Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương kế tiếp

    VI PHONG HÀ ẢNH - Chương 1

    1. Trang chủ
    2. VI PHONG HÀ ẢNH
    3. Chương 1
    Chương kế tiếp

    1.

    Vẻ mặt y vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ tột độ, không giống như giả vờ.

    Nếu không phải những lá thư đó do chính tay ta viết, có lẽ ta cũng đã tin y rồi.

    Đúng thật là ta đã từng viết thư cho y.

    Lúc đó, y phụng mệnh triều đình trấn thủ ở Bắc Cương, ta ở lại Thẩm phủ lo liệu việc nhà.

    Phụ mẫu của Thẩm Tịch đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một muội phu chưa gả – Thẩm Hàm Nguyệt.

    Nói là tiểu cô, nhưng thực ra nàng ta cũng không phải là muội muội ruột của Thẩm Tịch, mà là nữ nhi của chiến hữu trước đây của phụ thân Thẩm Tịch nhờ chăm sóc hộ.

    Phụ mẫu hai nhà đều chiến tử nơi sa trường, hai đứa trẻ cứ thế nương tựa lẫn nhau mà sống.

    Sau này lại được trưởng tộc làm chứng, kết nghĩa huynh muội, nhập vào gia phả của Thẩm gia.

    Chuyện này vốn cũng chẳng có gì.

    Nhưng Thẩm Hàm Nguyệt ỷ vào thân phận tiểu cô của mình, lại thêm mác thanh mai trúc mã với Thẩm Tịch nên suốt ngày ra lệnh sai khiến ta, nói năng thì bóng gió mỉa mai.

    Ban đầu, ta cứ ngỡ rằng nàng ta chỉ là một tiểu cô nương tính khí thất thường.

    Vừa không có trưởng bối chăm sóc, vừa không có người thân quan tâm, cho nên đanh đá, ngang ngược cũng là điều dễ hiểu.

    Thế là ta không so đo, càng khoan dung với nàng ta hơn.

    Nhưng không ngờ, chính sự nhẫn nhịn này đã dần dần tạo nên sự khinh mạn của nàng ta.

    Gần đến ngày sinh nhật, đại phu chẩn đoán ta đã mang thai.

    Đến ngày sinh nhật, cả phủ đều vui mừng khôn xiết, huynh trưởng đưa tới một lễ vật sinh nhật.

    Đó là một ngọn đèn lưu ly được cung phụng trước Phật từ khi ta mới sinh, dầu bên trong đèn quanh năm không tắt.

    Trước khi qua đời, mẫu thân đã nhiều lần dặn dò các tăng nhân trong chùa, lại dặn dò huynh trưởng nhất định phải dùng nó làm lễ vật sinh nhật khi ta mang thai con nối dõi.

    Ta đích thân thắp một ngọn đèn cho đứa con trong bụng, như vậy, phúc thọ của ta và con ta mới có thể kéo dài mãi mãi.

    Nhưng ngày hôm đó, sự việc xảy ra quá nhanh.

    Ta khom người trước ánh mắt của mọi người, còn chưa kịp châm nến thì đã bị một con mèo hoang lao tới đụng vào người, khiến cơ thể ta nghiêng ngả.

    Chiếc đèn lưu ly được nâng niu cẩn thận bao năm mà giờ lại vỡ tan tành trên mặt đất, toàn bộ khách khứa trong sảnh đều hoảng sợ đến mức biến sắc.

    Còn ta thì ngã ngồi giữa đống hỗn lộn, suýt chút nữa đã bị móng vuốt sắc nhọn của con mèo hoang làm cho bị thương.

    Sau này, khi tìm hiểu nguyên nhân, ta mới biết lý do khiến mèo hoang xuất hiện trong yến tiệc là vì hoa kinh giới trong túi thơm bên hông ta.

    Mà chiếc túi thơm kia chính là món quà sinh nhật mà Thẩm Hàm Nguyệt tặng ta.

    Bữa tiệc sinh nhật tràn đầy vui mừng và mong chờ của ta, cứ như thế đã bị phá hỏng tan tành.

    Huynh trưởng chỉ im lặng một lát, rồi quay người sau đó sai khiến bốn vị bà tử đến phủ. 

    Bọn họ đè Thẩm Hàm Nguyệt ra giữa sân, những tiếng bạt tai giòn giã cùng với tiếng mắng chửi không rõ ràng theo làn gió lùa vào trong cửa sổ.

    Ta làm thinh như không nghe thấy gì.

    Chỉ cúi đầu cầm bút, lần lượt viết hết từng chuyện vào trong thư.

    Nước mắt không kiềm chế được mà trào ra khỏi hốc mắt, từng giọt rơi xuống giấy làm nhoè cả nét chữ.

    Ta tủi thân như một đứa trẻ đi mách tội với người lớn.

    Mong rằng sau khi Thẩm Tịch đọc xong lá thư, có thể xin nghỉ phép mà trở về Thẩm phủ một chuyến.

    Nhưng khi lá thư được gửi đi mà mãi chẳng thấy hồi âm.

    Bắc Cương xa xôi, trong quân doanh lại nhiều việc.

    Ta nghĩ có lẽ sai sót nằm ở chỗ người đưa thư.

    Cho nên y mới không nhận được thư, hoặc có thể là y không thể viết thư đáp lại, như vậy cũng là chuyện thường tình.

    Ta từ từ chờ đợi.

    Nhưng không ngờ, thư hồi âm còn chưa đợi được, ta lại nghe được tin tức Thẩm Hàm Nguyệt bỗng nhiên trở bệnh.

    Thẩm Tịch một mình một ngựa gấp gáp hồi kinh mà ngày đêm không ngừng nghỉ, chưa đầy hai ngày đã chạy về đến Thẩm phủ.

    2.

    Sau khi biết tin, ta vội vã chạy đến thì thấy Thẩm Tịch vừa bước ra khỏi phòng của Thẩm Hàm Nguyệt.

    Hai tháng không gặp, dung mạo của y vẫn không hề thay đổi.

    Vẫn là dáng vẻ tuấn tú và dáng người đĩnh bạt ấy.

    Nhưng ánh mắt chất vấn kia lại khiến ta cảm thấy xa lạ: “Chuyện của Hàm Nguyệt… là sao?”

    Rõ ràng là toàn bộ chi tiết câu chuyện ta đều đã viết trong thư.

    Đừng nói là xem kỹ, cho dù Thẩm Tịch có đọc lướt qua thì cũng sẽ không hỏi ra câu hỏi như hiện tại.

    Ta không biết Thẩm Hàm Nguyệt đã nói gì với y, chỉ đành thở một hơi: “Nàng ấy cố ý thả mèo hoang làm vỡ đèn lưu ly của thiếp, cho nên thiếp mới trừng phạt một trận, chuyện chỉ có vậy thôi.”

    Thẩm Tịch cau mày, vẻ trách cứ trên khuôn mặt càng hiện rõ hơn: “Cho dù là vậy thì nàng cũng không nên phạt nặng như vậy.”

    “Nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, lúc nhỏ lại từng nhiễm phong hàn ở Bắc Cương, hiện tại nàng lại cho người tát nàng ấy khiến mặt mũi của nàng ấy vứt hết, lại còn phạt nàng ấy quỳ hai canh giờ thì làm sao chịu nổi…”

    “Nếu đã không chịu phạt được thì cũng đừng nghĩ trăm phương ngàn kế để huỷ hoại bữa tiệc sinh nhật của ta! “ Ta giận dữ hét lên với Thẩm Tịch.

    Thẩm Tịch thở dài một tiếng: “Chỉ là một chiếc đèn thôi mà, nàng cần gì phải…”

    Ta không thể tin được mà quay đầu nhìn y.

    Hơi nước dâng lên khoé mắt chợt tan đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo trong lòng.

    Chỉ là một chiếc đèn thôi sao?

    Y nói thật nhẹ nhàng làm sao.

    Chiếc đèn đó là món quà mẫu thân đã chuẩn bị cho ta khi ta vừa chào đời.

    Nếu người vẫn còn thì dù chiếc đèn có quý giá đến đâu thì ta cũng sẽ không làm đến mức này.

    Nhưng ba năm trước, mẫu thân qua đời, trước khi lâm chung còn dặn dò huynh trưởng phải giữ gìn chiếc đèn lưu ly này.

    Trong mắt bà, đó không chỉ là một chiếc đèn bình thường, mà còn là sự lo lắng và chúc phúc cho quãng đời còn lại của nữ nhi bà.

    Cũng là món quà cuối cùng mà bà tặng lại cho ta.

    Thẩm Tịch đều biết rõ những điều này.

    Khi vừa thành thân, y còn nói riêng với ta rằng, sẽ mở một từ đường trong phủ để thờ chiếc đèn lưu ly này.

    Nhưng năm tháng qua đi, chiếc đèn trong miệng y lại trở thành “chỉ là một chiếc đèn mà thôi”. 

    Có lẽ sự thất vọng trong mắt ta quá rõ ràng nên sắc mặt của Thẩm Tịch hơi thay đổi.

    Y cởi chiếc áo choàng trên người xuống rồi khoác lên cho ta: “Được rồi, đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bây giờ nàng đã mang thai rồi, nên giữ gìn sức khoẻ một chút.”

    “Chuyện chiếc đèn lưu ly là lỗi của Hàm Nguyệt, ta sẽ bảo nàng ấy đến xin lỗi nàng.”

    Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của thị nữ, Thẩm Tịch khẽ liếc qua.

    Quay đầu nhẹ nhàng vuốt tóc mai của ta: “Thời Vi, những năm này, nàng đã vất vả lo liệu mọi việc trong phủ rồi.”

    “Những chuyện còn lại cứ để ta xử lý.”

    3.

    Thẩm Tịch không nói dối.

    Đêm hôm đó, Thẩm Hàm Nguyệt đã đến viện của ta.

    Nàng ta vừa khỏi bệnh nên sắc mặt tái nhợt, quỳ ở bên ngoài tấm bình phong, dáng người cứng cỏi như một cây tùng tuyết.

    “Tẩu tẩu, chuyện hôm đó là do muội không đúng.”

    “Nhưng muội thật sự không cố ý, muội chỉ cảm thấy hương hoa kinh giới thanh mát dễ chịu, chứ không phải cố ý muốn phá hỏng tiệc sinh nhật và làm vỡ đèn lưu ly của tẩu.”

    Nàng ta quỳ rạp rồi dập đầu từng cái xuống đất.

    Cơ thể của Thẩm Tịch ngồi bên cạnh ta khẽ cứng đờ, nét mặt không hề thay đổi.

    Ánh mắt ta dừng lại trên cổ áo y, nơi đó có một vệt đỏ rất nhạt khó nhận thấy.

    Chính là màu son phớt hồng mà Thẩm Hàm Nguyệt thường dùng.

    Không biết trước đó nàng ta đã khóc trong lòng y bao lâu.

    Ta bưng chén trà lên, hớp lấy lớp bọt ở trên.

    Mãi cho đến khi Thẩm Hàm Nguyệt dập đầu đến cái thứ ba mươi thì ta mới chậm rãi mở miệng: “Được rồi, dừng lại ở đây thôi.”

    Lúc này nàng ta mới đứng thẳng dậy, vầng trán vốn trắng ngần đã sưng đỏ lên.

    Thẩm Tịch lạnh nhạt nói: “Tẩu tẩu của muội rộng lượng nên không so đo với muội, sau này muội phải kính trọng nàng ấy hơn, đừng gây thêm chuyện nữa.”

    Thẩm Hàm Nguyệt rưng rưng nước mắt, tủi thân gật đầu.

    Rồi quay sang nhìn ta: “Tẩu tẩu, việc này là do muội gây ra, tẩu yên tâm, muội nhất định sẽ cho tẩu một lời giải thích.”

    Khóe mắt nàng ta còn vương lệ, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên tạo thành hai lúm đồng tiền nhỏ xíu.

    Nở nụ cười kỳ quái.

    Sáng hôm sau, nha hoàn mang bữa sáng lên, tôi vừa cầm bát lên thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

    Không hiểu sao, ta cứ ngửi thấy mùi tanh trong thức ăn.

    Nhưng trên bàn chỉ có vài đĩa cháo trắng thanh đạm với rau dưa, không hề có chút thịt cá nào.

    Nha hoàn chạy khắp sân tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra nguồn cơn.

    Một chiếc hộp gỗ được đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ, m.á.u t.ư.ơ.i từ trong hộp nhỏ xuống, men theo vách tường chảy dài xuống đất.

    Nha hoàn muốn đi trước một bước để che chắn cho ta: “Phu nhân, đừng nhìn…”

    Nhưng vẫn chậm một bước, ta đã nhìn thấy mất rồi.

    Bên trong hộp chứa vài x.á.c c.h.ế.t mèo hoang.

    Trong đó, có một con dễ nhận ra.

    Chính là con mèo trắng mà Thẩm Tịch đã tặng ta ba năm trước.

    Bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc, vô cùng ngoan ngoãn.

    Tôi từng trịnh trọng viết cả thư mời và ha sính lễ cho nó.

    Cũng đã từng nuôi nấng nó từ khi chỉ bằng nắm tay, cho đến bây giờ một chiếc mâm cũng không chứa đủ nó.

    Vậy mà giờ đây, nó nằm bất động trong hộp.

    Thẩm Hàm Nguyệt đứng dưới hành lang, nở nụ cười giòn tan: “Tẩu tẩu, tẩu có thích lời giải thích này không?”

    Thì ra là nàng ta.

    Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, ta cúi đầu xuống mới phát hiện lòng bàn tay đã bị bấu chặt dến mức chảy m.á.u.

    Lửa giận ngút trời nhìn khuôn mặt cười tươi của nàng ta

    Theo bản năng, ta rút chiếc trâm cài trên đầu xuống rồi đâm thẳng về phía nàng ta.

    Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Tịch xuất hiện như một vị thần, Thẩm Hàm Nguyệt nhẹ nhàng xoay người vào trong lòng y.

    Chiếc trâm trong tay ta bị y đánh rơi xuống đất: “Tống Thời Vi, nàng phát điên cái gì vậy?”

    Nhưng vẫn quá muộn, đầu trâm vẫn sượt qua gò má của Thẩm Hàm Nguyệt.

    Da thịt rách toạc.

    Thẩm Hàm Nguyệt ôm mặt, m.á.u t.ư.ơ.i chảy ra từ kẽ ngón tay của nàng ta: “Trong số con mèo phá hỏng tiệc sinh nhật của tẩu cũng có con này, chẳng qua muội chỉ muốn báo thù giúp tẩu tẩu thôi mà…”

    Thẩm Tịch giận dữ không thể kiềm chế được: “Chỉ vì một con súc sinh mà làm đến mức này, sau này Hàm Nguyệt làm sao mà gả cho người khác?”

    Đến nước này rồi, điều y tâm tâm niệm niệm nhất vẫn là Thẩm Hàm Nguyệt.

    Dù là đèn hay mèo thì y đều chưa từng để trong lòng.

    Thậm chí ngay cả những lá thư mà ta chân tình viết cho y, có lẽ cũng trở thành giấy đốt lò sưởi rồi.

    Ta trút hết khí lực, khom người nhặt chiếc trâm.

    Nhưng lại phát hiện m.á.u t.ư.ơ.i không chỉ chảy từ má nàng ta, mà đã loang lổ trên vạt váy ta từ lúc nào rồi.

    Trong lúc nhất thời, gà bay chó sủa.

    Ngày đó, Thẩm Hàm Nguyệt bị thương ở mặt, còn ta thì bị sảy thai.

    Lúc tỉnh lại, Thẩm Tịch đang trông chừng bên giường ta.

    Y nhìn ta thật lâu, sau đó mới dò hỏi một câu: “Thời Vi, Hàm Nguyệt vẫn còn là một đứa trẻ.”

    “Coi như là vì ta, nàng đừng so đo với nàng ấy nữa, được không?”

    Ánh nến lay động.

    Ta nhìn gương mặt tuấn tú của y, chỉ cảm thấy dáng vẻ đó chẳng khác gì một con chuột nhắt đang gặm nhấm gạo trong nhà kho cả.

    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    9ea19c86077bd087c8f868da3a0ae5c1
    CỪU NON NGÂY THƠ
    21/06/2025
    3170a6d7f1f7a6882958b0e5a246ad71
    KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    26/03/2025
    bìa truyện
    CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    31/03/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong