VI PHONG HÀ ẢNH - Chương 6
16.
Sau khi rời khỏi chỗ của Nùng Hoa công chúa, ta trực tiếp dốc hết tiền tiết kiệm thuê một tửu lâu ở kinh thành, ngày nào Lâm Phong Miên cũng đến.
Ban đầu, ta không muốn đồng ý cưới hắn, nhưng không chịu nổi sự mặt dày mày dạn của hắn, cuối cùng cũng định ngày thành thân vào cuối năm sau.
Huynh trưởng ta không xem trọng cuộc hôn nhân này.
Không vì bất kỳ lý do nào khác, chỉ vì Lâm Phong Miên lêu lổng cà lơ phất phơ, nhìn không giống người đứng đắn.
Mãi đến mùa đông năm đó, Lâm Phong Miên làm cho ta một chiếc áo khoác gió.
Nhà hắn giàu có không thiếu các loại áo khoác lông nào, nhưng hắn lại tự tay làm cho ta.
Dù sao cũng là nam nhân nên quá trình vụng về, mười ngón tay bị kim đâm thành cái sàng.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ khoác lên người ta: “Trời càng ngày càng lạnh, A Vi của chúng ta nên có một chiếc áo khoác giữ ấm.”
Từ ngày hôm đó, huynh trưởng ta đã đồng ý.
Ta trêu ghẹo huynh ấy: “Chỉ một cái áo thôi mà cũng mua chuộc được ca ca? Muội muội này của huynh không đáng giá chút nào sao?”
Huynh trưởng bật cười, chỉ biết lắc đầu: “Không phải vì áo khoác.”
“Huynh chỉ cảm thấy, nửa đời sau nếu có người yêu thương muội, hiểu được vất vả của muội cũng rất tốt.”
“Thời Vi, sau này đừng đơn phương cho đi nữa, hãy thử mở lòng đón nhận tâm ý của người khác.”
Ta im lặng đáp lời, hốc mắt không kìm chế được mà chua xót.
Sau Tết, Lâm Phong Miên và ta đến chùa Bảo Hoa thắp hương.
Vị tiểu hoà thượng từng thêm dầu đèn cho mẫu thân ta vẫn nhận ra ra, trong lúc trò chuyện ta đề cập đến chiếc đèn lưu ly cầu phúc đã vỡ nát từ lâu.
Nhưng tiểu hoà thượng không hề tiếc nuối, chỉ mỉm cười rồi từ phía hậu điện lấy ra một chiếc đèn lưu ly giống y hệt.
“Lúc lệnh đường đốt đèn đã đốt hai chiếc, không phải một chiếc.”
“Chỉ vì bà ấy nói con gái út trong nhà vừa lọt lòng đã mất phụ thân, bà ấy cũng lo sợ con gái phúc mỏng, khó được viên mãn nên khi đốt chiếc đèn lưu ly cầu phúc đã đốt hai chiếc.”
Ta nhìn chiếc đèn, trong lòng có cảm giác “mất mà tìm lại được”, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Trước đây, tình cảm giữa ta và mẫu thân không thân thiết lắm.
Khi còn nhỏ, bà ép ta học quy tắc, hành lễ, chỉ cần sai một chút sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay.
Lớn lên bà ép ta cầm hôn thư gả vào Thẩm gia.
Rõ ràng cả kinh thành đều chế giễu ta trèo cao Thẩm gia, rõ ràng Thẩm Tịch cũng không mấy để tâm đến ta.
Nhưng bà vẫn muốn ta gả vào Thẩm phủ.
Sau khi thành thân với Thẩm Tịch, mỗi khi cuộc sống khó khăn, ta đều sẽ oán trách bà trong lòng.
Oán trách bà ép ta gả cho Thẩm Tịch.
Cũng oán trách bà dùng roi dâu ép huynh trưởng ta chăm chỉ tiến bộ.
Nhưng sau khi bà mất.
Những oán trách đó đều biến mất.
Chỉ còn lại đêm trước ngày ta xuất giá, bà lặng lẽ vào phòng rồi vuốt ve gò má ta: “Đừng trách mẫu thân.”
Thế là, từ đó về sau, dù Thẩm Tịch đối xử tệ bạc với ta, ngày ngày Thẩm Hàm Nguyệt gây khó dễ thì ta cũng không bao giờ trách bà nữa.
Chỉ là ta không còn mẫu thân nữa rồi.
17.
Lại một mùa xuân nữa đến.
Lâm Phong Miên nói muốn đến Túc Châu một chuyến, thu dọn sản nghiệp, kiểm tra sổ sách.
Do tôi mới khai trương tửu lâu nên không thể đi được, vậy nên đành phải tạm thời chia xa.
Ngày tiễn hắn rời kinh, trời nắng đẹp.
Thấy hắn lên xe ngựa, ta không kìm được mà dặn dò: “Đi đường cẩn thận, khát thì uống nước, đói thì ăn cơm.”
Lâm Phong Miên cười đến mức không đứng thẳng được, ngay cả xe ngựa cũng rung theo.
“Dù gì huynh trưởng của nàng cũng là trạng nguyên, thế mà nàng lại không am hiểu văn chương sao?”
Thấy ta hơi tức giận, hắn vội vàng chắp tay nhận lỗi: ” Ta sai rồi, sai rồi.”
“Tống chưởng quầy còn gì muốn dặn dò không? Tiểu nhân xin rửa tai lắng nghe.”
Ta liếc xéo hắn: “Không có gì khác, chỉ là chàng đã đến Túc Châu thì sẽ đi qua Lương Châu, vẫn nên nói với mẫu thân chàng một tiếng về của chúng ta.”
Lâm Phong Miên lắc đầu: “Mẫu thân sau khi hưu phụ thân đã không còn quản chuyện của ta nữa rồi, lần trước đuổi ta đến Qua Châu cũng là vì thấy ta không ra gì, nếu không chắc chắn sẽ không nhúng tay.”
“Bà ấy cũng nói chuyện hôn nhân đại sự ta tự làm chủ được, không cần phải xin phép bà ấy.”
Ta á khẩu: “Vậy phụ thân chàng thì sao?”
Lâm Phong Miên khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Càng không cần phải nhắc đến ông ấy.”
Trong lúc hai người im lặng, rèm xe đã hạ xuống.
Thấy phu xe giơ roi lên, hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay ta, mỉm cười gian xảo: “Nàng đừng lo, dù không có người thân trong nhà lo liệu, ta cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện thành thân của chúng ta.”
“Đã thành thân với ta thì của hồi môn của Tống Thời Vi nàng chắc chắn sẽ hào phóng nhất kinh thành này!”
Xe ngựa khởi hành sau đó rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ta xoay người định quay về tửu lâu, lại thấy trong bụi đất do bánh xe cuộn lên lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Chính là Thẩm Hàm Nguyệt.
Tóc tai nàng ta bù xù, quần áo rách rưới như người mất hồn lẫn vào đám đông.
Đi chưa được mấy bước đã bị đám nha hoàn và bà vú của Vĩnh Bình Hầu phủ nhét lên xe ngựa.
Những người dân vây xem không khỏi bàn tán xôn xao: “Dù sao cũng là tiểu thư quan gia, lại rơi vào tình cảnh này, thật là đáng thương.”
“Đáng thương gì? Nghe người hốt phân ở Hầu phủ nói nàng ta cũng có thủ đoạn đấy, mới thành thân với nhị công tử Hầu phủ được ba đến năm tháng đã đuổi hết thiếp thất thông phòng trong phủ, còn ép uống cả thuốc tránh thai!”
“Nàng ta lợi hại như vậy sao? Sao lại rơi vào kết cục này?”
Bà lão ngồi cắn hạt dưa, kể chuyện có đầu có đuôi.
“Nghe nói nàng ta vô tình làm một thiếp thất trong phủ sảy thai, xui xẻo thay, thiếp thất đó lại là thanh mai trúc mã của nhị công tử, bình thường được sủng ái nhất, còn bị nàng ta ép uống thuốc tránh thai, khiến đứa bé không được sinh ra.”
“Nhị công tử giận dữ, thế là sai người ép nàng ta uống một bát, trùng hợp nàng ta cũng mang cốt nhục trong bụng, hai bên kích thích lẫn nhau rồi phát điên.”
“Ôi! Oan nghiệt!”
Xe ngựa của Hầu phủ nhanh chóng rời đi, đám người buôn chuyện cũng giải tán.
Thực ra, những tin đồn này ta đã từng nghe qua.
Năm xưa, Thẩm Hàm Nguyệt gi.ế.t mèo khiến ta sảy thai, giờ nàng ta cũng chịu khổ sở như vậy, thật đáng đời.
Đương nhiên trong đó cũng có sự tác động của ta.
Dù sao, hôn sự này là do ta sắp đặt cho nàng ta trước khi hòa ly.
Dù nàng ta thấy cao đạp thấp, rất coi trọng môn đăng hộ đối của Hầu phủ.
Nhưng nếu không có ta chạy đôn chạy đáo thuyết phục, Vĩnh Bình Hầu phủ cũng sẽ không chịu cưới một nữ tử mồ côi làm chính thê.
Kết cục như bây giờ, cũng coi như nàng ta tự chuốc lấy.
18
Sau này, tửu lâu của ta càng làm ăn phát đạt.
Ta cũng không còn gặp lại Thẩm Hàm Nguyệt.
Chỉ nghe nói, nhị công tử Vĩnh Bình Hầu đã hưu thê, còn tiểu tướng quân Thẩm phủ lại đón nghĩa muội về phủ, mời vô số đại phu chữa bệnh cho nàng ta.
Chỉ tiếc rằng chứng điên dại khó chữa trị, uống hết thang thuốc này đến thang thuốc khác cũng vô ích, nàng ta càng ngày càng mất trí.
Có lần, nàng ta vọng tưởng leo lên giường nghĩa huynh.
Kết cục tất nhiên không thành.
Chỉ nghe nói, hôm đó tình hình vô cùng hỗn loạn.
Thẩm Tịch bị Thẩm Hàm Nguyệt phát điên đâm một nhát ngay giữa ngực.
Dù cứu sống được, nhưng bị thương đến phổi, từ nay không thể cầm thương cũng không thể ra chiến trường được nữa.
Vốn dĩ là một tiểu tướng quân tiền đồ rộng mở, nay lại tàn phế trong tay một nữ nhân.
Từ đó, y chỉ có thể ở nhà, sống nốt quãng đời còn lại với nghĩa muội.
Kết cục không được tốt đẹp như ta nghĩ.
Cũng coi như đã trọn tình nghĩa bao năm y dành cho Thẩm Hàm Nguyệt.
Sau khi vết thương lành, Thẩm Tịch đến tìm ta vô số lần.
Nhưng ta không muốn gặp y.
Y bèn ngồi ở quầy viết thư thuê trước tửu lâu, viết từng thư gửi cho ta.
Thư nào cũng thâm tình da diết, từng trang đều là văn chương phong nhã.
Nhưng ta chẳng buồn đọc, chỉ mang thẳng vào bếp nhóm lửa.
Không biết ai đã mách lẻo đến Túc Châu.
Sau khi Lâm Phong Miên biết chuyện, hắn cũng bắt đầu viết thư cho ta.
Ba đến năm ngày lại gửi một bức.
Chờ ta có thời gian đọc, thư đã chất cao hơn cả sổ sách.
Hắn từng học hành, nhưng chẳng có tài văn chương, vậy nên bức thư đầu tiên chỉ đơn giản viết: “Ta đến Túc Châu rồi, bánh nướng ở đây rất ngon.”
Nhạt nhẽo.
Ta đặt thư sang một bên, mở bức thứ hai.
“Ta đến Lương Châu rồi, trái cây ở đây cũng không tệ, tiếc là nàng không được ăn. Nhưng nếu nàng hỏi, ta vẫn thấy ngó sen ở Qua Châu là ngon nhất. Chỉ tiếc chưa đến mùa. Nhưng dù có đến mùa, chắc chúng ta cũng không ăn được. Dù sao Phúc nương cũng rất ham ăn, nàng nói có đúng không?”
Dài dòng!
Ta lại mở bức thư thứ ba.
“À đúng rồi, ta bỗng nhớ ra. Chiếc áo khoác ta làm cho nàng hình như chưa rút hết kim đâu. Nàng sờ thử xem, có phải chỗ cổ còn cái kim không?”
Ta giật mình, vội sờ ra sau cổ.
Ai ngờ, mặt sau của bức thư còn có một dòng chữ nhỏ:
“Thật ra ta đã rút rồi. Bị ta lừa rồi nhé, ha ha ha…”
Đồ thần kinh!
Ta nghiến răng nghiến lợi đặt thư xuống, rồi tiếp tục mở bức thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Những dòng chữ dài lê thê, cứ thế chất chồng từ bức này đến bức khác.
Cảm giác như hắn chẳng hề đi Túc Châu, mà đang ở ngay bên cạnh ta, lải nhải không ngừng.
Khi ta sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng mở đến bức thư cuối cùng.
Thư này rất ngắn, chỉ có vài dòng:
“Đừng để ý đến đồ tiện nhân Thẩm Tịch nữa. Chờ ta về, được không?”
Hai chữ “Thẩm Tịch” được viết rất nhỏ, còn hai chữ “tiện nhân”, lại viết rất to.
Ánh nến lung linh, ta cầm lá thư đó xem rất lâu.
Cho đến khi bấc nến “tách” một tiếng, ta mới bừng tỉnh.
Không suy nghĩ thêm, ta vội vàng chạy vào phòng, lật tung hộc tủ, lấy ra xấp giấy viết thư đã phủ bụi từ lâu.
Cầm bút lên, cẩn thận viết một chữ:
“Được.”
Ta cẩn thận gấp thư nhét vào phong bì, khóe môi hơi nhếch lên.
Không có sự nóng vội, cũng chẳng có bất an.
Bởi vì ta biết, ta nhất định sẽ nhận được thư hồi âm.
Không cần mong đợi, cũng chẳng cần ngóng trông.
Như thế, không đáng chút nào.
