Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương kế tiếp

    THÁM HOA - Chương 1: Hẻm Vĩnh Ninh

    1. Trang chủ
    2. THÁM HOA
    3. Chương 1: Hẻm Vĩnh Ninh
    Chương kế tiếp

    Một tiếng sấm vang lên long trời lở đất, cả bầu trời kinh đô bao trùm một không khí nặng nề như sắp có mưa.

    Chiếc màn xanh cũ kỹ không xuyên sáng, Trần Kim Chiêu cố nén cơn choáng váng, đưa tay đỡ trán ngồi dậy, nàng lặng lẽ uyển chuyển từ chối sự hầu hạ của Yêu Nương, đợi đỡ hơn một chút thì kéo màn xuống giường, mò mẫm quần áo trên giá gỗ để mặc vào.

    Phía sau, Yêu Nương cũng im lặng mang giày, bước xuống giường, nhanh nhẹn châm một nửa cây nến. Tim nến nảy lên, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa trong căn phòng ngủ chật hẹp, tuy ánh sáng nhỏ bé yếu ớt nhưng vẫn xua tan được bóng tối dày đặc vào thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm.

    “Biểu huynh, huynh mặc cẩn thận nhé, muội ra ngoài giúp nương một tay.”

    Yêu Nương nhỏ giọng, siết chặt áo khoác rồi cúi đầu vén rèm bước ra khỏi phòng trong.

    Căn nhà một gian ở hẻm Vĩnh Ninh khá chật hẹp, phòng nhỏ mà Trần Kim Chiêu và Yêu Nương ở lại càng nhỏ hơn, nó chỉ cách phòng khách một cánh cửa mỏng, lúc này là cuối tháng Tư, thời tiết không nóng không lạnh nên cửa phòng chỉ treo một tấm rèm để dễ thoáng khí. 

    Có lẽ nghe thấy tiếng động trong phòng, tiếng ồn ào từ phòng khách bên ngoài cũng không còn cố ý đè nén nữa mà liên tục vọng qua tấm vải rèm mỏng – đó là tiếng bàn ghế dịch chuyển, tiếng bát đĩa va vào bàn, tiếng cửa ra vào thi thoảng đóng mở, tiếng bước chân đi lại, và cả những câu chuyện, lời dặn dò thỉnh thoảng vang lên.

    Không khí sinh hoạt đời thường vẫn như mọi khi.

    Trái tim đang hơi bất an của Trần Kim Chiêu dần dần lắng lại, nàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, bước đến giá đựng chậu rửa ở góc phòng, lấy đồ dùng vệ sinh ra và bắt đầu rửa mặt. Sau khi rửa mặt và lau khô xong, nàng lấy chiếc áo bào quan phục màu xanh đã được là phẳng phiu trên giá gỗ, cẩn thận mặc vào.

    “Yêu Nương, chỗ còn lại để ta làm cho, con vào phòng phía đông gọi Trĩ Ngư và An Nhi dậy đi, sáng nay dùng bữa sớm một chút, đừng để chậm giờ thượng triều của biểu huynh con.” Bên ngoài phòng khách, Trần mẫu vừa sắp xếp đồ ăn vừa dặn dò.

    Yêu Nương khẽ đáp, vội vã lau tay vào tạp dề rồi bước nhanh về phía phòng phía tây.

    Khi Trần Kim Chiêu mặc đồ tươm tất bước ra, nàng nhìn lướt qua, suýt nữa thì hoa mắt vì bữa sáng đầy ắp trên chiếc bàn vuông cũ kỹ kia.

    Thật sự khoa trương quá rồi, ôi nương ơi!

    Ngày xưa nhà họ chỉ ăn món mặn một lần vào mỗi tuần, sáng nay đã bày đủ tám món, các loại điểm tâm đắt đỏ của hiệu Phúc Thuận Ký ở kinh thành hôm nay cũng không tiếc tay mà bày lên bàn đến hai, ba tầng! Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, bên cạnh mỗi bộ bát đũa đều có một bát lớn huyết yến sào đặc sệt, nhìn màu sắc và số lượng, chắc chắn đó là món đồ tích trữ cuối cùng nương của nàng để dành dưới đáy rương.

    “Nương, đây là…” Nương của nàng không định sống nữa sao?

    Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trần Kim Chiêu, Trần mẫu không tự nhiên mà quay mặt đi, lúng túng giục nhanh ngồi xuống dùng bữa đi, rồi vội vã bước ra khỏi phòng khách, có vẻ là đi giục người ở phòng phía đông.

    Trần Kim Chiêu đưa tay lên trán rồi ngồi xuống, trái tim vốn đã dần bình tĩnh trở lại, lại bị ‘bữa sáng cuối cùng’ của nương nàng làm cho rối loạn lúc lên lúc xuống.

    Đây là lần đầu tiên thượng triều sau khi triều đình có biến động, nói không lo lắng bồn chồn là giả, tuy nàng tin chắc rằng những cuộc tranh đấu ở tầng lớp cao như thế sẽ không làm ảnh hưởng đến một con cá nhỏ bé như nàng, nhưng trước khi mọi thứ ngã ngũ, có vị quan văn võ nào trong triều có thể thực sự yên lòng?

    Trần Kim Chiêu không sợ bị quở trách, giáng chức, hay bãi quan, mà chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng nghĩ lại, mình có thù hằn hay oán ghét gì đâu, trong triều có cả tá các vị công khanh, chẳng lẽ lại đi bắt con cá nhỏ bé như nàng để đuổi tận giết tuyệt hay sao? 

    Hơn nữa, thứ nhất, nàng không đắc tội với vị Duyện Vương quyền thế hiện giờ. Thứ hai, nàng không phải là vị công khanh lớn hô mưa gọi gió trong triều. Thứ ba, nàng không kết bè kết phái để phất cờ hô hào cho bất kỳ thế lực nào. Vì vậy, ngay cả khi muốn ‘giết gà dọa khỉ’, e rằng cũng không đến lượt một tiểu tốt vô danh như nàng.

    Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng phần nào an tâm hơn.

    Nếu có thể bị bãi chức, đối với nàng mà nói thì đó chẳng phải là chuyện trong rủi có may hay sao. Hai năm làm quan, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, nàng lại hối hận vì bước đi sai lầm năm đó, đã tham gia kỳ thi Hội năm Thái Sơ thứ bảy. Năm đó, vị Hoàng đế Thái Sơ đi ngược lại lẽ thường, phá cách phong nàng làm Thám hoa, từ đó nàng bắt đầu cuộc sống vào viện Hàn Lâm làm quan, lúc nào cũng lo sợ như đi trên dây thép.

    Vốn dĩ nàng định làm quan đủ ba năm sẽ tìm cớ bãi chức về quê, nhưng chưa kịp để cả nhà nghĩ ra một cái cớ hợp lý, ai biết được Hoàng đế Thái Sơ lại là người đoản mệnh, đột ngột băng hà vào năm Thái Sơ thứ chín.

    Kinh đô bắt đầu rơi vào cảnh hỗn loạn kéo dài nhiều tháng.

    Các chư hầu tứ phương thay nhau nổi dậy, cuối cùng nhờ có Duyện Vương phía tây bắc dẫn binh cần vương cứu giá mới tạm dẹp yên được tai họa binh đao này.

    Nghĩ đến đây, Trần Kim Chiêu không khỏi nhớ lại sự thảm khốc của kinh thành trong suốt mấy tháng qua.

    Sau khi tiên hoàng băng hà, tám vị vương gia hỗn chiến, Duyện Vương nhập kinh cần vương và ra tay sát phạt, kinh đô của triều đại đã trở thành một lò mổ đầy máu thịt, khói lửa mịt mù, tiếng chém giết vang trời, suốt mấy tháng ròng rã, bầu trời kinh đô bao trùm một mùi máu tanh nồng nặc. Mỗi ngày, mỗi giờ, thậm chí mỗi khắc đều có người bị giết. Những gia đình còn sót lại ở kinh thành đã trở thành chim sợ cành cong, chỉ cần có tiếng gió lay cỏ cũng hoảng hốt.

    Ngày hôm qua, tiểu hoàng môn (*) đến thông báo rằng triều đình đã được khôi phục, chức vụ của các quan viên trong kinh vẫn giữ nguyên, theo lệnh của Duyện Vương, các quan thần phải có mặt đúng giờ để thượng triều vào ngày hôm sau, không được chậm trễ. Ngay khi tiểu hoàng môn vừa đi, chân tay những người trong nhà nàng đều bủn rủn, thậm chí Trĩ Ngư còn sợ đến mức khóc òa lên tại chỗ.

    (*) Tiểu hoàng môn: một chức danh nhỏ chỉ những người thị vệ/thái giám làm nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh/chiếu chỉ.

    Họ sợ điều gì? Tự nhiên là sợ nàng một đi không trở lại.

    Vì bên ngoài đang lan truyền tin đồn Duyện Vương vào kinh lần này là để dẹp loạn những người bên cạnh vua chứ không phải là cứu vua. Mà đã như vậy thì những cựu thần của tiên hoàng chắc chắn sẽ nằm trong danh sách bị thảm sát. Không ai nghi ngờ điều này, bởi vì sau khi giết sạch đội quân cuối cùng của tám vị vương gia, Duyện Vương không lập tức chỉnh đốn binh mã vào Hoàng cung để chỉnh đốn triều chính, mà lại trực tiếp dẫn quân tiến thẳng vào đường Tây!

    Chỉ trong một đêm, đường Tây tan hoang, cả đường Thiên Phố, xương công khanh bị ngựa giẫm nát!

    Kinh đô của triều đại có quy tắc: phía đông giàu có – phía tây quyền quý – phía nam nghèo hèn – phía bắc thấp kém. Đường Tây là nơi ở của toàn bộ các thân thích đại thần, danh công cự khanh, có thể nói một nửa giang sơn của Cửu Châu đều nằm ở đây. Vậy mà ai có thể ngờ rằng trong chớp mắt, họ lại phải đối mặt với tai họa ngập đầu.

    Nghe đồn đại quân của Duyện Vương đã san bằng phủ Quốc Cữu đầu tiên, tấm biển vàng Ngự ban phía trên cổng phủ bị Duyện Vương rút đao chém đôi, sau đó hắn vung đao chỉ vào bên trong phủ, giết sạch đến nỗi ngay cả gà chó cũng không tha.

    Lại có lời đồn rằng, hắn cầm một cuốn sổ ‘câu hồn’ để truy lùng và tàn sát theo danh sách, hắn giết từ đầu phố đến cuối phố, mỗi khi giết xong một phủ, lại dùng bút chấm máu gạch tên tương ứng trong sổ. Giết đến cuối cùng, cả cuốn sổ dày đã thấm đẫm máu.

    Hiện giờ, bên ngoài đều đồn rằng cả con phố Tây không còn một người sống, đã trở thành vùng đất chết. Nghe nói máu ở đường Tây đã tràn ra không ngừng, thấm thẳng đến tận phố Xương Bình.

    Những lời đồn đại này thật kinh khủng, khiến danh tiếng giết chóc của Duyện Vương trở nên đáng sợ.

    Nay Duyện Vương đột ngột triệu tập, làm sao mà biết được hắn không phải như lời đồn, đến để giết sạch cựu thần của tiên hoàng?

    Mặc dù những tin đồn đang lan truyền khắp nơi, nhưng Trần Kim Chiêu lại cho rằng, xác suất chuyện này xảy ra cũng có, nhưng lại vô cùng nhỏ bé. Thảm sát cả đường Tây đã là chuyện kinh thiên động địa rồi, nếu lại giết sạch cựu thần của triều trước thì sẽ là phạm vào tội lớn nhất thiên hạ.

    Nghe nói Duyện Vương có tiếng là hiền minh ở vùng Tây Bắc, nếu đúng là vậy, thì hẳn là không nên có ý định so sánh với Đổng Trác. Chỉ cần Duyện Vương còn muốn ổn định triều chính, muốn nhiếp chính và cai trị đất nước, vậy thì sẽ không chọn con đường tận diệt này.

    Nghĩ đến đây, sắc mặt của Trần Kim Chiêu dần hồng hào trở lại.

    Từ xưa đến nay, sát phạt và dụ dỗ luôn song hành cùng nhau: dùng sát phạt để trấn áp, dùng dụ dỗ để bình định. Những người cần giết đã giết đủ rồi, vậy thì kết tiếp rất có thể Duyện Vương sẽ áp dụng chính sách dụ dỗ đối với những quan viên còn sống sót.

    “Ca!”

    “Cha!”

    Hai tiếng gọi rụt rè kéo suy nghĩ của Trần Kim Chiêu trở về, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vành mắt sưng đỏ của Trĩ Ngư đang dắt tay Tiểu Trình An đi về phía mình.

    Trần Kim Chiêu kéo cả hai người ngồi xuống bên cạnh, gia đình nàng là một gia đình bình dân, không quá câu nệ quy tắc ngồi ghế, nhưng ngày thường, trừ Tiểu Trình An đa phần được Yêu Nương hoặc nương của nàng bế cho ăn thì Trĩ Ngư lại quen ngồi cạnh nàng.

    Nhìn hai đứa trẻ bình thường líu lo như chim sẻ, hôm nay lại im lặng một cách lạ thường, ngồi sát bên cạnh nàng, đôi mắt đều lộ vẻ hoang mang, sợ hãi khiến trái tim Trần Kim Chiêu bỗng trở nên mềm nhũn.

    Ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại của Tiểu Trình An, Trần Kim Chiêu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Trĩ Ngư, cất giọng cười nói một cách thoải mái nhất có thể.

    “Người thì nhỏ mà suy nghĩ thì không nhỏ chút nào. Yên tâm, ca của muội làm quan trong triều hai năm nay, thêm chức thêm tước thì không có tài cán, nhưng bản lĩnh tự bảo vệ mình thì có thể kể ra đấy. Hơn nữa, đã có tiểu hoàng môn trang trọng đến thông báo thì chắc chắn là triều chính sẽ được khôi phục. Lần này triệu tập các quan chúng ta vào triều cũng là để xử lý các công việc chính sự. Sau trận đại nạn này, kinh đô có biết bao nhiêu việc cần phải làm lại từ đầu, không biết bao nhiêu công vụ phức tạp đang chờ chúng ta…”

    Lời nói chưa dứt, nàng đã nhận ra đầu của người bên cạnh càng cúi thấp, nhìn kỹ thì nàng thấy Trĩ Ngư đang gục đầu, nước mắt cứ rơi xuống, thấm ướt một mảng sẫm màu trên quần.

    Những lời sau đó của Trần Kim Chiêu nghẹn lại nơi cổ họng.

    Từ nhỏ Trĩ Ngư được nuông chiều, tính cách phóng khoáng, nhiệt tình như ánh mặt trời, mỗi ngày đều vô tư lự không biết buồn phiền là gì. Ngay cả khi có khóc, cũng là khóc lớn, vừa khóc vừa bướng bỉnh ngẩng cổ lên gào, quyết không chịu thua kém người khác.

    Chưa từng thấy nàng ấy cúi mặt lặng lẽ tuôn lệ như hôm nay, điều đó như một nhát dao đâm vào tim Trần Kim Chiêu.

    “Đã là thiếu nữ rồi mà còn khóc nhè, không sợ Tiểu Trình An cười cho sao. Yên tâm đi, dù có biến động thì cũng là chuyện của những nhân vật lớn, một quan nhỏ bé như ca của muội đây, có muốn lọt vào mắt của kẻ bề trên cũng chẳng đủ tư cách. Đừng lo, đừng sợ, không có nhân vật lớn nào lại chịu hạ mình xuống để để mắt tới kẻ nhỏ bé như ta đâu. Hơn nữa, dù trời có sập thì cũng có người cao hơn chống đỡ, phải không?” Vừa nói, Trần Kim Chiêu vừa định đưa tay áo lên lau nước mắt cho nàng ấy: “Đợi hạ triều, ta sẽ mua cho muội món ô mai bát trân và bánh đường chưng bơ yêu thích của muội, được không?”

    Trần Trĩ Ngư vội né tránh, nghẹn giọng nói gấp: “Đại ca đừng làm bẩn quan phục, cẩn thận quan trên trách tội.” Vừa nói vừa lấy khăn tay quay mặt đi lau nước mắt nước mũi, mím môi lại, thút thít một tiếng: “Muội không cần ô mai bát trân và bánh đường chưng bơ… muội chỉ muốn hôm nay đại ca hạ triều rồi về nhà sớm thôi.”

    Làm sao mà Trần Kim Chiêu có thể không đồng ý?

    Mắt Trĩ Ngư đỏ hoe vì khóc: “Vậy chúng ta hứa rồi nhé.”

    Trần Kim Chiêu gật đầu, nhân cơ hội dời tầm mắt đi, không dám đối diện với đôi mắt đẫm lệ của muội muội.

    Hoàn cảnh ép buộc con người phải trưởng thành, trưởng thành là điều tốt, nhưng thường đi kèm với nỗi đau tột cùng. Nàng thà thấy Trĩ Ngư như ngày xưa, mè nheo đòi nàng mua quà vặt sau khi hạ triều, còn hơn là thấy nàng ấy nước mắt lưng tròng cầu xin chỉ vì để nàng hứa sẽ trở về sớm.

    Nàng cúi xuống ôm lấy Tiểu Trình An vẫn đang nhìn nàng với đôi mắt mong mỏi, Trần Kim Chiêu nâng mông cậu bé lên và nhún nhún. Trọng lượng này thật là nặng.

    “Tối qua An Nhi có tè dầm không?”

    “Cha, An Nhi không tè dầm.”

    “An Nhi của cha thật ngoan.”

    Trần Kim Chiêu hôn hai cái lên gương mặt phúng phính của Tiểu Trình An, thấy cậu bé chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra chỉ vào bên má còn lại, nàng hiếm khi được thư thái mà giãn mày giãn mặt.

    Lúc này, Trần mẫu cất tiếng: “Được rồi, không còn sớm nữa, mau ăn cơm đi thôi.”

    Nói rồi bà bế Tiểu Trình An ngồi xuống đối diện: “Ngoan nào, lát nữa cha phải đi làm, đừng quấy rầy cha ăn cơm.”

    “Vâng, nãi nãi.”

    “Ngoan lắm.”

    Trường Canh, người vừa đi thuê xe la ở chợ ngựa, cũng vừa hay trở về. Trần mẫu hỏi han vài câu rồi gọi y mau vào dùng bữa.

    Trường Canh là người hầu được sinh ra và lớn lên trong nhà, ba đời nhà y đều phục vụ bên ngoại tổ phụ của Trần Kim Chiêu, cả gia đình y vô cùng trung thành. Tiếc thay, trên đường đến kinh thành năm xưa, cha mẹ Trường Canh mắc bệnh rồi qua đời, để lại Trường Canh lúc đó còn nhỏ. Những năm qua, Trường Canh luôn đi theo phò tá Trần Kim Chiêu, tận tâm tận lực. Sau bao năm gắn bó, người nhà họ Trần cũng xem y như con cháu trong nhà.

    “Thiếu gia, may mà chợ ngựa vẫn hoạt động bình thường, trên đường đi ta vẫn luôn lo lắng, may mà mọi việc đều thuận lợi.” Trường Canh ngồi xuống với vẻ mặt đầy may mắn: “Chẳng qua xe ngựa đã giảm đi hơn một nửa, nhiều hạ nhân của các phủ đệ đành phải chọn xe la, xe lừa. Cũng nhờ người ở chợ ngựa còn giữ chữ tín, không cho thuê lại xe la mà chúng ta đã thuê với giá cao hơn cho người khác, nếu không thì rắc rối to.”

    Mua xe la thì đắt mà nuôi la lại phiền phức. Với tình hình hiện tại của nhà họ Trần thì không mua nổi, cho nên hai năm làm quan ở kinh thành, Trần Kim Chiêu đều phải thuê xe la để đi lại. Sau khi đặt xe, cứ nửa năm lại trả tiền một lần, liên tục trong hai năm không gián đoạn.

    Thuê xe la không phải là khoản chi nhỏ, hàng năm gia đình nàng tốn khá nhiều tiền vào việc này.

    Trần mẫu chắp hai tay lại vái lạy: “Trời cao phù hộ, may mà người ở chợ ngựa vẫn còn có lương tâm.”

    Cả gia đình bắt đầu dùng bữa sáng.

    Trong bữa ăn, Trần mẫu liên tục gắp thức ăn cho Trần Kim Chiêu, Trĩ Ngư cũng vội vàng gắp thịt đưa tới, ngay cả Yêu Nương – người vốn luôn cúi đầu im lặng, cũng gắp một miếng điểm tâm từ phần của mình sang cho nàng.

    Trần Kim Chiêu lặng lẽ ăn mà không từ chối, từ từ ăn hết tất cả.

    Dùng bữa xong, Trần mẫu tự tay lấy lược gỗ chải tóc cho Trần Kim Chiêu. Bà dùng chiếc lược răng thưa chải mái tóc đen dày, dùng tay vuốt tỉ mỉ từng lọn tóc, không để một sợi nào bị rối.

    Theo lời Trần mẫu căn dặn, Yêu Nương lấy ra từ đáy rương một chiếc ngọc quan có hoa văn tinh tế và sáng bóng. Trần mẫu đón lấy chiếc ngọc quan màu đen búi tóc vào trong, miệng thản nhiên nói: “Để dành làm gì, đồ vật chẳng phải là để cho người dùng sao.”

    Trần Kim Chiêu không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt kinh ngạc trong giây lát.

    Nàng biết chiếc ngọc quan này, đó là thứ mà Trần mẫu đã khó khăn lắm mới giữ lại được năm đó, cất giữ cẩn thận suốt nhiều năm, vốn định dùng trong lễ đội mũ thanh niên của nàng.

    Cả phòng khách im lặng, Trần mẫu lấy cây trâm ngọc, run rẩy cắm vào mái tóc đen dày, cố định chiếc ngọc quan.

    Quân tử ôn nhuận như ngọc, trong sáng như cây ngọc.

    Bà nhìn đứa con trai đang cúi đầu ngồi tĩnh lặng trong phòng khách, dáng người như tùng, cốt cách thanh cao. Bộ quan phục màu xanh đã bạc màu, lỏng lẻo khoác trên thân hình gầy gò, thanh mảnh.

    Bà không nhịn được đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng như ngọc, vì những năm qua không dám ăn nhiều, má nàng gầy đến không còn mấy thịt, sờ vào khiến người ta cảm thấy đáng thương.

    Trần mẫu nhìn khuôn mặt này rất lâu, đột nhiên ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại không ngừng rơi lệ. Giờ khắc này, những xúc động trong lòng khiến bà rất muốn nói ra hết sự hổ thẹn, day dứt bấy lâu nay, nhưng cuối cùng, đôi môi mấp máy chỉ bật ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào.

    Trần Kim Chiêu ôm lại bà, nhẹ nhàng vỗ lưng bà rồi lặng lẽ thở dài. Nàng cũng không nói nhiều, chỉ cất giọng dịu dàng: “Nương, nhớ chuẩn bị bữa tối đợi con trở về.”

    Mãi cho đến khi cỗ xe la đi xa, vén tấm rèm xe cũ rách lên, Trần Kim Chiêu vẫn có thể thấy ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn lồng cũ ở đầu hẻm Vĩnh Ninh. Nàng biết, đó là những người thân của nàng vẫn còn cầm đèn đứng ở đó, lưu luyến tiễn nàng rời đi.

    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    Bìa truyện
    TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    31/08/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong