VI PHONG HÀ ẢNH - Chương 5
13.
Xe ngựa đi rồi dừng, chưa đầy hai ngày đã đến kinh thành.
Ai ngờ ta vừa xuống xe đã có người đuổi theo sau.
“Rốt cuộc xe ngựa của ngươi là xe ngựa hay xe lừa vậy? Sao chậm như vậy, tiểu gia ta đợi ngươi nửa ngày rồi.”
Ta quay đầu lại vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn.
Là Lâm Phong Miên.
Hắn dắt theo một con ngựa, vạt áo còn dính bụi đất, có vẻ như đã đi đường rất lâu rồi.
Ta kinh ngạc: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hắn thản nhiên nhướn mày, thuận tay đỡ lấy hành lý trên tay ta: “Sao? Kinh thành chỉ có mình ngươi được đến chắc? Tiểu gia ta lại không được đến à?”
“Ta không có ý đó.”
“Vậy là gì?”
Ta thở dài: “Hiện tại ta là do công chúa đích thân mời vào phủ, trên thiệp mời không có tên ngươi, giờ ngươi đi theo ta, đừng nói là không giúp được gì, nếu ở khách điếm sẽ tốn không ít bạc đó.”
Lâm Phong Miên ngẩn người một lát rồi bật cười.
“Thứ nhất, ngươi nói ta không giúp gì được, nhưng nếu làm ngó sen hấp đường quế hoa, ai là người đào ngó sen giúp ngươi?”
“Thứ hai, tiểu gia ta có rất nhiều bạc.”
Ta do dự liếc nhìn bộ y phục phai màu trên người hắn, rõ ràng không thể tin nổi.
Hắn có thể đi cửa sau nhờ quan hệ thì chắc chắn có chút tiền bạc.
Nhưng người có tiền ở Qua Châu khác với người có tiền ở kinh thành, không thể so sánh được.
Ta cũng không tiện làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, chỉ nói qua loa: “Được rồi được rồi, ngươi đã đến rồi thì giúp ta một tay đi, chắc công chúa cũng không nói gì đâu.”
Hắn cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
Công Chúa hồi kinh, nhưng không có phủ đệ, nên đã thuê một trang viên ở phía đông thành để ở tạm thời.
Bố cục trong trang viên tao nhã, hành lang uốn lượn, ngay cả tua rua đỏ treo dưới hành lang cũng vô cùng tinh xảo.
Ngày diễn ra yến tiệc, ta chỉ là đầu bếp, vốn không cần lên sảnh chính.
Nhưng hôm đó đúng lúc hạt quế hoa được đưa đến không đạt chất lượng, sợ khiến công chúa tức giận nên nha hoàn liền dẫn ta đến nhà kho ở góc phía đông để lấy.
Ai ngờ vừa đi được vài bước trong sân đã chạm mặt Thẩm Hàm Nguyệt.
Thật lòng mà nói, đây không phải là thời điểm tốt nhất mà ta hình dung về cuộc gặp gỡ với nàng ta.
Nhưng hiện tại đã tình cờ gặp nhau, ta cũng tỏ ra thản nhiên.
Còn nàng ta lại hoảng hốt: “Tống Thời Vi? Sao lại là ngươi?”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hai năm xa cách, vết sẹo trên mặt nàng ta đã lành đi khá nhiều.
Nhưng vì hôm đó ta nói ra sự thật của đơn thuốc nên nàng ta không dám dùng nên vẫn để lại sẹo.
Một vết sẹo mờ nhạt, sau khi được nàng ta trang trí bằng hoa điền cũng không còn đáng sợ nữa, ngược lại còn thêm phần quyến rũ.
Nhưng thực ra, đơn thuốc đó vốn chỉ là ta bịa ra để làm nàng ta hoảng sợ, ai ngờ nàng ta tin là thật.
Uổng công huỷ hoại một khuôn mặt.
Không đợi ta trả lời, nha hoàn bên cạnh đã thay tôi đáp lại: “Bẩm Thẩm tiểu thư, Tống cô nương được công chúa mời đến để nấu ăn ạ.”
Thẩm Hàm Nguyệt hừ lạnh, nhếch môi giễu cợt: “Hóa ra là một đầu bếp à.”
Nàng ta tặc lưỡi hai tiếng: “Đừng tưởng rằng trước đây ngươi giả vờ thanh cao kiêu ngạo rời khỏi Thẩm gia, chẳng phải vẫn sống chật vật như một con kiến thôi sao?”
“Tống Thời Vi à Tống Thời Vi, ngươi có hối hận không?”
Ta không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Thế còn ngươi thì sao? Ngươi rời khỏi Thẩm phủ, bây giờ sống thế nào?”
Sau khi vào kinh, ta đã nghe tin tức về Thẩm phủ.
Ai cũng nói Thẩm Tịch bạc tình bạc nghĩa, đối xử tệ bạc với muội muội nuôi, cuộc sống của Thẩm Hàm Nguyệt chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Thẩm Hàm Nguyệt không nói gì, sắc mặt càng khó coi hơn.
Ta nhanh chóng bồi thêm nhát dao thứ hai: “Ồ, suýt quên mất, hình như Thẩm gia chưa có tin tức gì về hôn sự nhỉ? Chẳng lẽ nhị tiểu thư Thẩm phủ đến giờ vẫn chưa gả được?”
Cuối cùng Thẩm Hàm Nguyệt không nhịn nổi nữa, lớn tiếng phản bác: “Ngươi nói linh tinh!”
Nha hoàn bên cạnh cũng hùa theo: “Nhị tiểu thư nhà ta đã đính hôn với nhị công tử của phủ Vĩnh Bình Hầu phủ từ lâu rồi, nửa tháng sau sẽ xuất giá. Loại quả phụ bị bỏ rơi như ngươi có muốn cũng chẳng học theo được!”
Nhị công tử phủ Vĩnh Bình Hầu phủ nổi tiếng khắp kinh thành.
Gia thế hiển hách, diện mạo không tồi.
Điểm duy nhất không được vừa ý đó là quá trăng hoa, số hoa cỏ hắn ta trêu chọc ngày thường cũng bị hắn ta giày xéo một lượt.
Những gia đình có chút danh giá trong kinh thành đều không gả nữ nhi cho hắn ta.
Nhưng Thẩm Hàm Nguyệt lại đính hôn với hắn ta.
Ta mỉm cười kỳ quái: “Ta còn tưởng, ngươi sẽ làm kế thất của Thẩm Tịch cơ chứ.”
Nha hoàn ngạc nhiên thốt lên.
Huynh trưởng cưới muội muội, trên đời làm gì có đạo lý như vậy?
Ánh mắt ngạc nhiên đó khiến Thẩm Hàm Nguyệt xấu hổ giận dữ, giơ tay tát ta.
Nhưng ngay sau đó lại bị người khác giữ lại.
Thẩm Hàm Nguyệt quay đầu, thấy đối phương là Thẩm Tịch thì sương mù trong mắt càng dày đặc, suýt nữa rơi lệ: “Huynh trưởng, là nàng ta…”
“Đủ rồi!”
Thẩm Tịch trầm giọng ngắt lời: “Đừng làm loạn nữa.”
Nhân lúc Thẩm Hàm Nguyệt ngẩn người, ta tát thẳng vào mặt nàng ta.
Đêm hôm trước vừa mưa xong, sân viện trơn trượt.
Thẩm Hàm Nguyệt ngã xuống vũng bùn.
Thẩm Tịch muốn đỡ nàng ta dậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ta thì dừng lại.
Ta chậm rãi ngồi xổm xuống, nói từng câu từng chữ.
Bắt chước giọng điệu của nàng ta hai năm trước, cười hì hì: “Tiểu cô à, món quà gặp mặt này ngươi có thích không?”
“À đúng rồi, hoa điền trên mặt ngươi bị ta tát rơi mất rồi.”
“Vết sẹo này của ngươi thật xấu, giống như quả bí ngô bị nứt toác vậy.”
Nàng ta che mặt, gào thét điên cuồng.
14.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Nùng Hoa công chúa gọi ta vào nội các.
Ta vốn tưởng rằng món ngó sen hấp đường quế hoa hôm nay làm không tốt, nhưng không ngờ, công chúa mở miệng liền hỏi: “Ngươi và Thẩm Tịch…”
Nhìn vẻ mặt do dự của bà ấy, không hiểu sao ta bỗng nhớ đến Phúc nương.
Hóa ra, ngay cả công chúa cũng có lòng hóng hớt chuyện bát quái.
Ta quỳ xuống hành lễ, giải thích ngắn gọn: “ Trước đây dân nữ từng là thê tử của Thẩm gia, nhưng hiện tại đã hòa ly rồi.”
Công chúa hiểu ý gật đầu: “Thảo nào hôm nay vị Thẩm cô nương kia lại đối xử với ngươi như vậy.”
“Chỉ là bản cung nhìn thấy, Thẩm Tịch đối với ngươi không phải vô tình, vậy sao các ngươi lại hoà ly?”
Câu hỏi này thực sự không dễ trả lời.
Nếu nói Thẩm Tịch phụ ta trước, nhưng trên thực tế, y chưa từng làm gì quá đáng, e rằng sẽ bị coi là vu khống.
Nhưng nếu nói ta phụ Thẩm Tịch, thì lại tổn hại đến thanh danh của ta.
Suy nghĩ hồi lâu, ta chậm rãi đáp: “Thực ra, lý do dân nữ hòa ly cũng giống với tâm tư của công chúa vậy.”
Công chúa ngạc nhiên: “Giống bản cung?”
Bà ấy như thể vừa nghe được điều vô cùng khó tin: “Nhưng bản cung và phò mã chưa từng hòa ly, thậm chí sau khi phò mã qua đời, bản cung vẫn thủ tiết vì chàng, sống cô độc bao năm nay, ngươi và bản cung sao có thể giống nhau?”
Ta mỉm cười: “Tình cảm giữa công chúa và phò mã, ai ai cũng biết, công chúa thủ tiết nhiều năm, đương nhiên là vì giữ gìn ân nghĩa, nhưng có lẽ… trong đó cũng có những nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?”
“Dân nữ nghĩ, có lẽ công chúa không muốn bị người khác trói buộc.”
“Bản cung là công chúa cao quý, sao lại bị người khác trói buộc.”
“Bất kể thân phận cao thấp, chỉ cần liên quan đến hôn nhân, nữ tử luôn chịu thiệt thòi; giữ trọn tình nghĩa sẽ mất tự do; giữ trọn tự do sẽ mất chừng mực; mà giữ trọn chừng mực lại quá xa cách, khuôn phép, những việc làm đều không thể viên mãn, đây chính là bị người khác trói buộc.”
Công chúa hỏi: “Vậy nên, đây là nguyên nhân ngươi hòa ly với Thẩm Tịch?”
Ta gật đầu, đáp: “Chính xác, thần nữ cũng giống như công chúa, không muốn bị ân nghĩa trói buộc, cũng không muốn bị người khác trói buộc.”
Công chúa không nói gì, cả nội các im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, công chúa thở dài: “Thẩm Tịch, đúng là bị mù mắt rồi.”
Ta đoán không sai, công chúa thủ tiết nhiều năm, phần lớn là không muốn tái giá.
Chỉ là không muốn người đời đàm tiếu nên mới tuyên bố thủ tiết cho phò mã.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mình đã qua cửa ải.
Nhưng không ngờ, câu tiếp theo của công chúa lại là: “Tiểu Mộc Đầu, tiểu tử ngươi may mắn đấy, thật sự nhặt được bảo bối rồi.”
Tiểu Mộc Đầu?
Ta nghi hoặc quay đầu, bèn thấy Lâm Phong Miên từ sau bình phong bước ra.
Hắn vừa hành lễ vừa nháy mắt với công chúa.
“Nói như vậy tức là dì đã đồng ý rồi?”
Công chúa lắc đầu bất lực, nhưng khóe môi lại cong lên thành nụ cười.
“Đồng ý rồi.”
15.
Đầu óc ta mơ hồ, mãi đến khi ra khỏi trang viên vẫn chưa hiểu được rốt cuộc bọn họ đang úp mở điều gì.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một chữ “dì” của Lâm Phong Miên.
Không khỏi hỏi: “Công chúa là dì của ngươi?”
Lâm Phong Miên gật đầu: “Mẫu thân ta từng là khuê mật của công chúa, khi ta còn trong tã lót đã nhận công chúa làm dì rồi.”
Ta trợn mắt há mồm: “Nhưng ngươi từng nói, nhà ngươi làm thương nhân sao?”
Hắn cười gian xảo: “Hoàng thương cũng là thương mà.”
“Ta đã bảo rồi, tiểu gia ta không thiếu tiền.”
Lúc này ta mới hiểu ra.
Hoá ra Lâm Phong Miên họ Lâm, chính là chuỗi tiệm cầm đồ Lâm Ký, cũng chính là tiệm muối Lâm Ký. Còn có tiệm y phục Lâm Ký, tiệm vàng Lâm Ký,…
Chỉ là lần đầu gặp mặt trông hắn quá nghèo nàn, khiến ta lầm tưởng thiếu gia trở thành kẻ nghèo kiết xác.
Không ngờ tới thì ra là cùng họ Lâm.
Lâm Phong Miên thấy ta ngây người như tượng gỗ, bèn giải thích: “Thực ra, ta không cố ý giấu ngươi, chỉ là mẫu thân ta nói từ nhỏ ta đã ngậm thìa vàng, phải chịu chút khổ sở mới có thể kế thừa gia nghiệp, nên mới đưa ta đến Qua Châu rèn luyện.”
“Ta vốn định sau khi về kinh sẽ nói cho ngươi biết, thời điểm hiện giờ cũng không tệ lắm.”
Lúc này ta mới vỡ lẽ, vì sao ban đầu Nùng Hoa công chúa không đi đường thuỷ mà đi đường bộ, vì sao Lâm Phong Miên ngày nào cũng gây chuyện nhưng Chu nương tử vẫn giữ hắn ở Thực Trúc.
Hoá ra từ đầu mỗi người đều có mục đích riêng, chỉ có ta là bị giấu giếm không biết gì.
Lâm Phong Miên thấy ta không nói lời nào, tưởng ta giận liền hoảng hốt.
Hắn gãi đầu gãi tai, vắt óc suy nghĩ mới thốt ra được một câu: “Nghe Chu nương tử nói ngươi về kinh là muốn mở tửu lâu.”
“Lâm gia chúng ta buôn bán khắp kinh thành, tuy không có tửu lâu, nhưng nếu muốn mua một cái, cũng không phải chuyện khó. Thời Vi, ngươi có muốn làm chưởng quầy không?”
Ta ngước mắt nhìn hắn, gương mặt đầy vẻ chất vấn: “Ý ngươi là gì?”
Thiếu niên vốn kiêu ngạo lại vô duyên vô cớ đỏ mặt tía tai.
Hắn ấp úng: “Ý ta là…”
“Nàng có bằng lòng thay ta quản lý gia nghiệp to lớn này không?”
Ta sững sờ, rồi hỏi ngược lại: “Được thôi, mỗi tháng ngươi trả cho ta bao nhiêu bạc?”
Mở một tửu lâu chắc rất khó khăn, nhưng nếu chỉ tính sổ sách thì cũng không khó lắm.
Nhưng nếu chỉ ghi chép sổ sách, làm kế toán, thì có vẻ không khó lắm.
Lâm Phong Miên gấp gáp: “Không phải ý đó!”
“Vậy ngươi có ý gì?”
“Ta nói là, giao toàn bộ gia nghiệp Lâm gia vào tay nàng!”
“Chỉ cần bạc đủ dùng ta sẽ đồng ý.”
“Sao nói mãi mà nàng vẫn không hiểu!”
Lâm Phong Miên đỏ mặt, tai cũng nóng bừng.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay hơi lạnh, ta mở ra xem đó là một chiếc trâm ngọc.
“Lần này nàng hiểu rồi chứ?”
Dù ta có giả ngu giỏi đến đâu, lúc này cũng không thể giả vờ thêm được nữa.
Chất liệu của chiếc trâm rất tốt, nhưng thủ công lại cực kỳ thô ráp, giống như một thợ thủ công mới học nghề mài giũa.
“Có lẽ ngươi không biết rõ quá khứ của ta, ta từng gả cho người khác.”
“Ta biết, người đó là Thẩm Tịch.”
Lâm Phong Miên không hề để ý trả lời, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện trong lòng.
“Ngày đó ta đã gặp Thẩm Tịch rồi, thực sự không giống một quân tử quang minh lỗi lạc, hai người đã náo loạn đến mức hoà ly thì càng chứng tỏ lỗi sai nằm ở hắn, không liên quan đến nàng.”
“Nàng chỉ từng gả cho người khác thôi, chứ không phải từng g.i.ế.t người, sao ta phải để ý?”
Ta lắc đầu, vẫn không đồng tình: “Nhưng ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi.”
“Nhỏ tuổi thì sao? Nàng không biết sao, người trẻ tuổi có cái hay của người trẻ tuổi.”
Hắn cúi người tiến lại gần, nhướn mày cười khẽ.
“Vả lại, bộ dạng nhếch nhác của tiểu gia ta chỉ có mình nàng nhìn thấy.”
“Luật pháp Đại Tĩnh nghiêm minh, ta không thể giết người diệt khẩu, ta chỉ có thể cưới nàng về nhà thôi.”
Tôi nhìn vào đôi mắt cong như vầng trăng khuyết của hắn, trái tim đập mạnh như trống dồn.
