Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    THÁM HOA - Chương 2: Thái Sơ tam kiệt

    1. Trang chủ
    2. THÁM HOA
    3. Chương 2: Thái Sơ tam kiệt
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    [ppwp_protected password=”thamhoa”]
    Con đường dẫn vào cung nhất định phải đi qua đường Xương Bình.

    Đúng lúc đang là thời gian thượng triều, trên đường không thể tránh khỏi việc liên tiếp gặp các đồng liêu khác cũng đang ngồi xe để vào thượng triều. Tuy nhiên, trong hai năm làm quan ở kinh thành, Trần Kim Chiêu ít khi qua lại với các quan viên khác, nên dù có gặp mặt cũng ai đi đường nấy, không cố ý dừng lại để hàn huyên.

    Trường Canh đánh xe cẩn thận quan sát ký hiệu trên xe ngựa của từng nhà, nếu gặp xe của các quan lớn thì y vội vàng kéo xe lừa sát vào lề và hạ giọng nói với Trần Kim Chiêu đang ngồi trong xe rằng đó là xe của ai.

    Trần Kim Chiêu ghi nhớ, phân tích xem những vị quan còn sống sót này đến từ phủ đệ, phe phái nào, thỉnh thoảng cũng nghe thấy tên của một vài vị quan lớn sống ở phố Tây.

    Đang lúc tự mình suy tư, đột nhiên xe lừa dừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói không giấu được sự vui mừng của Trường Canh: “Thiếu gia, là Lộc Biên tu (*)!”

    (*) Biên tu: chức vụ thuộc viện Hàn Lâm, nơi tập hợp các học giả, văn nhân tài giỏi để phục vụ các công việc liên quan đến việc văn thư, sách vở và biên sử cho nhà vua.

    Lộc Hành Ngọc! Đôi mắt Trần Kim Chiêu sáng lên, vội vã đưa tay vén rèm xe nhìn ra ngoài, nàng nhanh chóng thấy chiếc xe ngựa của Lộc phủ đang đậu cách đó không xa, có một người nhảy xuống từ trong xe, chỉnh lại mũ quan rồi ba bước hai bước chạy về phía chiếc xe lừa cũ nát của nàng.

    “Làm phiền tránh đường chút.” Khi Trường Canh lùi xe sang bên nhường chỗ, Lộc Hành Ngọc chống hai tay lên trục xe và nhảy lên.

    Trường Canh có chút cảm khái: “Lại được gặp Lộc Biên tu, thật tốt quá.”

    Lộc Hành Ngọc thở dài: “Ai nói không phải chứ, cứ tưởng sau lần từ biệt ở cổng cung hôm trước sẽ là lần cuối cùng gặp nhau rồi chứ.”

    Trần Kim Chiêu mời Lộc Hành Ngọc vào trong xe, vừa vào đối phương đã thật lòng cảm thán: “Trần Kim Chiêu, ta đã đợi ngươi ở góc phố đó đã lâu, cứ tưởng rằng ngươi không may mắn đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao rồi. Ngươi làm ta đau buồn ở góc phố một hồi lâu đấy.”

    Trần Kim Chiêu rót một chén trà ấm đưa qua, nói: “Quả nhiên, lúc nào ngươi cũng chẳng nghĩ tốt cho ta, chẳng lẽ không thể nào là do ta quá may mắn nên mới chạy thoát khỏi kinh thành sao?”

    “Dựa vào ngươi? Lại thêm chiếc xe lừa rách nát này?”

    “Lộc Biên tu thì có xe ngựa quý báu.”

    Hai người quen miệng đấu khẩu xong, nhìn nhau rồi cùng cười một tiếng đầy chua chát.

    Nhưng phải nói rằng, việc được sống sót và gặp lại cố nhân vẫn là một điều may mắn và đáng mừng, đặc biệt là trong thời điểm không biết con đường phía trước ra sao, sống chết khó lường như thế này, việc có thể cùng cố nhân trò chuyện vài câu thoải mái như xưa càng khiến người ta trân trọng và cảm động.

    Nói về duyên phận giữa nàng và Lộc Hành Ngọc quả thực cũng khá sâu đậm. Bọn họ tham gia thi cử cùng một năm, lại cùng năm được tiên hoàng nhìn trúng trong kỳ thi Đình, cả hai đều đạt thành tích ở cuối bảng nhưng lại được đặc cách phong làm Thám hoa và Bảng nhãn. Sau đó, hai người họ với danh hiệu không xứng với thực lực, cùng với trạng nguyên Thẩm Nghiên hàng thật giá thật đã được tiên hoàng ban lời vàng ngọc gọi là Thái Sơ tam kiệt (*), trở thành một dấu ấn nhỏ trong sự nghiệp chính trị của tiên hoàng.

    (*) Thái Sơ tam kiệt: chỉ ba nhân vật xuất sắc trong thời kỳ đầu của triều đại nhà Hán, gồm: Hàn Tín, Tiêu Hà, Trương Lương. Trong truyện, tiên hoàng ví 3 nhân vật giống với 3 người họ.

    Sau đó, cả hai cùng được phong chức quan Biên tu chính thất phẩm của viện Hàn Lâm, cùng nhậm chức và làm việc chung tại viện Hàn Lâm, cùng bị Thẩm Trạng nguyên và các đồng liêu khác xa lánh, bị quan trên không ưa… Có lẽ là đồng bệnh tương liên, sau hai năm cùng làm việc, hai người vốn không ưa nhau lại dần dần trở nên quý mến nhau, xây dựng được một chút tình bạn chân thật.

    Chốn quan trường từ xưa đã hiểm ác, đừng nói sai một bước mà chỉ cần sai một câu cũng có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục, hai năm cùng làm việc đã đủ để bọn họ hiểu rõ tính nết của đối phương, vì vậy cũng dám nói ra vài lời thật lòng trước mặt nhau, giải tỏa những nỗi buồn bực khó nói với người ngoài.

    Ví như hiện tại, sau khi chào hỏi xong, cả hai bắt đầu hạ giọng lo âu bàn về tình hình hiện tại.

    “Ngươi biết chuyện ở phố Tây chưa?”

    “Sao mà không biết, bên ngoài đã đồn ầm lên rằng Duyện Vương cưỡi ngựa giày xéo phố Tây, ở phố Thiên chất đầy xương cốt của công khanh.” Trần Kim Chiêu vén rèm xe nhìn ra ngoài, rồi buông xuống và hạ giọng: “Chắc chắn tin đồn đã bị thổi phồng, sáng nay ta đã gặp không ít công khanh phố Tây còn sống.”

    Nhà ngoại của Lộc Hành Ngọc rất giàu có, có tiền tài mở đường nên việc có được thông tin nhiều hơn là điều hiển nhiên. Cậu nhanh chóng ghé sát, thành thật bẩm báo: “Cả phố thì không biết, nhưng nửa phố thì có đấy.” Cậu dùng một tay làm động tác chém giết: “Phủ Quốc cữu công, phủ Trịnh Quốc công, phủ Quảng Bình bá tước, phủ Bình Dương hầu và các lão Lưu phủ đều đã bị giết sạch, ngay cả nữ nhân và trẻ nhỏ cũng không còn ai! Vẫn còn mấy nhà bị tịch thu tài sản, cả nhà già trẻ lớn bé bị giam trong thiên lao, không biết sẽ có kết cục thế nào nữa.”

    Trần Kim Chiêu cúi đầu lắng nghe, nghe đến cuối, nàng có cảm giác ‘quả nhiên là như vậy’.

    Nàng ngước mắt lên nhìn Lộc Hành Ngọc một cái, rồi cả hai liền ngầm hiểu mà dời mắt đi.

    Hai năm làm quan, hai người họ bị quan trên gây khó dễ không ít lần, bắt đến Văn Uyên Các và Hoàng Sử Thành để sắp xếp lại những bộ sử sách đồ sộ như biển cả. Cả hai đều có trí nhớ không tồi, tất nhiên nhớ được trong một đoạn tư liệu lịch sử trước khi Văn Đế băng hà có một đoạn ghi chép liên quan đến việc Văn Đế giao phó tông miếu xã tắc cho tiên hoàng, các đại thần chứng kiến việc đó lúc bấy giờ chính là năm phủ công khanh đã bị giết sạch kia.

    Việc chỉ lấy riêng đoạn này có lẽ không nói lên được điều gì, nhưng mấu chốt là năm Cảnh Hòa thứ 29, tức là năm tiên đế đăng cơ, cũng chính là năm Nguyên phi tuẫn táng.

    Mà Nguyên phi lại chính là mẫu phi của Duyện Vương hiện nay.

    Đối với đoạn lịch sử này, các sử quan đã dùng những lời lẽ ca ngợi để kể lại rằng đế phi ân ái sâu đậm, Nguyên phi không nỡ để Văn Đế cô đơn dưới suối vàng nên đã tự nguyện theo Văn Đế. Khi truyền ra dân gian, câu chuyện này được xem như một giai thoại đẹp trong một thời gian dài.

    Năm đó, nàng và Lộc Hành Ngọc đã từng có những suy đoán ẩn ý về đoạn tư liệu lịch sử này, nhưng vì liên quan đến bí mật của hoàng gia nên họ vẫn luôn giữ kín như bưng, không dám nghĩ sâu hơn. Đặt vào thực tế ngày hôm nay khi năm phủ đệ đã bị Duyện Vương giết sạch, nhìn lại chuyện cũ, rất dễ dàng để lần mò và phân tích ra những điều khác.

    Một phi tần có nhi tử lại tự nguyện tuẫn táng?

    Sau khi chết vẫn được chôn cất với tước vị phi, chứ không được truy phong cao hơn?

    Văn Đế đích thân đặt phong hiệu cho nhi tử của sủng phi là ‘Duyện’, nhưng đất phong lại là vùng Tây Bắc hoang vu?

    Khi đại hoàng đế băng hà, Duyện Vương lập tức đến đất phong, thậm chí không kịp tham gia lễ tang?

    Nhiều sự thật ẩn giấu sau vẻ ngoài hoa lệ đã không còn che đậy được nữa rồi.

    Rõ ràng, năm đó Nguyên phi bị buộc phải tuẫn táng, còn Duyện Vương thì bị ép phải đến đất phong.

    Hiện giờ, Duyện Vương trở về đầy uy thế, há chẳng phải là muốn giết sạch những kẻ đã phụ lòng mình trên đời này sao.

    “Lộc Hành Ngọc, ngươi nói xem…” Giọng Trần Kim Chiêu nhẹ bẫng: “Chúng ta có bị ghét lây vì những người khác không?”

    “Chắc là… không đâu. Trong mắt vị kia, chúng ta có là gì đâu chứ?” Miệng nói vậy, nhưng Lộc Hành Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, môi và răng cũng như cứng lại.

    Bọn họ không đào sâu vào chủ đề này, giống như những gì đã bàn luận trước đó, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng. Bọn họ đều là những kẻ nhỏ bé, gia thế không hiển hách, chức vị không đáng kể, năng lực không nổi bật, quan hệ thông gia cũng không quyền lực, chỉ là những tiểu quan bình thường, cấp thấp ở kinh thành rộng lớn. Người ta nể mặt thì gọi một tiếng Bảng nhãn, Thám hoa, nhưng phải biết rằng cứ ba năm lại có một lứa nữa ra lò, nên danh hiệu Bảng nhãn, Thám hoa chỉ có giá trị lớn nhất trong năm đó.

    Theo lý mà nói, những kẻ nhỏ bé không quan trọng như họ lẽ ra phải chìm nghỉm giữa chốn Tử Cấm Thành đầy rẫy quan lớn mới đúng, nhưng mấu chốt là, ai bảo trên người họ lại mang cái danh ‘Thái Sơ tam kiệt’ cơ chứ?

    Nhắc đến cái tên này, Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc chỉ muốn thốt lên một tiếng xui xẻo.

    Trong kỳ thi Đình năm đó, không biết là vì Thẩm Nghiên quá đỗi tài hoa xuất chúng nên Thái Sơ đế cảm thấy Bảng nhãn và Thám hoa vốn dĩ có dung mạo không đủ đẹp để sánh vai cùng hắn ta, hay là do Thái Sơ đế sau nhiều năm đăng cơ mà chưa có thành tựu nổi bật, khao khát tạo ra một thịnh thế mạnh mẽ nên không ngại đi một nước cờ táo bạo. Bỗng nhiên nảy ra ý tưởng chọn từ hơn hai trăm thí sinh ra hai người có ngoại hình tuấn tú.

    Từ đó, ‘Thái Sơ tam kiệt’ đã trở thành khởi đầu cho thời thịnh thế của tiên hoàng Thái Sơ, được ghi vào sử sách, tô điểm cho sự nghiệp chính trị của tiên hoàng, và cũng trở thành ‘mỹ danh’ mà ba người họ không bao giờ có thể xóa bỏ.

    Nhưng đối với cái ‘mỹ danh’ này, đã có ai hỏi ba người họ có muốn hay không chưa?

    Trạng nguyên Thẩm Nghiên thì khỏi phải nói, một người tài hoa xuất chúng lại kiêu ngạo nên việc phải đứng ngang hàng với hai người chỉ đạt điểm cuối bảng là một nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta. Nếu có thể, tin rằng hắn ta thà bỏ đi công danh, tự làm dân thường còn hơn là mang trên mình cái danh tam kiệt nực cười ấy.

    Trong lòng Lộc Hành Ngọc cũng vô cùng cay đắng. Cậu đã dùi mài kinh sử suốt mười mấy năm, là một trong những tài năng kiệt xuất của gia tộc. Chưa đến tuổi trưởng thành, cậu đã bằng thực lực của mình mà vượt qua vòng vây và đỗ Tiến sĩ. Bước ra ngoài, ai mà chẳng khen một câu tiền đồ vô hạn? Dù chỉ ở cuối bảng nhưng công danh này là do tự tay cậu thi mà có được, và đó cũng là tất cả những gì cậu mong cầu. Nào ngờ, chỉ vì một kỳ thi Đình, để cố tình ghép ba người tài giỏi thành câu chuyện đẹp về ‘Thái Sơ tam kiệt’, công danh Tiến sĩ của cậu lại trở thành một trò cười.

    Khi tiên hoàng còn tại vị, các đồng liêu trong triều ngấm ngầm xa lánh, mỉa mai rằng cậu nhờ vào dung mạo mà có được chức vị. Giờ đây tiên hoàng đã không còn, vì cái ‘mỹ danh’ bị ép buộc này, nó lại trở thành mối họa ngầm cho cậu.

    Oan ức không chứ? Quá là oan ức.

    Sao mà Trần Kim Chiêu không khổ, không hối hận cơ chứ?

    Đáng lẽ ra năm đó nàng cứ tham gia kỳ thi Hội tiếp theo cũng được, tại sao lại cứ phải tham gia vào năm Thái Sơ thứ 7? Hơn nữa, dù không thi Hội nữa thì danh hiệu Cử nhân cũng đã đủ để nàng về quê làm phu tử ở thư viện hoặc ở nhà dạy dỗ một hai học trò, sống một đời an nhàn, thoải mái. Tại sao nàng lại tham lam đến thế, tại sao lại cứ muốn có danh Tiến sĩ, tranh giành địa vị cao hơn, cầu mong có nhiều bổng lộc hơn?

    Tại sao? Tại sao?

    Cả hai người thầm than vãn tự đấm ngực một lúc lâu mới tạm ngừng được nỗi uất ức không thể giải tỏa trong lồng ngực.

    “Tốt xấu gì thì giờ chúng ta vẫn còn sống.”

    “Đúng… vậy.”

    Dù sao thì những con chiến mã đó đã không ngay lập tức san bằng hẻm Đông Tam, hẻm Vĩnh Ninh.

    Hai người cứ như thế an ủi lẫn nhau.

    Sau đó, hai người lại rất ăn ý chuyển sang một chủ đề khác, trao đổi thông tin mà mỗi người có được.

    Khi nói về sự hỗn loạn ở kinh thành, việc quan chức của Ngũ thành Binh Mã Tư đã bỏ trốn nhưng bị bắt vào ngục, bọn họ không khỏi thở dài.

    “Ngay cả Lưu chỉ huy sứ cũng không thoát được, chậc, có thể thấy binh mã của Duyện Vương phòng thủ nghiêm ngặt đến mức nào.” Lộc Hành Ngọc hỏi Trần Kim Chiêu: “Ngày đó ngươi có ra được khỏi cổng thành không?”

    Trần Kim Chiêu lắc đầu: “Ngày bỏ trốn, ta vừa đến cổng thành đã bị chặn lại.”

    Ngay từ khi sự hỗn loạn ở kinh thành mới xuất hiện manh nha, đã có những quan lại cảnh giác lặng lẽ đưa cả gia đình rời kinh thành để chạy trốn. Nàng và Lộc Hành Ngọc vốn luôn tách biệt với đám quần thần, tự nhiên không ai mách bảo cho họ, mãi đến khi thấy các đồng liêu thượng triều ngày càng ít, bọn họ mới giật mình nhận ra có chuyện chẳng lành. Lộc Hành Ngọc mặc kệ sống chết của phụ thân độc ác và kế mẫu, sau khi hạ triều là trực tiếp chạy trốn ngay, còn nàng thì về nhà vội vã thu dọn đồ đạc, mang theo gia đình bỏ trốn trong đêm. Nhưng rốt cuộc đã quá muộn, vừa đến cổng thành đã bị binh mã của Duyện Vương mạnh mẽ chặn lại.

    Lộc Hành Ngọc thở dài: “Ta thì ở bến đò.”

    Những chuyện khác thì không cần nói chi tiết nữa.

    Đường quan và các bến đò đều đã được Duyện Vương bố trí binh mã canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả những quan lớn quyền quý đã trốn khỏi kinh thành từ sớm, e rằng cũng không thể thoát thân. Duyện Vương đã chuẩn bị từ lâu, giăng sẵn thiên la địa võng, các lính gác ở các cửa ải đều có một cuốn danh sách và hình vẽ, cho nên các quan lại ở kinh thành có mọc cánh cũng khó thoát được. Dù có kẻ may mắn lọt qua cửa ải, cũng nhanh chóng bị đám người truy đuổi phía sau vây bắt, giải về kinh.

    Tuy nhiên, những quan lớn bị bắt về kinh cũng có ba cách xử lý khác nhau: một là cả nhà bị áp giải ra pháp trường, xử tử ngay lập tức; hai là cả nhà bị tống vào đại lao như trường hợp của Lưu chỉ huy sứ của Ngũ thành Binh Mã Tư; và cuối cùng là bị trả về nhà không được ra ngoài, giống như nàng và Lộc Hành Ngọc.

    Đây cũng là lý do Trần Kim Chiêu mơ hồ cảm thấy lần này sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Muốn giết thì đã giết từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến hôm nay? Nếu ngày đó đã thả họ về nhà, phải chăng điều đó có nghĩa là những cựu thần như họ được miễn tội?

    Trần Kim Chiêu đơn giản nói suy nghĩ của mình cho Lộc Hành Ngọc nghe, cậu cân nhắc một hồi cũng thấy có lý, vẻ lo lắng trên gương mặt cũng vơi đi nhiều.

    “Hai năm làm quan ở kinh thành chưa có lấy một ngày yên ổn, lại còn phải chịu bao nhiêu ấm ức.” Tâm trạng tốt hơn một chút, Lộc Hành Ngọc không nhịn được mà than vãn, oán khí còn nặng hơn cả ma quỷ: “Giờ ta không cầu gì khác, chỉ mong người trên thấy ta chướng mắt mà bãi chức quan của ta, đuổi ta ra ngoài khỏi kinh thành thì tốt biết mấy! Cái chức quan rách nát này, ta chịu hết nổi rồi.”

    Trần Kim Chiêu nhìn ra ngoài qua tấm rèm cửa xe lừa, ngắm nhìn bầu trời xám xịt, bày tỏ sự đồng tình sâu sắc. Cái cuộc sống phải dậy sớm hơn cả gà này, nói thật, nàng cũng đã chịu đủ rồi!
    [/ppwp_protected]

    Chương trước
    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    Bìa truyện
    TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    31/08/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong