VI PHONG HÀ ẢNH - Chương 4
10.
Ngày hôm sau, đoàn tuỳ tùng của Nùng Hoa Công Chúa đến đúng như hẹn.
Quan viên lớn nhỏ ở Qua Châu đứng chật hai bên đường cung kính nghênh đón, sau đó dưới sự dẫn đường của huyện lệnh đã đưa công chúa đến thuỷ tạ của Thực Trúc.
Khi công chúa an toạ, các món ăn đã được chuẩn bị từ sớm lần lượt được dọn lên bàn.
Món chính hôm nay là do Phúc nương nấu, nàng ấy thường nấu canh nên đã hầm canh sườn ngó sen.
Ngó sen mềm dẻo, nước canh đậm đà.
Công chúa chỉ nếm một miếng đã cong mày cười.
Món thứ hai là ngó sen xào, chọn ra những ngó sen giòn tươi, ngọt mát ra rửa sạch rồi thái lát, xào với dầu ăn.
Không có gì đặc sắc, nhưng không hề sai sót.
Đến lượt ta, ta chỉ dâng lên một đĩa thức ăn được úp ngược bằng bát.
Chu nương tử giật mình: “Sao lại dâng món ăn như vậy…”
Nhưng ngay sau đó, công chúa đã tự tay mở chiếc bát sứ úp ngược ra.
Hương thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp căn phòng.
Đó là một đĩa ngó sen hấp đường quế hoa.
Nhà ngoại ta ở Kim Lăng, trước khi mẫu thân ta xuất giá đã từng học nghệ từ một đầu bếp giỏi nhất thành, món ngó sen hấp đường quế hoa làm rất ngon.
Khi còn nhỏ ở nhà ngoại, bà thường xuống bếp làm cho ta và huynh trưởng ăn, cũng đã dạy ta những kỹ thuật làm món đó.
Chỉ tiếc là kinh thành không có ngó sen, sau khi ta thành thân với Thẩm Tịch thì chưa từng làm món này.
Nay đến Qua Châu, đương nhiên ta không thể bỏ lỡ bất kỳ điều kiện thiên thời địa lợi nhân hoà như này.
Quan trọng hơn cả, Cảnh Quốc Công là người Kim Lăng.
Món ngó sen hấp đường quế hoa này chắc chắn hợp khẩu vị của công chúa.
Quả nhiên, dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Nùng Hoa công chúa gắp một miếng ngó sen hấp đường quế hoa lên.
Sau khi nếm thử, bà ấy nói câu đầu tiên trong bữa tiệc hôm nay.
“Cũng coi như không phụ lòng món ngó sen này.”
Chu nương tử và Phúc nương đều thở phào nhẹ nhõm.
Suốt bữa tiệc hôm đó, công chúa rất vui vẻ.
Thậm chí trước khi rời đi, bà ấy còn đích thân đề một bức thư pháp tặng cho Thực Trúc.
Từ đó, danh tiếng của Thực Trúc vang xa.
Đừng nói là Qua Châu, ngay cả Lương Châu và Trung Châu lân cận cũng biết đến danh tiếng của Chu nương tử
Đây vốn là một chuyện tốt đẹp.
Nhưng nào ngờ, sai một ly đi một dặm, vì chuyện này mà Thẩm Tịch tìm đến đây.
11.
Khi Thẩm Tịch đến, tôi đang bận rộn nấu một nồi canh cá.
Phúc nương nói gần đây trong thành đang thịnh hành một món canh cá thái lát, nổi tiếng với vị tươi cay chua ngọt, rất nhiều quán ăn trong thành đều làm món này.
Với tinh thần học hỏi không biết ngại, ta lập tức lấy dưa cải chua trong cái chum lớn ở sân, không ngờ lại đụng phải người quen.
Giữa đám đông vây quanh, một gương mặt thanh tú gầy gò lộ ra.
Bốn mắt nhìn nhau, ta ngạc nhiên sững sờ, còn y thì mừng rỡ như điên.
Chính là Thẩm Tịch đã lâu không gặp.
Y đẩy đám thị vệ ra, sải bước tiến về phía ta: “Thời Vi, quả nhiên nàng ở đây!”
“Nàng có biết ta…”
Y đưa tay ra muốn kéo ta lại, nhưng ta lại nghiêng người né tránh, chỉ ngẩng đầu nhìn y bằng ánh mắt bình tĩnh và chất vấn.
Hai năm xa cách, dung mạo y vẫn không thay đổi, nhưng thân hình gầy đi rất nhiều.
Khiến ta cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết.
Thứ duy nhất khiến ta cảm thấy quen thuộc chính là chiếc áo lông y mặc trên người.
Đó là chiếc áo ta tự tay may cho y vào mùa đông năm ấy.
Ta vốn không giỏi may vá, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo không đẹp mắt chút nào, giống như một con rết ngoằn ngoèo.
Dường như y đã mặc rất nhiều lần, lông ở cổ áo đã hơi xoăn vàng.
Nhưng khi còn ở phủ, ta chưa từng thấy y mặc bao giờ.
Hiện tại ra đã rời phủ nhiều năm rồi, y lại coi như báu vật.
Có lẽ nam nhân đều như vậy.
Thấy ta lùi lại hai bước, y cũng không tức giận mà chỉ cười lấy lòng: “Thời Vi, sao nàng lại ở đây?”
Rồi ánh mắt y rơi xuống tạp dề trên eo ta và bàn tay đang cầm dưa cải chua.
“Ta không ngờ, sau khi nàng rời kinh thành lại sống những ngày như thế này…”
Ta nhếch môi cười: “Thẩm tướng quân nói cứ như thể trước đây ta sống ở kinh thành sung sướng lắm vậy.”
Nỗi hối hận trong mắt y dày đặc đến mức gần như muốn nuốt chửng ta.
“Ta không có ý đó, Thời Vi, nàng không biết ta đã tìm nàng rất lâu đâu, tên lái thuyền chết tiệt kia nói dối nàng đến Lương Châu, ta lặn lội tìm đến đó nhưng…”
Đuôi mắt y hơi đỏ lên, giọng nói mang theo chút tủi thân.
Mà ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Đủ rồi!” Ta trầm giọng cắt ngang lời y: “Thẩm Tịch, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì?”
“Ngươi nghĩ rằng hiện tại ngươi giả vờ thâm tình giải thích vài câu thì ta sẽ hồi tâm chuyển ý sao?”
“Ta đã viết cho ngươi biết bao nhiêu lá thư, chịu biết bao nhiêu ấm ức, nhưng ngươi chưa từng để trong lòng. Từ khi ngươi thiên vị Thẩm Hàm Nguyệt mà phớt lờ ta thì ân nghĩa giữa chúng ta đã đoạn tuyệt rồi.”
“Ta đã nói rồi, từ nay về sau, sông núi cách biệt, mỗi người một ngả.”
Thân hình Thẩm Tịch hơi lảo đảo, suýt đứng không vững.
Có lẽ mắt ta bị ánh mặt trời làm cho hoa mắt, lại thấy y quỳ xuống.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hốc mắt y đỏ hoe, gần như cầu xin ta: “Thời Vi, tất cả chuyện quá khứ đều là lỗi của ta, nàng trở về cùng ta có được không?”
Ta còn chưa kịp đáp lời thì thiếu niên sau lưng đã nhảy ra.
Một cái muôi đồng gõ thẳng vào đầu Thẩm Tịch: “Tên thần kinh kia, đừng có kêu gào ở đây!”
Thẩm Tịch bị đánh lệch đầu sang một bên, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Đến khi y hoa mắt chóng mặt phục hồi lại tinh thần mới nghiến răng hỏi: “Ngươi là ai?”
Lâm Phong Miên hừ lạnh một tiếng, mắt trợn ngược lên trời.
“Lão tử ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lâm Phong Miên.”
“Lâm Phong Miên?” Thẩm Tịch ngẩn người, dường như chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng khi thấy ta quay lưng định rời đi, y lại vội vàng đứng dậy muốn chặn đường.
Ta còn đang lo nồi canh cá thái lát trong bếp, lại bị y cản trở nhiều lần nên nhất thời tức giận bốc lên, giơ tay ném thẳng nửa miếng dưa cải chua vào người hắn.
Nước dưa đục ngầu loang ra một vết bẩn trên áo y.
“Rốt cuộc ngươi xong chưa? Ta đã ký tên vào thư hoà ly từ lâu rồi, ngươi còn dây dưa làm gì?”
Giọng y khàn hẳn, vẫn gắng gượng phản bác: “Không phải vậy! Thời Vi, ta vẫn chưa giao nộp thư hoà ly cho quan phủ, vậy nên chúng ta…”
“Vậy thì sao?” Ta ghét bỏ liếc nhìn y: “Thư hoà ly do chính tay ngươi viết, chuyện cũng là chính tay ngươi làm, lẽ nào ta còn vu oan cho ngươi?”
Ta đảo mắt nhìn một vòng quanh sân rồi lại dừng trên người Thẩm Tịch.
Giọng nói bình tĩnh và dịu dàng.
“Thẩm Tịch, dù sao cũng đã từng là phu thê, đừng để ta khinh thường ngươi.”
12.
Sau trận náo loạn ấy, quá khứ của ta cũng bị phơi bày hoàn toàn.
Phúc nương hồn nhiên vô tư, lén lút mang đĩa trái cây đến hóng hớt chuyện bát quái của ta.
Chỉ tiếc còn chưa kịp ngồi cho ấm mông đã bị Chu nương tử túm tai đuổi ra ngoài.
Đến khi đóng cửa lại, bà ấy mới khẽ thở dài:
“Ta không ngờ, hóa ra trước đây con lại…”
Có lẽ không muốn làm ta khó xử, bà ấy chỉ nói nửa câu rồi thôi.
Ta lại cười nhẹ: “Cứ mãi nhìn về quá khứ làm gì? Con chỉ nhìn vào hiện tại.”
Chu nương tử gật đầu, an ủi ta: “Đúng là như vậy.”
“Con người chỉ có hai bờ vai, loại bỏ được thù hận và oán giận thì mới chứa được niềm vui và hạnh phúc, con có thể nghĩ thoáng như vậy là rất tốt.”
“Chỉ là…”
“Chỉ là gì?”
Chu nương tử nhìn ta rồi khó xử lấy ra một tấm thiệp mời.
Chính là phủ Công chúa gửi đến.
“Nùng Hoa Công Chúa mời con đến kinh thành, muốn con làm lại món quế hoa hấp đường quế hoa trong cho yến tiệc đông chí. Thời Vi, đây thực sự là một cơ hội tốt để con nổi danh, chỉ là…”
Ta hiểu được tiếng thở dài của bà ấy.
Chẳng qua là nếu muốn nổi danh thì phải về kinh, cũng phải đối mặt với những người quen cũ ở kinh thành với thân phận đầu bếp.
Chắc chắn không tránh khỏi bị người ta chế giễu.
Bà ấy lo ta bị sỉ nhục, nhưng không biết rằng kinh thành là nơi ta nhất định phải về.
Có những người, có những chuyện thật sự cần kết thúc.
Cơ hội này đến rất đúng lúc.
Ngày hôm sau, ta lên đường hồi kinh.
Chu nương tử chuẩn bị xe kiệu ấm áp, Phúc nương làm bánh ngọt cho ta.
Chỉ có Lâm Phong Miên, từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Chu nương tử bật cười: “Con khỉ con đó chắc lại đi tiêu dao rồi, con đừng bận tâm.”
Bà ấy lại đưa cho ta một bọc đồ, ta mở ra xem, bên trong có mấy quyển sổ sách được sắp xếp gọn gàng.
Ta tuỳ ý mở một trang, các khoản thu chi trong sổ sách vô cùng rõ ràng, mạch lạc.
“Hai năm nay con ở Thực Trúc, dù là nấu ăn hay quản lý nội vụ đều làm rất tốt, chỉ có sổ sách là kém hơn một chút. Đây là sổ sách khi ta còn làm tửu lâu trước kia, con hãy xem kỹ hai lượt, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Lúc này nói lời cảm ơn thì quá hời hợt, ta chắp tay cung kính hành lễ.
“Đợi con từ kinh thành trở về nhất định sẽ khiến Thực Trúc nổi danh khắp Đại Tĩnh!”
Chu nương tử cười đến cong cả mắt: “Đã về đến kinh thành rồi thì đừng quay lại Qua Châu nữa.”
Ta hiểu ý bà ấy.
Bà ấy muốn ta dùng những gì đã học được mở một tửu lâu tại kinh thành.
Roi ngựa vút lên không trung, bánh xe lăn bánh về phía trước.
Ta ôm chặt bọc đồ trong tay, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Thật sự muốn nếm lại món cá vược tư mang một lần nữa.
