Cam Bái Hạ Phong
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
Đăng nhập Đăng ký
  • Giới thiệu
  • Dăm ba câu chữ (Truyện ngắn)
    • KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    • CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    • VI PHONG HÀ ẢNH
    • CỪU NON NGÂY THƠ
  • Đọc hoài chưa hết (Truyện dài)
    • Không còn gì luyến tiếc (Đã full)
      • TÁC THÀNH CHO PHU QUÂN VỚI BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HẮN
    • Đang hấp hối (Đang cập nhật)
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
      • THÁM HOA
      • SỔ TAY THU PHỤC NGHIỆT ĐỒ HẮC HOÁ
    Đăng nhập Đăng ký
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    VI PHONG HÀ ẢNH - Chương 3

    1. Trang chủ
    2. VI PHONG HÀ ẢNH
    3. Chương 3
    Chương trước
    Chương kế tiếp

    7.

    Khí hậu Qua Châu ấm áp, bên trái giáp sông, bên phải tựa núi, ta chưa từng thấy phong cảnh nơi nào yên bình như nơi đây.

    Quả thực ta rất to gan.

    Mới chỉ nếm thử món cá vược tứ mang đã muốn mở một tửu lầu.

    Nhưng tiếc rằng cuộc sống không như mơ.

    Sau hai lần mất cả chì lẫn chài, lão tiên sinh giữ sổ sách không thể nhịn được nữa mà tận tình khuyên nhủ ta: “Chủ quán, mở tửu lâu không phải cứ có tiền là mở được, phải biết cách quản lý và có tầm nhìn. Nếu không, dù có núi vàng núi bạc cũng sẽ bị tiêu sạch thôi…”

    Nghe theo đề nghị của ông, ta đóng cửa tửu lâu lại, sau đó bái sư Chu nương tử ở ngõ hẻm để học nghề.

    Lúc ta vừa đến Qua Châu đã từng nghe qua tên tuổi của bà ấy.

    Bà ấy mất mẫu thân từ năm sáu tuổi, phụ thân cưới người khác rồi gả bà ấy làm dâu từ bé.

    Vốn mang mệnh khổ, lại không nghĩ tới vị hôn phu của bà ấy là một người nhân nghĩa, đôn hậu.

    Hai phu thê dựng nghiệp từ bàn tay trắng, từ một quán rượu nhỏ từng bước mở rộng kinh doanh thành một tửu lâu lớn.

    Đáng tiếc, phu quân bà ấy bạc mệnh, khi việc kinh doanh vừa khởi sắc thì mắc bệnh nặng rồi qua đời.

    Từ đó, Chu nương tử vẫn một thân một mình chống đỡ cả tửu lâu lớn như vậy.

    Bà ấy đảm nhận vị trí chưởng quầy suốt tám năm cũng xem như là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở Qua Châu.

    Cho đến ba năm trước, bà ấy bất ngờ đóng cửa tửu lâu, thuê một căn viện nhỏ trong hẻm Đồng Tâm.

    Từ đó về sau chỉ ăn thịt uống rượu mà không bàn chuyện kinh doanh.

    Ta vốn nghĩ, một nữ nhân có bản lĩnh và quyết đoán như bà ấy phải là người lạnh nhạt, dứt khoát.

    Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.

    Bà ấy hơn bốn mươi tuổi, vẫn tươi cười như hoa, váy áo bằng gấm Nguyệt Hoa, son phấn màu phù dung.

    Ngay cả đôi giày thêu trên chân cũng dùng chỉ vàng thêu những hoa văn tinh xảo.

    Chẳng có chút dáng vẻ nào của một người từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường.

    Lần đầu gặp mặt, bà ấy nửa nằm trên ghế thái sư, vừa nghịch móng tay vừa hỏi:

    “Vì sao các ngươi đến chỗ ta bái sư?”

    Người đến đây bái sư rất đông.

    Có cả gã sai vặt, có cả chưởng quỹ của một cửa tiệm nhỏ.

    Ai nấy đều là những tay lão luyện khéo ăn khéo nói hơn ta.

    Có người nói là ngưỡng mộ tài học của Chu nương tử nên muốn đến thỉnh giáo đôi điều.

    Cũng có người nói hâm mộ nhân phẩm của Chu nương tử, mong được kết giao bằng hữu.

    Chỉ riêng ta, vò góc váy cả nửa ngày mới chậm rãi thốt ra một câu: “…Ta… ta muốn mở tửu lâu kiếm tiền.”

    Câu này không phải giả dối, dù sao thì, số bạc lấy từ chỗ Thẩm Tịch cũng gần tiêu hết rồi.

    Nếu còn không tính kế sinh nhai thì ngay cả lộ phí về kinh thành cũng chẳng còn.

    Mọi người không ngờ ta lại trả lời thẳng thắn như vậy, đều ngạc nhiên quay sang nhìn.

    Chu nương tử cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt rơi xuống trên người ta rồi bất chợt bật cười, cây trâm trên đầu cũng rung theo nhịp cười sảng khoái của bà ấy.

    “Nha đầu này này thật thú vị.”

    Chỉ với một câu ” thật thú vị” mà ta đã bái sư thành công.

    Ngoài ta ra còn có một thiếu niên khác nữa.

    Điều kỳ lạ là, Chu nương tử chẳng hỏi han hắn điều gì, chỉ nhận bái thiếp của hắn đã thu nhận hắn làm đồ đệ.

    Thiếu niên ấy họ Lâm, tên Phong Miên.

    “Thời du Kính Đình thượng, nhàn thính tùng phong miên. (*)”

    (*) Câu gốc 時游敬亭上,閑聽松風眠。

    Dịch thơ: Kinh Đình dạo bước thảnh thơi, gió tùng ru giấc, lòng người an nhiên.

    (Tham khảo chat GPT)

    Là một cái tên thanh nhã, chỉ tiếc là không mấy phù hợp với tính cachs bất kham của hắn.

    Trong suốt ba tháng đầu sau khi bái sư, hắn thường xuyên kiếm chuyện với ta.

    Khi Chu nương tử khen ta thái rau gọn gàng, hắn chê ta rửa củ cải không sạch.

    Chu nương tử khen ta ghi chép sổ sách cẩn thận, hắn nói chữ viết của ta không đủ phóng khoáng.

    Thật ra, điều hắn nói cũng không sai, chữ tiểu khải nhỏ như kiến của ta nếu dùng để viết thơ văn thì không sao, nhưng viết vào sổ sách thì thật sự không giống phong thái của chưởng quỹ.

    Nhưng ít ra vẫn hơn hẳn nét chữ như gà bới của hắn chứ?

    Ta vẫn luôn không hiểu vì sao Lâm Phong Miên lại luôn chống đối lại mình.

    Cho đến khi Phúc nương, con gái của Chu nương tử, nói với ta rằng Chu nương tử sẽ chọn một người duy nhất trong số đệ tử của bà ấy để kế thừa hết công thức của bà ấy.

    Bất kể là kinh doanh hay bí quyết nấu ăn, bà ấy đều truyền lại hết.

    Lúc này ta mới hiểu ra, hoá ra Lâm Phong Miên không phải không có ác ý với ta, mà là muốn cạnh tranh với ta.

    Hoá ra người đi bằng cửa sau cũng muốn trở thành đệ tử thân truyền danh chính ngôn thuận.

    8.

    Những ngày ở hẻm Đồng Tâm trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng Chín.

    Theo lệ thường, Chu nương tử sẽ bày ba bàn tiệc trong Thực Trúc, dùng những nguyên liệu tươi ngon của mùa hè để chiêu đãi các nhân vật quyền quý trong thành.

    Điều này vừa để cảm ơn hạ đã ủng hộ việc làm ăn của Thực Trúc trong những năm qua, vừa là để tạo thanh thế, để cho những kẻ quyền quý khác không thể đến dự tiệc cũng phải biết đến chuyện này.

    Như vậy, trong năm tới, việc làm ăn của Thực Trúc sẽ không lo thiếu khách.

    Chu nương tử tỉ mỉ giải thích từng điều cho bọn ta, nhưng ta vẫn không hiểu: “Nếu là ba bàn tiệc, vì sao trong thủy tạ chỉ bày có một bàn?”

    Bà ấy cười thần bí: “Vì năm nay khách mời không phải là các công tử tiểu thư quyền quý trong thành, mà là công chúa.”

    Hiện tại Hoàng đế chưa có nhiều con cái, dưới gối chỉ có ba vị hoàng tử, không có công chúa.

    Mà người duy nhất có thể được gọi là công chúa chỉ có con gái út của Tiên Đế – Nùng Hoa công chúa.

    Nùng Hoa công chúa là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng, đương nhiên được sủng ái vô cùng.

    Chưa kể đến việc khi bà ấy thành thân – Hoàng thượng đã vung tay chọn cho bà ấy một nam nhân tốt nhất kinh thành – thế tử của Cảnh Quốc Công.

    Sau này thế tử qua đời, để bù đắp nỗi đau mất phu quân của muội muội, Hoàng thượng đã ban cho bà ấy cả thành Túc Châu giàu có làm phong địa.

    Lần này Nùng Hoa công chúa hồi kinh, vừa khéo đi ngang qua Qua Châu.

    Ta hiểu Chu nương tử muốn nhân dịp này để danh tiếng của Thực Trúc vang xa hơn nữa.

    Nếu khách mời là công chúa thì không thể sơ suất.

    Trước hết, nguyên liệu không thể qua loa.

    Mùa hè trái cây đa dạng, nguyên liệu để nấu ăn không thiếu, nhưng nếu muốn tinh tế thì không phải chuyện dễ dàng.

    Chu nương tử suy nghĩ suốt ba ngày, cuối cùng mới quyết định dùng ngó sen làm món chính.

    Ngó sen còn gọi là ngọc măng.

    Sinh trưởng trong vùng nước bùn, nhưng bên trong sạch sẽ, vị thanh mát giòn tan.

    Nhưng nó rất dễ hỏng, nếu ban ngày mua từ tay người dân trồng rau thì không tránh khỏi việc để quá lâu dẫn đến hương vị không ngon.

    Vì vậy, vào đêm trước ngày Nùng Hoa công chúa đến.

    Ta và Lâm Phong Miên bị bà ấy phái đi đào ngó sen.

    9.

    Nói là đào ngó sen, nhưng thực chất là để bọn ta đi theo những người trồng sen giàu kinh nghiệm để xem xét, chọn ra nguyên liệu tốt nhất.

    Đầm sen đó nằm ở phía bên kia ao, muốn đến đó phải băng qua hồ nước.

    Trăng non tháng Chín ở Qua Châu chiếu sáng mặt hồ phẳng lặng.

    Lâm Phong Miên ngồi ở mũi thuyền, thỉnh thoảng khua mái chèo, chẳng thèm nói chuyện với ta.

    Ta cũng không để ý, chỉ đưa tay hái những đài sen hồng hào.

    Không ngờ thuyền bị lệch trọng tâm, lắc lư mạnh một cái.

    Lâm Phong Miên nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn lộn xộn nữa thử xem!”

    Ta vô tội đáp lại: “Ta chỉ muốn hái chút đồ tươi dưới nước mà thôi, hạt sen thanh nhiệt, nấu cháo rất ngon.”

    Lâm Phong Miên liếc xéo ta: “Tống Thời Vi, ngươi có cần phải thể hiện bản thân đến vậy không?”

    Thể hiện bản thân?

    Ta khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Trước mặt Chu nương tử, việc gì ngươi cũng muốn phải làm tốt nhất.”

    “Kỹ thuật dùng dao phải xuất sắc nhất, sổ sách phải rõ ràng nhất, ngay cả đón tiếp khách cũng phải làm người khéo léo nhất.”

    “Ngươi cố gắng nổi bật như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng chỉ cần làm tốt nhất thì Chu nương tử sẽ giao lại Thực Trúc cho ngươi sao?”

    Lời này của hắn thật hoang đường.

    Nhưng bởi vì hắn vẫn còn trẻ, giọng điệu mang theo chút khí khái của thiếu niên, cũng khiến người ta chẳng thể tức giận nổi.

    Trong đầm sen có đom đóm bay lượn, ta khum tay hứng một con vào lòng bàn tay rồi mỉm cười: “Chu nương tử giao Thực Trúc cho ai thì liên quan gì đến ta?”

    Lâm Phong Miên ngạc nhiên: “Ngươi không muốn Thực Trúc?”

    “Ta bái sư là để học cách kinh doanh buôn bán, chỉ cần học được bản lĩnh, đừng nói là Thực Trúc, dù là mở tửu lâu thì ta cũng có lòng tin, sao phải thèm khát sản nghiệp của người khác?”

    Hắn ngẩn người một hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Giả tạo!”

    Có lẽ hắn đã đánh giá quá cao kỹ thuật chèo thuyền của mình, chỉ mải nói chuyện với ta mà hoàn toàn không phát hiện phía trước có một khóm sen.

    Đến khi phát hiện ra thì thân thuyền đã trôi vào giữa chúng.

    Cành lá đan xen giằng co khiến thân thuyền lắc lư dữ dội.

    Sau đó, Lâm Phong Miên rơi xuống hồ.

    Ngày thường nhìn hắn có vẻ kiêu ngạo bất cần, không ngờ lại không biết bơi.

    Tuy ta hơi biết một chút nhưng phải giữ vững thân thuyền, vừa bảo vệ đồ nguyên liệu trong khoang thuyền nên cũng không thể lo cho hắn.

    Đến khi vất vả lắm mới chèo thuyền ra khỏi đám hoa sen, kéo hắn lên được thì hắn đã uống nửa bụng nước.

    Mặt mày Lâm Phong Miên xanh mét, dường như muốn uy hiếp ta nhưng khi ánh mắt chạm đến chiếc khăn tay ta đưa qua thì lại thay đổi sắc mặt.

    Chỉ im lặng một lúc rồi nói: “… Chuyện ngày hôm nay không được nói ra bên ngoài.”

    Ta mỉm cười đồng ý, tiện tay gỡ đám rong rêu vướng trên mũ quan của hắn.

    Dưới ánh trăng dịu dàng như nước, ta liếc nhìn vành tai đỏ ửng của hắn.

    Chỉ cảm thấy không khác gì đám hoa sen hồng giữa hồ.

    Chương trước
    Chương kế tiếp

    YOU MAY ALSO LIKE

    9ea19c86077bd087c8f868da3a0ae5c1
    CỪU NON NGÂY THƠ
    21/06/2025
    3170a6d7f1f7a6882958b0e5a246ad71
    KẾ HOẠCH HOÀN HẢO
    26/03/2025
    bìa truyện
    CHUYỆN TÌNH THÔN TIỂU LAN
    31/03/2025
    Cam Bái Hạ Phong

    THẢO LUẬN

    Để lại một bình luận Hủy

    Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký để bình luận.

    © 2025 Cam Bái Hạ Phong

    Đăng nhập

    Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    ĐĂNG KÝ

    Đăng ký tài khoản trên trang này.

    Đăng nhập | Quên mật khẩu?

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong

    Quên mật khẩu?

    Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

    ← Quay lại Cam Bái Hạ Phong