”

    Chàng trai cũng suy sụp: “Chưa từng thấy qua thì cũng không thể trộm hết nhà tôi chứ!! Tôi được xem là hộ nghèo trong tiểu khu này rồi đấy!!! Với lại bởi vì hành động vô liêm sỉ của anh mà cuộc sống vốn đã nghèo khó của tôi lại càng chồng chất khó khăn hơn!”

    Lăng Tiêu nhìn có vẻ phiền phức, phất tay đem Tiểu Quỷ thu vào trong túi càn khôn, kết án luôn.

    “Được rồi, những thứ này cậu tự tìm người chuyển về nhà đi.”

    Chàng trai còn muốn đưa cho Lăng Tiêu một chiếc phong bì màu đỏ, nhưng Lăng Tiêu ra vẻ đạo mạo chắp tay sau lưng: “Cậu hãy để số tiền đó để quyên tặng cho những người cần hơn đi.”

    Sau đó mang tôi nhanh chóng rời đi.

    Bay lên cao một chút, chàng trai há hốc miệng ngẩng đầu ngước nhìn về phía chúng tôi.

    Tôi: … Xin lỗi, nét mặt của cậu buồn cười thật.

    8.

    Trong tình huống bình thường, đối với những con ma nhỏ chúng tôi bắt được đều là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

    Mà Tiểu Quỷ đam mê thu thập đồ vật ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không đợi chúng tôi hỏi đã bắt đầu luyên thuyên một hồi.

    “… Vậy các người nhìn thấy đấy, tôi cũng rất thảm. Sống cả đời không có một ngày tốt lành, vốn cho rằng sau khi chết có thể tùy ý làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng cuối cùng vẫn còn có tổ chức này của các người?”

    “Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, các người đều là người của Cục quản lý Yêu tinh, tôi nhìn nhân viên làm việc chỗ này đa phần đều là yêu tộc. Yêu tộc các người đi bắt quỷ, chẳng lẽ không cảm thấy có gì đó không đúng sao? Vậy những người được gọi là đại sư của các đạo quán kia ăn tiền khống sao?”

    Tôi đột nhiên quay đầu nhìn Lăng Tiêu.

    Nói thật không dám giấu.

    Vấn đề này cũng ở trong lòng mà tôi nhịn không hỏi từ lâu rồi.

    Lăng Tiêu: “Hỏi rất hay. Thưởng cho cậu mười năm nộp thuế lương thực.”

    “Này này này, đừng mà, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh xem như tôi vừa thả rắm thôi, được không?”

    Sau đó lại quay sang nhìn tôi: “Cô biết không, tôi cũng có một sở thích sưu tầm nhỏ, mặt… của cô thật sự rất đẹp, có thể…”

    Tôi che mặt lại: “Không được.”

    Không cho phép ngấp nghé Tiểu Dương!

    9.

    Đáng lẽ phải đưa Tiểu Quỷ đi đầu thai, nhưng bạn cũng biết đấy, đầu năm nay đơn vị cơ quan nào cũng thiếu người.

    Cho nên, Tiểu Quỷ ở lại Cục quản lý Yêu tinh để làm công tác hậu cần cho mọi người, chẳng hạn như mua một số đồ, vận chuyển nước.

    Dù sao quỷ không có tri giác nên bọn chúng sẽ không cảm thấy mệt.

    Tiểu Quỷ cũng rất vui vẻ, cảm thấy mình không chỉ được làm công ăn lương chính thức một cách vinh quang, mà còn tìm thấy giá trị của cuộc sống quỷ.

    Tôi cũng rất vui, bởi vì tìm được bạn để cùng trò chuyện.

    Nhưng Lăng Tiêu rất không vui.

    Bởi vì anh cảm thấy tôi và Tiểu Quỷ dành thời gian cho nhau quá nhiều, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả công việc của tôi.

    “Với lại vốn dĩ cô không hiểu rõ cậu ta, làm sao biết được cậu ta thật sự muốn làm bạn với cô chứ?” Lăng Tiêu xụ mặt hỏi.

    Tôi phản bác lại: “Vậy anh cũng không phải là cừu! Vốn dĩ anh cũng không hiểu thế giới của cừu, những chú cừu như chúng tôi đều tùy tiện kết bạn như vậy đấy.”

    Lăng Tiêu trầm mặc một lúc: “Đúng là tùy tiện.”

    Sau đó đột nhiên vỗ tay một cái: “À đúng rồi, tôi nhớ trước đây cậu ta nói mùa đông thích ăn lẩu cừu nhất, có thể làm ấm cơ thể! Cậu ta có nói chuyện này với cô không? Tên Tiểu Quỷ này rất nguy hiểm đấy!”

    Sừng cừu của tôi lộ ra bên ngoài.

    “Chiếc áo len cậu ta đang mặc hình như được làm bằng lông cừu đấy, tuy rằng rất ấm, nhưng hơi…”

    Lòng tôi đầy căm phẫn, lỗ tai cũng hiện lên, lập tức tiếp lời: “Tàn ác vô nhân đạo!”

    Lăng Tiêu nghiêm túc sửa lại lời nói của tôi: “ ‘Cừu’ đạo!”

    “Đúng, tàn ác vô ‘cừu’ đạo!”

    Nói xong tôi lại bổ sung thêm: “Sau này tôi sẽ không để ý cậu ta nữa.”

    Lăng Tiêu ung dung: “Vừa rồi cô còn nói là bạn bè mà.”

    Tôi cây ngay không sợ chết đứng cãi lại: “Anh căn bản không hiểu loài chúng tôi, chúng tôi tuyệt giao cũng đều rất tùy hứng.”

    Lăng Tiêu cười nói: “Tôi thích kiểu tùy hứng này.”

    Anh xoa đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải hơi buồn đúng không?”

    “Ừm.”

    “Vậy… có muốn tôi đưa cô bay một vòng không?”

    Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Tiêu đã biến thành một con chim có đôi cánh rất lớn, tràn đầy năng lượng, tưởng chừng có thể bay lên 90.000 dặm* trong thời gian ngắn.

    (*) 1 dặm ~ 1,609km

    Sau một thoáng choáng váng, tôi phấn khích bò lên trên lưng anh.

    Chim lớn vỗ cánh, lập tức lao lên trời như mũi tên tuột khỏi dây cung.

    10.

    Tôi đón gió, lớn tiếng hỏi: “Anh thật sự là đại bằng điểu sao? Đây là nguyên hình của anh đúng không?” 

    “Ừ, là đại bằng điểu, nhưng đây không phải nguyên hình của tôi. Nếu tôi hiện nguyên hình thì sẽ bao phủ toàn bộ bầu trời Hải Thành này.”

    “Wow!” Tôi cúi đầu xuống, nói to vào tai anh: “Tuyệt vời thật.”

    Anh run rẩy trong không khí: “Không cần tới gần như vậy, tôi có thể nghe rõ lời cô nói.”

    “Ồ…”

    Tôi nói: “Đại bằng điểu, đó là Côn trong câu “Côn to đến mức một nồi hầm không chứa đủ*” hả?

    (*) Câu gốc “鲲之大,一锅炖不下” (câu đầy đủ là ‘北冥有鱼,其名为鲲。鲲之大,一锅炖不下’ – nghĩa là Bắc Minh có một loại cá tên là Côn, Côn to đến mức không thể hầm trong một nồi) 

    “… Đúng vậy.” Lăng Tiêu nghiêng đầu: “Lần trước, Tông Hùng ở văn phòng nói cô nghiện Internet tôi còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi. Có thể lên mạng, nhưng không phải thứ gì trên mạng cũng đều học hết.”

    A! Cái tên phản đồ Tông Hùng này!

    Tôi nằm sấp nắm lấy lông vũ của anh: “Biết rồi! Bay nhanh hơn chút nữa đi?”

    “Vậy cô ôm chặt tôi vào.”

    Sau đó Lăng Tiêu bay càng cao, càng nhanh.

    11.

    Sau khi được Lăng Tiêu dẫn bay một vòng, tâm trạng của tôi cũng khá hơn.

    Thời điểm khi đó là cuối thu, nhiệt độ giảm xuống liên tục, nhưng dù sao cũng gần biển nên thành phố cũng không quá lạnh.

    Sau cuối thu, thời tiết dần nhường chỗ cho mùa đông.

    Nhiệm vụ đầu tiên chúng tôi nhận được trong mùa đông là mang lại sự ấm áp cho khu dân cư.

    Bởi vì không khí lạnh đột ngột tràn vào, mang theo một loại virus khiến nhiều người phát sốt.

    Những trường hợp nhẹ có thể kèm theo ho, đau đầu hoặc đau nửa đầu.

    Trường hợp nghiêm trọng hơn, có thể bị đau nhức xương khớp, khó thở, tim đập nhanh.

    Rất nhiều người đã bị nhiễm bệnh, nhưng yêu tộc bọn họ sẽ không bị nhiễm bệnh, dù sao cũng đã tu luyện thành tinh, bách độc bất xâm.

    Lão đại ra lệnh cho chúng tôi đến khu dân cư để phát đồ tiếp tế cho người dân bị cách ly, và còn phải giữ gìn trật tự.

    Khi bệnh tật ập đến, con người thường trải qua giai đoạn bối rối, sợ hãi, có người bởi vì kích động quá mức đã làm ra chuyện gì đó mà không có cách nào cứu vãn được.

    Lăng Tiêu lãnh đạo bộ phận của chúng tôi đi giao đồ cho khu dân cư.

    Khi chúng tôi xuất phát trời vẫn còn chưa sáng, đợi đến khi đến tiểu khu, chúng tôi mới thấy ánh đèn xung quanh sáng trưng như ban ngày.

    Yêu tộc có thính giác và thị giác tốt hơn con người nên có thể nghe thấy tiếng ho, tiếng kêu đau đớn và những lời chửi bới từ xa.

    Đôi khi tôi cảm thấy con người thật đáng thương, một vài căn bệnh hiếm gặp có thể khiến bọn họ đánh mất lý trí, thậm chí có thể đánh mất đi sinh mạng của mình.

    Đôi khi tôi lại cảm thấy con người rất ngoan cường, khi tai họa ập đến, bọn họ luôn gắn bó với nhau như một tập thể, trên dưới một lòng, dùng ý chí mạnh mẽ để cùng nhau thắp lên ngọn lửa hy vọng và vượt qua khó khăn thử thách.

    Một tay Lăng Tiêu xách túi lớn vào thang máy đi lên lầu, tôi theo phía sau anh, anh chỉ cho phép tôi xách một thùng cồn.

    Trời hơi lạnh.

    Nhưng tôi cứ thế chạy đi chạy lại rất lâu, nhà nào nhận được đồ cũng đều nghẹn ngào nói lời cảm ơn qua cửa, tôi cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

    Đợi đến khi giao xong đồ, tôi cởi khẩu trang và găng tay, sờ lên cổ mới nhận ra mình đã làm mất chiếc khăn quàng cổ của Lăng Tiêu.

    12.

    Đó là thời điểm chúng tôi vừa mới ra ngoài, Lăng Tiêu sợ yêu lực của tôi không đủ mạnh để chống chọi với cái lạnh, nên đã cởi khăn quàng cổ của mình, quàng lên cổ tôi.

    Tôi không thể nhớ mình đã để nó ở nơi nào.

    “Không sao, chỉ là một chiếc khăn mà thôi.” Lăng Tiêu nhéo nhéo đôi tai cừu của tôi để an ủi.

    Tôi hơi thất vọng và cảm thấy bản thân mình quá bất cẩn.

    13.

    Để đền cho Lăng Tiêu, tôi định tặng anh một chiếc khăn mới xem

    Vì để thể hiện thành ý của mình, tôi đã cố tình mua len, xem rất nhiều video hướng dẫn, thức mấy đêm để đan chiếc khăn mới cho anh.

    Sau đó tôi trả lại chiếc khăn cho anh vào một buổi sáng sớm lạnh giá.

    Lăng Tiêu nhận lấy chiếc khăn, giơ nó lên cao, cọ xát vào khuôn mặt, mỉm cười nói: “Ấm thật, làm từ lông cừu sao?”

    ???

    Đi c.h.ế.t đi, con chim này!!!

    Tôi muốn dùng đầu húc anh, lại bị bàn tay anh ấn giữ trán.

    Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Tôi rất thích chiếc khăn này, cảm ơn em, Tiểu Dương.”

    Không cần cảm ơn Tiểu Dương.

    Hiện tại Tiểu Dương không thèm để ý đến anh.

    14.

    “Anh ta đang bắt nạt cô đấy.” Tiểu Quỷ tức giận, nắm chặt nắm tay thành nắm đấm: “Chỉ vì bản tính của cô tốt nên anh ta mới làm như vậy. Tiểu Dương, cô phải đứng lên mạnh mẽ phản kháng anh ta một lần, để cho anh ta biết sự nguy hiểm của xã hội bây giờ!”

    Lần trước Lăng Tiêu nói Tiểu Quỷ thích ăn lẩu cừu, tôi lập tức không để ý đến Tiểu Quỷ nữa.

    Tuy nhiên, vì lý do nào đó, Tiểu Quỷ nghe được chuyện này đã chạy đến văn phòng của tôi khóc lóc loạn lên, và nói rằng cậu ta bị oan.

    “Lăng Tiêu đang vu oan hãm hại tôi sao? Tôi chỉ thích ăn lẩu thôi, ai nói là thịt cừu? Ai nói vậy?! Tôi chưa bao giờ ăn thịt cừu cả!”

    Có lẽ là bởi vì bị Lăng Tiêu ly gián, càng nhìn Lăng Tiêu, Tiểu Quỷ càng thấy không vừa mắt, cho nên thường xuyên nói xấu anh với tôi.

    Tôi cố gắng hòa giải ở giữa một chút, nhưng cũng không có tác dụng mấy nên cũng không quan tâm nữa.

    Dù sao những chú cừu non như chúng tôi đều rất tùy ý!

    Tôi xoa xoa mũi, phiền não nói: “Nhưng tôi không biết làm sao để gài anh ấy, với cả anh ấy thông minh như vậy, căn bản không có ai có thể gài được anh ấy.”

    15.

    “Chuyện này có gì khó!” Tiểu Quỷ nói, thần thần bí bí lôi ra một lọ thuốc.

    “Đây là cái gì?” Tôi tò mò.

    “Không hiểu à? Đây là thứ tôi mua được từ chỗ Hồ yêu, nghe nói có thể làm tăng tham vọng bên trong.”

    “Ví dụ nhé, nếu là một người tham lam, vậy thì anh ta sẽ thấy trước mắt mình toàn là tiền. Nếu là một người háo sắc, vậy thì trong đầu họ tràn ngập những thứ không thể tả được. Nếu là một người thích ăn nhưng lại lười làm, anh ta cảm thấy trước mắt mình đều là đồ ăn ngon! Với cả tính an toàn của nó cũng được đảm bảo, chỉ khiến người ta bị xấu mặt trong thời gian ngắn thôi. Nếu yêu lực yếu một chút thì thuốc có tác dụng một ngày, còn nếu yêu lực cao cường thì sẽ kéo dài trong vài giờ. Dù sao yêu lực càng cao thì hiệu quả của thuốc này càng thấp.”

    Tiểu Quỷ càng nói càng hưng phấn: “Cô nhìn xem, chỉ cần cô rót lọ thuốc này vào trong bát của Lăng Tiêu, để anh ta uống hết trong lúc ăn cơm, như vậy… há há há.”

    “Còn nữa, cô không muốn biết rốt cuộc anh ta thích cái gì nhất sao? Biết được chuyện này, về sau có thể khống chế được anh ta rồi!! Anh ta cũng không dám bắt nạt cô nữa!”

    Tôi hơi dao động, cầm lấy lọ thuốc.

    Từ màu sắc đóng gói của lọ thuốc này, nhìn là biết rất tà ác.

    Chương trước
    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    3170a6d7f1f7a6882958b0e5a246ad71
    KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    26/03/2025
    bìa truyện
    CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    31/03/2025
    Vi phong hà ảnh
    VI PHONG HÀ ẢNH
    07/04/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong